Tình cờ yêu – Chương 9

Vũ Linh 120

Tác giả: An Yên

Kể từ ngày hôm đó, đúng như lời hứa với bé Bốp, Uyên dạy ở trung tâm xong vội lật đật về dãy trọ. Cô còn ghé vào tiệm bánh bao nóng mua một cái cho Bốp rồi mới trở về. Uyên biết rằng thằng bé chờ cô mỗi tối, dù thời gian Uyên dành cho nó chỉ ba mươi đến bốn mươi lăm phút thôi. Nhiều hôm, cu Bốp nằng nặc đòi học thêm nhưng Uyên lắc đầu:

– Không con ạ, mười giờ rưỡi rồi, ngủ sớm mới thông minh. Vì cô về muộn chứ đáng ra chín giờ rưỡi con phải ℓêп gιườпg đi ngủ rồi đấy!

Đêm đêm ôm Bốp ngủ, Uyên thấy bình yên lắm. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ, thằng bé bỗng sụt sịt, nức nở. Chắc là bé nhớ mẹ, mơ thấy mẹ – Uyên vỗ vỗ lưng Bốp một lúc, nó lại ngủ ngoan ngay.

Cứ thế, Uyên đã làm việc ở thành phố C được một tháng, cu Bốp cũng ở với cô đúng bằng thời gian ấy. Thằng bé rất quấn Uyên, cô đã mua thêm sách vở để Bốp tập viết, tập đọc, dạy cả tiếng Anh cho thằng bé nữa. Bốp sáng dạ nên học nhanh lắm. Bác An cũng mừng vì nó vui vẻ trở lại, được sống đúng nghĩa tuổi thơ. Có hôm, Uyên còn dắt Bốp ra tiệm hoa của chị Quỳnh. Chị ấy nghe chuyện liền ôm lấy thằng bé, rồi mua cho nó bao nhiêu là sữa, bánh kẹo. Chị Quỳnh cũng nói sẽ phụ với Uyên chăm lo cho cu Bốp.

Thiết nghĩ, trong cuộc đời xô bồ này, nếu mình biết hướng suy nghĩ của bản thân theo hướng lạc quan, biết mở rộng tấm lòng để yêu thương và chia sẻ, ắt sẽ tìm được sự đồng cảm. Uyên chỉ đơn giản dành tình thương cho cu Bốp vì một đứa trẻ năm tuổi xứng đáng được vui chơi, học tập và phát triển toàn diện, ít ra cũng có bố mẹ bên cạnh. Nhưng cu Bốp lại chẳng có gì. Điều đáng khen là dù bị bỏ rơi nhưng Bốp không bao giờ trách móc bố mẹ. Nếu có trách, thằng bé chỉ trách bản thân khiến bố mẹ bỏ đi. Cách suy nghĩ đó quá già dặn so với độ tuổi của Bốp. Thế nên, Bốp luôn cố gắng ngoan ngoãn, giỏi giang để mong chờ ngày bố mẹ quay về đón mình.

Một hôm, vừa học bài xong, Uyên ôm Bốp đi ngủ. Bỗng thằng bé ngước mắt nhìn cô:

– Cô ơi…

Thấy Bốp như là ngập ngừng khó nói, Uyên thủ thỉ:

– Cu Bố hôm nay sao thế? Có gì cứ nói đi, cô nghe đây!

Bốp bặm môi rồi nói:

– Cô ….cho con gọi cô là ….mẹ được không ạ?

Uyên sững người vì bất ngờ. Quả đúng là từ ngày có cu Bốp, Uyên đi đâu cũng lật đật lo về sớm, y như phụ nữ có con mọn vậy. Cô cũng chẳng hiểu sao việc lo cho Bốp cứ như một bản năng của Uyên. Thế nhưng, giờ nghe câu nói này, Uyên không biết xử sự thế nào cả. Là vì thằng bé quá nhớ mẹ, quá khát khao tình cảm của mẹ, hay vì nó cảm nhận được sự quan tâm của cô? Uyên dò hỏi:

– Sao cu Bốp lại muốn gọi cô là mẹ? Chắc là nhớ câu “cô giáo như mẹ hiền” phải không?

Cu Bốp lắc đầu:

– Dạ không phải ạ. Vì cô quan tâm con như mẹ, nếu mẹ con không nghèo cũng sẽ cho con nhiều thứ như cô…

Uyên thực sự ҳúc ᵭộпg trước câu nói của một đứa bé bước vào ngưỡng cửa sáu tuổi đời. Có lẽ nó phải gánh chịu bất hạnh quá sớm nên tâm hồn nó nhiều cảm xúc hơn, suy nghĩ của nó chín chắn hơn những đứa trẻ khác. Ngập ngừng một lát, Bốp lại nói:

– Với lại, cô làm việc nhiều như thế… có lẽ sẽ không phải nghỉ việc… sẽ không bỏ đi…

À, hóa ra là vậy. Bốp không chỉ cảm nhận được tình cảm của Uyên như một người mẹ, mà cậu bé còn để ý là Uyên đi làm cả ngày, không mất việc như mẹ bé trước đây, nên sẽ không bỏ bé mà đi.

Cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt cứ thế tuôn ra, Uyên ôm bé Bốp vào lòng và nói:

– Cô Uyên sẽ không bỏ bé Bốp mà đi đâu. Sau này, nếu mẹ Hương đón bé Bốp về, cô vẫn sẽ đến thăm con!

Bốp cười:

– Cô hứa nhé! Vậy con có được coi cô là mẹ không ạ?

Nhìn ánh mắt trông chờ của Bốp, Uyên gật đầu mà sống mũi tay xè, nước mắt tuôn rơi:

– Được, tất nhiên là được chứ!

Cô biết nếu mình từ chối, Bốp sẽ vô cùng thất vọng và có thể sẽ tìm cách rời xa mọi người như trước đây. Những đứa trẻ như Bốp chắc chắn rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Thế nên, Uyên nghĩ cũng chả mất gì mà lại đem đến niềm vui cho một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, ngại gì không đồng ý chứ? Đúng như Uyên nghĩ, bé Bốp sung sướиɠ ôm chầm lấy cô:

– Mẹ…mẹ Uyên…

Cô biết bé không phải cần một người thay thế, bởi tiếng ” Mẹ ” thiêng liêng lắm. Lần đầu có một đứa trẻ gọi mình là mẹ, Uyên ҳúc ᵭộпg vô cùng. Ở đây, rõ ràng đó là cái cách mà Bốp đáp lại sự quan tâm của cô…..

Chiều chủ nhật tuần đó, Uyên xin nghỉ làm một hôm để đưa Bốp về quê chơi. Ngồi tгêภ xe khách, cu cậu thích thú lắm. Về tới nhà, bà Thủy và ông Ba ngạc nhiên khi thấy Uyên dẫn theo cậu nhóc. Dĩ nhiên cô đã kể lại tường tận câu chuyện để mọi người được rõ. Bố mẹ và cả bà ngoại cũng không có gì khó khăn, họ đều tin vào lời tâm sự của Uyên, bởi trước giờ cô có nói dối đâu. Mặt khác, họ biết Uyên trước đây tuần nào cũng về nhà nên chẳng thể có chuyện cô quαп Һệ với ai đó mà giấu diếm.

Vả lại, cô qua Campuchia một năm, nếu Bốp là con của cô thì thời gian đó Uyên đâu biết gửi cho ai? Sở dĩ Uyên phải giải thích rõ bởi trong làng của cô đã có bạn sinh viên giấu diếm khi lỡ mang bầu, đến ngày sinh lại về nhờ bố mẹ. Thậm chí, có bạn bị bỏ rơi và không dám về nhà, tới khi không thể giấu được nữa mới chạy về quê khiến gia đình bị mang tiếng. Những hiện trạng đó Uyên đã từng chứng kiến nên khi một đứa bé muốn gọi cô bằng mẹ, để tránh phiền phức với mọi người hiếu kì, Uyên phải giải thích ngay với gia đình mình.

Không khí trong lành ở quê khiến Bốp thích mê mệt. Cu cậu cũng Uyên rong ruổi tгêภ triền đê, lội con sông mát lành của quê nhà, thưởng thức hương lúa bắt đầu chín. Tránh xa phố phường ồn ào khói bụi, về nhà luôn là cảm giác an lành bên những người thân yêu. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, Bốp sẽ nhập học, bác An sẽ lo thủ tục giấy tờ hợp pháp để cậu bé có thể đến trường cùng bạn bè đồng trang lứa. Cũng may có bác ấy, nếu không Uyên không biết làm thế nào với Bốp.

Duy chỉ có một điều mà Uyên chưa làm được và khiến cô áy náy, đó là chưa gửi tận tay số tiền cho chú Trọng cô Linh. Một phần vì Uyên quá bận rộn, thêm cu Bốp lại càng bận. Một phần nữa là do tháng lương đầu tiên, Uyên đã mua sách vở và hai bộ quần áo đi học mới cho cu Bốp. Chị Quỳnh cũng mua cho thằng bé mấy bộ đồ ở nhà và cả sữa nữa. Chị ấy cũng quen biết nên cùng bác An lo thủ tục cho Bốp. Mọi việc với bé xem như cũng ổn. Ai cũng mừng, nhất là cu cậu.

Trong khi đó, tại Tập đoàn Trương Thị…

Hơn một tháng trời, Bá Tùng bay sang Anh để bàn bạc về một hợp đồng lớn ở mảng thời trang. Đến hôm nay, anh mới được thảnh thơi ʇ⚡︎ựa lưng ra ghế, xoay về tấm kính phía sau để nhìn khung cảnh sầm uất của thành phố C từ tầng cao nhất của tòa nhà Trương Thị – tầng mười bảy. Đang thư giãn ϮιпҺ thần thì anh nghe tiếng gõ cửa. Môi vừa mấp máy hai tiếng ” mời vào ” thì Bá Tùng chợt nghe một thanh âm ngay sau khi người đó đẩy cửa:

– Anh Tùng, sao cả tháng trời em không thấy anh? Làm người ta nhớ quá trời!

Bá Tùng nhíu mày lại khi nghe những lời õng ẹo đó. Không quay người lại, anh nói:

Advertisement

– Trà My, ai cho em vào đây?

Cô người mẫu đi lại trước mặt Tùng, đưa tay định chạm vào anh thì Bá Tùng đứng bật dậy:

– Anh đang bận. Em ra ngoài đi!

My chưng hửng:

– Ơ, anh cho em vào mà!

Tùng lắc đầu:

– Anh chỉ quen miệng thôi, công việc tập đoàn đang nhiều, giờ anh phải đi. Với lại, tập đoàn này không tiếp những người không có phận sự. Nếu em còn cố tình, anh sẽ dán luôn ảnh em dưới sảnh tập đoàn với dòng chữ: ” Miễn tiếp người mẫu Trà My!”.

Trà My cau có:

– Bá Tùng, có phải anh lại để ý con nào rồi không? Anh tặng hoa cho em ngay tгêภ sàn diễn. Mọi người tung hô chúng ta quá trời, rằng chúng mình xứng đôi vừa lứa. Em cũng làm nghệ thuật chân chính, đâu phải dựa hơi ai!

Bá Tùng cầm chìa khóa xe tгêภ bàn rồi thong thả nói:

– Thứ nhất, hôm đó anh tới xem buổi biểu diễn thời trang vì có các sản phẩm của Trương Thị, chứ không vì một ai cả. Em là người trình diễn ngay trước khi vedette xuất hiện. Đúng ra anh sẽ tặng hoa cho vedette vì cô ấy mặc đồ của Trương Thị. Nhưng nhạc lâu quá, anh có việc gấp nên lên tặng cho em để rời đi, để bảo chí biết rằng người của Trương Thị có mặt và tặng hoa, cảm ơn những người mẫu đã trình diễn các sản phẩm của Tập đoàn. Màn giới thiệu ban đầu, anh cũng đã lên nhưng vẫn muốn nán lại xem, vì công việc lại phải đi trước!

Ngừng một hơi, anh nói tiếp:

– Thứ hai, Trương Bá Tùng này chưa yêu một ai. Những người bị đồn đoán với anh chỉ là tin đồn vớ vẩn. Khi nào anh lên tiếng, lúc đó mới tính. Thứ ba, anh đã nói với em rồi, hoa anh mua rất rẻ nên em đừng vì bó hoa mà làm mất nhân phẩm của mình. Nếu em là một nghệ sĩ chân chính như lời em nói, thì nên dành thời gian tập luyện, trau dồi nghề nghiệp. Còn nếu em muốn anh tôn trọng, thì đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!

Trà My gân cổ lên:

– Anh nói dối, rõ ràng ánh mắt anh lúc đó rất hài lòng khi nhìn em!

Tùng gật đầu:

– Đúng. Anh hài lòng với màn trình diễn của mọi người. Còn bây giờ, cửa không khóa. Mời!

Cô người mẫu nghiến răng ken két rồi hậm hực bỏ ra ngoài. Bá Tùng thở phào một cái và cũng rời đi. Đang định về biệt thự thăm bố mẹ, vậy mà chẳng hiểu sao anh lại ghé vào tiệm hoa mang tên ” Quỳnh”…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất