Mẹ chồng tôi – Câu chuyện nhân văn sâu sắc và dễ thương

Vũ Linh 386

Tác giả: Mỹ Hạnh

Vừa cưới hôm trước, dù rất buồn ngủ nhưng 5 giờ sáng hôm sau tôi vẫn cố bò dậy vì nhớ mẹ dặn con dâu phải thức khuya dậy sớm ở nhà chồng. Thấy bố chồng quét nhà, tôi liền bảo:

– Bố để con quét ạ.

Không ngờ ông bảo:

– Tao già rồi không ngủ được tao dậy làm cho vui. Chúng mày còn trẻ ngủ được, dậy sớm làm gì.

Nhưng tôi vẫn ngại, thấy bố chồng hãm nước chè trong bình liền bảo:

– Thôi, Bố cứ để con làm ạ

Mẹ chồng ngáp rồi bảo:

– Kệ ông ấy. Đừng tranh việc với bố mày làm gì. Ngày nào ông ấy cũng chỉ có mấy việc ấy thôi mà.

Thế là “ được lời như cởi tấm lòng” , từ hôm sau con dâu cứ ngủ khì đến 6 giờ sáng mới dậy đi làm 😀.

Lúc tôi sinh con không may bị băng huyết, khi ngất lịm gục ở cửa phòng chỉ nghe văng vẳng tiếng kêu của mẹ chồng:

– Ối giời ơi, cứu con tôi với các cô ơi !

Khi lơ mơ tỉnh dậy thấy đông kín cả phòng là áo trắng của y bác sĩ và rất nhiều người đang đứng ngoài cửa xem cấp cứu. Họ tưởng tôi chết vì sản giật. May quá Trời thương vẫn cho tôi sống để nuôi con. Mấy ngày sau, quá giờ cho người nhà vào phòng bệnh, tôi nghe tiếng quát tháo ở phía ngoài. Nhìn ra thì thấy mẹ chồng ( lúc đó cũng hơn 60 tuổi rồi) đang cố trèo qua bờ tường. Bà vừa trèo vừa năn nỉ phân trần:

– Cô cho tôi vào đưa mỗi cái thìa thôi, để con dâu tôi múc cháo ăn cho khỏi đói còn cho cháu bú.

Sau này ở chung gần 5 năm. Cũng có lúc tôi không thoải mái. Vì sự khác biệt về thế hệ và quan niệm sống, cách nuôi dạy trẻ nữa. Bát đĩa cạnh nhau còn có lúc xô vỡ huống chi con người ở chung mãi. Nhưng mỗi lần lòng ấm ức, tôi lại nghĩ đến tiếng kêu cứu của mẹ chồng lúc mình vượt cạn. Nhớ cả cảnh bà cố gắng vượt tường đưa thìa cho tôi nữa. Và thế là lòng biết ơn lại trào lên, giúp tôi quên đi mọi sự buồn chán ấm ức của mình.

Vì nghĩ thế nên tôi luôn cố chiều lòng các cụ, mẹ chồng nàng dâu rất hoà thuận êm ấm. Đi đâu bà cũng gọi tôi đến chở. Nào về quê, nào đi lễ… Nhiều lúc bà thích đi với con dâu hơn cả con gái. Vì con gái dù thương mẹ nhưng không cần giữ ý nên hay gắt gỏng hơn. Hồi đó tôi nghèo lắm. Chồng không có việc làm mấy năm trời. Được truy lĩnh mấy tháng lương đầu tiên, tôi mua tặng mẹ đẻ và mẹ chồng mỗi người 1 đôi hoa tai vàng đẹp để các cụ đi chùa. Mua cái áo nhung hoa đẹp nữa. Bà thích lắm, ai ở quê lên bà cũng khoe con dâu mua đấy.

Sau này, dù không ở cùng ông bà nữa vì tôi muốn tự lập vươn lên, nhưng tôi vẫn sắm đủ đồ dùng cho ông bà. Từ tủ lạnh, máy giặt đến lò vi sóng, máy sưởi trong nhà tắm, điện thoại… Tôi cứ nghĩ mình phải cố, chứ sau này bố mẹ không còn, có sắm cũng chẳng còn tác dụng gì. Những lần bà ốm trong viện, cô út ở xa, con gái lớn hay bị mổ nên yếu mệt, nên rất nhiều đêm tôi tình nguyện ở viện trông bà.

Chồng tôi tối đến chỉ thích chui vào chăn xem ti vi, nhiều hôm tôi phải giục chồng về thăm bố mẹ. Anh ấy nghĩ đơn giản là có việc gì cần mới về, sửa bóng điện hay bơm nước… Còn tôi thì biết ông bà rất cô đơn, rất muốn con cháu về chơi. Bà còn sợ chết nữa. Thật sự như vậy. 1 dạo ông hàng xóm sát tường bằng tuổi bà chết. Thế là bà ốm đứng, ngày nào cũng đòi đi khám bệnh. Lúc nào cũng phiền não, ăn uống kém hẳn, da dẻ xuống sắc nhiều. Tôi hỏi cô bác sĩ trước cửa nhà. Cô quý tôi lắm nên cười bảo:

– Bà bị bệnh tâm lí đấy. Bà sợ lại sắp ra đi như ông Phiệt hàng xóm thôi, khám mãi bà có bệnh gì đâu.

Thế là tôi giả vờ không biết, bịa chuyện vừa đi thăm 1 cụ 98 tuổi về. Tôi tấm tắc khen: giờ tuổi thọ các cụ cao thật mẹ ạ. Ở trường con bố mẹ các cô giáo toàn 89, 90, có cụ còn hơn 100 tuổi… thọ thật … 😀😀😀

Sau đó tinh thần bà khá hơn, lại ăn khoẻ ngủ ngon, hồng hào như trước. Đến nay Bà cũng 82 rồi 😀.

2 “ giặc bên ngô “ 😀 nhà tôi rất tốt, rất biết điều nhưng cũng đanh đá ra trò 😀. Nhưng tuyệt nhiên cả 2 đều nể trọng, chả bao giờ chê trách gì chị dâu cả. Tạ ơn Trời !

Chuyên mục: Cuộc sống

3.5 ( 2 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất