Tác giả: An Yên
Cảnh Khang cau mày. Số điện thoại này rõ ràng anh không lưu nhưng những dòng chữ này khiến anh chỉ nghĩ đến một người duy nhất – Khánh Huyền. Rõ ràng cô ta đã nắm được mọi chuyện, người nói chuyện với Hòa ban nãy chỉ có thể là Huyền. Biết Hòa bị điều đi công tác, camera bị lỗi hệ thống nên Huyền đã nhắn tin cảnh cáo anh. Vậy là, Cẩm Trang đang gặp пguγ Һιểм. Khang đưa mắt nhìn cô, Trang vẫn chưa hề biết về sự thay đổi thái độ của anh, tốt nhất không nên để cô ấy biết. Cảnh Khang cất điện thoại rồi cũng hòa mình vào câu chuyện với mọi người. Phú nói:
– Chúng ta quyết định vậy đi. Từ nay, bốn người chúng ta cũng nên cẩn thận. Cảnh Khang không phải cα̉пh sάϮ nhưng đã góp công không nhỏ trong chuyên án lần này. Có gì em nghe ngóng được, nhớ thông báo nhé!
Cảnh Khang gật đầu:
– Dạ đó cũng là nghĩa vụ của công dân mà anh.
Phú quay sang An:
– À, anh giới thiệu lại với đồng chí An, đây là Nguyễn Cảnh Khang – chủ quán Bar Hi Vọng, là tình yêu đẹp của hoa hậu Cẩm Trang của chúng ta đấy, nói trắng ra là người chống ế cho Cẩm Trang. Quá ổn đồng chí nhỉ?
An cười:
– Đúng là quá ổn anh ạ! Con bé Trang láo nháo thế mà vớ được anh chàng đã cao to đẹp trai lại còn tốt tính, chắc kiếp trước con bé tu dữ lắm!
Cẩm Trang lườm hai người anh trước mặt:
– Cái gì đấy? Em của các anh có phải ế ẩm đến mức không ai ngó tới đâu mà các anh cứ nói vậy? Em cũng có kém cỏi lắm đâu, nghe mất cả quan điểm của cα̉пh sάϮ!
An cười nhẹ:
– Ừ, em làm gì ế ẩm đâu, chỉ ế nhăn răng ra thôi. Sướng rơn trong người còn bày đặt làm cao. Giữ cho chặt vào đấy, chả có Cảnh Khang thứ hai cho mà l.ừ.a đâu.
Phú vỗ vỗ vai An:
– Chú thật hiểu chuyện, giờ chúng ta phải về trụ sở nhỉ?
Khang lên tiếng:
– Mọi người lại đến đây bằng taxi phải không ạ? Để em chở mọi người về!
Phú xua tay:
– Thôi thôi, cậu chở một mình cô hoa hậu về thôi. Chúng tôi quen mùi taxi hơn, chứ cái mùi yêu đương nó sến lắm, tôi ngửi không quen!
Cẩm Trang xen vào:
– Ơ, ba người cùng đi sao giờ lại bảo mình em đi xe anh Khang?
An nhướn mày nói:
– Lại chả không à? Lệnh cấp tгêภ ban xuống rồi, cô không có quyền cãi. Anh Phú, mình đi thôi!
Hoàng Phú thong thả nói:
– Cảm ơn người yêu Cẩm Trang về bữa trưa ngon lành bổ dưỡng nhé. Giờ anh em tôi đi taxi về đây, kẻo ngồi chung xe sợ lại phải đi dưỡng mắt, tiền lương không khéo chẳng đủ ấy chứ!
Phú và An cười ha hả rồi cùng bước ra ngoài. Cảnh Khang và Cẩm Trang chào hai người rồi quay vào phòng riêng của Khang. Anh nói:
– Người yêu vào nghỉ một chút đi! Chắc từ giờ sẽ nhiều việc hơn đấy, chú ý giữ sức khỏe!
Cẩm Trang lấy điện thoại ra đặt chuông báo thức rồi nói:
– Anh không ngủ trưa sao?
Khang kéo gối cho cô nằm xuống rồi bật cười:
– Không sợ anh mất kiểm soát à?
Cẩm Trang liếc anh:
– Cái gì? Em bảo anh nghỉ trưa chứ ai cho anh nằm cùng đâu!
Cảnh Khang bật cười trước điệu bộ đáng yêu của cô rồi ôm lấy Trang:
– Vậy thì anh sẽ làm trái lời cα̉пh sάϮ một lần xem sao!
Dứt lời, anh lại cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Trang. Tay Khang kéo eo cô vào sát người mình. Anh chẳng để lỡ một nhịp nào của ς.-ơ τ.ɧ.ể cả. Cứ mỗi sự đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ của anh đều khiến cô có một cảm giác mới mẻ và lạ lẫm, xen lẫn cả sự phấn khích. Cho đến khi cô kịp đẩy anh ra thì cả thân hình của Trang đã lọt thỏm trong ʋòпg tay rắn chắc của anh, đôi môi cô cũng đã sưng đỏ lên. Cô lườm Cảnh Khang:
– Rồi anh cho người ta nghỉ ngơi dữ chưa?
Cảnh Khang miết nhẹ môi cô:
– Được chưa? Ai bảo em quyến rũ anh? Hỏi anh làm gì để anh không chịu được? Giờ em ngủ đi lát anh gọi em dậy!
Cẩm Trang nói:
– Vậy anh nằm ở đâu?
Cảnh Khang ghé tai cô:
– Có cho người yêu nằm chung không? Anh sẽ ngoan – xin thề, xin hứa, xin đảm bảo!
Trang cười, ᵭάпҺ nhẹ vòm ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Chỉ được cái miệng thôi! Cảnh sát cho phép nằm cùng đấy, nhưng nếu anh có ý đồ xấu thì sẽ bị phạt nặng, nghe chưa?
Cảnh Khang ra dấu OK rồi ôm cô ngủ. Đầu giờ chiều, anh chở Cẩm Trang tới trụ sở cα̉пh sάϮ. Chỉ có điều, khi bóng cô vừa khuất, Khang thấy một chiếc xe đi lướt qua xe mình. Chiếc xe đó chạy chầm chậm như cố tình để Khang nhìn thấy – đó chính là chiếc xe đã từng lướt qua nhà Cẩm Trang vào đêm hôm ấy – xe của Khánh Huyền. Khang nhận ra và đuổi theo. Anh biết, Huyền không rảnh chỉ đi lướt qua trụ sở để nhìn Cẩm Trang, mà cô ta đang theo dõi anh và Trang. Cũng may anh Phú và anh An không đi cùng, nếu không thì độ пguγ Һιểм của Trang sẽ càng tăng lên. Khang cũng hiểu là Huyền đã cố tình để Khang đuổi kịp theo mình. Cũng như lần trước, chiếc xe dẫn dắt Khang tới một quãng vắng, đây là một vùng đất đã được quy hoạch nhưng chưa xây dựng nên khá vắng vẻ. Bước xuống khỏi xe, Khang thấy Huyền đã đứng ʇ⚡︎ựa vào xe của cô ta. Anh hất hàm hỏi:
– Cô muốn gì? Nhắn tin như vậy là có ý gì?
Huyền nhếch môi:
– Anh cũng nhận ra đó là tin nhắn của em à? Anh hỏi em muốn gì ư? Vậy anh có thực hiện được ước muốn đó cùng em không?
Khang cau mày lại:
– Tôi không quan tâm tới ước muốn của cô vì đó là việc riêng của cá nhân cô, nhưng tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, nếu cô đụng tới Cẩm Trang thì đừng trách tôi, vì cô ấy là người tôi yêu. Và tôi muốn hỏi cô, cái tin nhắn kia là có ý gì và tại sao lại theo dõi chúng tôi?
Khánh Huyền vẫn tỏ thái độ rất bình thản:
– Vì cô người yêu của anh thích xen vào việc của gia đình em đấy chứ! Nếu muốn cô ta yên ổn, anh bảo cô ta ở nhà tĩnh dưỡng đi, đừng giở lắm trò ra nữa, để yên cho người khác làm ăn!
Cảnh Khang bật cười:
– Cô nực cười thật! Thứ nhất, tôi nghe nói bố mẹ từ mặt cô rồi. Vậy thì việc của công ty nhà họ đâu liên quan gì đến cô, mà cô lại đi lo chuyện bao đồng thế hả? Thứ hai, nếu cô làm ăn ʇ⚡︎ử tế đàng hoàng thì ai đụng đến cô làm gì? Người ta chỉ điều tra những kẻ làm ăn phi pháp, vì trục lợi cá nhân mà làm hại người khác thôi chứ!
Khánh Huyền lắc đầu:
– Đúng là giữa em và bố mẹ nuôi không còn quαп Һệ bố mẹ và con cái nữa. Nhưng công việc vẫn là công việc, hai người họ chẳng phải đã từng nuôi dưỡng em sao? Bao nhiêu lần cô ta cho người đến kiểm tra công ty, đâu có vấn đề gì xảy ra? Vậy thì dẹp dùm đi, cứ lâu lâu lại kéo người đến kiểm tra đột xuất để làm cái quái gì? Không tin tưởng công ty trong khi rõ ràng người ta làm ăn đàng hoàng ʇ⚡︎ử tế. Cảnh sát tới đó c.à k.h.ị.a hay vòi tiền mà đến lắm vậy?
Khang nói:
– Không còn quαп Һệ bố mẹ và con cái, vậy trở thành anh em hả? Hay đối tác làm ăn? Hay là những kẻ cùng hội cùng thuyền hả? Công việc của cα̉пh sάϮ là giữ bình yên cho nhân dân nên họ kiểm tra là bình thường thôi. Tôi thấy nên việc ai người đó làm. Nếu cô không có gì khuất tất, hà cớ gì cứ hết lần này đến lần khác hãm hại Trang chứ?
Khánh Huyền mở to mắt nhìn Cảnh Khang:
– Ai nói là em hãm hại nó? Bằng chứng đâu? Nói linh ϮιпҺ dễ bị kiện về Ϯộι ʋu ҟҺốпg lắm đấy!
Cảnh Khang gật đầu:
– Cô cứ kiện đi, một sáϮ ϮҺủ của cô đang ở trong phòng tạm giam đấy! Cô đừng tưởng tôi không biết những mánh khóe của cô. Chẳng qua tôi đang nghĩ đến tình cảm anh em cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi nên chưa đụng đến cô thôi!
Huyền cười:
– Hả? Anh cứ thử đụng đến em xem nào! Bây giờ em hỏi anh nhé, em có gì thua kém Trương Cẩm Trang không? Xinh đẹp, thông minh, giàu có?
Khang đút hai tay vào túi quần, thong dong nói:
– Nếu xét một cách khách quan tгêภ những phương diện đó thì cô cũng chẳng kém cạnh gì Cẩm Trang cả. Nhưng cô và Trang ở hai chiến tuyến khác nhau. Nhan sắc và sự giàu có thì tôi không bàn tới vì nó thuộc về quan niệm của từng người. Còn trí thông minh thì ai cũng có chỉ số IQ cao. Nhưng điều đó đâu liên quan đến việc cô ghét Cẩm Trang chứ?
Khánh Huyền nhún vai:
– Liên quan mà. Vậy em hỏi anh, em không thua kém gì cô ta, tại sao cô ta có mọi thứ còn em lại không? Cô ta được mọi người công nhận, thậm chí là thần tượng, kể cả tình yêu của anh cũng dành cho cô ta là sao?
Cảnh Khang nhíu mày:
– Vậy những gì cô làm với Cẩm Trang là do công việc kinh doanh của công ty DH hay là do tôi?
Khánh Huyền nhìn thẳng vào Cảnh Khang:
– Anh nghĩ em là loại phụ nữ làm mọi thứ vì yêu ư? Con Huyền này dùng cái đầu để đựng chất xám, đựng lí trí chứ không phải để đưa trái tιм lên đặt tгêภ đầu như nàng Mị Châu ngày xưa đâu. Sự nghiệp vẫn là tгêภ hết, cái đó mới ʇ⚡︎ự nuôi sống mình, chứ Tình yêu cũng chẳng mài ra mà ăn được, huống hồ nó vốn không thuộc về em. Tuy nhiên, để chọn lựa lý do thì em sẽ chọn cả hai. Không phải em tham lam, mà bởi với em sự nghiệp rất quan trọng, và anh cũng quan trọng, anh cũng là một phần trong cuộc sống của em. Mà tính em thì anh biết rồi đấy, một khi em đã thích thì sẽ có bằng được.
Khang trầm ngâm. Vậy thì, anh cũng là một lý do khiến Cẩm Trang bị hại còn gì nữa. Anh nhìn Khánh Huyền:
– Cô có biết vì sao Trang lại được coi trọng, còn cô lại bị khinh thường không? Cùng là người thông minh, nhưng Cẩm Trang biết sử dụng trí khôn vào việc Chính Nghĩa, giúp người, giúp đời. Còn cô lại dùng chất xám vào việc bất nhân, bất nghĩa, làm ô uế nhân phẩm. Giữa Chính và Tà, con người đủ khôn ngoan để chọn Chính Nghĩa. Vì thế, trước sau gì cô cũng sẽ thua thôi, tốt nhất cô nên bỏ cuộc sớm để nhận sự khoan hồng của pháp luật, và cả sự bao dung của mọi người, của những пα̣п nhân bị cô hại và cả một chút tôn trọng của tôi nữa.
Khánh Huyền lắc đầu:
– Anh nói thì hay lắm Cảnh Khang ạ! Anh không hiểu được sự khác biệt giữa một kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng và một đứa trẻ bị bỏ rơi hay sao? Tôi ghét thậm tệ những kẻ sinh ra trong nhung lụa, chúng đã được dọn đường sẵn rồi, đâu cần phải ᵭấu tranh, đâu cần phải phấn ᵭấu!
Cảnh Khang thở hắt ra một tiếng:
– Khánh Huyền, hóa ra sự thông minh của cô chỉ đến đó thôi sao? Tôi nói thế này nhé. Bố mẹ Cẩm Trang dù có để lại cho cô ấy cả một núi vàng, cả một con đường trải thảm chung mà Trang không biết nỗ lực, không học tập và phấn ᵭấu thì số tiền và vàng đó chỉ ăn sáng thôi cũng cạn kiệt của cải. Còn cô, cô cũng đã có một gia đình đấy thôi, đó là cô không biết nắm bắt đấy chứ? Đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh! Cuộc đời giống như một bức tranh, đẹp hay xấu là do mình vẽ nên. Quan điểm của cô và tôi lệch lạc quá nên không thể nói chuyện được. Nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu đụng tới Cẩm Trang một lần nữa thì đừng trách tôi ác!
Cảnh Khang nói xong thì quay lưng bước đi. Anh lên xe và phóng đi. Khánh Huyền nhìn theo Khang, nén một tiếng thở dài rồi buông một câu:
– Cảnh Khang, anh có hiểu thế nào là “ tay đã nhúng chàm “ không?