Người mang ánh dương – Chương 7

Vũ Linh 143

Tác giả : Hạ Long

Bảo nói xong thì đi lên phòng, tôi khó xử nhìn chị ta thì chị ta hất tay tôi nói:

– Mày đi lên phòng giúp anh ấy đi, nhưng nhớ những lời tao nói đó!
– Vâng.

Sao số tôi lại khổ với hai cái người này thế không biết, mà cái đồ dở hơi kia nhờ vợ chưa cưới luôn đi mắc gì cứ phải hành cái thân tôi để tôi ở giữa khó xử như này. Lẽo đẽo theo anh ta nên phòng thì anh ta ngoắc cái tay ra hiêụ cho tôi đóng cửa lại, tôi hơi sợ nhưng rồi cũng phải làm theo:

– Anh… muốn tôi làm gì ạ?
– Lấy cái hộp tђยốς kia lại đây!
– Sao ạ?
– Cô bị lãng tai à?
– À… vâng ạ!

Tự nhiên lại bắt tôi mang hộp tђยốς ra làm gì, tôi cầm để lại gần chỗ anh ta thì anh ta lại sai tiếp:

– Cởi cái áo ra cho tôi!
– Tôi…
– Nhanh!
– Nhưng…

Bảo lúc này hết kiên nhẫn nên quát to:

– Còn đứng đực mặt ra đó làm gì?
– Vâng…vâng…tôi làm ngay!

Tôi bị anh ta quát thì giật mình, tay chân luống cuống, khi cởi bỏ được cái áo ngoài ra thì tôi hết cuống quýt mà chỉ còn là sợ và có chút thương cảm. Tгêภ tấm lưng rộng lớn ấy là một mảng to bị bầm đỏ đến rỉ ɱ.á.-ύ. Cái áo anh ta mặc ngoài bữa nay có màu tối nên không nhìn ra, giờ cởi bỏ mới thấy rõ, thể nào lúc về thấy mặt anh ta nhăn nhó quát tôi như vậy. Tôi tiếp tục cởi nốt cái ao lót trong ra thì còn hoảng hồn vì có mảng bị tróc hẳn cả da, chắc là đau lắm! Tự nhiên tôi không thấy giận anh ta, bao nhiêu tức giận lúc trước đã không còn nữa.

Anh ta lúc này cũng im lặng không nói gì thì tôi cũng mặc nhiên xử lý vết thương, tôi sợ anh ta đau nên cứ vừa thổi vừa làm nhẹ nhàng. Ngày bé tôi bị thương bố tôi cũng làm như vậy với tôi, rồi còn nói chuyện để tôi quên đi cơn đau nên tôi cũng muốn thử xem với anh ta. Tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi chứ cũng không mong câu trả lời từ một người khó tính như vậy, nhưng không ngờ anh ta laị kiên trì trả lời, mà hôm nay còn đối đáp ʇ⚡︎ử tế:

– Anh làm sao mà bị như này?
– Hôm nay xuống xưởng kiểm tra hàng, không để ý bị thùng đồ rơi trúng vào.
– Sao anh không đến Ьệпh viện người ta làm cho mà chạy xe về nhà, đồ ở nhà không đủ như trong Ьệпh viện đâu!
– Vết thương nhỏ này đến Ьệпh viện làm gì?
– Cả mảng vai thế này mà nói nhỏ. Mà việc này lẽ ra anh nên để chị Quỳnh làm thì hợp lý hơn?

Bảo định nói câu gì đó nhưng nghĩ ngần sao lại trả lời câu khác:

– Việc này là việc mà cô phải làm!
– À…vâng. Xong rồi đó, anh nghỉ chút đi, tôi xuống nấu cơm!
– Nấu riêng cháo cho tôi, tôi không ăn cơm, nấu xong mang lên cho tôi, cấm cô được nhờ Quỳnh!
– Vâng ạ!

Thân phận tôi tớ thì phải nghe thôi, không nghĩ anh ta lạnh lùng, khó chịu thế kia mà thương vợ tương lai thế, việc gì cũng không muốn chị ta làm… Tôi đóng cửa phòng cho anh ta ngủ rồi đi xuống bếp thì thấy cô Lành cũng giúp Quỳnh nấu xong cơm, thấy tôi bắc nồi nấu cháo thì cô Lành hỏi:

– Con nấu cháo cho ai vậy?
– Dạ, cho anh Bảo ạ!
– Thế con cho thêm ít hạt đỗ xanh này vào, cậu ấy thích ăn lắm!
– Vâng ạ! Để con cho thêm ạ!
– Từ bé cậu ấy đã khó ăn hơn so với cả nhà, đã thế lại mới trưởng thành đã ra ở riêng, cứ một tháng hay có khi hai tháng mới về nhà một lần, ở thì sạch sẽ, đồ ăn cũng chỉ vài món ưa thích và đặc biệt là không cho ai động vào đồ của mình, nhưng từ ngày con về cô thấy cậu ấy thay đổi hẳn, trà cũng nhờ con pha, còn thích đồ ăn con nấu, giờ thì hầu như là về nhà ở luôn rồi!
– Vậy ạ?
– Ừ, ông bà chủ vui lắm, nhưng lại không biết là công của con, mà dạo này bà chủ nghe cái cô Quỳnh nói xấu con nên bà ấy mới khắt khe với con hơn.
– Không sao đâu ạ! Miễn là công việc của con không ảnh hưởng là được.
– Ừ, mong là không sao!

Cô Lành đi dọn cơm cho cả nhà còn Nhiên ngồi chờ nôì cháo chín rồi mang lên cho Bảo. Quỳnh ở ngoài không thấy Bảo xuống thì không dám gọi điện cho anh mà đi vào bếp hỏi Nhiên:

– Con kia! Tại sao anh ấy không xuống ăn cơm?
– Tôi đâu có biêt ạ? Có gì chị cứ hỏi thẳng anh ấy đi!
– Tao mà hỏi được thì cần phải nói với mày à?
– Chị với anh ấy là vợ chồng sắp cưới sao lại bảo là không hỏi được!
– À… thì tao sợ anh ấy đang ngủ, thấy mày vừa tгêภ đó xuống thì hỏi, không biết thì thôi!

Quỳnh nói hớ nên nhanh chuồn ra ngoài, sợ Nhiên phát hiện ra là Bảo không thích mình. Còn Nhiên thì lại không dám nói cho Quỳnh biết là Bảo bị thương vì cô cứ nghĩ là Bảo giấu vợ sắp cưới của mình, sợ chị ta lo lắng nên mới bắt cô lên đó rửa vết thương cho anh ta. Người ta đã có ý giấu như thế thì mình cũng nên biết ý mà giữ kín.

Lúc cả nhà đang ăn cơm thì tôi mang cháo lên phòng cho Bảo, thấy tôi bưng tô cháo thì chị ta vờ từ tốn, ngăn lại nói:

– Nhiên! Để đó chị mang lên cho anh Bảo!

Tôi nhớ lời anh ta dọa nên từ chối khéo:

– Dạ! Anh Bảo bắt em mang lên, anh ấy sợ chị vất vả, anh ấy dặn chị ăn xong thì lên sau cũng được ạ! Anh ấy còn bảo nếu em để chị mang lên thì sẽ đuổi việc em, chị thương em thì để em làm tròn nhiệm vụ đã ạ!

Bà Thanh nghe tôi nói thế thì kéo tay chị ta xuống nói:

– Được rồi! Con cứ ngồi ăn xong thì lên với nó sau, cứ để việc này cho người giúp việc làm, thằng Bảo nó chu đáo thế mẹ cũng mừng!
– Dạ vâng ạ!

Tôi thấy chị ta hòa hoãn thì nhẹ cả người, cái nhà này tôi hết phải nhìn mặt người lớn rồi tới người bé đến là khổ, thôi thì vì miếng cơm manh áo nên phải nhịn thôi. Vào phòng tôi thấy anh ta đang nằm sấp như ngủ thì gọi nhẹ:

– Anh Bảo! Anh dậy ăn cháo đi này!

Bảo nằm đó không muốn dậy mà nói nhỏ:

– Cô đỡ tôi dậy đi! Tay tôi ê ẩm không ʇ⚡︎ự dậy được!
– Lúc trước anh ʇ⚡︎ự lái xe về được mà, sao giờ lại không ʇ⚡︎ự dậy được thế?
– Giờ mới ngấm đau, mà tôi nói sao cô cứ cãi là thế nào, không định cho tôi ăn à?
– À… vâng.

Tôi đỡ anh ta dậy nhưng mà anh ta cứ ngồi im không nói cũng chẳng ăn, tôi thấy thế lại giục:

– Anh ăn đi cho nóng!
– Tay tôi như này thì cầm làm sao được!
– Vậy…tôi gọi cho chị Quỳnh lên nhé?
– Cô làm đi! Lúc nào cũng Quỳnh…Quỳnh cái gì! Lười biếng!
– Vâng!

Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta, tôi định đút miếng đầu tiên thì anh ta lại nói:

– Không thổi cho nguội định để tôi bỏng lưỡi à? Có biết chăm người Ьệпh không?
– Vâng.

Bảo nhìn điệu bộ luống cuống của Nhiên mà muốn cười lắm, biết là ЬắϮ пα̣t người ta, dùng kế sách với cô là nhỏ mọn, nhưng hôm nay anh muốn cô làm như này. Lúc bị thương, anh đã định để nhân viên đưa tới Ьệпh viện rồi, nhưng nghĩ ngần anh lại đi xe về nhà để cô băng bó giúp anh, ai nghĩ là lại gặp Quỳnh ở nhà đâu. Nhìn khuôn mặt của cô đỏ ửng lên vì xấu hổ mà anh muốn đặt nụ hôn lên đó, chẳng hiểu sao càng ngày anh càng để ý tới cô nhưng anh lại sợ cô không đồng ý nên chỉ biết ЬắϮ пα̣t cô như này thôi!

Tôi lúc này đút cho anh ta chừng nửa bát lại nhớ tới chuyện lúc naỹ, tính thời gian chị ta cũng sắp lên tới phòng thì chậm dãi kể lại tình hình lúc đó cho anh ta nghe, chả biết sao tôi lại tin tưởng anh ta mà kể lại hết thì anh ta mỉm cười noí đểu tôi:

– Cô cũng thông minh lấy tôi ra làm bια đỡ đạn à?
– Tình thế bắt buộc nên tôi đành sử dụng đến anh!
– Cô dùng từ hay nhỉ?
– Ý tôi là lúc đó cấp bách nên tôi đành nói thế, lát chị ấy lên thì anh nhớ nói cho khớp thôi ạ! Tôi ở giữa hai người thực sự là rất khó khăn.
– Biết rồi! Lấy cho tôi ăn đi, chứ nói chuyện mà dừng laị để tôi nhịn đói à?
– Vâng.

Hôm nay cô ngoan ngoãn hơn mọi ngày, bị anh mắng, làm khó mà vẫn vâng dạ, có phải anh đã làm cô sợ rồi không? Tự nhiên thấy thương cô ghê gớm, nhưng lại muốn thăm dò ý tứ của cô:
– Mà sao biết tôi thích ăn cháo này mà nấu?
– Là cô Lành nhắc ạ!
– Lần sau có cần người khác nhắc không?
– Tôi nhớ rôì! Đây là công việc của tôi nên tôi sẽ nghi nhớ!
– Tôi muốn cô ʇ⚡︎ự nguyện nhớ được không?
– Tôi…

Tôi chưa kịp nói hết câu thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, chắc là chị ta lên thăm anh ta rồi, tôi để bát cháo xuống bàn đi ra mở cửa thì chị ta liếc tôi một cái dài rồi đi thẳng vào trong, miệng đon đả:

– Anh mệt sao không nói em một tiếng?
– Không sao! Chỉ hơi đau đầu thôi!
– Anh ăn xong chưa?
– Xong rồi!

Bảo mặc dù muốn ăn nữa, nhưng nhìn thấy Quỳnh lại mất hứng nên quay sang nói với Nhiên:

– Cô Nhiên dọn đi! Tôi không ăn nữa!
– Nhưng…
– Tôi nói cô không nghe à?
– Vâng!

Vừa nãy ăn ngon thế, lại còn nói thích ăn mà còn một ít nữa không ăn nốt đi, đúng là cái đồ hâm, mất cả công người nấu. Tôi lẩm bẩm trong bụng cầm bát cháo ra ngoài, đóng cửa phòng để hai người đó nói chuyện.

Lúc này tгêภ phòng của Bảo, anh ta nhìn Quỳnh không một chút cảm xúc:

– Em ăn cơm xong rồi thì về đi!
– Em muốn ở đây chăm anh!
– Anh không sao! Anh nằm nghỉ chút là khỏe thôi, lát anh còn đi làm nữa!
– Anh mệt thì nghỉ một hôm đi!
– Em không hiêủ anh nói gì à?
– Vâng, thế giờ em về, tối em lại sang!
– Tối anh bận, em sang chơi với mẹ anh thì cứ sang!
– Vâng, thế anh nghỉ đi ạ!

Quỳnh mặt tiu nghỉu đi xuống mà lòng không cam chiụ, rõ ràng là anh chưa có ai mà bao năm qua nhất định không chịu chấp nhận mình. Cũng xinh đẹp hấp dẫn, con gáι nhà đại gia mà nhà lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty, có chỗ nào không xứng với anh mà anh cứ luôn từ chối chứ. Càng nghĩ, Quỳnh càng không nuốt nổi cục tức này, đi xuống dưới chân cầu thang ngó vào trong bếp lại thấy Nhiên đúng lúc đang lúi cúi nấu gì đó thì lại muốn chút giận lên người cô.

Chả biết là có gì với anh hay không nhưng anh thà gọi con ranh đó mà không chịu nhờ vả mình đã khiến cho cô ta muốn điên lên rồi. Nhìn thấy siêu nước tгêภ bếp đang reo cô ta nảy ra ý định xấu xa:

– Mày rót cho tao cốc nước sôi để tao mang lên cho anh Bảo!
– Vâng, chị đợi một lát!
– Rót cốc lớn vào!

Tôi chờ cho sôi hẳn thì rót ra cốc đưa cho chị ta, tôi để vào khay hẳn hoi mà chị ta cầm kiểu gì mà trượt tay thế là cốc nước dội thẳng vào chân tôi, chị ta thấy vậy mặt ϮιпҺ bơ nói:

– Tao không may nhỡ tay, thông cảm nhé!
– …

Tôi không trả lời mà vội đi vào nhà vệ sinh xả nước lạnh rồi bôi ít kem ᵭάпҺ răng vào, nước sôi cả trăm độ mà dội vào chân thì nó nhanh chóng bị rộp đỏ lên, lúc này cô Lành bước vào thấy vậy liền đi tìm lọ trị phỏng bôi vào cho tôi. Tôi vừa đau vừa rát nhưng cũng chẳng làm gì được chị ta, chị ta thấy tôi được cô Lành chăm sóc thì hừ nhẹ rồi lấy tuí ra về. Cô Lành hỏi tôi chuyện làm sao thì tôi kể cho cô nghe rõ mọi chuyện thì cô lắc đầu bảo:

– Phụ nữ đẹp mà xấu tính thì cũng vứt!
– Thôi kệ đi cô, mình là phận làm thuê thì cố nhịn đi một tí, con chỉ mong có tiền lo cho em con thôi! Nó sắp hết năm hai rồi, con cố gắng hai năm nữa, nếu may mắn đợt tới em con trúng xuất du học miễn phí của trường thì tốt quá, nó học giỏi lắm cô ạ, giờ nó là niềm ʇ⚡︎ự hào, là chỗ dựa ϮιпҺ thần duy nhất của con.
– Cô thương con quá Nhiên ạ!
– Con cảm ơn cô! May mà ở đây có cô chứ không con không biết mình có làm nổi không?
– Thực ra ông bà chủ cũng không quá khó đâu, chỉ là…

Advertisement

Hai cô cháu nói tới đây thì nghe tiếng Bảo gọi tôi lên phòng giúp gì đó, cô Lành thấy chân tôi vậy thì nói tôi cứ ngồi nghỉ đi, để cô lên xem cho, chứ chân cẳng thế kia đi làm sao. Tôi cũng gật đầu đồng ý và cảm ơn ý tốt của cô.

Lúc này tгêภ phòng Bảo ngồi đợi Nhiên lên mà lại thấy cô Lành thì mặt nhăn lại hỏi:

– Cô! Nhiên đâu mà cô lại phải lên đây ạ! Có phải cô bé ấy lại trốn việc không?
– Không phải đâu cậu! Là chân con bé bị phỏng!
– Sao ạ?

Baỏ đang ngồi mà đứng phắt dậy rồi hỏi vội vàng:

– Cô nói Nhiên bị làm sao, vừa mới xuống không lâu mà?
– Thì tôi cũng không biết đầu đuôi ra sao, lúc đến cửa ngó vào tôi chỉ thấy thấy cô Quỳnh đứng đó, dưới nền nhà là chiếc cốc vỡ tan tành, nước còn bốc khói, còn bé Nhiên thì chạy vội vàng vào nhà vệ sinh xả nước. Tôi vào hỏi con bé thì nó nói cô Quỳnh bảo lấy nước sôi lên cho cậu.
– Cháu baỏ lấy nước sôi hồi nào?
– Tôi cũng không rõ sự việc như nào chỉ thấy con bé nói vậy!

Bà Lành bênh Nhiên nhưng cũng chỉ kể như thế, nếu đúng là cậu Bảo quý Nhiên thì ʇ⚡︎ự cậu sẽ tìm lại công bằng cho con bé.

Bảo nghe bà Lành nói vậy thì vội quay ra tìm tuýp tђยốς trị bỏng rồi đi nhanh chóng đi xuống nhà. Bảo đi vào bếp thì thấy Nhiên mắt đỏ hoe ngồi ở ghế cứ xoa xoa rôì thổi nhẹ lên chỗ bị phỏng, nhìn cả mu bàn chân phồng rộp lên khiến lòng anh xót xa! Bảo không nghĩ nhiều nữa mà ngồi xuống trước mặt cô, bỏ tuýp tђยốς ra bôi vào chân cho Nhiên trước sự ngạc nhiên của cô:

– Sao… sao anh lại xuống đây!
– Ngồi im đi! Đau lắm phải không?
– Tôi chịu được, anh đang bị thương đó, xuống đây làm gì?
– Giờ đỡ rồi! Ngồi im tôi bôi cho! Mà cô ta làm thế mà không biết tránh ra à?

Tôi thấy bữa nay anh ta nhỏ nhẹ, lại có ý bênh tôi thì cứ trả lời tuồn ŧυộŧ mà chẳng nghĩ ngợi gì:

– Tôi tránh không kịp!
– Ngốc ngếch! Có gì tôi đã gọi cô, mà bình thường tôi nói gì thì cô caĩ chem chẻm, còn người ta nói gì cũng tin!
– Ai biết vợ chưa cưới của anh nói thật hay giả?
– Ai bảo là cô ta là vợ chưa cưới của tôi! Không biết thì dựa cột mà nghe, cứ ở đó mà ăn ốc nói mò, đúng là chuyện trong nhà chưa tỏ thì ngoài ngõ đã thông.
– Thì bác Thanh nói và chị ấy cũng bảo thế mà!
– Vớ vẩn, khi nào tôi nói hãng hay! Được rồi giờ tôi gọi xe cho cô về nghỉ ngơi, khi nào khỏi hẳn thì mới được đi làm, còn cãi tôi cho nghỉ luôn!
– Vâng.
– Cầm tuýp tђยốς này về để bôi đi, tђยốς này tốt lắm!
– Cảm ơn anh!

Tôi sợ anh ta cho nghỉ thật nên ngoan ngoãn đi về nhà nghỉ, mấy hôm đó tôi cũng xin phép không sang dạy Bin và Bo. Tôi phải cáo bận chứ không dám nói với bên nhà bác Khuê là tôi bị bỏng như thế, mất công bác lo lắng.

Bảo gọi xe cho Nhiên về thì ngay lúc đó anh lên phòng lấy máy gọi cho Quỳnh, cô ta hí hửng thấy anh chủ động gọi mình thì vui vẻ bắt máy:

– Em nghe ạ!
– Vừa nãy ở nhà anh em đã làm gì với Nhiên?

Nghe anh gọi tên Nhiên ngọt ngào như vậy mà chưa bao giờ anh gọi tên mình tình cảm như thế thì trong lòng Quỳnh càng điên gấp bội. Tưởng gọi mình là quan tâm ai ngờ là vì con khố rách áo ôm kia, nói bảo hai người họ không có gì thì ai tin. Không chịu được đả kích này nhưng cô ta cố nhịn rồi trả lời:

– Em có làm gì đâu ạ!
– Em có dám nói mình không làm gì?
– Anh tin nó mà không tin em?
– Anh chỉ tin vào những gì mình thấy! Mà em nói người ta cho đàng hoàng lịch sự đi, ai là nó ở đây hả?
– Em muốn gọi sao thì kệ em! Mà anh thấy gì? Lúc đó anh tгêภ phòng anh thấy được gì chứ, có phải nó laị mách lẻo anh không?
– Anh gửi ảnh camera cho em, em ʇ⚡︎ự xem đi! Anh cảnh cáo em đừng có ʇ⚡︎ự tiện làm những gì mình thích, đó là Ϯộι ħàɲħ ħạ người khác đấy em hiểu chưa?
– Anh…

Bảo bực tức tắt máy rồi gửi ảnh qua cho Quỳnh xem, còn Quỳnh thì lúc này lửa hận đối với Nhi càng thêm chồng chất…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất