Tình cờ yêu – Chương 6

Vũ Linh 26

Tác giả: An Yên

Tú Uyên ngỡ ngàng như không tin vào những gì tai đang nghe, mắt đang thấy. Nhưng chẳng lẽ để đưa bà đến viện dưỡng lão mà mẹ và cậu lại phải diễn thế này hay sao? Họ khóc rất thật, ôm rất chặt. Uyên vẫn đề phòng, dáo dác xung quanh rồi nói:

– Cậu và mẹ có ý gì đấy?

Cậu Thanh vỗ vỗ sau lưng Uyên:
– Không, cậu và mẹ không có ý gì cả. Con nói đúng, bà đã hi sinh cho con cháu, vậy mà cậu và mẹ con quá ích kỷ, chỉ biết đến mình. Bà nào kể công sinh thành dưỡng dục, vậy mà cậu lại kể lể, mẹ con lại than vãn. Tội của cậu đáng c.h.ế.t hàng nghìn lần. Cậu đã hứa sẽ giúp bà khôi phục trí nhớ, vậy mà lại làm bà đau đớn hơn.
Uyên ngơ ngác nhìn biểu hiện đó rồi nói:

– Vậy sao hai người không nhận ra sớm? Lúc chiều hai người còn không để con đưa bà đi dạo cơ mà?
Cậu Thanh cầm lấy bàn tay của mẹ mình, nhìn những ngón tay gầy gầy xương xương, những vết chân chim sau đuôi mắt mà nước mắt rơi như mưa:
– Mẹ ơi! Con sai rồi mẹ ạ! Con xin lỗi mẹ!
Rồi hai người dìu mẹ vào nhà. Khi thấy họ đưa bà ngoại vào, Uyên mới giật mình:
– Hai người đừng lừa con, hai người khóc lóc để con tưởng là cậu và mẹ đã hối lỗi đúng không? Làm gì có chuyện hai người thay đổi nhanh thế chứ?
Mẹ cô khựng lại rồi nói em trai đưa mẹ vào nhà, còn bà quay sang con gáι:
– Lại đây mẹ bảo!
Bà kéo Uyên về phía phòng của bà ngoại cô, nhưng Uyên lại sợ cậu Thanh có ô tô sẽ đưa bà đi mất nên giằng tay lại:
– Không, có gì thì mẹ cứ nói ở đây đi! Con không vào trong kia đâu!

Biết con gáι lo sợ nên bà Thủy để con ngồi ở phòng khách. Cũng vừa lúc đó, ông Ba đi làm về. Hôm nay, ông đi từ sáng sớm, không dự bữa cơm thân mật với cậu và dì nên cũng chưa biết chuyện gì xảy ra. Thấy chồng về, bà Thủy lên tiếng:
– Ông ngồi xuống đây tôi nói chuyện luôn!
Rồi bà tuần ʇ⚡︎ự kể câu chuyện lúc trưa và cả hồi chiều. Ông Ba nghe xong thì nén tiếng thở dài:
– Thì tôi cũng đã nói với bà rồi đấy, dù lú lẫn cũng là mẹ mình, làm gì cũng phải suy nghĩ!

Tú Uyên nghe xong câu chuyện, trong lòng có phần yên tâm:
– Nếu cậu và mẹ thực sự thay đổi thì con sẽ để bà ở lại đây. Thực ra, lúc trẻ bà chỉ có chồng con. Khi ông mất đi, bà chỉ còn cậu và mẹ. Giờ đây, bà không còn minh mẫn nữa, nhưng con biết bà không quên cậu và mẹ đâu ạ. Đêm qua con ngủ với bà, kể cả trưa nay, bà vẫn gọi tên hai người. Tối qua con nằm và thấy bà ngồi dậy, đưa ảnh của hai người lúc còn nhỏ ra xem. Con nghĩ đó là lúc bà tỉnh táo!
Bà Thủy sụt sịt:
– Ừ, con cứ để bà ở nhà cho mẹ có cơ hội báo hiếu. Con không tin cứ gọi điện thoại về mỗi ngày, bà luôn ở đây!

Tú Uyên gật đầu:
– Con tin hai người lần này!
Bà Thủy vội giục Uyên dọn ăn. Hôm nay, bà ngoại cô không ăn một mình trong phòng nữa mà ngồi ăn chung cùng con cháu. Nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà ngơ ngác đến Ϯộι. Hơn một năm trước, lúc Uyên còn ở Việt Nam, vài tuần về nhà một lần, cô vẫn thấy bà ngồi ăn cùng mọi người. Nhưng có lẽ một năm nay Ьệпh bà nặng hơn nên mẹ cô mới khó chịu như thế. Hôm nay lại được ngồi ăn với con cháu, trông bà cứ thẫn thờ xa lạ như không tin đó là sự thật. Mẹ cô không còn xới cơm cho bà trong bát nhựa nữa mà bát sứ hẳn hoi. Bát cơm đầu tiên được bà Thủy mời mẹ mình. Bà ngoại của Uyên nhận lấy bát cơm từ tay con gáι, mắt bỗng ngân ngấn nước rồi nói:

– Bé Thủy… Thủy đi học về rồi hả con?
Bà Thủy khựng người lại, đưa cặp mắt rưng rưng nhìn mẹ:
– Dạ, mẹ ăn đi kẻo đói!
Rồi bà Thủy lại cầm chiếc bát khác lên xới cơm. Mẹ của bà vừa lắc đầu vừa cười, tay múc một thìa cơm chìa ra trước mặt bà Thủy:
– Không, mẹ no rồi, con ăn đi. Ăn rồi để phần cho em Thanh với nhé! Học thật giỏi, sau có tiền mua nhiều đồ ăn ngon, nhớ dành cho em nữa nha con!

Chiếc bát tгêภ tay bà Thủy rơi xuống đất vỡ tan tành. Bà qùγ sụp xuống cạnh mẹ mình:
– Mẹ ơi, con lớn rồi, con mua được cá ϮhịϮ để ăn rồi, mẹ cứ ăn đi! Giờ để con đút cơm đút cháo cho mẹ! Mẹ không phải nhường cơm cho tụi con nữa đâu!
Ông Ba và Tú Uyên cũng lau nước mắt. Cậu Thành cũng qùγ xuống cạnh chị:
– Tụi con bất hiếu làm mẹ buồn lòng, mẹ tha thứ cho chúng con nha mẹ!
Người mẹ già nua nhìn hai đứa con rồi gật gật:
– Ừ, ngoan, phải yêu thương nhau nha! Không được cãi nhau đâu đấy! Mẹ đi làm rồi chiều mẹ mua bánh cho con nhé!
Bà Thủy khóc nức nở, đút từng thìa cơm cho người mẹ dù đã lú lẫn nhưng chẳng thể quên tình yêu dành cho con. Ông Thanh qùγ một bên gục đầu lên đùi mẹ mà khóc. Bữa cơm hôm ấy có rất nhiều nước mắt nhưng cũng không ít tiếng cười. Sau khi bà ngoại ăn xong, mọi người mới ăn. Ông Thanh kể những câu chuyện ngày xưa, ánh mắt mẹ ông cũng hấp háy niềm vui. Ông Thanh ngồi chơi đến chín giờ tối thì ra xe về nhà, hẹn đến cuối tuần sẽ đưa vợ con về chơi với mẹ.

Sáng hôm sau…

Tú Uyên dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà. Ăn uống xong, cô tạm biệt mọi người, bắt xe tới thành phố C xin việc ở trung tâm Anh ngữ. Từ hôm qua, cô đã liên hệ được phòng trọ nên vừa xuống xe, cô đã tới địa điểm thuê trọ cũng gần tiệm hoa mà cô làm thuê. Uyên khá ưng ý với phòng trọ này, vì thực ra cô chỉ cần sạch sẽ là được. Cô không có nhiều tiền, sống một mình nên không yêu cầu quá cao. Uyên dành một buổi sáng để đi mua sắm những đồ cần thiết. Số tiền vợ chồng chú Trọng cho, Uyên vẫn cất ở đây, cũng không nói với bố mẹ sự việc đó. Ngoài khoản mua điện thoại hôm trước thì tiền vẫn còn trong phong bì. Hôm nay, mẹ và cậu Thanh cho Uyên tiền để chuẩn bị một cuộc sống mới. Loay hoay tới trưa thì căn phòng xem ra cũng tạm ổn. Chiều hôm đó, Uyên tới trung tâm Anh ngữ mà trước đây cô dạy để xin việc. Vì là giáo viên cũ nên mọi việc khá dễ dàng. Đây là trung tâm Anh ngữ lớn nhất thành phố C nên rất đông học viên. Uyên cũng không cần phải làm bài kiểm tra năng lực vì chị giám đốc trung tâm vẫn nhớ cô cũng như thành tích Uyên đem lại cho trung tâm trước khi cô sang Campuchia. Mọi việc có vẻ suôn sẻ với Uyên. Ngày mai cô sẽ bắt đầu công việc của mình…

Hôm sau…

Sáu giờ rưỡi, Uyên đã có mặt tại tiệm hoa rồi. Dù lúc này chưa có khách, nhưng hoa mới về mỗi ngày nên cô đến sớm để phụ chị chủ ρhâп loại và cắm sẵn những lọ trưng bày hoặc do khách đặt trước. Tới gần trưa, chị Quỳnh chủ tiệm hoa gọi cơm rồi hai chị em cùng ăn. Chị ấy rất thích cách làm việc chăm chỉ của Uyên, dù mới ngày đầu tiên đi làm. Vì chị Quỳnh cũng chưa lập gia đình nên hai người trò chuyện khá hợp nhau. Chị ấy mở cửa hàng hoa từ lúc hai mươi tuổi, sau khi học xong cấp ba và đi nước ngoài hai năm xuất khẩu lao động. Từ một cửa tiệm nho nhỏ, đã sáu năm trôi qua, nay chị Quỳnh đã là chủ của một tiệm hoa lớn nhất nhì thành phố C. Chị ấy còn nung nấu một kế hoạch mở chuỗi cửa hàng hoa cơ. Tuy nhiên, sáu năm qua, chị đã thuê rất nhiều nhân viên nhưng chị bảo rằng chẳng có ai ở lại lâu dài, vì người thì không chân thật, người thì sớm bỏ cuộc do không đủ đam mê với hoa. Vì thế, chị thường làm một mình và chờ tìm được một nhân viên thực sự yêu hoa và chân thành. Lâu nay, chị chỉ thuê người giúp chị làm thời vụ trong những dịp lễ Tết thôi. Nay thấy Uyên, chị bảo như thấy lại chính mình ngày trước, âu cũng là một cái duyên.

Advertisement

Ăn trưa xong, chị Quỳnh nói:
. – Tú Uyên, em trông cửa tiệm nhé! Giá cả của hoa có trong sổ, một số in ngay tгêภ lẵng. Chị phải đi qua công ty này một chút, họ chuẩn bị tổ chức sự kiện nên chị qua ký hợp đồng, phải tranh thủ buổi trưa vì cô giám đốc và chị thư ký bên đó cũng bận.
Uyên dạ dạ vâng vâng rồi tạm biệt chị Quỳnh. Cô tranh thủ cắm thêm mấy giỏ hoa. Đang say sưa với những bông hoa, Uyên nghe thấy tiếng đẩy cửa vào nên vội vã đứng dậy. Vì cô ngồi sát cửa nên không nhìn thẳng lên người khách, chỉ liếc thoáng qua đôi giày da đắt tiền, cô cúi chào:
– Dạ xin chào quý khách! Mời quý khách vào xem hoa ạ! Hôm nay cửa tiệm chúng tôi mới về nhiều mẫu hoa đẹp lắm ạ!

Người đàn ông cao lớn nhìn Uyên rồi bật cười:
– Thuộc bài quá nhỉ? Tiệm hoa Quỳnh hôm nay có nhân viên mới à?
Ơ, cái giọng này nghe quen quen, hình như Uyên đã nghe ở đâu đó rồi. Cô ngẩng đầu lên – là anh chàng đó, chủ nhân của chiếc xe sang trọng mà cô đã ngã hôm đó, là con trai của bác sĩ Bá Trọng và cô Trúc Linh. Nhưng thôi, đó là quá khứ rồi, giờ họ là khách – khách hàng là Thượng Đế nên Uyên gật đầu:
– Vâng, tôi là nhân viên mới. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tôi, mời quý khách xem hoa ạ!
Bá Tùng khá ngạc nhiên trước thái độ nhũn nhặn của Uyên nên cười:
– Này, cô chỉ vô tình ngã trước xe tôi, không đến nỗi mất trí chứ? Cô không nhận ra tôi sao?

Tú Uyên từ tốn nói:
– Dạ, trước đây là ở Ьệпh viện, nay ở tiệm hoa. Tôi là người bán, quý khách là người mua, không nên lẫn lộn ạ!
Bá Tùng khá thú vị với cô gáι trước mặt nên nói:
– Cô cũng diễn giỏi đấy nhỉ? Vẻ đáng thương kia đâu rồi? Cái vẻ mặt đanh đá cũng đâu mất rồi? Thảo nào bố mẹ tôi dễ mắc lừa cô như thế!
Uyên vẫn nhẹ nhàng:
– Dạ cư xử phải tùy hoàn cảnh ạ!

Bá Tùng ghé xuống tai cô nói:
– Chẳng phải vì bố mẹ tôi cho cô một khoản tiền nên giờ cô lịch sự nhã nhặn sao?
Tố Uyên bắt đầu thấy khó chịu, cô nói:
– Tùy anh nghĩ ạ. Thế anh có mua hoa không hay rảnh rỗi quá nên đến đây trêu ghẹo gáι xinh thôi?
Bá Tùng nóng mặt. Cái mặt cô ta nhơn nhơn thật đáng ghét mà. Nhưng ngay lập tức, con trai của Bá Trọng thờ ơ đáp:

– À, tôi rảnh nên đến đây lột mặt nạ của kẻ giả nai!

Tú Uyên mím môi, cô cố hít sâu thở đều rồi nói:

– Dạ vâng, tiệm tôi không tiếp loại khách thiếu đạo đức. Mời quý khách biến dùm cho ạ!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất