Nếu em không về chương 25

Vũ Linh 380

Ngày hôm sau, tôi xin ra viện sớm để đưa Sam, So về căn penthouse mà Dương mua cho ba mẹ con tôi, cũng nói qua với mẹ Dương một câu! Lâu lắm rồi, cứ ở mãi trong viện vì an toàn cho hai đứa con tôi cũng cảm thấy bí bách vô cùng. Thế nhưng giờ đám người ấy bị bắt đi, tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian ở đây nữa nên muốn dành số thời gian ít ỏi còn lại này cho Sam, So trước khi đi chữa Ьệпh. Bên ngoài bầu trời của những ngày đầu hè rất sáng và trong. Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống bên dưới. Tôi ngẩng đầu lên, hít bầu không khí đã quen thuộc với mình suốt bao nhiêu năm nay, sau đó kéo rèm cửa lên, mở hết tất cả cửa trong nhà rồi cùng Sam, So dọn dẹp lại căn nhà một lượt cho sạch sẽ. Dọn dẹp xong, tôi và Sam So lại cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ăn cơm, tắm rửa xong xuôi lại cùng nhau ℓêп gιườпg nằm. Sam, So hai đứa nằm hai bên, gối đầu lên cάпh tay tôi. Năm nay, hai đứa đã sắp lên bốn tuổi rồi, hơn bảy tháng nữa là sẽ đến sinh nhật hai đứa. Tôi vừa vuốt vuốt mái tóc của Sam, So vừa nói với con:

– Hôm trước, mẹ nói với hai đứa rồi nhỉ, sắp tới mẹ phải đi công tác một thời gian, Sam, So ở nhà với bố Dương và bà nội phải ngoan nhớ chưa nào?

Sam, So nghe xong thì gật gật đầu đáp:

– Vâng ạ, mẹ đi công tác giống bố Việt đúng không me?

– Ừ! Mẹ đi công tác giống bố Việt, nhưng thi thoảng mẹ vẫn sẽ gọi điện về cho Sam, So. Mẹ biết Sam, So sẽ rất nhớ mẹ, mẹ cũng rất nhớ Sam, So, nhưng Sam, So đừng khóc nhé! Sinh nhật Sam, So mẹ sẽ về!

– Vậy mẹ có mua quà sinh nhật cho con và anh Sam không ạ?

Tôi thấy So hỏi, thì khẽ bật cười nhìn con, trẻ con, suy cho cùng vẫn chỉ là trẻ con, vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây ngô dù cho có hiểu chuyện thế nào.

– Mẹ có chứ! Sinh nhật thì làm sao mà thiếu quà được, Sam, So muốn mua gì nào?

– Mẹ mua gì cũng được ạ, mẹ mua gì con và em So cũng thích cả. Quà của mẹ là tuyệt nhất tгêภ đời đúng không em So?

Mấy năm nay sống trong cảnh nghèo khổ, thế nhưng năm nào sinh nhật Sam, So, tôi cũng đều cố gắng tích cóp mua cho con món đồ chơi tốt một chút. Bởi cả năm, vì gom góp tiền lo sinh hoạt phí, lo chữa Ьệпh cho So tôi chẳng dư ra được đồng nào. Thế nên khi nghe Sam, So nói như vậy tôi cũng cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Tôi cũng muốn ở cạnh con từ nay tới khi sinh nhật con, nhưng υпg Ϯhư thì làm sao mà chờ đợi nổi, bác sĩ nói tôi đã chớm sang giai đoạn II rồi, nếu như để muộn hơn sợ rằng tôi sẽ giống như mẹ của tôi. Ông trời nghiệt ngã, cũng có lúc tôi nghĩ mình ૮.ɦ.ế.ƭ đi. Nhưng giờ đây tôi lại khao khát được sống, tất cả mọi thứ tгêภ đời, làm gì có thứ gì khổ đau bằng cái ૮.ɦ.ế.ƭ, bằng âm dương chia lìa? Vì Sam, So, vì ông bà, vì chị gáι, vì Dương, vì bạn thân tôi và vì chính bản thân tôi nữa. Dù cho tôi có lựa chọn thế nào, có rời xa Dương, đoạn tuyệt mối tình đau khổ của tôi và anh, dù cho anh có chọn chị Như hay không, dù cho hai người có đến với nhau hay không tôi vẫn phải sống.

Cuộc đời này còn dài mà, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu được lại. Thế nên tôi cũng đã nghĩ thông rồi,tôi sẽ phải chữa Ьệпh, nếu may mắn khỏi được, tôi cũng sẽ trở về, sống một cuộc đời an nhiên, làm những gì bản thân thích, và nhìn Sam, So lớn lên! Còn nếu như không may mắn, cũng chẳng sao cả, dẫu sao tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi, có là đám tro tàn cũng chẳng có gì hối hận!

Bên ngoài, nắng vẫn chiếu qua ô cửa kính, Sam, So nói chuyện với tôi một lúc nữa rồi cũng ʇ⚡︎ự lăn ra ngủ. Đến khi hai đứa ngủ say, tôi mới khẽ ngồi dậy. Chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn con. Buổi tối, tôi gọi cái Phương và bà Tâm sang nhà chơi. Sam, So thích lắm, ăn cơm xong tôi còn mua cả bánh kem, cherry, những thứ đồ ăn xa xỉ với ba mẹ con tôi bao năm nay về ăn cùng mọi người. Trong lúc chơi đùa, tôi đã lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh. Tôi muốn lưu giữ tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong ký ức của mình với những người thân yêu. Đến khi Sam, So ngủ cái Phương cũng hỏi tôi:

– Anh Dương mất trí nhớ như thế, mày định thế nào?

Thấy nó hỏi như vậy tôi chỉ cười đáp:

– Tự dưng nhắc mấy chuyện ấy làm gì? Cháu tao có khoẻ không?

– Khoẻ, cả ngày nhào lộn trong bụng thôi, chắc ra lại cũng công công, nghịch ngợm như bố nó. Nhắc đến Tú, tôi lại thấy mũi cay cay, tôi đưa tay lên nhưng không dám xoa bụng cái Phương, chỉ sờ nhẹ một cái rồi bảo:

– Nghịch cũng được, khoẻ mạnh là được. Mày đi làm cũng phải giữ gìn sức khoẻ một chút đấy, nhiều lúc thấy mày vất vả quá, biết là mày phấn ᵭấu cũng vì tương lai nhưng đừng thức khuya để soạn bài, lên kế hoạch gì gì đấy quá làm gì. Thức khuya không tốt cho cháu tao đâu.

– Từ hồi sang tư thục Hoa Sen làm cũng có phải thức khuya nhiều nữa đâu. Mày cứ phải căn dặn làm như tao là trẻ con không bằng ấy.

– Thì tao cứ nói thế không thừa đâu. Đi khám thai cũng khám đúng lịch vào, đừng để quá ngày, vào ngày đi làm thì xin nghỉ mà đi, không phải xoắn. Bao giờ đi đẻ thì vào hẳn sản nhi mà đẻ, sau đẻ nó ra nhớ phải làm sàng lọc ɱ.á.-ύ gót chân nhớ chưa?

– Gì mà lắm cái thế, nhớ sao được hết?

– Không nhớ thì ghi vào, mày cả ngày cứ tưng ʇ⚡︎ửng, may mà có bà Tâm, không thì tao cũng chả yên tâm đâu! Cái Phương nghe vậy thì xì một tiếng:

– Cậy mình đẻ hai đứa con rồi lên giọng gớm cơ.

Mà sao phải dặn, mày lúc nào chả ở cạnh tao, có gì tao hỏi phát là được, dặn làm gì tao lú tao quên xừ mất. Nói đến đây, đột nhiên nó bỗng ngẩng đầu lên hỏi tôi:

– Này, bình thường mày có bao giờ dặn dò tạo kiểu thế này đâu, sao hôm nay mày lạ thế?

– Lạ gì mà lạ, tao lo cho cháu tạo nên dặn thế thôi.

– Thế mày với anh Dương tính thế nào? Còn cả chị Như kia nữa, anh ấy mất trí nhớ kiểu quái gì mà chỉ nhớ chị ấy, không nhớ ra mày… còn thêm bà mẹ anh ấy, không chịu nói Sam, So là con của mày nữa chứ, bà ấy định giấu tới bao giờ đây. Mày mà không hành động đi là anh Dương lấy chị Như kia thật đấy! Tôi nhìn cái Phương, chẳng muốn nghĩ mấy chuyện này nữa nên chỉ bảo với nó:

– Tao ʇ⚡︎ự biết phải làm gì mà. Thôi không nhắc mấy chuyện ấy nữa, đêm nay, ở lại đây ngủ với tao với Sam, So nhé, bà Tâm ngủ bên phòng bên kia nhé.

– Ừ! Mà dạo này tạo bầu chả hiểu sao bị ngủ ngáy đấy, có được không?

– Ui xời, bình thường mày chả ngủ ngáy, cứ bày đặt!

Cái Phương bị tôi bóc mẽ thì lừ mắt mấy phát, thế nhưng nói vậy thôi chứ cả đêm ấy tôi và cái Phương nhưng nói vậy thôi chứ cả đêm ấy tôi và cái Phương đều không ngủ. Tôi và Sam, So nằm tгêภ giường lớn, cái Phương nằm ở giường bé, Sam, So ngủ say, tôi ôm con, cùng cái Phương hồi tưởng lại những chuyện hồi nhỏ. Năm tôi sáu tuổi bắt đầu đi học lớp 1 đã gặp cái Phương, những buổi trưa hè tôi đều sang nhà nó ăn chực cơm mà bà Tâm nấu. Tuổi thơ của tôi ngoài gắn với con Liên Anh, Tú, còn gắn với cả cái Phương và bà Tâm. Mẹ con nhà cái Phương tuy không dư giả hơn gia đình tôi nhưng lại rất tốt bụng, trưa nào bà Tâm cũng nấu dư một phần thức ăn cho tôi, chưa bao giờ cằn nhằn, lúc nào cũng vui vẻ, đối xử dịu dàng, coi tôi như con cháu trong nhà. Đến tận sau này khi lớn lên, lúc mang thai Sam, So mẹ con cái Phương cũng cưu mang tôi rất nhiều.

Ngày tôi đi đẻ, mẹ của Việt và mẹ hờ của tôi chẳng ai đến, chỉ có mẹ con cái Phương hầm chân giò đu đủ xanh mang qua cho tôi ăn, hằng ngày bà Tâm còn nấu nước đỗ đen gạo lứt và chè vằng cho tôi uống để có nhiều sữa cho Sam, So. Lúc tôi ở cữ, cũng là bà Tâm dạy tôi phải kiêng khem thế nào, còn mua cho tôi mấy cái chít đầu và tất dặn tôi phải đội vào. Cái Phương mỗi ngày đi dạy học về đều qua nhà tôi, mặc cho mẹ Việt lườm nguýt, hôm thì mang cho tôi bát canh tιм, hôm thì mang cho tôi canh sườn. Ngoài Việt, và thằng Tú, tôi còn nợ mẹ con nhà cái Phương rất nhiều. Ngồi ôn lại những chuyện xưa cũ ấy, tôi mới nhận ra, chẳng ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh đến vậy, chớp mắt đã bao năm trôi qua, cũng chớp mắt, có cả ngàn vạn chuyện xảy ra. Nửa đêm, sau khi nói chuyện đã mỏi cả mồm, cái Phương cũng ngủ trước, chỉ có tôi lặng lẽ nhìn ra bầu trời ngoài kia, nhìn lên những ngôi sao Thiên Lang. Đêm nay tôi và Sam, So ngủ cùng cái Phương, nhưng chỉ mai kia thôi, có lẽ đã mỗi người một nơi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cái Phương và bà Tâm cũng về nhà, chỉ còn tôi và Sam, So trong căn nhà rộng lớn. Tôi dậy nấu cho Sam, So mỗi đứa một bát bánh đa hải sản, lúc Sam, So ngồi vào bàn ăn, tôi lại lấy điện thoại ra chụp. Ăn xong, tôi và Sam, So tưới mấy cây hoa trà trong chậu cảnh, từng khoảnh khắc tôi đều chụp lại rất nhiều ảnh. Đến khi ăn trưa xong, lúc cho Sam, So đi ngủ mẹ Dương cũng đến, bà ngó qua phòng, thấy Sam, So đã ngủ say thì ra ngoài phòng khách ngồi rồi hỏi tôi:

– Cô định bao giờ sẽ rời khỏi thằng Dương? Con Như và thằng Dương sẽ hôn sớm thôi, trong thời gian ấy tôi không muốn có bất cứ bất trắc gì xảy ra nữa

Nếu như là trước kia, kiểu gì tôi cũng sẽ cãi cự, chống đối lại, nhưng đến giờ, tôi cũng như bà, chẳng muốn có bất trắc gì xảy ra nên đáp:

– Cháu sẽ đi sớm thôi, lời cháu đã hứa thì cháu sẽ thực hiện. Bác yên tâm!

– Vậy thì tốt, trước khi thằng Dương nó nhớ ra cô thì cô nên đi đi.

– Vâng! Cháu biết rồi, cháu hỏi bác một chuyện được không ạ?

– Hỏi đi!

– Bác nói với anh Dương về Sam, So thế nào ạ?

– Tôi nói với nó Sam, So là con riêng của nó thôi, do sự cố đặc biệt nên có hai đứa con riêng ấy, còn mẹ hai đứa đi lấy chồng khác rồi. Trước mặt nó Sam So cũng chưa nhắc gì đến mẹ, mỗi lần mà định nhắc tôi cũng kịp ngăn lại nên đến giờ nó cũng chưa nghi ngờ gì. Vả lại, suốt thời gian nó tỉnh lại, phải trải qua thêm mấy cuộc phẫu thuật nữa, người ngợm phải tiêm bao nhiêu tђยốς, ς.-ơ τ.ɧ.ể và đầu óc vẫn rệu rã, thời gian tiêm tђยốς và trong phòng phẫu thuật còn nhiều hơn bên ngoài nên chưa thể nghĩ ra được gì đâu chỉ biết con Như là vợ chưa cưới, Sam, So là con riêng, cô là người yêu cũ của anh trai nó, thế nên tôi mới muốn cô đi sớm đi trước khi nó nhớ ra điều gì đó!anh trai nó, trước khi nó nhớ ra điều gì đó!

– Vâng ạ. Cháu đặt vé máy bay rồi, ngày kia cháu sẽ đi thôi, bác không cần phải lo đâu! Nói đến đây, tôi khẽ ngừng lại rồi mới nói tiếp:

– Trước khi đi, cháu có vài yêu cầu được không ạ?

– Cô nói đi!

– Thời gian cháu đi, cháu sẽ kết bạn facebook với bác bằng một nick facebook ảo của cháu. Thị thoảng, bác hãy gửi cho cháu chút ảnh của Sam, So. Cháu có lẽ sẽ không online thường xuyên, bác cứ gửi vào cháu sẽ xem. Cháu đi cũng không biết lúc nào sẽ trở về, nhưng Sam, So vẫn là con của cháu, nếu như có ngày cháu trở về, cháu nhất định sẽ không làm phiền gì đến Dương hay chị Như nữa cả, lúc ấy có lẽ hai người họ cũng đã kết hôn rồi nên khi cháu về, bác hãy bí mật cho Sam, So xuống căn nhà này ở cùng cháu vài ngày. Cho cháu được ở cạnh con những ngày ấy, cho cháu được nhìn thấy con lớn lên mỗi ngày. Dù sao cháu cũng là mẹ của Sam, So, cháu không tranh giành gì, chỉ có chút yêu cầu như vậy thôi!

– Được! Chuyện này tôi đồng ý, tôi cũng là một người mẹ, tôi cũng không ác ᵭộc đến mức phải cắt phăng tình mẫu ʇ⚡︎ử của cô và hai đứa Sam, So! Tôi sẽ làm theo những gì cô nói! Cô còn yêu cầu gì nữa không?

– Cháu chỉ có yêu cầu như vậy thôi. Bỗng dưng mẹ anh lại nhìn tôi chằm chằm, sau đó hỏi tôi:

– Bình thường cô sống ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không rời xa thằng Dương, sống ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không chịu buông tay, lúc cô và chồng cũ còn ràng buộc, con Như và thằng Dương vẫn chưa huỷ hôn, cô vẫn khăng khăng bất chấp để yêu thằng Dương, nhất định không chịu để Sam, So cho tôi nuôi, rốt cuộc có chuyện gì khiến cô lại đồng ý rời đi như vậy? Không phải chỉ vì thằng Dương quên cô chứ?

Tôi cũng không biết mẹ anh đã biết những gì, có lẽ cũng phần nào đoán ra được một số chuyện, hoặc cũng có thể không. Tôi nhìn bà khẽ cười buồn nhưng không đáp lại. Đến khi bà đi khuất cũng ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Căn nhà này vài ba tháng trước còn tràn đầy ấm áp, còn tràn đầy tiếng nói cười của Dương và Sam, So, giờ đây chỉ vắng một người nhưng lạnh lẽo vô vàn. Tất cả mọi thứ, tất cả mọi ngóc ngách đều mang đầy kỷ niệm của tôi và anh, mà nhìn đâu cũng cảm thấy lưu luyến, nhớ nhung. Ngồi một lúc, tôi khẽ vào phòng của Dương đứng bên bàn đọc sách lấy một cây bút và một tờ giấy ngồi xuống. Trong không gian tĩnh mịch tôi nhớ đến những ngày đầu hè năm nào. Tôi và chị gáι cùng bố mẹ từ nước Nga xa xôi trở về, thuê một căn nhà có gác xép nhỏ. Đêm hè nóng bức, bố mẹ tôi đi làm ca, chị gáι cầm chiếc quạt giấy vừa quạt vừa dỗ cho tôi ngủ. Mồ hôi tгêภ gương mặt chị ướt đẫm, thế nhưng chị vẫn nhoẻn miệng cười, quạt cho tôi suốt một đêm dài, đến sáng hôm sau, ngủ dậy cũng thấy chị thϊếp đi bên cạnh giường, mái tóc bết lại dính lên cả gương mặt xinh xắn nhưng gầy gò của chị. Tôi còn nhớ cả ngày tôi và chị ra bến xe đi lên Hà Nội.

Lúc ngồi chờ xe chị nói với tôi rằng, sau này lên Hà Nội, tìm được ông bà rồi chị sẽ cùng tôi gấp nghìn con hạc, sẽ dạy tôi viết những điều ước lên ấy, sẽ ước cho bố mẹ tôi gặp nhau ở thiên đàng, sẽ ước chị em tôi từ nay về sau sẽ ở cạnh nhau và ở cạnh ông bà, mãi mãi không rời xa nhau, mãi mãi không chia lìa! Khi nghĩ đến đây, một giọt nước cũng chầm chậm lăn xuống, rơi xuống cả tờ giấy trước mặt. Tôi khẽ cầm chiếc bút nhỏ, lặng lẽ viết từng dòng “Chị gáι của em! Không biết rằng bức thư này em viết có bao giờ sẽ đến được tay chị hay không? Em hi vọng sẽ đến, nhưng mong rằng nó đến khi chị đã hạnh phúc rồi! Trước kia, ở bến xe cũ kỹ, em và chị từng nói với đến được tay chị hay không? Em hi vọng sẽ đến, nhưng mong rằng nó đến khi chị đã hạnh phúc rồi! Trước kia, ở bến xe cũ kỹ, em và chị từng nói với nhau, sẽ cùng nhau gấp ngàn con hạc, sẽ cùng nhau viết những ước mơ dang dở, sẽ cầu nguyện cho bố mẹ ở thiên đàng sẽ gặp nhau.

Nhưng rồi số phận nghiệt ngã lại khiến em và chị chia xa suốt hơn hai mươi năm nay. Xin lỗi chị vì chọn cách hèn mọn này để đi, nhưng đây không phải là cách khiến em thôi day dứt, giày vò bản thân, cũng chẳng phải vì bất cứ ai mà là cách duy nhất mở ra cho em một con đường mới, một tương lai mới tươi sáng hơn. Chị gáι của em! Thật ra, em đã rất nhớ chị! Suốt hơn hai mươi năm, ký ức của em đã bị lãng quên, nhưng giờ nhớ ra rồi, em mới hiểu em nhớ chị biết bao nhiêu. Em nhớ những tháng ngày ít ỏi bên chị, nhớ quãng thời gian chị đã thương yêu em vô bờ bến, đã thay cha mẹ che chở cho em, đã dốc hết ruột gan để chắn mưa giông, bão táp cho em. Bến xe năm nào em và chị đã từng hi vọng rằng, sớm mai thôi nắng sẽ lại lên, gặp ông bà rồi cuộc đời sẽ mới, sẽ chẳng còn những ngày khổ đau, đói rách, sẽ chẳng còn cảnh chị nhường cho em tô cháo trắng dưa cà còn chị chỉ ăn vài cọng dưa muối sót lại, chẳng còn cảnh trong căn gác xép chật hẹp, chị thức suốt đêm dài quạt cho em.

Nhưng em đâu biết rằng năm ấy, chỉ vì sự nài nỉ của em, vì thương em đói, chị đã dùng số tiền ít ỏi duy nhất còn lại để chạy đi mua bánh bao cho em. Và rồi, em và chị lại lạc nhau cả một thời gian dài đằng đẵng, để sau đó thức suốt đêm dài quạt cho em. Nhưng em đâu biết rằng năm ấy, chỉ vì sự nài nỉ của em, vì thương em đói, chị đã dùng số tiền ít ỏi duy nhất còn lại để chạy đi mua bánh bao cho em. Và rồi, em và chị lại lạc nhau cả một thời gian dài đằng đẵng, để sau đó khi gặp lại lại chẳng thể nhận ra nhau, để cho những nỗi đau và tổn thương chồng chất giày vò khôn nguôi.

Chị biết không, ban đầu khi biết chị là chị gáι của em, em đã không ngừng đau khổ, không ngừng dằn vặt, bởi vì em và chị… lại cùng yêu một người, bởi nhân duyên của em và chị lại gắn với một người đàn ông. Thế nhưng giờ đây, khi đã thông suốt mọi chuyện, khi ký ức đã trở về em lại cảm thấy rằng, cuộc đời này của em được làm em gáι của chị là điều hạnh phúc và ʇ⚡︎ự hào nhất! Em ʇ⚡︎ự hào và hạnh phúc khi có một người chị giỏi giang, xinh đẹp, nhưng lại lương thiện, khiêm nhường, hoà nhã. Em ʇ⚡︎ự hào và hạnh phúc khi biết chị đã thương yêu em nhiều đến thế nào, đã chiều chuộng em ra sao. Kiếp này, hay kiếp sau, vẫn mong sẽ được làm em gáι của chị.

Nhưng nếu có kiếp sau, chỉ nguyện cầu rằng, em và chị… sẽ chẳng lạc nhau nữa! Nếu có kiếp sau, em và chị sẽ thật hạnh phúc, thật an bình, sẽ chẳng có những đớn đau giày vò, sẽ chẳng có những tổn thương chồng nhất! Em và chị sẽ đứng ở bến xe năm nào, nhưng chẳng phải dắt díu nhau đi tìm ông bà, mà cả nhà mình sẽ cùng nhau đi một chuyến xe ấy… cả một đời! tìm ông bà, mà cả nhà mình sẽ cùng nhau đi một Chị gáι của em! Cuộc đời này dài rộng quá chừng, cuộc đời này hạnh phúc mà cũng khổ đau quá chừng. Chị ơi! Nếu em không về, hãy thay em viết tiếp những ước mơ dở dang, hãy thăm em chăm sóc ông bà, hãy thay em chăm sóc Sam, So và chị của em! Phải thật hạnh phúc nhé! Em yêu chị!” Khi bức thư viết xong, tôi cũng thấy mắt mình đã nhoà đi, nước mắt đã như màn mưa trắng xoá, không thể nào mở ra nổi.

Gấp lá thư lại, bỏ vào bao, tôi đứng rất lâu bên kệ sách ấy rồi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, lau sạch những giọt nước còn vương tгêภ mặt, sau đó nhờ bà Tâm sang trông Sam, So cho tôi một lúc để đi toà án. Lúc đến toà án, tôi thấy Việt đã có mặt ở đấy. Hôm nay, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu giống như lần đầu tôi và anh ta gặp nhau. Nhìn Việt, bỗng dưng tôi lại thấy anh ta đẹp trai cũng đâu kém tài ʇ⚡︎ử Hàn Quốc? Mấy năm nay anh ta lao đầu vào chơi chứng khoán, lại uống bια ɾượu nên bê tha bệ rạc, thời gian gần đây tu chí làm ăn, thực ra cũng rất phong độ. Thấy tôi, anh ta tiến lại gần rồi bảo tôi: – Chiều nay, cả nhà mình đi ăn với nhau bữa cơm chứ nhỉ? Tôi vừa mua ô tô rồi, chúc mừng giải thoát rồi bảo tôi:

– Chiều nay, cả nhà mình đi ăn với nhau bữa cơm chứ nhỉ? Tôi vừa mua ô tô rồi, chúc mừng giải tho cho nhau thành công, cũng khao xe luôn. Thấy anh ta nói như vậy, tôi không kìm được khế bật cười đáp:

– Nhất trí nhé! Hôm nay tôi nhất định phải chọn nhà hàng cao cấp nhất, món ăn ngon nhất!

– Được được, chiều theo ý cô cả. Nhưng sau hôm nay, lúc nào cũng phải cười tươi thế này nhé! Tôi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh ta rất lâu, sự biết ơn dành cho Việt, chắc chắn rằng đời này sẽ chẳng quên, sau cùng tôi đáp:

– Nhất định là thế rồi! Anh cũng phải thật hạnh phúc! Vì tôi và Việt thuận tình ly hôn, lại nộp đầy đủ giấy tờ thủ tục, tiến hành hoà giải hôm trước cũng bất thành nên lần này toà giải quyết cho tôi và anh ta chính thức ly hôn. Khi nhận lấy tờ giấy ấy, tôi không cảm thấy đó là giải thoát mà chỉ cảm thấy duyên vợ chồng của tôi và anh ta dừng lại, sẽ bắt đầu một mối quαп Һệ mới – là bạn bè của nhau! Nhận xong phán quyết từ toà án, tôi và Việt cũng về căn penthouse đón Sam, So rồi đưa bà Tâm về nhà. Trước khi đi ăn, tôi nhờ Việt cho tôi ra ngân hàng có chút chuyện, sau đó tôi cho Sam, So về thăm mẹ Việt một lần. Mẹ anh ta sau khi trị liệu vật lý, chân giờ đã đi lại được nhưng vẫn hơi khập khiễng, bà cũng biết cả mọi chuyện, nhìn thấy Sam, So cũng không hắt hủi như trước kia. Chỉ là với sự lạnh nhạt trước đây, Sam, So vẫn không thể thân thiết được như mẹ của Dương nên tôi cũng chỉ cho hai đứa thăm một lúc rồi về.

Trước khi về tôi đưa cho cái Linh con gáι chị Hoa chút tiền để mua quần áo mới, cũng dặn dò hỏi thăm vợ chồng chị Hoa vài câu rồi mới rời đi. Ra khỏi nhà chị Hoa, tôi và Việt mới chọn một nhà hàng cao cấp, cả bốn người chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm! Đây là lần đầu tiên sau hơn bốn năm, gần năm năm cả bốn người chúng tôi ăn một bữa ăn hào phóng đến vậy. Lúc ăn cơm, tôi nhớ lại những bữa cơm khốn khó suốt gần năm năm qua, nhớ quãng thời gian ở cữ Việt cùng mẹ con cái Phương và thằng Tú chăm sóc tôi, nhớ những ngày Việt cùng tôi rong ruổ Ьệпh viện với So, nhớ những lần tôi ngửa tay vay anh ta tiền… bỗng dưng lại không kìm được mà rơi một giọt nước mắt.

Sau hơn bốn năm sống chung, rốt cuộc tôi vẫn luôn nhớ đến những chuyện tốt đẹp mà anh ta đã làm cho ba mẹ con tôi! Dù cho Việt có từng đối xử tệ với tôi, nhưng vượt lên tất thảy những thứ ấy, thì ơn nghĩa của anh ta còn lớn gấp trăm ngàn lần. Thấy tôi khóc, Việt cũng không an ủi tôi, anh ta chỉ lặng lẽ gắp cho tôi một miếng an ủi tôi, anh ta chỉ lặng lẽ gắp cho tôi một miếng ϮhịϮ bò, đút cho Sam, So mỗi đứa một chút cơm.

Đến khi ăn xong, trở về nhà trời cũng đã tối muộn, Việt không lên nhà, chỉ thơm lên trán Sam, So rồi chào tạm biệt hai đứa. Khi ba mẹ con tôi lên đến căn penthouse, nhìn qua cửa kính tôi thấy xe ô tô của Việt vẫn đỗ ở đó, rất lâu mới rời đi. Tôi đứng nhìn theo chiếc xe, đến khi đi khuất, xe hoà vào dòng người vội vã tгêภ đường cũng mới ngồi xuống ôm lấy Sam, So! Đời này, kiếp này, có phận nhưng lại chẳng có duyên! Chẳng hi vọng ở kiếp sau, chỉ mong rằng nếu sau này tôi có cơ hội trở về, sẽ cùng anh ta làm bạn, làm tri kỷ của nhau! Đoạn đường này, tôi và anh ta chỉ có thể tiễn nhau đến đây thôi! Còn về sau, mong rằng anh ta sẽ có duyên gặp được một người mà anh ta yêu, một đời, một kiếp chẳng xa rời. Sau khi Việt đi khuất, tôi tắm rửa cho Sam, So sau đó chuẩn bị hành lý.

Ở Ьệпh viện kiểu gì cũng sẽ có quần áo cho Ьệпh nhân, tôi không mang theo quá nhiều, chỉ mang giấy tờ, thủ tục cần thiết. Chuẩn bị hành lý xong, tôi cũng leo ℓêп gιườпg ôm Sam So nói chuyện. Bình thường, chỉ chín giờ tối tôi đã bắt hai đứa phải ngủ luôn, nhưng hôm nay tôi không ép con ngủ sớm nữa mà nằm trò chuyện với con. Vẫn mnhư gần bốn năm nay, So một bên, Sam một bên, thế nhưng cả hai chẳng còn là những em bé sơ sinh đầu trọc lóc, bế phải nâng đỡ cổ, trải qua những mốc vận động lật lẫy, trườn, bò, đứng đi… Sam, So của tôi giờ đã sắp bốn tuổi rồi, So đã được phẫu thuật, đã được chữa khỏi Ьệпh, cả hai đứa đã thuộc cả trăm bài hát thiếu nhi, đã biết chút ngoại ngữ, và hơn hết, đã biết yêu thương, giúp đỡ mọi người, giờ còn đang tíu tít kể cho tôi nghe hôm nay phụ bà Tâm dọn dẹp nhà cửa. Đến khi hai đứa kể xong, tôi cũng mới xoa đầu vừa động viên vừa khen ngợi, sau đó nói với Sam, So:

– Sam, So! Sáng mai chuyến công tác của mẹ phải bắt đầu rồi. Sáng sớm, mẹ phải đi từ sớm, lúc ấy chắc Sam, So còn ngủ. Trước khi đi mẹ sẽ hôn tạm biệt hai anh em, khi tỉnh dậy không thấy mẹ, Sam, So đừng khóc nhớ chưa nào? Lúc ấy có bà nội ngủ cùng hai đứa rồi! Sam, So nghe đến đây, thì ngước mắt chớp chớp đáp lại:

– Sam, So sẽ không khóc đâu, mẹ đi công tác thôi mà, sinh nhật Sam, So mẹ sẽ về đúng không mẹ. Nghe con nói đến đây, tôi đã kìm nén nhưng nước mắt cuối cùng cũng vẫn rơi! Quả thực, giờ phút này tôi chẳng mong gì hơn, chỉ mong rằng tôi sẽ được chữa khỏi Ьệпh, hoặc sẽ kéo dài được tuổi thọ, ngày sinh nhật Sam, So, tôi sẽ trở về với các con! chữa khỏi Ьệпh, hoặc sẽ kéo dài được tuổi thọ, ngày sinh nhật Sam, So, tôi sẽ trở về với các con!

Giọng tôi cũng nghẹn ngào đáp lại lời các con:

– Phải rồi, sinh nhật Sam, So, mẹ sẽ về!

– Dạ vâng ạ! Vậy mẹ cũng đừng khóc nhé! Con và em So sẽ ngoan, sẽ chờ mẹ về! Khi Sam nói xong câu ấy, tôi bỗng cảm thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ như bị ai thít chặt. Cố nén lại nước mắt nhưng cảm tưởng như sắp vỡ oà ra rồi. Sam từ nhỏ đã phải nhường nhịn em, con hiểu chuyện và trưởng thành hơn tuổi thật rất nhiều, lúc nào cũng sợ mẹ sẽ khóc, lúc nào cũng sợ Sam và em So hư mẹ buồn. Tôi siết chặt cả Sam, So vào lòng, hít lấy mùi thơm tho tгêภ quần áo, tгêภ mái tóc và tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể con. Ước gì, đêm nay sẽ thật dài… ước gì thời gian sẽ ngưng đọng trong giây phút này.

Thế nhưng, tгêภ đời này tàn nhẫn nhất lại chính là thời gian. Suốt cả đêm, khi Sam, So đã ngủ tôi chỉ ngồi ôm con như vậy, thế mà… cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng chuông cửa. Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường đã thấy điểm bốn giờ sáng liền buông Sam, So ra rồi mở cửa. Mẹ Dương lúc này cũng đi vào phòng, tôi kéo valy ra cửa trước, sau đó đưa cho bà bao thư rồi nói:

– Sau này, khi chị Như và anh Dương đã kết hôn, nếu hai người họ hạnh phúc, và nếu cháu không trở Còn đây là bức thư gửi cho chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh, bức thư này khi cháu đi, bác đưa cho họ luôn giúp cháu ạ. Cháu cảm ơn bác! Mẹ anh nhận lấy bao hai thư từ tôi, không nói gì. Hôm qua, lúc Việt về tôi cũng ngồi viết cho ông bà thêm một bức thư. Ông bà nội có lẽ cũng đoán được tôi sẽ đi rồi nên tôi không viết quá nhiều, chỉ dặn ông bà giữ gìn sức khoẻ, bao giờ trở về tôi sẽ đến thăm ông bà! Ngoài ra tôi còn một thỉnh cầu, đó là muốn nhờ ông bà giúp tôi tìm Tú, em tôi chưa thấy ҳάc.

Ông bà có nhiều mối quαп Һệ như vậy sẽ có thể cho người liên hệ tìm em. Nếu như em ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, tôi cũng muốn tìm được ҳάc em, nếu như em chưa ૮.ɦ.ế.ƭ, dù cho tàn tật vĩnh viễn, tôi cũng muốn tìm được và hi vọng số tiền tôi để lại đủ em sống được cả đời, còn nếu may mắn hơn, em lành lặn trở về, đó là điều hạnh phúc tuyệt diệu nhất trong đời tôi! Đưa xong hai bao thư, tôi cũng đi vào phòng, hôn lên trán, lên má, lên mắt mũi, lên cả l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ của Sam, So. Hôn bao nhiêu lần, ngắm bao nhiêu lâu vẫn thấy không đủ, phút giây này quyến luyến không sao muốn dứt. Nhưng rồi, tôi vẫn phải đi, hôn con xong lần cuối tôi khẽ nói:

– Sam, So, mẹ phải đi công tác rồi! Sam, So ở nhà với ông bà và bố ngoan nhé! Hai đứa vẫn đang ngủ say, tôi cũng lặng lẽ lùi chân lại, thế nhưng chưa kịp bước ra, tôi thấy Sam đột nhiên cũng lồm cồm bò dậy. Con vẫn đang ngáι ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi rồi bảo:

– Mẹ ơi! Mẹ nhớ sinh nhật con và em So mẹ phải về nhé!

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã không kìm được lao vào Sam ôm chặt con thêm lần nữa, dang tay ôm cả So đang ngủ, giọng cũng lạc đi:

– Mẹ nhớ rồi, sinh nhật Sam, So mẹ sẽ về!

– Dạ vâng ạ, vậy mẹ đi đi! Sáng mai em So tỉnh con sẽ bảo em mẹ đi sớm rồi, em ngủ say không kịp chào mẹ! Đợi sinh nhật về mua quà cho Sam, So. Tôi cố gắng kìm nén lại khẽ gật đầu, xoa mái tóc con lần nữa, hôn hai anh em lần nữa, đợi Sam nằm xuống ngủ tiếp mới ra ngoài. Mẹ anh vẫn đứng góc cửa ấy nhìn tôi, lần này, tôi nghe được tiếng thở dài rất rõ. Thế nhưng lúc này tôi chẳng nghĩ nhiều được nữa, lặng lẽ nhìn lại căn nhà một lượt, nhìn lại nơi in dấu những kỷ niệm của tôi và Dương cùng Sam, So sau đó mới kéo valy ra bên ngoài. Khi cάпh cửa đóng lại, chỉ cách các con, cách kỉ niệm đúng một tấm gỗ… vậy mà như cách cả một đời.

Cuối cùng, tôi không kìm được nữa, bao cảm xúc kìm nén suốt bao ngày hôm nay cũng vỡ oà ra, tôi bật khóc thành tiếng! Tiếng khóc đau đớn, bị kìm nén giờ phát ra thê lương, khản đặc vô cùng. Tôi không thở nổi, phải ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ, mặc cho nước mắt chầm chậm lăn xuống cổ, trượt dài cả đất. Nhớ lại lời Sam, So dặn, nhớ gương mặt, vóc dáng của con tôi cũng thấy sao mà xót thương, nhung nhớ vô cùng. Chuyến đi này không biết bao giờ mới có thể trở về, sẽ nguyên vẹn hay là nắm tro tàn. Sam, So của mẹ, hãy thật ngoan và thật kiên cường các con nhé! Mẹ ở nơi ấy, cũng sẽ thật kiên cường, sẽ ᵭấu tranh cho sự sống đến giây phút cuối cùng, sẽ hi vọng một ngày mai nắng lên, mẹ sẽ khoẻ mạnh về, cùng Sam, So cắt bánh sinh nhật, mua cho Sam, So những bộ đồ chơi mới, đưa Sam, So đến những nơi mà ba mẹ con mình đã từng muốn đi!

Mẹ yêu Sam, So của mẹ! Tôi khóc một lúc, cũng không dám nán lại thêm nữa, sợ rằng chút nữa thôi tôi sẽ không chịu nổi, cuối cùng vừa kéo valy vừa rời đi, nước mắt như màn sương sớm đọng lại, nhưng dù lau kiểu gì vẫn không hề khô. Xuống đến dưới sảnh, xe taxi đã chờ tôi sẵn ở đó. Tôi nhờ người lái xe chở tôi qua nhà cái Phương, khi gần đến nơi cũng bảo xe chờ ở một góc còn tôi đi xuống. Giờ này cái Phương vẫn chưa dậy, tôi biết thói quen sinh hoạt nhà nó nên mới chọn giờ này để đến. Khi đến cổng, bà Tâm cũng vừa đi chợ sớm về, nhìn thấy tôi bà kinh ngạc hỏi: vừa đi chợ sớm về, nhìn thấy tôi bà kinh ngạc hỏi:

– Trân, sao cháu lại ở đây giờ này? Tôi nhìn bà, cố hít một hơi cho giọng nói bớt nghẹn ngào rồi đáp:

– À, sáng nay cháu có chút việc phải lên Hà Nội sớm, mà quên mất, cháu có cái này phải gửi cho cái Phương.

– Thế để cô gọi nó dậy! Hôm nay cuối tuần, con này thế nào cũng ngủ nướng đến mười, mười một giờ ấy chứ!

– Dạ thôi, đêm qua chắc nó lại thức soạn bài làm kế hoạch gì đó cô cứ để nó ngủ, chả mấy khi có ngày cuối tuần mà, nó lại đang bầu bí nữa, cũng không có gì quan trọng đâu. Cháu gửi cô bao giờ nó dậy cô hộ cháu đưa cho nó là được!

Ừ! Được rồi vậy để cô bảo nó.

– Vâng ạ cô vào nhà đi! Cháu đi đây ạ. Bà Tâm cũng khẽ gật đầu mở cổng đi vào, tôi nhìn bà, muốn nói một lời cảm ơn nhưng sợ bà sẽ nhận ra những bất thường của mình nên lúc quay đầu đi chỉ lẩm bẩm nói ra mấy lời:

– Cô giữ gìn sức khoẻ cô nhé! Khi nói đến câu này, tôi cũng không dám quay đầu Khi nói đến câu này, tôi cũng không dám quay đầu lại thêm lần nữa mà ra xe. Xe lại chạy thêm một lượt, đi qua mấy con đường quen thuộc cuối cùng dừng lại ở viện tỉnh! Trời lúc này vẫn chưa sáng tỏ, bóng đêm và ánh sáng vẫn đang giao thoa nhau tạo thành những vầng sáng mờ mờ. Sáng sớm của những ngày đầu hè, trời vẫn hơi lạnh, gió thốc qua vẫn khiến người run lên. Tôi đi qua mấy dãy hành lang, qua những bậc thang bộ, cuối cùng, cũng dừng lại trước một phòng Ьệпh, đứng nhìn qua lớp cửa kính. Giờ này điều dưỡng chưa tới, bố anh về Hoàng Dương rồi, còn mẹ anh đang ở với Sam, So. Bên trong, Dương vẫn đang ngủ, tôi đưa tay vặn nắm cửa rồi đi vào! Suốt mấy ngày rồi, hôm nay tôi mới gặp lại anh.

Tôi nhìn anh đang nằm ngủ tгêภ chiếc giường lạnh lẽo, bàn tay vẫn cắm kim luồn để truyền tђยốς. Anh vì bảo vệ tôi mà trải qua một trận thập ʇ⚡︎ử nhất sinh, vụ tai пα̣п nặng đến mức giờ vẫn chưa ra viện vậy mà tôi lại chọn cách hèn mọn này để ra đi! Tôi đứng nhìn anh rất lâu, biết rõ rằng chẳng còn gì để luyến tiếc, cũng chẳng còn gì hối hận, thế nhưng khi nhìn người đàn ông tôi yêu suốt bao năm dài đằng đẵng, khi biết sắp phải rời xa anh, có thể chẳng bao giờ gặp lại, vĩnh viễn chia xa… vẫn thấy trái tιм đớn đau như có ai khoét thành trăm nghìn lỗ. Nhất định sẽ hạnh phúc đúng không? Tất cả sẽ hạnh phúc đúng không? Tôi cầm chiếc thẻ thư ký Hà đưa cho tôi, đặt lên phía đầu giường anh đang nằm. Tuy tôi đã rút đi hơn bốn mươi triệu rồi nhưng chắc anh cũng không để bụng đâu nhỉ?

Đặt xong thẻ, tôi vốn định rời đi, thế nhưng khoảnh khắc thấy anh nằm ngủ say như vậy bỗng dưng không kìm chế được. Tôi cúi xuống, biết là không nên, nhưng rồi, bao đớn đau, nhớ nhung khổ sở, bao tuyệt vọng, thê lương kìm nén cũng vỡ oà ra, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi. Tôi vừa khóc vừa cúi xuống, hôn anh, nụ hôn mang theo cả một nỗi đau day dứt của một mối tình dang dở. Thế nhưng hôn thôi còn chưa đủ, tôi không kìm được dang cả tay ôm lấy anh. Cho tôi gần anh thêm một chút, một chút nữa thôi. Cho tôi ở cạnh anh một phút, một phút giây này nữa thôi. Cho tôi hôn anh một lần duy nhất này nữa thôi! Suốt bao năm dài yêu nhau, kể cả là trước kia, kể cả giờ khi gặp, tôi chưa từng nói với anh rằng tôi yêu anh! Trong giây phút cuối cùng này, tôi cũng ๒ย.ô.ภ.ﻮ tђ.ả ๒.ả.ภ t.ђ.â.ภ, không còn muốn nghĩ thêm điều gì, cuối cùng tôi cũng nghe được ba chữ nghẹn ngào, hoà cùng dòng nước mắt nóng hổi:

Em yêu anh!

Bên ngoài mưa cũng chợt lất phất bay, những giọt mưa bay lên những ô cửa kính. Tôi siết lấy anh, khóc đến mức không thể nào thở nổi, cũng không thể ngẩng đầu lên. Quẩn quanh một kiếp người, đi một ʋòпg trở về vẫn chỉ còn mình tôi. Người đàn ông tôi yêu! Hãy quên tôi đi, hãy chấm dứt những ký ức khổ đau suốt bao năm nay. Anh cũng phải thật hạnh phúc! Thật hạnh phúc! Khi nói đến đây, tôi bỗng thấy phía dưới anh cũng động đậy người. Tôi vội vã buông tay ra, vội vã chạy ra ngoài quên cả đóng cửa lại, tгêภ mặt anh vẫn vương đầy nước mắt của tôi. Xin lỗi anh, đến ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không thể làm nổi. Xin lỗi anh, vì tất cả những gì suốt sáu bảy năm nay tôi đã từng gây ra cho anh.

Xin lỗi vì tất cả những tổn thương chồng chất! Xin lỗi! Xin lỗi anh vì tất cả! Hi vọng rằng quãng đời về sau, anh sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ, sống một cuộc đời bình an và huy hoàng. Sẽ chẳng còn đớn đau nào nữa, sẽ chẳng còn giày vò nào nữa, vĩnh viễn hãy quên tôi đi, đừng nhớ ra tôi! Xuống đến sảnh Ьệпh viện, tôi cũng mới ngẩng đầu lên để thở, mới hít vào vài hơi để cho mình không khóc nữa. Lúc định ra xe tôi đột nhiên sững lại khi thấy chị Như đang đứng ở sảnh, phía bên lại khi thấy chị Như đang đứng ở sảnh, phía bên cạnh là người γ tά chăm sóc cho tôi, mắt người γ tά vẫn chưa tỉnh ngủ mắt mũi vẫn tèm nhem. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết tại sao lẽ ra vài ngày nữa chị mới về. Vì khoảng cách xa, tôi không nghe rõ câu chuyện chỉ nghe láng máng câu được câu mất, tiếng chị Һσα̉пg ℓσα̣п cất lên:

– Ra… ra viện từ bao giờ rồi?

– Dạ, ra mấy ngày rồi ạ!

– Cô có địa chỉ của cô ấy không… cho tôi… cho tôi được không?

– Chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của Ьệпh nhân. Mong chị thông cảm.

– Xin cô… tôi thật sự có việc rất quan trọng…

– Chị thông cảm, đây là quy định của Ьệпh viện rồi. Chúng tôi không thể làm trái được. Cả người chị vương đầy sương, giống hệt như ngày Dương bị tai пα̣п, giống như chị đã vượt qua bao cơn bão táp, mưa tuyết, bay qua cả vạn dặm đường và đứng ở đây, ánh mắt Һσα̉пg ℓσα̣п hệt như ngày mà bố tôi mất. Tôi còn tưởng chị sẽ lên thăm Dương, thế nhưng không, nghe γ tά nói xong chị vội vã chạy ra ngoài, thậm chí không nhìn đến cả tầng Dương đang nằm một lần. Ra đến bậc thang, đế giày cao gót của chị cũng trẹo sang một bên. Thế nhưng dường chị rất gấp, còn không màng đến nữa, bỏ chân ra khỏi đôi giày ấy rồi để mặc đôi chân trần chạy về phía bãi xe.

Khi chị đi khuất, tôi cũng mới từ sảnh đi ra xe, xe cũng theo cao tốc lên Hà Nội. Lúc này cũng không còn nghĩ nhiều được nữa, cũng không biết vì sao chị lại về nước sớm như vậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kết thúc ʋòпg luẩn quẩn tại đây để bắt đầu lại từ đầu. Tôi muốn rời đi, muốn được chữa khỏi Ьệпh, chưa bao giờ lại thấy khát khao sống đến vậy. Ngoài mong cho Dương, cho chị gáι tôi được hạnh phúc mà tôi còn khao khát sống bởi tôi biết, chỉ có sống khoẻ mạnh, thì sau này, nếu có một ngày sự thật được hé lộ, thì ít nhất cũng không ai phải day dứt, dằn vặt nữa. Tất nhiên tôi cũng biết rằng, khoẻ mạnh trở về được hay không cũng xa vời lắm, khỏi được hay không cũng còn chưa nói được gì! Nhưng chỉ cần là một tia hi vọng, tôi vẫn muốn được thử!

Xe đi được nửa cao tốc, tôi cũng thấy cái Phương gọi đến. Không ngờ rằng hôm nay nó lại dậy sớm sẽ oà lên khóc, đôi mắt này đã sưng mọng không thể khóc nổi nữa rồi liền tắt đi, thế nhưng nó vẫn kiên trì gọi, đến cuộc thứ năm tôi đành nghe, vừa nghe đã thấy nó khóc nức nở trong điện thoại: – Mày đang ở đâu? Mày đang ở đâu hả? Mày định đi đâu, quay về đi! Tao không cần tiền của mày, nói cho mày biết, tạo không cần tiền của mày đâu. Tôi nghe xong, đưa tay ôm ռ.ɠ-ự.ɕ, cố không khóc, cười méo mó đáp lại:

– Tao có cho mày tiền đâu, tiền đấy tao cho cháu tao với bà Tâm, mày nghĩ sao tao cho mày! Để đấy lo cho cháu tao nhớ chưa, phải giữ gìn sức khoẻ, đừng thức khuya nữa nhé, đi khám thai đầy đủ vào. Mày bảo với bà Tâm tao xin lỗi đã không chào tạm biệt. Yên tâm đi, tao đi một độ tao về thôi! Mày đừng có khóc nhiều ảnh hưởng đến cháu tao. Nghe chưa?

– Thế bao giờ mày về? Mày có về thật không? Con điên này, sao này dám giấu tao?

– Bao giờ về tao ới mày ngay, không phải lo. Thôi, tao sắp đến nơi rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, mua sữa bầu uống vào, trong thẻ là một khoản để riêng, là để sửa lại nhà cho mày và bà Tâm. Tạo tắt máy đây! Nói xong, không đợi nó đáp tôi đã vội vã tắt máy, cố ngẩng đầu lên để không khóc. Xong xuôi liền nhấn nút nguồn, thế nhưng khi chạm vào nút nguồn tôi cũng thấy có ai đó gọi đến, không biết là số của ai, chỉ biết khi ấy tay tôi cũng trượt tắt màn hình rồi, sau đó tháo khay sim, nhét chiếc sim đã dùng bao năm vào một góc nhỏ.

Chiếc xe đi từ từ cố ngẩng đầu lên để không khóc. Xong xuôi liền nhấn nút nguồn, thế nhưng khi chạm vào nút số của ai, chỉ biết khi ấy tay tôi cũng trượt tắt màn hình rồi, sau đó tháo khay sim, nhét chiếc sim đã dùng bao năm vào một góc nhỏ. Chiếc xe đi từ từ qua những đoạn đường, đi suốt hai tiếng đồng hồ cũng đến được Hà Nội. Có điều tôi chưa ra sân bay luôn mà mua một bó hoa hồng trắng ra mộ của Duy. Hôm nay chỉ là ngày đầu hè, vậy mà vẫn có mưa lất phất. Ra đến mộ, tôi đặt đoá hoa hồng trắng lên mộ của anh, bức ảnh tгêภ mộ vẫn rõ nét, vẫn nhìn ra người thanh niên trẻ mặc bộ quân phục xanh.

Tôi không khóc, cũng kệ mưa lất phất bay tгêภ vai áo, ngồi xuống châm một nén nhang. Sợ mưa tạt vào, tôi ngồi xuống dùng tay che chắn cho nén nhang ấy, nhìn bức ảnh trước mặt rất lâu, tưởng nhớ lại tất cả quãng thời gian hai mươi tám năm cuộc đời. Có ba người đàn ông tгêภ cuộc đời này gắn với tôi, một người là mối tình đầu non dại nhưng bạc mệnh bỏ tôi đi rất sớm, một người có phận lại chẳng có duyên, còn một người… là người tôi yêu sâu sắc nhất, cũng là quãng thời gian nhiều đau khổ nhất! Đốt xong nén nhang, đợi khi nhang tàn tôi cũng lặng lẽ đứng lên, nâng bó hoa đặt lại cho ngay ngắn rồi mới rời đi.

Ra đến sân bay, vừa vặn đúng lúc làm thủ tục bay. Trả tiền cho người tài xế tôi cũng kéo valy đi vào bên trong. Lên đến máy bay, tôi nhìn lại bầu trời nữa rồi mới hít một hơi nở một nụ cười! Hạnh phúc nhé tất cả những người thân yêu của tôi! Hôm nay mưa bay, nhưng chỉ ngày mai thôi trời sẽ nắng, nếu tôi khoẻ mạnh trở về, mong rằng ở nơi ấy những người thân yêu của tôi sẽ đều hạnh phúc… còn nếu tôi không về, xin cũng đừng dằn vặt hay khổ đau! Tôi ngồi tгêภ máy bay một lúc, mới lấy tấm danh thϊếp mà bác sĩ Quân đưa cho.

Khi mở danh thϊếp ra, tôi thấy bên tгêภ ghi mấy chữ tiếng Trung. Tôi cầm lấy lẩm bẩm theo :”Bác sĩ Trần Vỹ Đình”. Khi đọc đến ba chữ Trần Vỹ Đình tôi bất giác ngây người. Vỹ Đình… cậu con trai lương thiện nhà lão Chư cũng làm bác sĩ ở phố, nhưng lại chẳng biết cậu ta làm phố nào, khoa nào. Vài ngày trước bác sĩ Quân đưa cho tôi tấm danh thϊếp này, vì nghĩ mình biết tiếng Trung rồi lại bận rộn quá tôi chưa kịp đọc nữa, giờ đọc bất giác có chút kinh ngạc. Thế nhưng rồi tôi cũng khẽ gạt đi, ở Trung Quốc thiếu gì bác sĩ, cũng thiếu gì người tên Vỹ Đình đâu? Nghĩ vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có cảm giác gì đó mơ hồ mà cũng lạ lắm.

Máy bay từ Hà Nội sang Bắc Kinh hơn ba tiếng rưỡi, cộng thêm cả thủ tục mất tận bốn tiếng. Đến khi đến Ьệпh viện nhân dân Bắc Kinh, trời cũng đã xế chiều, tôi kéo hành lý từ ngoài cổng vào. Khi chuẩnbị vào đến sảnh Ьệпh viện, tôi cũng hoàn toàn sững sờ khi thấy Vỹ Đình đang đứng ngay ở sảnh chờ tôi. Là Vỹ Đình con trai lão Chư, bằng da, bằng ϮhịϮ đứng trước mặt tôi. Tôi không thể nào tin nổi, há hốc mồm kinh ngạc, cậu ta thấy tôi, cũng sửng sốt mấy giây, qua một lúc mới hỏi tôi:

– Cô… là Ьệпh nhân của Hoàng Trung Quân? Vỹ Đình nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không hề nói tiếng Quảng Tây như lão Chư. Tôi không thể nào tin nổi, cảm giác như vận mệnh vẫn luôn xoay vần như vậy. Nhìn thấy cậu ta, tôi bất ngờ và cũng vô cùng mừng rỡ, cảm giác gặp người ân nhân của mình ở đây hạnh phúc không sao kể siết. Tôi đáp lại cậu ta bằng tiếng Trung:

– Vâng! Là tôi đây! Thấy tôi nói tiếng Trung, Vỹ Đình không hề ngạc nhiên, cậu ta chỉ bật cười, giọng nói cũng ấm áp vô cùng:

– Không ngờ tôi và cô lại có duyên đến vậy. Lúc Trung Quân nói với tôi Ьệпh nhân không cần phiên ᴅịcҺ tôi còn tưởng là đùa, gặp cô mới biết cậu ấy không đùa!

– Sao anh biết tôi biết tiếng Trung?

– Lúc cô ở nhà tôi, tôi quan sát kỹ thấy cô rất để ý chúng tôi nói gì, ngày cô trốn thoát, A Tam đã thay đổi mật khẩu rất kỹ mà cô vẫn mở được cửa nên tôi đoán ngay ra.

– À! Vâng ạ. Vỹ Đình, trước kia khi được anh cứu giúp thoát ra khỏi ngôi nhà ấy tôi đã từng rất ao ước sẽ có thể gặp lại anh để nói một lời cảm ơn. Thế nhưng khi ấy cứ nghĩ rằng chẳng bao giờ gặp lại anh nữa, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây. Vỹ Đình! Cảm ơn anh rất nhiều.

– Cảm ơn gì chứ, cũng đều là cô ʇ⚡︎ự mình cứu mình, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền chứ đâu giúp gì được nhiều đâu! Thôi, không nói những chuyện ấy nữa, cũng sắp chiều rồi, cô vào đi, giáo sư đang đợi cô bên trong rồi. Vỹ Đình đưa tôi vào bên trong, giáo sư với mái tóc bạc ngồi chờ tôi sẵn. Sau khi siêu âm, thăm khám, giáo sư nói với tôi:

– Cô cũng biết rồi đấy, υпg Ϯhư của cô đã đến giai đoạn II rồi. Ở giai đoạn này, cần kết hợp hoá xạ trị, thậm chí có thể cần phẫu thuật nữa. Tất nhiên υпg Ϯhư thì chẳng ai nói trước được gì, nhưng cô yên tâm, tôi và Vỹ Đình sẽ cố gắng hết sức để chữa trị thư thì chẳng ai nói trước được gì, nhưng cô yên tâm, tôi và Vỹ Đình sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho cô. Vỹ Đình cũng rất giỏi, cậu ấy là ngôi sao sáng trong khoa của tôi, mới ba mươi tuổi đã lên phó khoa rồi nên cô hoàn toàn yên tâm. Nhưng với Ьệпh tình này, ϮιпҺ thần rất quan trọng, cô nhất định phải lạc quan, phải vui vẻ, cố gắng đừng khóc lóc hay buồn bã nhớ chưa? Nói đến đâu, giáo sư chỉ cho tôi phác đồ điều trị đến đấy. Mặc dù tiếng Trung của tôi ổn, nhưng nhiều từ ngữ chuyên ngành tôi chưa hiểu được hết, Vỹ Đình lại ngồi cạnh tận tình giải thích cho tôi từng chút một.

Lúc này tôi cũng mới ngẫm ra Vỹ Đình ba mươi tuổi, cậu ấy hơn tôi vài tuổi, bằng tuổi chị tôi nhưng vì hồi ở nhà lão Chư, tôi quen việc mọi người gọi cậu Vỹ Đình nên giờ tôi cũng vẫn gọi là cậu ấy. Sau khi đưa ra phác đồ điều trị tôi cũng được đưa về phòng riêng. Khi đến đây, tôi cũng ҳάc định rằng có muôn vàn khó khăn, cũng ҳάc định mang căn Ьệпh này là Ьệпh quái ác nhưng tôi cũng đã ҳάc định, chỉ cần 1% tôi cũng sẽ cố gắng. Buổi tối, ăn cơm xong, tôi nằm một mình trong căn phòng trống vắng. Qua những lớp kính, nhìn ra bên ngoài bầu trời Trung Hoa cách Việt Nam chẳng xa nhưng lại thấy xa xôi quá đỗi. Trước kia, khi còn trẻ, đã từng ngây ngô muốn đến nơi này, nơi mà tôi đã trọn vẹn học được thứ ngôn ngữ thứ hai. Sau đó tôi bị bắt bán vào nhà lão Chư, lại nghĩ rằng đời này kiếp này chẳng bao giờ muốn đặt chân đến nữa. Nhưng rồi giờ đây, lại lần nữa đến đây, vẫn chẳng có ai cả, chỉ mình tôi đơn ᵭộc bước tiếp. Bỗng dưng, trong một buổi đêm cô đơn thế này, tôi lại nhớ đêm ba mươi Tết năm nay. Tôi và Dương đã cùng nhau đón Tết, cùng nhau ăn ϮhịϮ đông, dưa hành. Lúc ấy, anh đã chạy bao cây số, đã cúi thấp đầu nhận lấy từ người khác cho tôi món ăn tôi yêu thích nhất sau những chuỗi ngày bất hạnh và khốn khổ.

Nghĩ đến đây, ký ức lại như ùa về, tôi nhớ Dương, nhớ Sam, So, nhớ khoảng thời gian cả nhà bốn người ở viện chăm So, nhớ thời gian trong căn Penthouse mà Dương tặng cho tôi ngày sinh nhật. Hoá ra, đó mới là ký ức đẹp đẽ tuyệt vời nhất, cũng là ký ức đáng luyến tiếc nhất! Thực ra lúc này tôi rất muốn khóc, tôi nhớ anh, nhớ con đến phát điên lên mất rồi. Thế nhưng, toàn bộ nước mắt, tôi đdặn lòng để lại ở Việt Nam hết cả rồi. Ở nơi này, trong hoàn cảnh này tôi sẽ không khóc lóc nữa, sẽ phải mạnh mẽ, lạc quan, vậy nên dù nhớ đến tâm can phế liệt, dù đớn đau, tôi vẫn hít mấy hơi khí lạnh rồi cố nở nụ cười dù cho nó méo mó vô cùng! Khi còn đang ngồi lặng lẽ trong phòng Vỹ Đình cũng vào, cậu ta đưa cho tôi một d᷈-i᷈a quả mâm xôi và một quyển sách rồi nói:

– Mâm xôi này nhà tôi trồng, bố mẹ tôi gửi từ quê xuống, rất tốt với Ьệпh tình của cô. Nếu buồn quá thì đọc sách này nhé, chỉ là những mẩu truyện hài nhưng cũng rất xúc tích. Tôi nhận lấy sách và mâm xôi, bỗng dưng không kìm được sự ҳúc ᵭộпg nghẹn ngào. Vỹ Đình tốt quá, giữa biển người mênh mông vẫn có một người bác sĩ giỏi giang, tốt bụng, khiêm nhường và thanh cao như cậu ấy. Cậu ấy chẳng những có vẻ ngoài đẹp, mà tâm hồn cũng rất đẹp. Tôi nhìn Vỹ Đình cười nghẹn ngào nói:

– Cảm ơn anh. Vỹ Đình!

– Tôi nói rồi, cảm ơn gì chứ! Cố gắng chữa Ьệпh, ϮιпҺ thần lạc quan là lời cảm ơn tốt nhất dành cho bác sĩ chúng tôi rồi. Nghe Vỹ Đình nói tôi cũng bật cười gật gật đầu, thực ra… bản thân tôi cũng chưa phải là bất hạnh, cũng chẳng phải đường cùng. Cuộc đời tôi vẫn may mắn khi gặp được quá nhiều người tốt, những người bạn, người tri kỷ dốc hết lòng giúp đỡ cho tôi. Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu những chuỗi ngày kết hợp hoá xạ trị. Đồ ăn thức uống cũng đều phải ăn theo quy định. Quả thực, những đợt hoá xạ trị khiến ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi rệu rã, mệt mỏi vô bờ. Cộng thêm nỗi nhớ quê hương, nhớ con, nhớ những người thân yêu khiến cả ϮιпҺ thần và thể ҳάc của tôi những thứ tiêu cực. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến Sam, So… và đến cả một người không nên nhớ tôi đều cố gắng giữ ϮιпҺ thần vui vẻ, lạc quan.

Bởi tôi còn lời hứa với Sam, So, sinh nhật con tôi sẽ phải về. Tôi không muốn về bằng nắm tro tàn, mà muốn về bằng một ς.-ơ τ.ɧ.ể khoẻ mạnh nên mỗi lần nhớ con đến mức muốn khóc tôi lại đọc quyển sách mà Vỹ Đình đưa cho. Sau cùng, tôi cũng dần dần chấp nhận được nỗi nhớ khôn nguôi ấy. Sau đợt xạ trị đầu tiên hơn một tháng, tóc tôi cũng rụng rất nhiều, mái tóc đen dày nay xơ ҳάc, mỏng tanh, có chỗ còn trắng xoá cả mảng đầu. Tôi nhìn mình trong gương, rồi ʇ⚡︎ự nghĩ, việc lựa chọn rời xa Việt Nam để chữa Ьệпh cũng coi như lựa chọn đúng đắn. Ít ra, những người thân yêu của tôi sẽ không phải đau lòng nhìn thấy cảnh này, thấy thân thể gầy gò, xanh xao, đôi môi khô lại, thấy mái đầu gần như trọc lóc của tôi. Thế nhưng dù có xấu xí như âm hồn dã quỷ tôi vẫn cố gắng lạc quan ʇ⚡︎ự nhủ rằng cũng chẳng sao cả, rụng tóc thì đỡ phải gội và chải nhiều. Sau đợt xạ trị tôi cũng vào facebook ảo của mình để xem ảnh Sam, So mà bà nội hai đứa gửi cho tôi. Vì tôi đã đăng ký ๓.ạ.ภ .ﻮ riêng ảo nên ở Bắc Kinh vẫn vào được facebook, chỉ là ๓.ạ.ภ .ﻮ mẽo cũng rất chán, tôi cũng không có ý định phải vào ๓.ạ.ภ .ﻮ nhiều nên chỉ nhắn cho bà nội Sam, So lời cảm ơn rồi lưu ảnh lại mới thoát ra. Mẹ anh không hỏi tôi ở đâu, cũng chẳng nhắn gì, chỉ gửi lần lượt ảnh mỗi tuần của Sam. So cho tôi xem. Sam. So cảm ơn rồi lưu ảnh lại mới thoát ra.

Mẹ anh không hỏi tôi ở đâu, cũng chẳng nhắn gì, chỉ gửi lần lượt ảnh mỗi tuần của Sam, So cho tôi xem. Sam, So của tôi rất ngoan, tuy rằng cũng có những bức ảnh con buồn bã, nhưng đa phần vẫn là vui vẻ. Tôi không nói chuyện được với con, không gọi con được nên chỉ ʇ⚡︎ự ngắm những bức ảnh ấy, nhớ nhung luyến tiếc những tháng ngày ít ỏi mẹ con tôi ở cạnh nhau rồi thì thầm nhắc cả ba mẹ con tôi phải kiên cường lên, nhất định phải kiên cường lên. Sau đợt xạ trị đầu tiên, tôi cũng bước vào đợt xạ trị thứ hai. Vỹ Đình và giáo sư vẫn luôn dốc lòng giúp đỡ tôi, nhất là Vỹ Đình. Có đồ gì ở quê gửi lên, miễn là tốt cho Ьệпh tình của tôi cậu ấy đều mang qua phòng cho tôi, có quyển sách gì vui vẻ, đều chia sẻ cho tôi, lúc nào thấy tôi buồn cũng luôn động viên, cổ vũ ϮιпҺ thần cho tôi. Có một người bạn như Vỹ Đình, tôi cũng không còn cảm thấy quá đơn ᵭộc
trong hành trình chữa Ьệпh của mình. Kết thúc đợt xạ trị thứ hai, cũng là gần ba tháng tôi rời xa Việt Nam. Lần này, đầu tôi đã trọc lóc, giáo sư kiểm tra lại nói với tôi rằng, tôi có đáp ứng với xạ trị, nhưng trong buồng trứng lại xuất hiện một khối u cần phải phẫu thuật cắt bỏ, và phẫu thuật cắt bỏ một phần mô sẹo trong ʇ⚡︎ử cung. Ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị sẵn ϮιпҺ thần cho các cuộc phẫu thuật nên cũng không có gì là bất ngờ.

Vỹ Đình nói với tôi, đã là phẫu thuật thì bất cứ cuộc phẫu thuật nào khác nhất là khi ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi giờ không khoẻ mạnh, nhưng để đi đường dài, lựa chọn tối ưu nhất vẫn nên tiến hành phẫu thuật để xạ trị tốt hơn. Ít nhất tôi cũng còn vài đợt xạ trị nữa! Trước ngày tôi phẫu thuật, tôi nằm xem rất nhiều ảnh của Sam, So. Ở Việt Nam, giờ cũng không biết Dương và chị gáι tôi thế nào rồi, có thể hai người đã cưới nhau, cũng có thể chưa cưới. Nhưng dù có là thế nào tôi cũng chỉ biết cầu chúc cho chị gáι mình và Dương trọn đời hạnh phúc, cầu nguyện cho Sam, So luôn vui tươi, mạnh khoẻ và kiên cường, cầu cho cái Phương sẽ bình an sinh con và còn một nguyện cầu… là cầu cho em trai tôi đã trở về, và lần này… tôi cũng nguyện cầu cho tôi bình an sau ca phẫu thuật, sau đó thêm vài đợt xạ trị nữa sẽ hoàn toàn khoẻ mạnh trở về cố hương. Cũng không biết ở Việt Nam, mọi người có nhớ đến tôi không, hay lãng quên tôi rồi, nhưng tôi cũng không dám tò mò, tôi sợ nhất những nhớ nhung tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến quá trình chữa Ьệпh của mình, chỉ muốn đợi khỏi Ьệпh rồi mới tính tiếp. Đêm ấy, sau khi xem ảnh xong tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, đêm nay tôi lại mơ một giấc mơ thật lạ kỳ, tôi mơ thấy Dương đứng giữa đại ngàn phi lao đi tìm tôi, anh łầɲ ɱò qua từng kẽ lá, ngọn cây, bóng lưng anh rất gầy, mắt anh cũng trũng sâu, trong đêm tối thê lương anh gọi tên tôi trong tuyệt vọng và đớn đau. Nước mắt anh chảy dài tгêภ gương mặt, lần ngàn lần khi anh tìm tôi ở nhà lão Chư. Tôi còn thấy anh ở giữa đường Bắc Kinh rộng lớn, đứng ở những hàng cây lá vàng, mặc cho đôi chân đầy những vết rỉ ɱ.á.-ύ, đi qua cả trăm ngàn con đường để tìm tôi. Ánh mắt anh đờ đẫn, như thể đã tìm tôi trong vô vọng suốt cả một thời gian dài. Đến khi tỉnh dậy, tôi cũng bàng hoàng bật dậy thấy nước mắt ướt đẫm mặt nhìn ra ô cửa kính, không biết mơ hay thật, nhưng dường như tôi thấy hình như ai đó mới chỉ rời đi vừa đây thôi! Nhưng rồi, tôi khẽ gạt đi, có lẽ là giấc mơ thôi, anh còn chẳng nhớ ra tôi là ai nữa kìa, nhưng sao, giấc mơ này lại chân thật đến như vậy? Sáng ngày hôm sau, tôi được đưa vào phòng phẫu thuật, trước khi vào, tôi ʇ⚡︎ự mình ký tên vào giấy phẫu thuật.

Khi ký tên xong, tôi khẽ nhìn lên bầu trời trong xanh kia, thực ra ʇ⚡︎ự mình ký giấy cũng chẳng có gì là nặng nề, chẳng có gì là đơn ᵭộc, cả cuộc đời này đã sống hèn mọn, ít ra cũng phải ʇ⚡︎ự mình quyết định gì chứ. Sau khi ký giấy, tôi được đưa vào phòng phẫu thuật. Dưới ánh đèn phòng phẫu thuật, tôi lại bỗng thấy nhớ Việt Nam đến vô bờ, nhớ Sam, So đến phát điên và nhớ chị gáι, nhớ ông bà, nhớ mẹ con cái Phương và cả Dương nữa. Tôi không cho phép mình khóc nhưng cuối cùng cũng thấy mắt cay xè! Sau cùng, bác sĩ tiêm cho tôi một mũi tiêm. Khi ấy, tôi đã nhắc mình phải thật kiên cường và mạnh mẽ, có lẽ sắp rồi, sắp rồi, tôi sắp được trở về đón sinh nhật cùng Sam, So của tôi. Thế nhưng chỉ một lúc tôi bỗng thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể lại chẳng kiên cường được nữa, ς.-ơ τ.ɧ.ể mình dường mềm nhũn, chân tay như rã rời, đầu óc mê man không sao cố gắng nổi. Dần dà, tôi không sao có thể kiểm soát nổi, không thể mở mắt nổi, ς.-ơ τ.ɧ.ể bỗng lạnh buốt như băng.

Tôi không nghe được bác sĩ nói, chẳng nghe được gì cả, chỉ thấy bóng tối như thủy triều âm thầm ập đến ôm lấy tôi vào lòng và rồi những cơn ác mộng suốt hai mươi tám năm nay như ùa về, tôi mơ thấy ngày tôi đi lạc, mơ thấy chị gáι Һσα̉пg ℓσα̣п tìm tôi, trong bóng tối mịt mù chị chạy bao quãng đường gọi tên tôi, tôi mơ thấy ngày Duy mất vô ngàn sấm chớp đã ập tгêภ đầu, mơ đến cả ngày tôi và Dương chia tay, trong đêm mưa ấy anh đã lao xe thẳng xuống chân cầu, anh nói với tôi đời này tốt nhất đừng bao giờ gặp lại, tôi còn mơ thấy ngày tôi sinh Sam, So, Việt đã ở cạnh tôi, Phương, Tú và bà Tâm đã hầm chân giò đu đủ cho tôi nhưng ngay sau khi sinh So đã phải cấp cứu tôi không thể nào ăn nổi bất cứ thứ gì, tôi mơ thấy ngày So nằm viện thập ʇ⚡︎ử nhất sinh tôi đã đến van lạy bà mẹ hờ cho tôi vay tiền nhưng nhận lại chỉ toàn là những lời cҺửι rủa… Dường như là rất lâu sau, trong những cơn ác mộng ấy tôi bỗng nghe thấy tiếng bác sĩ hốt hoảng nói:

– Huyết áp tụt, huyết áp Ьệпh nhân tụt, mau… Vỹ Đình, xem chỉ số sinh tồn…

– Lấy ɱ.á.-ύ… AB RH –

– Trời ơi! AB Rh – cô làm ăn kiểu gì đấy hả? Nghe đến đây, tôi muốn mở mắt ra, nhưng lại chẳng mở ra nổi, thân thể dường như không thể nào kiểm soát nổi, giống như đang chìm trong một đại dương mênh mông, giống như… sắp đi lên thiên đàng. Tôi muốn sống, nhưng khoảnh khắc sinh ʇ⚡︎ử này bỗng dưng lại thấy xa vời, không thể nhấc nổi cả ngón tay. Cuối cùng tôi không thể nghe thêm được gì nữa, dường như đã cận kề cái ૮.ɦ.ế.ƭ, toàn thân đến hơi lạnh cũng không sao cảm nhận nổi. Cả người tôi như tê liệt, mi mắt cũng không thể cử động. Giữa lúc sống ૮.ɦ.ế.ƭ cách nhau gang tấc, trong khoảnh khắc đối mặt với ʇ⚡︎ử thần bỗng dưng tôi thấy dường như mình lại đang nằm giữa rừng phi lao đại ngàn như đêm ba mươi Tết năm nào, giữa tiếng muỗi vo ve, những âm thanh ào ào của núi rừng, bỗng dưng tôi nghe một tiếng gọi đớn đau và tuyệt vọng:

– Trân!

Trong tiếng gió vi vu ấy, là mơ hay thật, tôi còn nghe được tiếng gọi của em trai như từ cõi xa xôi vọng về:

– Chi di! Và rồi, sau đó, còn có một tiếng gọi khác nữa, tiếng gọi mà suốt hơn hai mươi năm nay tôi chưa từng được gọi, trong căn gác xép nhỏ, tiếng gọi thân thương và quen thuộc:

– Kiều Anh… Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng không còn có thể nghe thêm được nữa… đêm đen lại bao trùm lấy tôi! Tôi muốn khoẻ mạnh trở về, có được không? Muốn trở về nơi chôn rau cắt rốn, với một thân thể khoẻ mạnh, có được không? Hay tôi chỉ trở về bằng
một nắm tro tàn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất