Tình cờ yêu – Chương 10

Vũ Linh 119

Tác giả: An Yên

Vào đến tiệm hoa, Bá Tùng nhìn thấy Tú Uyên đang ngồi giữa những chậu hoa và say sưa cắm thì lại muốn trêu đùa một chút. Anh hắng giọng giả vờ ho khan vài tiếng, Tú Uyên giật mình nhìn ra, thấy Bá Tùng, trong lòng đã chẳng ưa chút nào. Vậy mà cái bản mặt của anh ta cứ nhơn nhơn. Tùng nhìn quanh một lượt, không thấy Quỳnh đâu liền nhìn sang Uyên:

– Ơ,cô em vẫn làm việc ở đây sao?

Uyên không thèm nhìn người đàn ông cao lớn mà nói:

– Không làm việc ở đây thì ở đâu thưa quý khách? Công việc của tôi đang ổn, mong anh đừng làm phiền!

Bá Tùng kéo ghế ngồi xuống và nói:

– Đấy, chưa gì đã mở cái giọng đuổi khách rồi. Anh cứ tưởng cô em bị đuổi việc rồi chứ?

Tú Uyên mỉm cười:

– Vì sao?

Tùng nhàn nhã nói:

– Thì một người đanh đá, mắng khách xơi xơi, khách ruột đến mà không thèm nhìn…kiểu nhân viên ấy không bị đuổi thì là gì?

Tú Uyên chợt nở một nụ cười vui vẻ:

– À, vậy thì anh nhầm to rồi, chỉ những vị khách thiếu văn hóa, bất lịch sự mới bị Tú Uyên này cư xử như vậy thôi. Người ʇ⚡︎ử tế sẽ được đối đãi ʇ⚡︎ử tế nhé!

Bá Tùng chưng hửng:

– Cô đang nói tôi đấy à?

Tú Uyên vẫn nhẹ nhàng:

– Là anh ʇ⚡︎ự nhận nhé. Tôi chỉ nói chung chung thôi. Anh không thấy chị Quỳnh bảo tôi là người mà chị ấy tìm kiếm lâu nay hay sao? Xinh đẹp, giỏi giang như tôi ai dại gì mà đuổi chứ? Chị Quỳnh còn muốn mở một chuỗi cửa hàng hoa, nếu đuổi một cộng sự cốt cάп như tôi thì đâu còn là chị Quỳnh nữa?

Tùng bật cười trước sự ʇ⚡︎ự tin và miệng lưỡi linh hoạt của cô gáι trước mặt. Anh nói:

– Ừ, gu của Quỳnh dạo này lạ phết nhỉ?

Tú Uyên vẫn say sưa cắm hoa:

– Không phải lạ mà là đúng đắn nhé! Quý khách hôm nay đến đây có phải để mua hoa không, hay đến phá đám người khác?

Bá Tùng nhìn những bông hoa xinh đẹp rồi nói:

– Mua chứ, tôi có rảnh thế đâu!

Uyên nói một cách mỉa mai:

– Anh nói thế mà không thấy ʇ⚡︎ự vả vào mặt mình à? Người bận rộn thì đâu có thể ngồi nãy giờ ở đây chứ?

Tùng á khẩu trước miệng lưỡi của Uyên rồi chỉ vào lọ hoa cô vừa cắm xong:

– Đây, tôi lấy giỏ này!

Uyên khá ngạc nhiên vì sự lựa chọn nhanh chóng của Tùng. Nhưng rồi cô nghĩ chắc lần trước anh ta mua cho người yêu nên cần chọn đúng loại hoa mà cô ấy thích. Còn lần này thì vì mục đích khác chăng? Mà thôi, kệ x.á.c anh ta, miễn cô bán được hoa là vui rồi. Uyên trao giỏ hoa cho Tùng và vẫn câu hỏi cũ:

– Quý khách thanh toán bằng tiền mặt hay chuyển khoản ạ?

Tùng rút điện thoại ra chuẩn bị tư thế bấm chuyển tiền:

– Tôi chuyển khoản nhé!

Đúng là loại lắm tiền có khác, chẳng thèm hỏi giá cả của gió hoa luôn. Uyên nói:

– Vâng! À, số tiền mà quý khách cần thanh toán là tám trăm ngàn đồng ạ!

Bá Tùng vừa gật đầu vừa thao tác tгêภ điện thoại rồi chìa màn hình ra trước mặt Uyên:

– Xong rồi nhé!

Uyên cũng rút điện thoại ra, cẩn thận chụp lại màn hình đó và nói:

– Tôi chụp để lát còn báo cáo với chị Quỳnh!

Chưa đầy mấy giây sau, Bá Tùng lại chìa trước mặt cô một tin nhắn – là của chị Quỳnh, thấy anh ta lưu tên ” em Quỳnh tiệm hoa “:

– Anh đến mua hoa ạ? Em nhận được tám trăm ngàn rồi nhé. Cảm ơn anh!

Tú Uyên gật đầu:

– Vâng, cảm ơn quý khách ạ!

Bá Tùng cũng nhắn tin trả lời Quỳnh rồi cầm giỏ hoa chuẩn bị ra xe để về biệt thự thăm bố mẹ, vì cũng đã hai tuần nay lu bu công việc mà chưa về được.

Thế nhưng, khi anh vừa ra tới cửa tiệm, chợt nghe tiếng Uyên ngần ngại nói:

– À, tôi …nhờ anh một chút …được không?

Bá Tùng quay lại, trong lòng trộm nghĩ, cô ta thay đổi thái độ, nói năng nhỏ nhẹ chắc là lại bày trò gì đây? Thế nên anh phải phủ đầu trước:

– Này, nãy giờ cô móc mỉa tôi chưa đủ hả?

Uyên lắc đầu, trông mặt cô ấy lúc này có vẻ chân thành thật, hay là đang diễn nhỉ? Bá Tùng nói tiếp:

– Bà nội tôi từng là một diễn viên nổi tiếng, Bá Tùng tôi cũng quen không ít diễn viên đâu. Cô diễn hay thật không qua được mắt tôi đâu nhé!

Uyên bắt đầu cáu:

– Này, tôi đã bảo là không diễn, không giở trò, anh có bị gì không đấy? Đúng là với những người không ʇ⚡︎ử tế, nói năng nhỏ nhẹ rất khó mà! Tóm lại, tôi có việc muốn nhờ anh, anh có giúp không? Nói nhanh, tôi không có thời gian!

Bá Tùng phì cười:

– Đấy, đấy mới là con người của cô chứ. Cô cứ nhỏ nhẹ như ban nãy, tôi không quen. Dù dịu dàng là bản tính của phụ nữ nhưng cô lại không có!

Tú Uyên ngồi thụp xuống, tiếp tục cầm hoa lên cắm:

– Thôi, thôi, anh đi đi! Tôi không nhờ nữa, vì có nhờ anh cũng chả có lòng giúp. Loại người xấu xa, chuyên đi bới móc người khác như anh không đáng để tôi nhờ. Nói nãy giờ thêm mệt, đi đi để tôi làm việc!

Thấy điệu bộ xua đuổi của Tú Uyên cũng thật đáng yêu, Bá Tùng lại bước về phía cô và nói:

– Được rồi. Tôi chỉ sợ cô lại nói gì mỉa mai nên có chút đề phòng thôi, giờ cô nhờ gì nào?

Tú Uyên lắc đâu:

– Không cần! Tôi ʇ⚡︎ự tìm!

Bá Tùng ngồi xuống:

– Thôi, là tôi hiểu nhầm cô, được chưa? Tôi là người tốt, nãy cô có lời nhờ vả, chứng tỏ việc đó trong tầm tay của tôi. Nếu Bá Tùng này không giúp, tôi cũng áy náy lắm. Cô cứ nói đi, mấy khi được giúp người xinh đẹp, giỏi giang!

Đấy, đến cả cái câu đồng ý cũng mỉa mai cho đã rồi mới gật đầu mà. Uyên nhăn mặt:

– Tôi cũng không hiểu tại sao ban nãy lại mở miệng ra nhờ anh, để đến giờ lại nghe anh mỉa mai thế không biết!

Bá Tùng nhìn cô, ở góc nghiêng gương mặt cô ta cũng thanh tú thật:

– Thì chính cô nhận mình như thế, Quỳnh cũng công nhận cô như vậy. Rõ ràng là không sai, đâu phải tôi mỉa mai gì chứ!

Tú Uyên thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Việc là thế này, khi tôi ra viện, anh bác sĩ Thiên Vương có đưa cho tôi một chiếc phong bì nói là bố mẹ anh gửi cho tôi bồi dưỡng. Nhưng thực sự không phải vì va chạm với xe của anh mà tôi bị thương. Với lại, vết thương cũng không phải nghiêm trọng gì. Vậy nên, tôi có ý định gửi lại số tiền đó. Hôm đó, tôi đã lấy một ít trong phong bì để mua điện thoại vì cần phải liên lạc. Giờ nhận lương rồi, còn dư ra một ít, tôi bù vào cho đủ, nhưng tôi không biết địa chỉ nhà của cô chú nên mới hỏi anh …

Bá Tùng nhìn cô gáι trước mặt, có vẻ như cô ta không nói dối. Nếu để lợi dụng tiền bạc nhà anh mà kiếm cớ đến đó thì Tú Uyên nói việc này với anh làm gì, cứ cầm tiền mà tiêu có phải hơn không? Hoặc sẽ ʇ⚡︎ự tìm bằng cách hỏi Quỳnh chẳng hạn? Nhưng rõ ràng cô ấy muốn im lặng trả tiền mới hỏi thẳng anh. Tùng không biết bố mẹ anh đưa cho cô ta bao nhiêu tiền nhưng rõ ràng cô gáι này có vẻ như không màng đến danh lợi. Tùng nhớ lại những lời nói với Uyên lúc vào Ьệпh viện thăm cô ấy, phải chăng vì những lời nói đó mà Uyên ʇ⚡︎ự ái nên càng không muốn đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ gì đến tiền của nhà anh? Bá Tùng nói:

– Có phải tôi nói hơi quá lời lúc ở Ьệпh viện nên cô mới làm thế này không?

Uyên cười:

– Anh có nói gì quá đâu? Anh chỉ mạt sát một người vô Ϯộι thôi mà. Nhưng kể ra, ở địa vị như anh, nghĩ thế cũng không sai. Tuy nhiên, tôi trả tiền bởi tôi không dám nhận những đồng tiền không thuộc về mình. Anh và cô chú không có trách nhiệm gì về thương tích của tôi cả. Anh cũng đã đưa tôi vào Ьệпh viện, cũng đã cho tôi nằm phòng tốt để điều trị, vậy là được rồi. Còn nói như bác sĩ Vương rằng cô chú hay đi làm từ thiện nên giúp đỡ tôi lúc khó khăn, thì tôi cũng không dám nhận vì tôi còn có gia đình mà, mọi người cũng rất thương tôi. Ngoài kia còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn cần sự giúp đỡ, tôi nhường số tiền này cho họ.

Advertisement

Bá Tùng gật gật đầu trước lý lẽ của Uyên. Nếu cô ta nghĩ như thế thật thì quá cao thượng rồi, và nếu anh không đồng ý đưa địa chỉ chắc chắn Uyên sẽ áy náy. Thôi thì anh cứ đưa, còn nhận hay không thì tùy bố mẹ vậy. Bá Tùng lên tiếng:

– Được rồi! Thực ra, tôi nghĩ bố mẹ tôi sẽ chẳng nhận lại đâu. Tính hai người đó tôi biết, rất thương người nên việc họ giúp đỡ ai là điều bình thường. Giờ tôi đưa địa chỉ cho cô, còn nhận lại hay không là quyền của bố mẹ tôi, OK chưa?

Ánh mắt của Tú Uyên sáng rỡ lên:

– Được, tôi cảm ơn anh!

Rồi cô lại cụp hàng mi xuống:

– Nhưng …anh đừng nghĩ là tôi hỏi địa chỉ vì mục đích gì đó nha. Tôi chỉ tới trả tiền thôi.

Bá Tùng mỉm cười:

– Ừ, có hay không thì cũng ở trong người cô, tôi cản sao được?

Rồi anh nói Uyên đưa cho anh một tờ giấy, Tùng ghi địa chỉ biệt thự lên đó và cầm giỏ hoa ra về.

Tùng đi một lát thì chị Quỳnh về. Thấy mới gần bốn giờ rưỡi chiều, hoa mà khách yêu cầu cũng đã cắm xong, Uyên nói:.

– Chị ơi, hôm nay chị cho em về trước ba mươi phút được không ạ? Chị cứ trừ vào lương cũng được ạ.

Chị Quỳnh ngạc nhiên vì Uyên rất chăm chỉ, lại tiết kiệm từng đồng bởi còn lo cho cu Bốp và gửi về nhà cho bố mẹ, sao hôm nay cô bé bỗng muốn xin nghỉ và sẵn sàng trừ lương nhỉ:

– Em có chuyện gấp sao? Có cần đến tiền không? Hay cu Bốp có vấn đề gì?

Uyên lắc đầu:

– Dạ không phải ạ, em có việc phải làm thôi. Vì em bận quá chả biết sắp xếp vào lúc nào, nên nay cắm xong hoa rồi em mới dám xin chị ạ. Em sẽ giải thích với chị sau!

Chị Quỳnh cười:

– Ừ, vậy em đi đi! Chị không trừ lương đâu, bởi em đã xong việc rồi mà!

Uyên cảm ơn chị chủ dễ tính rồi ra bến xe buýt gần đó, bắt xe đến địa chỉ mà Bá Tùng đưa. Điểm dừng xe buýt cách biệt thự một đoạn, Uyên đi bộ tới trước ngôi biệt thự bề thế. Cô ngó vào trong, thấy chiếc xe của Bá Tùng đi lúc nãy đang đỗ ở sân. Vậy là anh ta không cho địa chỉ sai. Cô vội vàng bấm chuông…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất