Nếu em không về chương 26

Vũ Linh 368

Tôi không biết mình đã chìm trong bóng đêm ấy bao lâu, đã mộng mị những giấc mộng thật dài!

Tôi mơ thấy ngày mẹ tôi mất. Đó là buổi chiều mưa rào tầm tã, mưa như trút nước, mẹ tôi nằm tгêภ chiếc giường Ьệпh lạnh lẽo, ga phủ trắng xoá. Tôi và chị ngồi dưới nền đất, vừa khóc vừa gọi tên mẹ. Bàn tay mẹ lạnh lắm, chẳng có chút hơi ấm nào, cάпh tay gầy gò đến mức tôi cảm thấy như chỉ còn da bọc xương. Chị ôm tôi vào lòng, nước mắt lã chã rơi tгêภ mái tóc tôi, chầm chậm ướt cả da đầu, còn tôi khóc như có ai xé toạc cả tιм gan. Bố tôi gương mặt thất thần, vô hồn, nén nỗi thương đau lo thủ tục cho mẹ. Đến khi mẹ được đưa về nhà, nằm trong cỗ quan tài, hai chị em tôi cũng cạn khô nước mắt. Mẹ ngủ một giấc ngủ thật bình an, chẳng có đớn đau giày vò nhưng với bố con tôi lại thương tâm không sao kể siết. Ngày mẹ được đưa ra đồng, trở về nhà chỉ còn ba bố con với bữa cơm nguội lạnh. Tôi nhỏ nhất, cũng ngây thơ nhất, không biết kìm nén cảm xúc, luôn miệng khóc vì nhớ mẹ, bố và chị lúc ấy chỉ cúi đầu, nước mắt lã chã lăn. Những ngày sau khi mẹ mất, bố luôn tỏ ra mạnh mẽ để lo cho hai chị em tôi, thế nhưng mỗi buổi tối khi chị em tôi ngủ, bố đều đứng trước bàn thờ của mẹ lặng lẽ khóc. Chị tôi thuơng bố, trước kia bố mẹ đi làm chị đã lo toan việc nhà, trông tôi, giờ mẹ mất, chị còn thay mẹ cάпg đáng những việc mà trước kia mẹ phải làm vì sợ bố vất vả. Mỗi ngày bố đi làm về, chị đã nấu những mâm cơm thật nóng hổi, tuy đơn sơ nhưng vẫn đầy đủ cơm canh, mỗi buổi sáng, chị lại dậy rất sớm, nhân lúc tôi còn ngủ đã lạch cạch đi chợ. Một đứa bé khi ấy mới chỉ có chín tuổi, nhưng ra chợ đã biết trả giá, biết phải cân đo đong đếm để mua một bữa thức ăn vừa đủ với số tiền mà chị chỉ được phép tiêu. Tất tần tật mọi việc trong nhà, chị đều cố gắng làm, sợ bố đi làm về mệt, tối nào cũng pha cho bố một cốc nước mát. Bố tôi thương chị em tôi, gắng gượng nén nỗi đau, cố gắng cật lực kiếm tiền lo cho hai chị em. Thế nhưng… ông trời vẫn chẳng thương xót ba bố con tôi, bấy nhiêu đau khổ, vất vả, cuối cùng ông lại ςư-ớ.ק luôn bố đi.

Ngày bố mất, chỉ cách có vài tháng, cũng vẫn là ngày mưa phùn tầm tã, chị em tôi còn chưa kịp đợi bố về ăn cơm đã nghe tin bố bị tai пα̣п được đưa vào Ьệпh viện nhưng bố đã mất tгêภ đường đi. Khi ấy chú đồng nghiệp của bố đã đưa chị em tôi đi gặp bố. Suốt cả đoạn đường vào viện, mặc cho tôi khóc lóc, chị vẫn im lặng không rơi một giọt lệ nào. Đến khi nhìn thấy bố tгêภ người đầy ɱ.á.-ύ, khăn trắng phủ như ngày mẹ mất, tôi càng khóc gào thảm thiết. Nhưng chị vẫn lặng yên như vậy, không ồn ào, không gào khóc cùng chú đồng nghiệp làm thủ tục để đưa bố về nhà. Về đến nhà, chị mở tủ, lấy ít tiền trong tủ, đưa cho người đồng nghiệp của bố nhờ chú dẫn chị đi mua quan tài cho bố. Người đồng nghiệp của bố gia cảnh cũng khốn khó như gia đình tôi, thế nhưng nhìn cảnh chị xoè đôi tay nhỏ bé đưa nắm tiền xin chú dẫn chị đi mua quan tài cho bố chú ấy đã không kìm được nước mắt.

Tang lễ của bố sơ sài, chị vẫn cẩn thận thay cho bố bộ quần áo sạch sẽ nhất, nhưng dù thế nào chị vẫn không hề rơi giọt nước mắt nào. Lúc đưa bố ra đồng, chẳng có ai, chỉ có ba người hàng xóm và chú đồng nghiệp khiêng cỗ quan, mưa trắng xoá cả một khoảng trời, đường trợn ướt như chuột lột, không có bố che mưa, không có mẹ chắn bão giông, chỉ có chị cõng tôi tгêภ lưng bấm ngón chân tгêภ con đường trơn trượt ấy tiễn bố đoạn đường cuối cùng. Tôi nằm tгêภ lưng chị, vẫn gào khóc thảm thiết, chị không khóc, nhưng mưa ướt đẫm mặt, bờ vai chị run rẩy đến tận khi người ta đặt cỗ quan của bố xuống huyệt, vùi lấp lên những lớp đất ướt. Khi ấy, cuối cùng tôi mới nhìn thấy chị mím môi lại run run như đang khóc, đôi mắt đỏ ngầu, không biết là nước mưa hay nước mắt, chỉ thấy chị qùγ xuống, hai tay bấu lên nắm đất, nghẹn ngào, thê lương, không kêu gào mà lặng lẽ nói mấy lời:

– Bố! Bố đi nhé, lên thiên đường bố sẽ được gặp mẹ, sẽ chẳng còn nhớ nhung, đau khổ nữa đâu bố à. Bố đi nhé, con và em tạm biệt bố!

Tất cả mọi người khi nghe chị nói đến đây, ai cũng không kìm được mà rơi nước mắt, còn tôi đã gào khóc thảm thương đến mức không thể khóc được nữa. Cuối cùng, khi nấm nộ được đắp lên, chị cũng cúi xuống, cõng tôi về nhà. Tгêภ đường về, qua mấy lớp mưa bay, bờ vai chị gầy gò như thể gió sẽ ᵭάпҺ bay, chị khẽ nói với tôi:

– Kiều Anh, hôm nay mưa thôi mai sẽ nắng, bố đi gặp mẹ rồi, có chị ở đây với em. Đừng khóc nữa, ngoan, chị thương!
– Chị ơi, chị sẽ không bỏ em đi chứ?
– Kiều Anh ngốc, chị sao mà bỏ em đi được. Cả đời chị sẽ ở bên em, sẽ chăm sóc cho em, sau này về già rồi sẽ cùng nhau đi gặp bố mẹ, Kiều Anh hiểu chưa nào?

Khi mơ đến đây, tôi bỗng cảm thấy má mình ướt đẫm, muốn oà lên khóc nhưng không thể khóc được chỉ thấy nức nở trong lòng, muốn được đưa tay lên chạm vào chị nhưng chỉ thấy cάпh tay nặng trĩu.

Trải dài theo suốt cả cơn mộng mị, là quãng thời gian tôi ở cạnh chị tôi, là quãng thời gian chị đã chăm sóc cho tôi… nhưng rồi… lại rất ngắn ngủi. Lúc này đây, chỉ muốn được mở mắt ra, được oà vào lòng chị khóc một lần giống như tuổi thơ tôi đã từng. Tôi và chị đã từng hứa với nhau, sẽ cùng nhau già đi, sẽ cùng nhau lên thiên đàng gặp bố mẹ… nhưng… tôi sợ tôi không làm nổi nữa rồi. Tôi cố mở mắt, biết là vô vọng nhưng đó là tia hi vọng mỏng manh cuối cùng của tôi, chỉ là ngay cả động đậy ngón tay cũng sức cùng lực kiệt không giơ lên nổi. Tôi không đợi được chị nữa phải không?

Đầu óc tôi bỗng càng lúc càng hỗn loạn. Tiếng mưa rơi, tiếng lá cây xào xạc, có cả những tiếng gió vi vu. Những cơn mộng mị chẳng dứt, nghe thấy cả tiếng Sam, So nói cười, nghe thấy cả tiếng Việt và tiếng chị Hoa. Bỗng dưng tôi mơ thấy cả Dương nữa! Tôi mơ thấy anh tìm tôi tгêภ một sườn đồi, mưa như trút xuống, lá cây đổ xào xạc. Tôi muốn mở mắt ra gọi tên anh nhưng không sao nhúc nhích người, muốn nói với anh tôi đang nằm ở đây nhưng không sao nói nổi. Rồi bỗng nhiên tôi mơ thấy anh và tôi ngồi trong chiếc xe volvo, phía trước mặt một con xe đang lao đến. Trong phút chốc anh buông tôi ra rồi ôm lấy tôi, ngay lập tức rầm một tiếng, cả người anh bất động, ɱ.á.-ύ tгêภ đầu chảy ra. Tôi kinh hoàng há hốc mồm muốn gào lên ôm lấy anh. Thế nhưng dù cố gắng cỡ nào tôi cũng không sao gào lên nổi, không sao nhúc nhích, bất lực vô vọng giơ cάпh tay lên cũng nặng nhọc như có tảng đá đè vào, không có cách gì để ôm anh, chỉ có thể oà khóc trong tiềm thức, chỉ có trái tιм vẫn rỉ ɱ.á.-ύ như ai cào xé, Һσα̉пg ℓσα̣п. Cả người tôi cũng lạnh buốt như hoá đá, run rẩy, tuyệt vọng. Thế nhưng dù tôi đã cố gắng hết mình nhưng vẫn không thể chạm được được anh dù chỉ một giây một phút, số phận thật cay đắng, chỉ một giây cũng không cho tôi. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cố dùng chút sức lực cuối cùng, thốt lên thứ âm thanh xé lòng: “ Dương, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn em. Dương, mở mắt ra, em cầu xin anh mở mắt ra”. Lúc này, bỗng dưng tôi mới cảm nhận được tôi yêu anh nhiều đến thế nào, yêu đến tâm liệt can phế, yêu đến đớn đau, dằn vặt, dù là bốn tháng, bốn năm, bốn mươi năm hay cả bốn trăm năm vẫn yêu không thể dứt. Thực ra tôi còn rất nhiều điều chưa nói với anh. Thực ra tôi cũng rất nhớ anh, thực ra tôi cũng rất yêu anh… nhưng tôi phải làm sao đây? Khi đang gào khóc trong câm lặng và tuyệt vọng, giữa hơi lạnh buốt và sự thê lương tôi bất chợt cảm thấy một giọt nước ấm nóng chảy xuống má. Cơn lạnh buốt như bỗng biến mất, cả người bỗng ấm nóng, hơi ấm lan toả xuống cả trái tιм rồi lan ra từng mạch ɱ.á.-ύ. Từ sâu thẳm trong trái tιм, tôi nghe được tiếng gọi thân thương, nhưng nghẹn ngào đứt quãng:

– Trân! Mở mắt ra đi.

Là tiếng của Dương, dù cho có cách xa cả muôn vạn núi, ngàn vạn sông tôi vẫn có thể nhận ra. Tiếng nói của anh rất gần, rất thật, đến mức tôi tưởng như anh đang ở cạnh tôi. Thế nhưng trước mặt tôi vẫn chỉ là màn đêm đen, không thể là anh được đâu đúng không? Thế nhưng vừa nghĩ đến đây, tôi lại thấy tiếng anh cất lên, lần này còn chân thật hơn cả trước kia:

– Trân! Tỉnh lại đi!

Lúc này tôi bỗng thấy mình như đang chơi vơi giữa dòng nước, ngoảnh mặt là sông, đứng bên kia sông lại là Dương. Trong khoảnh khắc sinh ʇ⚡︎ử này, giữa sống và ૮.ɦ.ế.ƭ tôi cũng mới nhận ra rằng, tất thảy mọi thứ tгêภ đời sao khổ đau bằng cái ૮.ɦ.ế.ƭ liền cố gắng trèo lên con thuyền trướ mặt, lao về phía trước, chỉ có điều càng chèo thuyền, càng thấy bị đẩy ra xa, tôi Һσα̉пg ℓσα̣п vùng vẫy kêu lên:

– Dương! Dương…

Khi vừa gọi đến đây, tôi bỗng thấy trước mắt là một màu trắng xoá. Trong phút chốc trước mặt là một vầng sáng mờ mờ. Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được tay mình đang run rẩy, phía trước mặt là một bóng hình quen thuộc cũng dần dần rõ nét. Toàn bộ ký ức bỗng như thác lũ ùa về, mở mắt ra, tôi gần như sững sờ lại khi thấy Dương đang ngồi trước mặt mình. Không phải mơ, cũng chẳng phải hoang tưởng, tгêภ người tôi vẫn mặc bộ quần áo của Ьệпh viện nhân dân Bắc Kinh, trước mặt tôi là Dương. Anh giống hệt như trong giấc mơ tôi từng mơ, gầy đi rất nhiều, hai hốc mắt sâu trũng lại, vành mắt đỏ ngầu. Tôi không thể tin nổi, mà cũng không dám tin, run rẩy quay mặt đi, Һσα̉пg ℓσα̣п nói ra mấy lời:

– Dương… sao… sao anh lại… ở đây?

Anh nghe tôi hỏi, nhưng không hề đáp, đột nhiên tôi thấy anh khóc. Anh ngồi trước mặt tôi, lặng lẽ khóc. Yêu nhau hai năm, chia xa bốn năm, gặp lại gần một năm, tính ra cũng là sáu bảy năm, nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh khóc trước mặt. Năm ấy chia tay anh, dù đớn đau, nhưng anh vẫn chỉ liên tục đỏ mắt hỏi tôi tại sao, tại sao lại chia tay với anh, khi gặp lại, lúc tìm tôi ở rừng thông đại ngàn, mang tôi về viện Quảng Tây anh cũng chưa từng khóc vẫn chỉ là vành mắt đỏ lên, lúc So phẫu thuật, chờ đợi con trong khoảnh khắc sinh ʇ⚡︎ử anh lo lắng vạn phần nhưng cũng không khóc. Thế nhưng, giờ đây, anh đang ngồi trước mặt tôi mà khóc như một đứa trẻ. Lồng ռ.ɠ-ự.ɕ anh thít lên, tiếng khóc xé nát cả tâm can, giống như đây là nỗi đớn đau sâu sắc và tuyệt vọng nhất của anh. Thấy anh khóc, tôi quên đi cả việc tôi đã rời xa anh, quên cả việc tôi chấp nhận buông tay bởi chị gáι tôi rất yêu anh, run lẩy bẩy, Һσα̉пg ℓσα̣п nói:

– Dương, sao… sao anh lại khóc? Sao… sao anh lại ở đây, sao… không phải anh và chị Như…

Nghe tôi nói đến đây, anh đưa cάпh tay túm lấy tay tôi, nước mắt vẫn như màn mưa ướt đẫm rồi tức giận nói lớn:

– Sao em lại làm như thế với anh? Sao lại làm như thế hả?

Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng dưng từ khoé mắt cũng rơi ra một giọt nước, dường như anh đang vô cùng giận tôi, thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh bỗng dang tay ôm chặt tôi vào lòng, khóc nức nở, tiếng nói khản đặc, đau thương cất lên:

– Anh thương em lắm, anh thương em lắm.

Anh liên tục lặp lại câu nói ấy, không phải yêu, chẳng phải nhớ, mà là một chữ thương đáng giá hơn cả ngàn chữ yêu. Anh vừa ôm tôi, vừa đưa tay lên chạm vào đầu tôi, không còn những sợi tóc để ѵυốŧ ѵε, chỉ là mảng da đầu trắng xoá, vừa chạm lên, anh lại vùi mặt vào vai tôi khóc, vẫn liên tục lặp lại mấy chữ “Anh thương em”! Tôi gần như không kìm nổi, trái tιм đau đớn đến mức như muốn nổ tung ra, đau đớn cả gấp trăm ngàn lần lúc chia ly, đau đớn cả gấp trăm ngàn lần những nỗi đau mà tôi đã phải trải qua, run rẩy muốn ôm anh. Không cần phải đoán, tôi biết anh đã nhớ ra tôi rồi, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ quên, chẳng phải là đời này kiếp này không thể nhớ. Anh gần như không ҟҺốпg chế nổi cảm xúc, khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức chiếc áo Ьệпh nhân của tôi cũng ướt nhoẹt. Cả đời này, lần đầu tiên thấy người đàn ông cao cao tại thượng khóc đến mức mất cả lý trí, cả sự ʇ⚡︎ự tôn và sĩ diện. Tôi muốn dỗ dành anh, nhưng không biết mở lời, muốn ôm anh, nhưng không thể ôm. Đến khi anh đã dần bình tĩnh lại mới buông tôi ra, chạm lên đôi môi khô nẻ của tôi, yết hầu run thành từng đợt, không khóc nữa nhưng l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ như bị ai xé ra làm trăm mảnh. Anh gần như không thở nổi, nhìn lên gương mặt tôi, ánh mắt thương đau không giấu nổi. Lúc này tôi cũng mới nhìn thấy mình qua lớp cửa kính, đã không còn là một cô gáι xinh đẹp lay động lòng người, thậm chí so với những lần bị Việt ᵭάпҺ, lúc ấy vẫn xinh đẹp gấp trăm ngàn lần thế này. Môi tôi đã nứt toác ra trắng bợt, làn da rất xanh, nhợt nhạt, tóc rụng, mi rụng có lẽ còn lại duy nhất đôi mắt đen láy để nhận ra tôi lúc này. Nhìn thấy mình như vậy, lý trí cũng bất chợt ùa về, tôi liền hỏi anh:

– Dương… anh và chị Như…

Lần này, anh liền thô lỗ nói:

– Anh với Như làm sao? Anh với Như cưới nhau rồi, còn sắp sinh con với nhau rồi, đã hài lòng em chưa?

Nghe anh nói vậy, tôi cũng không biết tâm trạng mình thế nào, cũng không hiểu nếu như lời anh nói thì sao anh còn có mặt ở đây, đầu óc rối bời, tâm trạng hoang mang, chẳng biết vui hay buồn, rõ ràng tôi cũng từng mong và nghĩ thế, nhưng sao giờ lại thấy chua xót nữa nhưng chưa kịp nói gì anh đã cục súc cҺửι:

– Đồ điên này! Như biết em là em gáι cô ấy rồi. Em mà không phải trị Ьệпh, chắc anh và cô ấy ᵭάпҺ cho em một trận quá!

Tôi nghe đến đây, cả người bỗng lặng đi, hoang mang hỏi lại:

– Sao… sao chị ấy biết?
– Cô ấy thông minh như vậy sao không biết? Ai cũng ngốc như em chắc? Biết ai truyền ɱ.á.-ύ cho em để em tỉnh lại không? Lúc phẫu thuật em xuất huyết, không cầm ɱ.á.-ύ được, γ tά thì làm cẩu thả, nhầm lẫn giữa rh- với rh+, lấy nhầm rh+, trong lúc nguy cấp, em biết ai là người đã truyền ɱ.á.-ύ cho em không?
– Là… ai ạ?
– Thế em nghĩ ai cùng nhóm ɱ.á.-ύ AB rh- với em được?

Lần này, tôi hoàn toàn bất động, không dám tin, cũng không thể tin nổi, run lẩy bẩy, giọng cũng nghẹn đi:

– Chị ấy đâu?
– Cô ấy truyền ɱ.á.-ύ cho em xong còn chσáпg váng, phải nằm bên phòng bên kia theo dõi chắc sắp sang rồi.
– Cho em đi gặp chị ấy được không?
– Cô ấy sang ngay bây giờ, không cần phải đi gặp.

Tôi thấy Dương nói vậy, thì ngước lên nhìn anh, cũng không biết phải nói thế nào, hoang mang, rối bời, đầu óc vẫn chưa nghĩ ra được phải làm thế nào bên ngoài cũng có tiếng dép loẹt xoẹt, vừa hướng ánh mắt ra, tôi cũng thấy chị Như bước vào. Chị đeo dép Ьệпh viện, mặc đồ Ьệпh viện nhưng vẫn không thể che đi khí chất xinh đẹp, chỉ là… đôi mắt chị sưng mọng, như thể chị đã khóc rất nhiều. Nhìn thấy chị ở đây, tôi gần không sao có thở được, không biết phải mở lời ra sao, cũng chẳng biết phải đối diện thế nào. Xa cách bao năm, lưu lạc bao năm, gặp lại lại bao tổn thương chồng chất, khi tôi đã nhất quyết rời đi bởi tôi và chị cùng yêu Dương, tôi nhất quyết rời đi để chữa Ьệпh thì chị lại xuất hiện ở đây, truyền ɱ.á.-ύ cho tôi như thể bao năm qua chẳng có khoảng cách nào, chẳng có con sông thời gian ở giữa, chẳng có gì và có gì…

Chị nhìn tôi, nhìn lên mái tóc đã rụng hết vì những đợt hoá xạ trị, nhìn lên gương mặt nhợt nhạt trắng bệch, nhìn lên cả kim truyền và đủ loại máy móc tгêภ người của tôi. Tôi còn đang nghĩ xem phải nói lời gì đầu tiên bỗng dưng chị đã đi về phía tôi, lao đến rồi ôm chặt lấy tôi. Không kìm nén, chị oà khóc như mưa, tiếng khóc đứt quãng, khóc rất lớn, bờ vai chị run lên bần bật, giống như ngày mưa năm nào khi bố mất, chị cõng tôi tiễn bố ra đồng vai cũng run lên như vậy, nhưng lúc ấy chị không khóc, còn giờ chị đã khóc như thể tất cả nước mắt suốt bao năm qua cũng trào dâng trong khoảnh khắc này. Từ lúc gặp lại chị sau hơn hai mươi năm xa cách đến giờ, cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị khóc. Chẳng những là khóc còn khóc đến thương tâm. Tôi nghe tiếng tιм chị đau đớn và xót thương, chị đưa tay łầɲ ɱò lên ς.-ơ τ.ɧ.ể gầy gò của tôi, mỗi lần chạm lại là một lần khóc tức tưởi. Trong giây phút này, tôi bỗng cảm thấy tất cả những khổ đau giày vò, những ấm ức tủi ทɦụ☪ của cuộc đời này cũng như tan biến hết. Chị giống như cô bé chín tuổi năm nào ngày đêm chăm sóc cho tôi, băng qua những cách trở về thời gian và không gian mà ôm tôi khóc một lần nữa, như thể mọi chuyện trước đây đã quay trở lại, như thể chưa từng có cuộc chia ly, như thể một nửa linh hồn mất đi nay mới tìm lại được, như thể chẳng có những tổn thương chồng chất gây ra cho nhau, như thể tôi và chị chưa từng lưu lạc, chia xa suốt hơn hai mươi năm.

Chị khóc đến nỗi không ngẩng đầu lên được, ôm lấy tôi không buông, như đang dỗ dành đứa em gáι nhỏ thơ dại, nhưng lại không biết phải ôm thế nào cho đúng. Chỉ biết łầɲ ɱò lên ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi mà khóc nức nở. Bao năm qua, tôi đã phải chịu đựng bao ấm ức, nếm trải bao khó khăn, tuy mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại chị ở đây, trong hoàn cảnh thế này. Tôi cũng không còn kìm nén được, mọi cảm xúc cũng vỡ oà ra trong khoảnh khắc này đưa đôi tay gầy gò lên ôm lấy chị, nước mắt như màn sương. Bao nỗi nhớ nhung, dằn vặt, một cái ôm siết chặt sao lại khiến trái tιм nghẹn ngào, nhớ thương. Chị của tôi, chị gáι của tôi, cớ sao có ngàn vàn lần xa cách vẫn thấy thân thương và gần gũi đến thế, giống như năm nào tôi luôn lẽo đẽo đi theo chị, giống như năm nào chị ôm tôi vào lòng, giống như năm nào chị thay cha mẹ chở che cho tôi những giông bão cuộc đời, tôi không kìm được nữa mà nấc lên gọi hai chữ:

– Chị ơi!

Ngay khi vừa gọi ra hai chữ ấy, tôi cũng thấy chị vùi mặt vào áo tôi, tiếng khóc như xé cả phổi, xé nát cả tιм gan, vừa khóc chị vừa nói, tiếng khóc đục ngầu trong màn mưa nước mắt:

– Đồ ngốc này, sao lại không nói với chị, sao lại chịu đựng tất cả một mình?

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết nức nở ôm lấy chị không buông, sợ bỏ ra rồi lại như ở bến xe năm ấy, tôi và chị lại lạc nhau mãi mãi. Sau cùng, có lẽ bởi đã khóc quá nhiều chị cũng buông tôi ra, mấy ngón tay chị chạm lên má tôi, lặng lẽ nhìn những vết tích của xạ trị, của căn Ьệпh υпg Ϯhư quái ác đang ħàɲħ ħạ tôi. Khi nhìn lên đầu tôi, nhìn mái tóc đã rụng gần hết, chị đưa tay lên xoa nhẹ rồi bỗng dưng đưa tay lên ôm mặt rồi lại khóc nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống tay chị rồi trượt dài xuống đất. Tiếng khóc của chị chất đầy đau thương tột cùng. Lồng ռ.ɠ-ự.ɕ chị run bần bật, tôi cảm tưởng như chị đau như xé nát tâm can. Trước mặt Dương, trước mặt cả tôi, nhưng chị không hề che giấu nổi nỗi đau đớn trong ánh mắt, chẳng kìm nén nỗi xót xa cứ mặc cho vậy mà khóc. Tôi thấy chị khóc nhiều quá, vươn tay ra ôm lấy chị, nhưng chẳng biết phải an ủi thế nào chỉ biết nói:

– Chị ơi, đừng khóc nữa…

Lúc này, chị mới buông tay ra, cả mặt ướt đẫm nước, chị đưa ngón tay chạm vào khoé mắt tôi, giống hệt cảnh tượng ngày nhỏ, mỗi lần tôi khóc lóc, chị lại lau nước mắt cho tôi rồi khẽ nói:

– Kiều Anh… ngốc… con bé ngốc này…

Nói đến đây, chị cũng nghẹn lại, hai chữ Kiều Anh chị run rẩy mãi mới gọi được ra, tôi cũng thấy đau lòng vô cùng. Số mệnh thật đắng cay, tôi thương chị và chính cả bản thân tôi, thương cho chị em tôi đã phải chia xa lâu như vậy. Sau cùng, có lẽ khi đã bình tĩnh lại chị cũng mới bảo tôi:

– Cả đời này của chị, ám ảnh nhất là lúc để lạc mất em. Bao năm xa cách là bấy nhiêu năm chị sống trong sự dằn vặt, khổ sở. Sau này nhận Liên Anh, vì nghĩ nó là em gáι nên dốc lòng yêu thương nó, không ngờ rằng người đứng trước mặt mình, giằng co bởi một người đàn ông ở giữa mới chính là em gáι ruột. Biết em là em gáι ruột chị đã đau đớn, tuyệt vọng, biết em là em gáι chị, chị đã thương em, đã thấy mình có lỗi lắm rồi, biết em là em gáι ruột, chị đã thấy mình đáng ૮.ɦ.ế.ƭ lắm rồi, em còn giấu mọi người sang đây, nếu như… nếu như có gì xảy ra… đời này… chị phải sống thế nào? Phải tiếp tục sống thế nào cơ chứ?

Tôi thấy chị nói vậy, một giọt nước cũng lẳng lặng rơi xuống, vẫn chưa thể nào tin được, cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo chỉ khẽ nói:

– Chị… nhưng chị và anh Dương…

Thế nhưng chưa kịp nói chị đã lại oà lên khóc, khóc không thở nổi rồi siết tôi chặt lại đáp:

– Chị biết em định nói gì, nhưng đừng nói nữa, chị không cần gì cả, chị chỉ cần em thôi! Tất cả mọi thứ tгêภ đời này, tất cả mọi người tгêภ đời, không ai quan trọng bằng em! Bố mẹ đã rời bỏ hai chị em mình đi rồi, nếu em cũng thế, chị sẽ không sống tiếp nổi nữa đâu. Thế nên em phải sống khoẻ mạnh, phải hạnh phúc. Đồ ngốc, hiểu chưa hả?

Tự dưng chỉ là những câu nói vậy thôi, nước mắt tôi lại lã chã rơi nghẹn ngào nói:

– Chị… em xin lỗi chị…
– Xin lỗi gì chứ? Sao em ngốc như vậy hả? Em rời đi như vậy mới khiến chị và anh Dương đau đớn, giày vò đấy có hiểu không? Em nghĩ chị sẽ vui vẻ hay hạnh phúc khi em làm thế chắc?
– Em…
– Đừng có nghĩ lung tung nữa, đừng gánh chịu một mình mọi thứ, nếu thật sự thương chị, em đừng ʇ⚡︎ự mình quyết định mọi chuyện như vậy nữa. Để chị chăm sóc em như khi em còn nhỏ, để chị ở đây cạnh em, cùng em chiến ᵭấu với Ьệпh tật. Để em lưu lạc bao năm, rời xa chị bao năm, còn nhận lầm người, còn ác cảm với em là lỗi của chị. Để chị ở cạnh em, bù đắp cho em.
– Chị ơi!
– Được rồi, được rồi, không khóc nữa, ngoan, không khóc nữa, chị ở đây rồi, đừng khóc nữa.

Nói đến đâu, chị lại đưa tay lau nước mắt cho tôi đến đó, rồi bảo:

– Bác sĩ nói rồi, chỉ cần em kiên cường, lạc quan, rồi sẽ ổn cả thôi. Không sao đâu, đừng khóc nữa nhé, khóc thế là đủ rồi, hiểu chưa?
– Vâng.
– Nằm xuống nghỉ đi, nghe lời chị, không nghĩ ngợi lung tung, không nghĩ ngợi tiêu cực nữa. Có chị và anh Dương ở đây, không phải lo gì nữa, biết chưa? Phải khoẻ mạnh trở về với Sam, So nữa.

Tôi khẽ gật đầu, lúc này cũng đã thấm thía một điều rằng, những điều tôi làm tôi nghĩ là vì chị, nhưng lại không biết rằng, đối với chị, tôi mới là quan trọng nhất, tất thảy mọi thứ tгêภ đời này, đều không quan trọng bằng tình thân ruột ϮhịϮ. Khi nghĩ đến đây, bên ngoài giáo sư và Vỹ Đình cũng vào. Vỹ Đình nói với tôi, γ tά hôm nay trong phòng phẫu thuật là γ tά mới, lúc tôi phẫu thuật bên khoa sản cũng có một sản phụ sinh con bị băng huyết cũng cần gấp nhóm ɱ.á.-ύ AB rh-, bác sĩ cũng không ngờ sản phụ ấy mất nhiều ɱ.á.-ύ như vậy nên đã lấy hai túi ɱ.á.-ύ AB rh- duy nhất trong kho ɱ.á.-ύ để cấp cứu cho cô nên trong kho đã hết sạch AB rh-. Đợt này Ьệпh viện lại rất đông Ьệпh nhân, lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, lượng ɱ.á.-ύ cũng khan hiếm không đủ. Cô γ tά trong phòng phẫu thuật nhầm lẫn rằng tôi cần AB rh+ nên vẫn rất ung dung, đến lúc tôi bị xuất huyết cần truyền ɱ.á.-ύ vội vàng đi lấy AB rh+ về bị giáo sư mắng cho té tát mà liên hệ viện khác thì rất lâu.

Cũng may khi ấy chị tôi đã đến Ьệпh viện được một lúc rồi, nghe tin tôi phẫu thuật là chị đã vội vã nghĩ đến tình huống mất ɱ.á.-ύ và cũng bởi chị có nhóm ɱ.á.-ύ hiếm AB rh- nên cũng nghĩ rằng rất có khả năng tôi cũng có nhóm ɱ.á.-ύ đó nên đã kịp làm những thủ tục test nhanh, sẵn sàng cho việc truyền ɱ.á.-ύ nếu có vấn đề gì xảy ra! Thực ra hồi nhỏ, tôi và chị chưa đi viện bao giờ nên cả hai chẳng ai biết nhóm ɱ.á.-ύ của mình là gì, không ngờ rằng cả hai chị em tôi lại cùng có nhóm ɱ.á.-ύ giống nhau… và giống cả nhóm ɱ.á.-ύ của con Liên Anh! Và có lẽ bởi vì con Liên Anh cũng có nhóm ɱ.á.-ύ hiếm này, nên năm ấy ông bà tôi cùng chị sau khi ҳάc nhận bản xét nghiệm ADN mới không chút nghi ngờ nào, nhóm ɱ.á.-ύ ấy càng khiến niềm tin của mọi người dành cho nó lớn hơn, để nó lừa dối mọi người suốt bao năm.

Giáo sư sau khi thăm khám cho tôi thì nói với tôi mọi thứ đến giờ ổn, phẫu thuật xong có lẽ qua vài đợt kết hợp hoá xạ trị thì mọi thứ cũng sẽ lạc quan và tiến triển thôi hơn.
Vì mới trải qua một cuộc phẫu thuật, nên tuy còn nhiều điều muốn nói, nhiều điều muốn hỏi, cũng nhiều thắc mắc nhưng ς.-ơ τ.ɧ.ể rã rời, mệt mỏi quá nên thϊếp đi một giấc. Lần này, tỉnh lại không thấy Dương đâu, chỉ thấy chị Như đang ngồi cạnh tôi, dùng bông tăm thấm nước lau lên đôi môi nứt nẻ của tôi. Bên ngoài, trời cũng đã tối rồi. Trước kia, khi còn nhỏ, bị ốm sốt, đều là chị ʇ⚡︎ự tay chăm tôi, giờ đây lớn rồi, dù đã qua bao năm dài như vậy, vậy mà giờ đây, khi tôi bị Ьệпh, chớp mắt mở ra vẫn là chị tôi. Thấy tôi mở mắt ra, chị cũng khẽ dừng động tác lại rồi hỏi tôi:

– Em thấy trong người thế nào rồi?
– Em đỡ rồi. Chị…
– Chị đây!

Hai chữ “chị đây” cũng khiến sống mũi tôi lại cay xè. Tôi nhìn chị, nghẹn ngào hỏi:

– Chị ơi, chị không giận em à?
– Có chứ, sao lại không giận. Giận vì em giấu chị chuyện lớn thế này. Nhưng thôi, chị không muốn chấp, đợi em khoẻ lại chị tính sổ sau.
– Còn chuyện…
– Em định hỏi chuyện chị với Dương chứ gì? Ngốc này, sao cứ phải day dứt chuyện đó mãi không thôi thế hả? Kể cả không có em thì chị với anh ấy cũng chẳng lấy nhau đâu, em không phải nghĩ suy hay áy náy gì cả. Ban đầu, lúc Dương huỷ hôn, thực ra lúc ấy chị cũng chẳng mong chờ gì nữa rồi nên đã định buông tay. Nhưng sau đó Dương bị tai пα̣п, lúc anh ấy thập ʇ⚡︎ử nhất sinh, chị Һσα̉пg ℓσα̣п sợ rằng chỉ còn một ngày mai anh ấy sẽ sống nên đúng là đã muốn một lần ᵭấu tranh, muốn giành giật anh ấy về bên mình. Nhưng rồi, suốt thời gian anh ấy mất trí nhớ, dù chẳng nhớ ra em là ai, chỉ nhớ chị, chị vẫn luôn cảm thấy không thể nào cùng anh ấy yêu đương được, cảm giác mối quαп Һệ lúc ấy nhạt nhẽo vô cùng. Dù ban đầu có đôi lúc ích kỷ, muốn nghe theo lời mẹ anh ấy kết hôn để gạo nấu thành cơm, nhưng sau cùng khi thử ở cạnh nhau, lại không giống được như trước kia, chị vẫn chọn lựa dừng lại. Nói cho em nghe này, em rời đi như vậy không phải là khiến chị hạnh phúc đâu nhé. Em làm thế chẳng những chị không hạnh phúc, Dương không hạnh phúc mà em cũng chẳng hạnh phúc, mà cả ba không hạnh phúc thì Sam, So rồi ông bà làm sao mà hạnh phúc được? Thế nên em và Dương quay lại, hai người tái hợp, em để anh ấy chăm sóc cho em, đến khi khoẻ mạnh trở về cả gia đình bốn người sống với nhau hạnh phúc thì chị, ông bà, mọi người cũng sẽ vui vẻ, nhẹ lòng hơn. Dù gì chị cũng chả vướng bận gì, em ᵭάпҺ giá chị thấp hay sao, nghĩ chị gáι mình kém cỏi lắm, không kiếm ai ʇ⚡︎ử tế hơn Dương được chắc mà phải làm thế?

Khi chị nói đến đây, Dương bên ngoài cũng đi vào, anh bình thản cất lời:

– Em tưởng anh có giá lắm à? Trước khi sang Pháp công tác, cô ấy nói với anh muốn suy nghĩ lại mối quαп Һệ này một lần, trước ngày em rời đi khoảng hai ngày, cô ấy ở bên Pháp nói với anh muốn dừng lại, không muốn kết hôn nữa, đợi về Việt Nam sẽ thông báo lại với mẹ anh. Anh lúc ấy có nhớ gì đâu, chỉ nghĩ cô ấy là vợ sắp cưới nên lúc cô ấy nói như vậy cũng hoang mang. Chính cô ấy còn nói với anh Sam, So là con của anh và em, còn nói, cô ấy và em gáι đã mồ côi từ nhỏ, không có cha mẹ, cô ấy nghĩ kỹ lại rồi, không muốn Sam, So có một gia đình không trọn vẹn, lại cũng không còn cảm thấy tình cảm dành cho anh như lúc trước khi anh huỷ hôn nữa, vả lại giờ anh mất trí nhớ nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ nhớ lại, nếu tranh thủ kết hôn với anh lúc này thì chẳng quân ʇ⚡︎ử chút nào nên chỉ muốn cùng anh làm bạn như trước kia. Nhưng thực sự, lúc ấy, anh chưa nhớ ra em là ai cả, cũng không biết yêu đương thế nào mà có Sam, So, mẹ anh thì nói Việt là chồng em, Sam, So là sự cố nên anh vẫn chưa hiểu mối bòng bong ấy ra sao, định đợi ra viện sẽ tìm em tìm hiểu mọi chuyện… ai ngờ…
– Đấy, thế nên em khỏi phải day dứt nữa nhé! Chị không phải vì em mà buông tay, chị vì chính bản thân chị, nên nếu em mà cứ day dứt mãi chuyện này rồi đẩy anh Dương ra xa, chị giới thiệu anh Dương cho bạn chị đấy!

Nghe đến đây, ʇ⚡︎ự dưng tôi lại khóc, chẳng biết là khóc vì điều gì, chỉ cảm thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ đau nhói vì thương, thương cả chị mà thương cả Dương, nhưng nhiều là một cảm giác như trút được gánh nặng, lòng nhẹ đi rất nhiều, từ nay tôi sẽ không còn dằn vặt, đau đớn, từ nay, tôi sẽ được yêu người mà tôi yêu, chẳng còn bất cứ gì ngăn cản được nữa. Chỉ có điều, Dương nhớ ra tôi rồi, chị cũng chẳng cạnh anh, nhưng tôi bây giờ, mang Ьệпh tật trong mình, nhìn ς.-ơ τ.ɧ.ể xấu xí, rệu rã này thực sự rất ʇ⚡︎ự ti nên chỉ khẽ đáp lại:

– Nhìn em xấu xí thế này…

Nhưng còn chưa kịp đáp thì cả Dương và chị đã nói cùng một lúc. Dương thì nói:

– Xấu thì sao chứ? Anh yêu em có phải bởi em xinh đâu?

Còn chị thì bảo:

– Trong mắt chị lúc nào Kiều Anh cũng đều xinh cả.

Quả thực hai người như trái ngược nhau, một người thì phũ phàng, một người thì ra sức động viên. Chị tôi lại nhìn tôi nói tiếp:

– Năm hai tuổi, bố chở Kiều Anh ngã xe, cả mặt sứt một mảng da nhưng chị vẫn thấy xinh. Năm ba tuổi Kiều Anh trèo tường lại ngã gãy răng cửa, sau đó chơi đùa dùng kéo cắt hết một mảng tóc, răng vừa sún, tóc lại lởm chởm, chị vẫn thấy xinh. Năm bốn tuổi Kiều Anh rụng nốt mấy cái răng cửa tгêภ, cửa dưới do ăn kẹo, ngã xuống mương bị lấm lem bùn đất chị vẫn thấy Kiều Anh xinh. Thế nên, dù giờ tóc Kiều Anh có trọc, môi có khô, thì chị vẫn luôn thấy em xinh đẹp như vậy. Và quan trọng hơn cả, dù trông em có thế nào thì cả nhà đều vẫn rất yêu em.
– Anh cũng vậy, dù em có thế nào ba bố con anh cũng vẫn rất yêu em – Dương nói chen vào!

Tôi nghe xong, phải hít hít mấy hơi vào mới không khóc nữa, nhưng sự ҳúc ᵭộпg đã trào dâng кђắק ςơ tђể. Cuối cùng tôi đã thông suốt rồi, cuối cùng, tôi cũng đã có được lựa chọn của mình rồi.

Chị Như ở lại với tôi thêm một lúc rồi cũng đi ra khách sạn, Dương nói với tôi thực ra ban đầu chị đã tranh với anh quyền chăm sóc cho tôi, chị muốn tối ngủ cạnh tôi, muốn ở bên tôi như lúc tôi nhỏ nhưng Dương cũng tranh với chị nên hai người đã oẳn tù xì, chị thua nên đành để anh ở đây còn chị ra khách sạn ở sáng mai mới vào.
Trời tối rồi, tuy khách sạn cũng rất gần viện nhưng tôi sợ chị không thông thuộc đường, cũng may lúc ấy Vỹ Đình cũng tiện đường nên tôi nhờ cậu ấy đưa chị ra. Tiếng Trung chị không quá giỏi, nhưng vì Vạn Thịnh có nhiều đối tác người Trung nên chị chắc cũng biết chút ít đủ để giao tiếp qua loa nên tôi cũng yên tâm hơn. Khi chỉ còn tôi và Dương ở cạnh nhau, anh mới khẽ nắm lấy đôi tay gầy gò của tôi. Tôi biết, chắc anh cũng giận tôi nhiều lắm, anh yêu tôi nhiều đến như vậy nhưng năm lần bảy lượt tôi đều chọn cách rời bỏ anh. Thế nhưng chẳng biết vì giờ tôi Ьệпh tật, hay bởi vì lòng bao dung quá lớn, anh quá thương tôi nên vẫn không thèm chấp tôi. Tôi nhìn anh, đắn đo mãi mới hỏi anh:

– Anh nhớ lại… từ lúc nào?
– Thật ra, trước ngày em đi mấy ngày đầu óc anh đã thi thoảng loẹt xoẹt chút ký ức về em rồi nhưng mơ hồ không rõ. Đến ngày em rời đi, lúc em hôn anh, em khóc, tỉnh lại thấy em đã chạy ra khỏi phòng. Lúc ấy anh thấy cảnh tượng ấy quen lắm, đầu đau như búa bổ, rồi bỗng dưng như vỡ đê, cửa phòng mở, rèm cửa lách cách bay anh thấy giống hệt lúc em nói chia tay anh năm nào. Cuối cùng cũng nhớ được ra mà lúc ấy đầu như vỡ ra rồi lại bị ngất, bác sĩ phải đưa vào phòng cấp cứu. Đến khi tỉnh lại vội vã đi tìm em, tìm khắp nơi mà em đã bỏ đi. Em đúng là con người tàn nhẫn mà.
– Vậy sao anh biết em ở đây mà tìm?
– Là Như tìm được em trước…
– Chị Như?

Lúc này, Dương cũng mới kể với tôi, trước ngày tôi đi một hôm, khi chị Như vẫn còn ở Pháp, ông bà nội tôi đã gọi nói với chị về chuyện con Liên Anh không phải em ruột chị. Tuy tôi đã thỉnh cầu, nhưng ông bà nội cũng không cam tâm giấu chị chuyện này, ông bà không nói ra tôi là em gáι ruột luôn nhưng nghe kể con Liên Anh không phải em ruột mà chỉ lừa dối suốt gần mười năm nay chị đã dần nghi hoặc bởi vì dù con Liên Anh có lừa dối thì sợi dây chuyền vẫn là thật. Lúc ấy, chị đã gọi cho Việt hỏi về tôi, anh ta đã kể với chị mấy chuyện bốn năm chúng tôi chung sống, anh ta còn kể với chị chuyện tôi đi khám ở khoa sản, nếu không nhầm, anh ta láng máng nghe được bác sĩ nói nghi ngờ tôi bị υпg Ϯhư cổ ʇ⚡︎ử cung dù cho tôi phủ nhận với anh ta. Ngay khi nghe đến đây, chị đã bàng hoàng, lập tức bay về Việt Nam bởi vì mẹ của chúng tôi cũng mất vì căn Ьệпh ấy. Một người thông minh như chị, đã suy đoán được ra tôi bị tráo đổi thân phận với con Liên Anh, bởi vì chắc chắn chiếc dây chuyền ấy không dưng mà con Liên Anh có được. Bay suốt mười hai tiếng dài đằng đẵng, chị gần như không chợp mắt, về đến Việt Nam gấp gáp lái xe từ Hà Nội xuống đến Quảng Ninh để vào viện tìm tôi. Nhưng đến nơi γ tά nói tôi đã ra viện rồi, chị xin thông tin địa chỉ nhưng γ tά nhất quyết không cho chỉ đành nài nỉ Việt dẫn chị đến căn penthouse mà Dương mua cho tôi. Đáng tiếc đến nơi, tôi đã đi mất rồi, chị không biết tôi đi đâu, không có cách nào để ҳάc minh chỉ đành lấy tóc của Sam, So mang đi xét nghiệm. Đến khi ҳάc nhận Sam, So có quαп Һệ huyết thống với chị, chị đã gần như gục ngã ở trung tâm xét nghiệm. Mẹ Dương lúc đó… cũng đưa bức thư tôi viết cho chị. Chị đã ngồi ở căn penthouse ấy đọc bức thư mà tôi viết, khóc như một đứa trẻ. Suốt những ngày sau đó chị và ông bà tìm kiếm thông tin của tôi khắp nơi. Lúc biết tôi từng khám ở khoa sản, biết bác sĩ Quân là người lấy mẫu, tư vấn cho tôi chị đã đến tìm bác sĩ Quân. Nhưng lúc ấy bác sĩ Quân đã được cử đi sang nước ngoài học chuyên tu nửa năm. Chị cùng ông bà và cả Dương đã đi khắp các Ьệпh viện ở Việt Nam tìm tôi nhưng không tìm được. Sau cùng, không tìm được ở Việt Nam, Dương đã sang Trung Quốc tìm tôi bởi anh hi vọng rằng tôi có đi nước ngoài thì cũng chỉ sang Trung thôi còn chị thì tìm kiếm thông tin của bác sĩ Quân. Tìm suốt mấy tuần chị cũng biết bác sĩ Quân là con trai của tập đoàn Quân Khánh – cũng là một trong những đối tác làm ăn của Vạn Thịnh. Khi đó, chị và ông bà nội đã tìm đến gia đình bác sĩ Quân, nhờ gia đình kết nối với hi vọng rằng bác sĩ Quân biết tôi ở đâu. Lúc kết nối, bác sĩ Quân với tư cách đạo đức nghề nghiệp đã không tiết lộ việc tôi sang bên Bắc Kinh chữa Ьệпh. Cuối cùng, chị đã gần như qùγ lạy van xin, chị đã kể với bác sĩ Quân và gia đình anh ấy về tuổi thơ của tôi và chị. Sau cùng có lẽ bởi không đành lòng bác sĩ Quân cũng nói với chị Ьệпh viện mà tôi đang điều trị. Lúc ấy chị tức tốc sang bên này, Dương cũng vẫn vô vọng tìm kiếm, nghe tin ấy đã cùng chị đến Ьệпh viện Bắc Kinh nhân dân… cuối cùng thì cũng đã tìm được tôi!

Dương nói với tôi, suốt ba tháng nay, chị tôi gần như lúc nào cũng trong trạng thái suy sụp, tuyệt vọng. So với năm ấy để lạc mất tôi, lần này, chị còn khổ sở, bị giày vò hơn nhiều bởi biết tôi tại sao lại rời đi, bởi biết tôi bị Ьệпh giống mẹ năm xưa và bởi vì những gì mà tôi và chị đã trải qua suốt thời gian qua. Anh nói với tôi rằng, anh quen chị tôi bao năm, nhưng chưa bao giờ thấy chị tôi như vậy, ngày anh huỷ hôn, chị có buồn và suy nghĩ nhưng so với việc biết tôi là em gáι thì việc huỷ hôn kia với chị chỉ là thứ chuyện lông gà vỏ tỏi. Nếu như không tìm được tôi, không phải chỉ mỗi anh, mà cả chị tôi cũng không biết phải sống thế nào. Ngày ấy, khi bố mẹ tôi mất, chị cũng muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi, nhưng vì tôi, vì nghĩ phải làm chỗ dựa cho tôi nên chị phải cố gắng để sống. Năm ấy chị cũng không hề muốn đi tìm ông bà, bởi chị luôn nghĩ vì ông bà mà bố mẹ mới mất. Nhưng lại vẫn vì tôi, chị không muốn để tôi sống trong cảnh đói khổ nên mới dẫn tôi đi tìm, với hi vọng rằng sẽ cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Bao năm tôi lưu lạc là bấy nhiêu năm chị mỏi mòn chờ đợi, ân hận khôn nguôi. Anh còn nói với tôi, thực ra cũng không hẳn là chị tôi yêu anh, mà có lẽ bởi tuổi thơ thiếu thốn tình cảm, lúc nào cũng phải gồng mình lên để mạnh mẽ nên khi gặp anh, được anh giúp đỡ chị lầm tưởng đó là tình yêu nên mới muốn ở cạnh anh. Đến sau này khi anh mất trí nhớ chị cũng mới dần thông suốt, dù khi ấy chưa biết tôi là em chị cũng đã ʇ⚡︎ự mình buông tay anh trước rồi nên anh mong tôi cũng nghĩ thông suốt lại. Tôi nghe anh nói, tuy không khóc được nữa nhưng thấy lòng vẫn nhói lên. Không cần phải đoán tôi cũng biết chị tôi thời gian qua đã sống thế nào, đã tìm tôi ra sao. Tôi ngửa cổ lên, hít một hơi, tất nhiên là giờ tôi cũng thông suốt cả rồi.

Đêm hôm ấy, Dương nằm ôm tôi ngủ. Thực ra tôi cũng là phụ nữ, ai mà chẳng mong mình đẹp trước người mình yêu, thấy bản thân thế này vẫn có chút ʇ⚡︎ự ti. Tóc tôi chẳng còn, nhưng anh cũng chẳng bận tâm vẫn ôm tôi vào lòng, thi thoảng cằm lại cọ lên tгêภ đỉnh đầu trắng trơn ấy. Trong bóng đêm tịch mịch, tôi khẽ hỏi anh:

– Dương, anh giận em lắm đúng không?
– Thật ra thì anh cũng giận em, nhưng anh giận anh nhiều hơn. Anh giận anh vì sao mất trí nhớ, anh giận anh vì sao lại quên em đi trong lúc ấy. Bởi khi biết em và Như là chị em ruột, anh đã từng nghĩ đến chuyện, với tính cách của em, em sẽ buông tay anh rồi. Anh giận bản thân rất nhiều, giận anh đã để em phải chịu khổ cực, giận mình đã để em ở nơi này một mình suốt mấy tháng nay, chưa ngày nào anh không thôi dằn vặt mình. Hôm nay, khi tìm được em ở đây, lúc em đang bị biến chứng khi phẫu thuật, anh đã không thể nào tưởng tượng được nếu em có mệnh hệ gì anh phải sống thế nào. Khi em tỉnh lại, lúc em nhắc đến anh và Như anh thật sự không kiểm soát được, anh rất muốn cҺửι mắng em vì sao lại rời bỏ anh như vậy, vì sao năm lần bảy lượt tàn nhẫn với anh, coi anh chẳng ra gì, thích thì đến, không thích thì bỏ. Nhưng rồi nhìn em trước mặt mình, thấy em thế này… anh lại không sao có thể giận em nổi. Nhìn em… anh rất đau lòng, rất thương em. Thật sự, anh rất thương em, thương em nhiều lắm. Thương em trước kia một mình vất vả sinh con cho anh, nuôi con khôn lớn, thương em giờ đây Ьệпh tật ħàɲħ ħạ, thương em ở nơi này cô ᵭộc một mình… nghĩ thôi… đã không chịu được.

Tôi không biết Dương có khóc hay không, nhưng nghe anh nói vậy tôi cũng thấy má mình ươn ướt. Cuối cùng, tôi cũng lấy hết dũng khí và can đảm nói với anh:

– Dương! Em sẽ cố gắng chữa Ьệпh, nếu như khỏi Ьệпh rồi, cả nhà mình bốn người sẽ quay về với nhau…
– Em yên tâm, chắc chắn là sẽ khỏi Ьệпh thôi. Có anh và Như ở đây, em sẽ không phải đơn ᵭộc chống chọi một mình nữa. Còn chuyện quay về với nhau, đó là tất nhiên rồi. Nếu em không về, anh cũng bắt về bằng được, lần sau, em còn dám trốn đi như vậy anh sẽ không nương tay nữa đâu!
– Em không dám nữa đâu!
– Không dám thật không?
– Thật! Em hứa đấy! Em sẽ không bỏ anh đi nữa, sẽ trở về bên anh không rời xa, bởi em biết nếu em không về anh sẽ bỏ tất cả để đi tìm em, nếu em không về anh sẽ rất khổ đau, nếu em không về anh sẽ nhớ nhung một đời. Nên em sẽ về với anh!
– Còn mẹ anh, mẹ anh mà vẫn ngăn cả thì sao?
– Thì chả sao cả, em vẫn sẽ bất chấp ở cạnh anh, em sẽ ở cạnh anh cả đời.

Dương nghe tôi nói vậy thì bật cười, gõ lên trán tôi mấy cái rồi ôm tôi chặt hơn. Anh không nói gì đến mẹ anh nữa, nhưng thấy anh cười như vậy tôi cũng ngầm hiểu rằng mẹ anh đã đồng ý rồi, mà dù bà có ngăn cản thì cũng chả ảnh hưởng gì đến chúng tôi nữa. Đêm ấy, tôi nằm trong ʋòпg tay anh, lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu tháng ngày, sau những khổ đau, dằn vặt về cả thể ҳάc lẫn ϮιпҺ thần, ở một nơi thế này tôi ngủ một giấc ngon đến vậy.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy trời sáng rồi, chị Như cũng đã vào với tôi. Chị với Vỹ Đình mang cho tôi quả mâm xôi và Kiwi sạch. Lúc gọt kiwi chị khẽ nói với tôi:

– Hồi nhỏ, em rất thích ăn kiwi, em có nhớ không?

Tôi nhìn quả kiwi tгêภ tay chị, nhớ lại lúc nhỏ ở bên Nga, tôi rất thích ăn kiwi, sau này về Việt Nam, phần vì bố mẹ không có điều kiện, phần vì ở Việt Nam hồi ấy quả kiwi không phổ biến nên tôi cũng không được ăn nhiều, có đúng mỗi dịp Tết mới được ăn. Tôi cũng không rõ hồi ấy chị có thích ăn kiwi không, nhưng lần nào chị cũng nhường cho tôi và không đụng miếng nào. Thấy chị không ăn, tôi cũng hồn nhiên ăn hết, ăn xong vẫn thèm thuồng nhìn mấy cái vỏ đã vứt trong thùng rác. Chị còn nói, đợi lớn lên chị kiếm tiền, sẽ mua thật nhiều kiwi cho tôi ăn, đợi chị lớn rồi, có tiền rồi, món gì tôi thích cũng đều mua cho tôi. Hồi nhỏ cứ ngây ngô cho rằng lời nói khi nhỏ lớn lên sẽ thực hiện được, nhưng khi lớn rồi mới hiểu, kỳ thực, tгêภ đời này quá nhiều biến cố xảy ra, chị em tôi đã xa nhau biết bao năm, có bao chuyện đã trải qua đối phương cũng không biết được. Nhưng cũng xem như ông trời còn thương tôi và chị, ít nhất cũng đã cho tôi và chị gặp lại nhau. Tôi ăn miếng kiwi chị gọt cho tôi, tuy không còn cảm nhận được nó mang hương vị lúc nhỏ nữa mà cảm thấy giống như đã kết ϮιпҺ tất cả những vui buồn của cuộc đời lại nhưng vẫn thấy rất ngon.

Sau khi ăn sáng xong, Vỹ Đình và giáo sư cũng thăm khám lại cho tôi lần nữa. Đến khi ҳάc định đã ổn, Dương cũng mở máy tính lên kết nối với Sam, So cho tôi nói chuyện với con. Suốt hơn ba tháng ở nơi này tôi chỉ có thể nhìn con qua những bức hình, đây là lần đầu tiên nói chuyện với Sam, So qua màn hình. Tôi vì sợ con nhìn thấy mái tóc trọc lóc của tôi nên phải đội mũ vào, lúc kết nối nhìn vào màn hình thấy mẹ của Dương đầu tiên, có lẽ bà giúp Sam, So kết nối với tôi thôi nên lúc kết nối được bà cũng ra chỗ khác. Khi vừa nhìn thấy tôi, Sam, So đã oà lên khóc gọi tôi:

– Mẹ ơi….

Trẻ con mà, dù có hiểu chuyện đến đâu đi chăng nữa cũng không thể che giấu cảm xúc được như người lớn. Suốt ba tháng xa mẹ, dù cho trước mặt người khác vẫn luôn ngoan ngoãn thì trước mặt mẹ Sam, So vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây ngô. Tôi thấy con khóc, không kìm được, muốn đưa tay lau nước mắt cho con nhưng lại cách nhau một màn hình, muốn ôm con nhưng lại xa xôi muôn vạn dặm. Bao nhớ nhung, thương xót mà sao chẳng thể làm gì được, ba mẹ con cứ nhìn nhau qua màn hình ấy mà khóc mãi. Cuối cùng rất lâu sau có thể nghẹn ngào nói:

– Sam, So ngoan, đừng khóc, ngoan, sắp sinh nhật, còn bốn tháng nữa thôi, đợi sinh nhật Sam, So mẹ sẽ về.

Nghe tôi nói vậy, Sam, So cố đưa tay quệt nước mắt nhưng má vẫn ướt đẫm gật gật đầu:

– Dạ vâng, Sam, So nhớ rồi mẹ ạ. Tại mẹ đi lâu quá nên Sam, So nhớ quá thôi.
– Mẹ cũng nhớ Sam, So lắm, nhưng ba mẹ con mình phải cố gắng mạnh mẽ nhớ chưa?
– Vâng ạ. Mà mẹ ơi, mẹ đi công tác ở đâu mà mẹ phải đội mũ, bên ấy lạnh lắm hả mẹ?

Thấy con hỏi, tôi cũng phải kìm nén lại, hít một hơi rồi đáp:

– Cũng hơi lạnh chút thôi con ạ.
– Dạ vâng, ở nhà mình không lạnh chút nào, có nhiều nắng lắm mẹ ạ.
– …
– Mẹ ơi! Ở đây có nắng rồi mẹ về sẽ không cần đội mũ nữa đâu.

Có lẽ ai làm mẹ rồi, cũng không thể kìm nén được trước những lời nói ngây ngô của con trẻ. Tôi để mặc một giọt nước lăn xuống đáp:

– Sam, So đợi mẹ về nhé!
– Vâng, mẹ cũng đừng khóc nữa mẹ nhé! Sam, So yêu mẹ!
– Mẹ cũng yêu Sam, So nhiều lắm, Sam, So ngoan, từ nay vài ngày mẹ sẽ gọi cho Sam, So một lần có được không nào?
– Dạ được mẹ ơi.

Nói chuyện với Sam, So xong tắt máy rồi tôi vẫn nhớ con da diết. Nhớ đến mức chỉ muốn lao về chẳng cần chữa trị gì nữa, ôm lấy hai đứa, vùi đầu vào lòng hai đứa, siết chặt thân thể nhỏ bé ấy, ôm hôn không dứt. Nhưng mà… nếu vậy thì chỉ có một thời gian ngắn ngủi được cạnh con… nếu vậy chẳng phải giống mẹ tôi năm xưa, bỏ hai chị em tôi khi chị em tôi còn non dại đó sao? Tôi phải cố gắng, nhớ nhung cũng phải chiến ᵭấu, vì tất cả những người thân yêu của tôi ở đây!

Những ngày sau đó, tôi vẫn chưa bước vào đợt xạ trị tiếp theo. Nghe giáo sư nói, có thể sẽ áp dụng thêm vài phương pháp mới tiên tiến hơn để đẩy nhanh quá trình tiêu diệt tế bào υпg Ϯhư của tôi. Chị Như ngày nào cũng cùng Vỹ Đình và giáo sư trong phòng hội chẩn, tuy chị không quá giỏi tiếng Trung nhưng chị vẫn lắng nghe rất kỹ, từ chuyên ngành nào khó chị đều dùng phần mềm ᴅịcҺ để nói chuyện với Vỹ Đình, nhờ Vỹ Đình ghi lại để hỏi tôi. Còn Dương thì lúc nào cũng bên cạnh, chăm sóc cho tôi từng ly từng tí. Không còn cảnh tôi một mình đi mua cơm, không còn cảnh tôi một mình nghe hội chẩn, không còn cảnh tôi ʇ⚡︎ự mình giặt giũ đồ mà giờ đã có chị tôi với Dương ở cạnh. Mỗi bữa cơm ba người quây quần cạnh nhau, thi thoảng Vỹ Đình ở lại trực cũng ăn cơm cùng chúng tôi. Vì Dương và chị ai cũng tranh nhau chăm sóc tôi nên cuối cùng đành phải ρhâп chia việc, chị tôi làm mấy việc lớn như nghe hội chẩn, chọn lựa phương án điều trị, còn Dương thì giặt giũ đồ cho tôi, lau người, tắm rửa. Anh nói với tôi đợt này tôi và chị ở đây đến khi nào tôi về sẽ về cùng tôi, Hoàng Dương có bố mẹ anh lo, Vạn Thịnh cũng có ông bà lo, chị cũng đã thông báo cho ông bà tình hình của tôi nên ông bà cũng yên tâm hơn. Tôi cũng gọi điện xin lỗi ông bà nhưng vì thấy tôi ông bà cũng cҺửι mắng, chẳng thèm chấp tôi chỉ sụt sùi dặn tôi phải cố gắng mạnh mẽ lên. Còn về cái Phương và Việt, tôi không nói gì về Ьệпh tình của mình, chỉ nhắn cho hai người tôi vẫn ổn là vội offline sợ mọi người lại gọi, lo lắng rồi lại khóc lóc thương tâm.

Advertisement

Sau ca phẫu thuật khoảng một tuần, buổi sáng thứ bảy hôm ấy chị Như dẫn tôi đi dạo loanh quanh dưới sân Ьệпh viện một ʋòпg. Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thực ra hai chị em tôi cũng không có quá nhiều kỉ niệm, chỉ có đoạn ký ức những năm thơ ấu. Còn quãng thời gian sau này gặp nhau, có lẽ bởi chị sợ nhắc lại tôi buồn hay suy nghĩ nên không đả động gì, chỉ kể mấy chuyện ngày xưa tôi lẽo đẽo theo chị thế nào. Nói chuyện được một lúc bỗng dưng chị bảo với tôi:

– Kiều Anh, chị muốn dẫn em gặp một người.

Nghe chị nói đến đây, tôi bỗng kinh ngạc mất mấy giây. Ở nơi đất khách quê người này, tôi làm gì quen ai để gặp? Thế nhưng chị đã nói vậy tôi cũng đi theo chị. Ban đầu tưởng phải đi đâu xa lắm, nhưng chị lại dẫn tôi lên tгêภ khoa phục hồi chức năng của Ьệпh viện. Tôi cũng không biết chị dẫn tôi đi gặp ai mà lại lên đây, đến khi vào trong một phòng Ьệпh, tôi đột nhiên bất động khi thấy thằng Tú đang ở trong phòng. Còn tưởng là một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi chỉ dám có một hi vọng nhỏ nhoi. Thế nhưng trước mặt tôi là nó thật, bằng da, bằng ϮhịϮ, tôi gần như không thể nhúc nhích nổi, cảm tưởng như ς.-ơ τ.ɧ.ể cũng không thể tiếp nhận nổi. Ngàn vạn lần tôi không thể tin được, ngàn vạn lần không thể nghĩ rằng em còn sống, ngàn vạn lần không nghĩ rằng lại gặp em ở chốn này. Tôi run rẩy đưa tay lên, bấu vào người một cái, đến khi ҳάc nhận rất đau mới oà lên gọi tên em:

– Tú…

Tú đang được bác sĩ dùng đai nâng đỡ, chân em nặng nề tập đi từng bước một. Nghe tiếng tôi gọi, em cũng ngước mắt lên nhìn tôi, nhưng em không hề kinh ngạc khi thấy tôi ở đây, mà lê chân về phía tôi giọng nghẹn đi:

– Chị Trân!

Thế nhưng bước chân của em rất chậm, tuy đi được nhưng bước rất nhỏ, chân cũng vững, chị Như thấy vậy vội vã chạy vào đỡ em ra. Tôi cũng lao đến, ôm chầm lấy em, không muốn phải khóc mà sao vẫn nghèn nghẹn, nước mắt cứ thế tuôn ra. Em cũng nâng cάпh tay nặng nhọc ôm tôi, em không khóc nhưng tôi nghe tiếng em nức nở:

– Chị, đừng khóc, đừng khóc…
– Tú ơi… Tú ơi…
– Đừng khóc nữa chị, em đây rồi, chị đừng khóc nữa mà… chị đừng khóc nữa, khóc nữa là em cũng khóc theo chị luôn đấy.

Nghe thấy em nói vậy, sao bỗng thấy thân quen quá buông em ra, đưa tay chạm lên mắt, mũi em, vừa chạm lại vừa thấy đau lòng. Đau lòng vì bao tháng ngày này em cũng phải lưu lạc xứ người, đau lòng cho cảnh hai chị em tôi gặp lại nhưng gia đình chẳng còn như lúc xưa, đau lòng bởi tôi và em rốt cuộc lại chẳng chung huyết thống. Tú cũng nhìn tôi, nhìn lên đầu tôi, dù tôi đã đội mũ rồi bảo:

– Chị còn phải xạ trị lâu nữa không?

Nghe em tôi hỏi vậy, tôi kinh ngạc hỏi lại:

– Sao… sao em biết chị xạ trị?

Tú khẽ cười buồn, vành mắt cũng đỏ lên:

– Em biết hết mọi chuyện rồi, biết cả chuyện bố mẹ và chị Liên Anh bị bắt…

Câu nói cuối cùng khiến tιм tôi như bị ai gõ mạnh mấy cái. Tôi nhìn em, nhất thời sững lại, vốn nghĩ rằng gặp nhau ở đây, tôi sẽ chưa nói luôn chuyện ấy vì sợ em sốc mà em đã nói rồi. Em thấy tôi ngây người thì cốc lên trán tôi một cái nhưng giọng cũng hơi lạc đi:

– Lỗi của ai người ấy chịu, dù họ là bố mẹ và chị ruột của em, nhưng những gì họ gây ra… là em cũng rất khó tha thứ.
– Tú…
– Em biết trước khi sang đây chị đã âm thầm rút lại đơn kiện rồi, chỉ có bên Hoàng Dương vẫn giữ nguyên đơn kiện vì thuê gây ra rai пα̣п cho anh Dương. Lỗi của họ mà, được giảm án cũng đã là sự ban ơn rồi nên chị không cần áy náy hay thấy có lỗi với em gì đâu.
– Sao em lại biết những chuyện này?
– Chị biết ai là người đưa em lên viện này không?
– Chị không?
– Là người của tập đoàn thép Vạn Thịnh, họ cũng nói với em hết mọi chuyện để em đỡ sốc. Thật ra, lúc em đi tìm chị, em đã biết chuyện chị là con cháu nhà người ta rồi, định tìm được thì sẽ cùng chị đi tìm sự thật… không ngờ lại lưu lạc xứ người lâu đến vậy.

Tôi nghe xong, cũng khẽ quay sang nhìn chị Như. Lúc này chị cũng nói với tôi lúc Tú đi tìm tôi bị chìm tàu, may mắn em trôi dạt được vào một vách núi. Có một gia đình tốt bụng đi du lịch, tгêภ con du thuyền sang trọng đã cứu em nhưng em bị thương rất nặng, đa chấn thương, được đưa về Ьệпh viện để cấp cứu. Em đã hôn mê suốt mấy tháng trời, gia đình giàu có kia đã bỏ tiền túi ra chữa trị cho em bởi em không có giấy tờ tuỳ thân, không có bảo hiểm, cũng không ҳάc định được em là ai, ở đâu. Mãi ba tháng sau em mới tỉnh lại, nhưng người em quá nhiều vết thương vẫn phải nằm ở viện điều trị thêm một hai tháng nữa. Lúc ấy cũng là lúc tôi sang bên Trung Quốc, để lại bức thư cho ông bà nội tôi. Ông bà nội tôi theo thỉnh cầu ấy, phần vẫn tìm kiếm tôi, phần cũng cho người tìm Tú. Đến khi biết Tú đang trong viện ông bà đã trả toàn bộ tiền cho gia đình giàu có kia, cũng cảm ơn họ rồi tiếp tục để em điều trị. Lúc cả nhà tôi biết tin tôi ở viện Bắc Kinh cũng đã nhờ người đưa em từ viện đang nằm lên đây luôn, phần vì để cho em được gần tôi, phần vì ở đây là Ьệпh viện lớn, em bị biến chứng của tai пα̣п, chân và cột sống ảnh hưởng nên nếu được phục hồi chức năng ở đây sẽ có cơ hội khỏi hoàn toàn. Tú cũng biết chuyện cái Phương mang thai rồi, nhưng hiện tại em đang thế này nên cũng chưa dám gọi về, vả lại Phương mang thai, Tú cũng sợ giờ nói ra Phương ҳúc ᵭộпg quá, chẳng biết với tính cách của cái Phương nó sẽ làm thì, sợ lại mò sang bên này Tú không yên tâm. Nó bảo đợi Phương sinh con xong mới báo cho Phương biết.

Lúc này tôi cũng chẳng biết phải nói gì cho đặng, cảm ơn trời phật đã phù hộ cho Tú được sống sót, nhưng cũng thầm than trách ông trời sao mà trớ trêu đến thế, sắp đặt số phận trái ngang… Hai chị em tôi cứ mừng mừng, tủi tủi nhìn nhau, cả hai có lẽ đều có nỗi lòng riêng nên không nhắc thêm đến chuyện bố mẹ hờ của tôi và con Liên Anh bị bắt nữa mà chỉ ngồi hỏi han về tình hình sức khoẻ, hỏi đến Sam, So… Đến khi tôi quay trở về phòng, Tú cũng nói với tôi:

– Chị cố gắng chữa trị Ьệпh, em cũng cố gắng trị liệu vật lý, phục hồi chức năng. Khỏi rồi… hai chị em mình cùng về.

Khi từ khoa phục hồi chức năng về, lòng tôi cứ nặng trĩu. Tôi thương em trai quá đỗi, dù chẳng chung dòng ɱ.á.-ύ nhưng tôi quả thực coi em như em ruột của mình. Tú cũng thương tôi, vì tôi mà làm bao việc, còn vì tôi mà thành ra thế này. Tôi thương em lưu lạc xứ người như tôi, cô ᵭộc một mình chiến ᵭấu với ʇ⚡︎ử thần, giờ nếu trở về lại cô ᵭộc một mình trong chính ngôi nhà của mình. Dù cho bố mẹ và chị gáι ruột của Tú ᵭộc ác bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy thương xót em trai vô cùng. Thấy tôi như vậy chị Như vừa dìu tôi lên cầu thang vừa nói:

– Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng em chẳng có lỗi gì cả, không cần phải áy náy và nặng lòng. Cậu ấy đi tìm em bị thành ra như vậy không phải do em mà do gia đình cậu ấy. Cậu ấy là người hiểu biết, tốt bụng chắc chắn cũng biết rõ những điều ấy. Ít ra cậu ấy cũng đã sống sót trở về, cũng đang được chữa trị rồi em đừng buồn. Cậu ấy còn có em, có vợ chưa cưới và một đứa con nữa. Để đám người kia ung dung ʇ⚡︎ự tác mới là điều khiến cậu ấy khổ sở, dằn vặt nhất ấy. Ai làm gì thì cũng đều phải ʇ⚡︎ự chịu trách nhiệm với việc mình làm, ác thì phải trả giá để biết đời vẫn còn luật nhân quả.
– Dạ vâng, em biết rồi.
– Thế thì cười lên nào! Em phải nhớ trước khi nghĩ cho người khác thì phải nghĩ cho mình đầu tiên đã, cứ nghĩ mãi cho người khác thì mình sẽ phải chịu khổ đấy, từ nay phải sống cho chính mình, làm điều mình thích, ăn món mình muốn ăn, yêu người mình yêu hiểu chưa cô bé ngốc?

Nghe chị nói vậy, tôi cũng thấy lòng nhẹ đi rất nhiều khẽ bật cười gật gật đầu.

Những ngày sau đó tôi bắt đầu tiếp tục những đợt xạ trị tiếp theo. Thế nhưng giờ tôi không còn một mình bên xứ người cô đơn chống chọi Ьệпh tật nữa, không còn một mình đơn ᵭộc bị cả nỗi đau thể ҳάc lẫn ϮιпҺ thần giày vò. Mỗi lần xạ trị xong, bước ra ngoài đều có chị tôi và Dương đỡ lấy tôi. Những lúc ăn vào nôn ra, không còn cảnh ʇ⚡︎ự mình nôn thốc nôn tháo mà khi thì là chị, khi là Dương đứng sau vỗ lưng cho tôi, lấy khăn ấm lau mặt mũi, tay chân cho tôi. Có những đêm, tôi đau quằn quại, nhưng cũng không còn nín nhịn, nuốt cơn đau vào trong bởi đã có hai người thương tôi, ngày đêm thay nhau xoa Ϧóþ chân tay, ς.-ơ τ.ɧ.ể cho tôi. Ở một nơi xa xôi thế này, cách Việt Nam cả vài giờ bay, nhưng cảm giác hạnh phúc, tuyệt diệu nhất là có hai người yêu thương tôi bất chấp tất cả những khổ đau tгêภ đời!

Ngoài ra, tôi còn có Tú, em trai tôi thi thoảng lại ngồi xe lăn xuống, động viên tình thần cho tôi. Hai chị em tôi cứ thế an ủi nhau, dựa vào nhau, cố gắng rèn luyện bản lĩnh và ϮιпҺ thần, cố gắng lạc quan và vui vẻ, cố gắng mạnh mẽ, chiến đâu với Ьệпh tật. Tôi còn có cả Sam, So, tuy hai đứa chẳng biết tôi đi đâu, nhưng kết thúc mỗi đợt xạ trị, gọi về cho hai đứa, nghe hai đứa nói cười, kể chuyện, hát hò tôi cũng thấy hạnh phúc dạt dào. Tôi còn có cả người bạn, là Vỹ Đình, cậu ấy vừa là người bác sĩ chữa trị cho tôi vừa là người bạn đồng hành của tôi suốt thời gian xạ trị. Mỗi ngày, cậu ấy và chị Như đều mang cho tôi rất nhiều hoa quả tươi sạch, thơm ngon. Có lần nghỉ, cậu ấy còn đưa chị Như về nông trại nhà mình, hái xuống cho tôi một rổ quả lựu, đào, táo. Hầu như tuần nào chị Như cũng theo Vỹ Đình về trang trại ấy chọn quả cho tôi, quả cũng đa dạng và nhiều đến mức tôi ăn còn chẳng xuể. Thế nhưng dù cho chị tôi muốn trả tiền Vỹ Đình nhất quyết không lấy dù chỉ một xu. Chị tôi sợ nhất là mắc nợ người khác, không biết phải làm thế nào, lại chẳng biết phải mua gì nên mấy lần cầm tiền nhân lúc Vỹ Đình không để ý liền nhét vào túi cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy ϮιпҺ lắm, mấy lần chị nhét là mấy lần mang trả lại, có lần bực quá còn mắng chị té tát. Nhìn cảnh Vỹ Đình mắng chị bằng tiếng Trung, chị cãi lại bằng tiếng Việt tôi cười lăn lộn tгêภ giường. Vỹ Đình cũng bất lực với chị, cầm tiền ấn vào túi áo chị xổ thêm mấy tràng tiếng Quảng Tây, chị cũng không vừa xổ lại bằng tiếng Nga, cứ thế chí choé cả ngày. Mặc dù lúc này tôi biết Vỹ Đình ngoài làm bác sĩ giỏi còn giỏi cả tiếng Anh, mà chị tôi cũng thế, giỏi cả tiếng Nga lẫn tiếng Anh nhưng hai con người ấy vẫn nhất quyết không chịu giao tiếp bằng Tiếng Anh mới tài! Trước kia tôi luôn thấy chị cao cao tại thượng giống như Dương, cảm giác luôn xa cách, xinh đẹp quá đỗi, giỏi giang quá đỗi khiến tôi thấy không dám nói chuyện. Nhưng giờ tôi như nhìn được ra một mặt khác của chị, nhiều lúc còn thấy chị trẻ con chẳng khác gì Sam, So. Có điều vậy thôi chứ chị thương tôi vô bờ, hôm nào mà oẳn tù xì thắng Dương là đêm ấy chị không ngủ nằm cạnh Ϧóþ chân tay cho tôi. Tôi thấy chị cứ thức mãi như vậy, thương quá bảo chị ngủ đi lấy sức thì chị cười nói:

– Hồi nhỏ, chị còn thức cả đêm quạt cho em ngủ được, giờ có gì đâu mà mệt? Đằng nào sáng cũng thay ca với Dương, lúc ấy về tha hồ mà ngủ.

Thấy chị nói vậy tôi lại càng thương. Nhưng Dương bảo với tôi cứ kệ chị, chị tâm sự với anh rằng năm ấy mẹ tôi bị Ьệпh này mà mất, trong một đêm rất đỗi bình thường mẹ đã ra đi mà không hề báo trước. Cái ૮.ɦ.ế.ƭ ấy đến giờ vẫn khiến chị ám ảnh, nên lúc biết tôi bị giống mẹ, chị đã lo lắng cực độ, thương tôi cực độ, chị bảo chị đã để tôi lưu lạc bao năm, xa chị bao năm, giờ là lúc chị bù đắp cho tôi. Nên ngay cả khi chị oẳn tù xì bị thua, Dương ở lại chăm sóc đêm cho tôi chị cứ vài tiếng lại nhắn Dương trông tôi cho cẩn thận. Thấy chị lo cho tôi như vậy, tôi lại càng ʇ⚡︎ự nhủ phải cố gắng chữa trị cho khỏi.
Kết thúc đợt xạ trị thứ ba, giáo sư kiểm tra cho tôi cũng nói tế bào υпg Ϯhư của tôi gần như đã bị tiêu diệt hết, thêm một, hai đợt xạ trị nữa sẽ kiểm tra kỹ lại. Suốt thời gian ấy, chị Như, Dương và cả Tú, Vỹ Đình đều luôn cố gắng động viên ϮιпҺ thần cho tôi. Tú giờ đã ʇ⚡︎ự đi lại được rồi, tuy bước chân vẫn hơi khó nhọc nhưng đã không còn cần đến sự giúp đỡ của người bác sĩ hay dụng cụ hỗ trợ nữa nên cứ vài ngày em lại ʇ⚡︎ự lên với tôi. Dưới sự động viên ϮιпҺ thần của mọi người, với một khát khao cháy bỏng được trở về trước sinh nhật Sam, So, với sự hạnh phúc khi có được tình yêu thương, quan tâm của những người thân yêu, tôi luôn cố gắng ăn uống theo phác đồ, tuân thủ đúng mọi yêu cầu mà giáo sư và Vỹ Đình đưa ra. Cuối cùng, kết thúc đợt xạ trị thứ năm cũng là trước ngày sinh nhật Sam, So bốn ngày, giáo sư cũng cho kiểm tra, xét nghiệm lại thêm tận hai lần, cuối cùng nói trước mặt tôi, chị Như, Dương và Tú cũng bật cười nói:

– Xét nghiệm lần 2, đã không còn thấy tế bào υпg Ϯhư, cô có thể trở về Việt Nam được rồi, ba tháng sau quay lại kiểm tra!

Nghe đến câu nói ấy, tôi đã ngẩng cao đầu lên, không muốn kìm nén lại nữa mà để mặc cho rơi một giọt lệ. Tôi khóc vì hạnh phúc, vì trải qua ngần ấy cố gắng của bản tôi và của cả những người thân yêu, cuối cùng tôi cũng được nghe một lời tôi muốn nghe. Có lẽ rằng đó là thứ âm thanh tuyệt diệu nhất, hạnh phúc nhất, là âm thanh của sự cố gắng chiến ᵭấu không ngừng, là điều tuyệt diệu của tình yêu, tình thân mà mọi người dành cho tôi. Việt Nam ơi, tôi sắp trở về rồi! Sam, So ơi… mẹ sắp trở về rồi! Mọi người ơi, tôi sắp trở về rồi!

Advertisement
Chuyên mục: Blog

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất