Ngỡ anh là cơn gió – Chương 8

Vũ Linh 296

Tác giả : An Yên.

Tất cả anh em trong FLAMES cũng qùγ rạp xuống. Ông Tô Khánh Việt tháo khẩu trang, thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Đứng cả dậy! Khánh Duy vẫn còn sống, qùγ làm gì? Tính trù ẻo nó hả?

Cơ mặt Gia Kiệt giãn ra đôi phần. Vẫn qùγ dưới sàn nhà lạnh lẽo, Gia Kiệt thở phào một tiếng rồi nói:

– Cậu ấy…

Bác sĩ Tô Khánh Việt thở dài:

– Bác kéo nó từ quỷ môn quan về rồi, gãy mấy chiếc xương sườn dù mặc đồ bảo vệ kĩ nhưng Khánh Duy ngã khi đang ở tốc độ cao nên hiện tại phải nẹp toàn bộ phần lưng. Đốt sống cổ không gãy nhưng có ảnh hưởng nên cũng bị nẹp, may phần đầu không sao vì lưng ᵭ.ậ..℘ xuống đường trước . Khánh Duy chưa tình đâu, cần theo dõi 24 / 24. Đứng dậy cả đi!

Châu Gia Kiệt cùng các anh em từ từ đứng dậy. Nếu ông Khánh Việt trách móc cậu, cấm đoán cậu không rủ Khánh Duy chơi xe nữa, chắc lòng cậu đỡ nặng nề hơn. Nhưng vị bác sĩ tài ba ấy lại vỗ vỗ vai Gia Kiệt nói nhỏ :

– Đừng lo. Chẳng phải cháu từng nói đam mê là phải trả giá sao?

Gia Kiệt gật đầu:

– Xin lỗi bác, vì mục tiêu của họ…là cháu…

Ông Khánh Việt đưa ánh mắt hồn hậu nhìn Gia Kiệt:

– Thôi, mọi chuyện qua rồi, có nghĩ gì cũng không thay đổi được nữa. Sắp tới, việc ở Tập đoàn, Khánh Duy không tham gia được rồi, cháu và các anh em sắp xếp nhé!

Gia Kiệt cầm bàn tay vị bác sĩ:

– Bác không phải lo ạ. Cháu chỉ cần cậu ấy bình an là đủ!

Đã chứng kiến Gia Kiệt và Khánh Duy cùng lớn lên, chứng kiến những đau khổ trong cái vỏ bọc giàu sang của Gia Kiệt, chứng kiến tình bạn khăng khít của Gia Kiệt và con trai mình nên ông Tô Khánh Việt rất hiểu người đứng đầu Tập đoàn KIỆT. Ông biết đằng sau những thành công thì chàng trai ấy vẫn chỉ là một bóng lưng cô đơn. Khác với Châu Gia Tuấn – bố của Gia Kiệt, ông Tô Khánh Việt không bao giờ cấm đoán, bắt ép con theo ý mình nên những lần hai anh chàng này bị thương, ông không cau có cằn nhằn mà chỉ lẳng lặng trị thương. Chính thái độ của ông khiến Gia Kiệt kính phục và luôn nhắc nhở Khánh Duy phải cẩn thận trong mỗi chuyến phượt, mỗi cuộc đua. Nhưng lần này, thực sự thương tích của cậu ấy không hề nhẹ. Dẫu sao, còn giữ được ๓.ạ.ภ .ﻮ đã là phúc lớn rồi.

Ba ngày tiếp sau đó, Tô Khánh Duy tỉnh lại. Đó cũng là ba ngày liên tục Châu Gia Kiệt ngồi lì trong Ьệпh viện. Anh bạn thân vừa tỉnh, Gia Kiệt mỉm cười:

– Hóa ra kiếp này tao vẫn còn gặp mày!

Khánh Duy cố di chuyển cơ miệng cứng ngắc bởi khúc nẹp từ cổ xuống:

– Đại…ca…tao…vẫn sống…

Sau tất cả, họ vẫn cười, vẫn vui khi thấy nhau, vẫn bên nhau, vẫn là bạn tốt. Gia Kiệt cầm bàn tay có nhiều vết xước đang sưng lên của Khánh Duy, giọng nghẹn lại:

– Ừ, kiếp này mày bỏ tao sao được!

Cả hai cùng cười. Họ hiểu những gì không nói ra, hiểu tường tận những suy nghĩ của nhau… Một lúc sau, Gia Kiệt nói:

– Vài ngày tới tao phải vào thành phố Hồ Chí Minh một chuyến để xem xét thị trường Nam Bộ, không biết BLACK làm được những gì trong đó rồi!

Khánh Duy nhấp nháy mắt tỏ vẻ đồng tình thay cho cái gật đầu:

– Hôm đó…không gặp được…Linh Đan nhỉ?

Gia Kiệt gật đầu:

– Ừ, mấy tháng rồi. Nhưng đợt này, tao có cảm giác gì đó không ổn…Chắc lần này phải cắm người dõi theo cô ấy!

Trong FLAMES, Tô Khánh Duy là người hiểu rõ nhất mối quαп Һệ giữa Gia Kiệt và Linh Đan, hiểu những rung động của một trái tιм đã chịu nhiều tổn thương của một vị đại ca có bề ngoài lạnh lùng dành cho cô gáι thánh thiện đó. Nhưng một người như Châu Gia Kiệt, những chuyến phiêu lưu không điểm dừng, những kẻ ở phe đối nghịch luôn muốn tiêu diệt anh, một cuộc sống như thế, liệu cô gáι đó có dám đặt bản thân vào không? Một cuộc sống như thế, liệu Gia Kiệt có bảo vệ được cô ấy không? Vì thế, người đứng đầu Tập đoàn mô tô KIỆT không muốn Linh Đan trở thành một điểm yếu của mình, không muốn cô ấy tổn thương… Đơn giản là, với Gia Kiệt, một người như Hứa Linh Đan…không thể bị tổn thương…

Sau một ngày suy nghĩ, trước khi đi thành phố Hồ Chí Minh, Châu Gia Kiệt gọi Hoàng Lâm vào văn phòng của mình. Ngoài Tô Khánh Duy, Hoàng Lâm là người mà Gia Kiệt tin tưởng, một đàn em trung thành sẵn sàng xả thân vì anh:

– Đại ca, anh gọi em có chuyện gì gấp sao?

Gia Kiệt gật đầu và đưa bức ảnh của Linh Đan cho Hoàng Lâm:

– Tôi muốn cậu để tâm đến cô gáι này giúp tôi!

Hoàng Lâm nhíu mày nhìn vào tấm ảnh – một cô gáι mặc áo dài trắng đang chúm miệng uống trà sữa. Đại ca cũng có bóng hồng sao? Cái này chỉ xuất hiện trong các truyện ngôn tình hay những bộ phim cổ trang thôi mà. Trước giờ Hoàng Lâm chỉ thấy Châu Gia Kiệt đến Tập đoàn một mình, đi phượt cũng một mình một xe như bao anh em khác của FLAMES. Đến trường bắn với mọi người cũng không thấy bóng dáng nữ nhi, cô gáι này là ai mà khiến đại ca băn khoăn lo lắng muốn bảo vệ?

Như đọc được suy nghĩ của đàn em, Châu Gia Kiệt thở dài:

– Một người khá đặc biệt với tôi, tôi không muốn cô ấy bị liên lụy!

Hiểu tính Gia Kiệt nên Hoàng Lâm khẽ cúi đầu:

– Đại ca yên tâm! Cô ấy sẽ không ra khỏi tầm mắt của tôi ạ! Nhưng chuyến đi thành phố Hồ Chí Minh lần này, anh cũng nên cẩn thận, tôi nghĩ Lữ Ân không dễ dàng bỏ cuộc!

Gia Kiệt gật đầu:

– Tôi biết rồi! Cho người để ý Khánh Duy nữa! Bệnh viện của bố cậu ấy nhưng bọn BLACK có thể trà trộn vào. Để Triệu Vĩ và Khải Trí đi cùng tôi là được rồi!

Hai người mà Gia Kiệt vừa nhắc tới cũng là những đàn em thân tín của anh, là những tay đua kiệt xuất của FLAMES. Chuyến này anh chủ yếu khảo sát thị trường và tới trụ sở của BLACK để kí kết thỏa thuận bàn giao chuỗi cửa hàng sang Tập đoàn KIỆT nên anh nghĩ chỉ hai người đó với một số anh em ở thành phố Hồ Chí Minh là được.

Trong khi Gia Kiệt đang đối mặt với những hiểm nguy rình rập từ BLACK thì Hứa Linh Đan lại trải qua những tháng ngày khá an nhàn. Cô vẫn đến trường học tập, nhận sự chăm sóc tỉ mẩn của Đặng Minh Quân. Sau chuyện xảy ra đêm hôm ấy, Minh Quân càng tỏ ra săn sóc cô hơn. Linh Đan lại là cô gáι vô tư, mạnh mẽ và cá tính nên cũng chẳng mảy may lo lắng nữa. Không phải cô sống thoáng mà Linh Đan luôn quan niệm rằng mọi sự tгêภ đời này là do duyên số, nếu cô có khóc lóc dằn vặt cũng chẳng thay đổi được gì, chi bằng chấp nhận và vươn lên.

Nghĩ vậy nên Linh Đan lao vào học tập, nghiên cứu bởi sang năm thứ ba sẽ bắt đầu học nhiều chuyên đề mới. Dần dần, Linh Đan cũng quen với sự vắng bóng của Gia Kiệt và sự quan tâm của Minh Quân. Đặng Minh Quân vẫn như thế – luôn nhẹ nhàng, không vồn vã và tuyệt nhiên không đòi hỏi thêm một lần nào nữa. Còn với Linh Đan, trong tình cảm với Minh Quân, cô chưa thực sự cảm thấy không thể thiếu anh ta, cô cảm nhận còn thiêu thiếu một điều gì đó ở Minh Quân mà cô không gọi thành tên được. Bên Minh Quân, cô thấy khá vui vẻ. Đó là một cuộc sống có vẻ bình lặng nếu không nói là bằng phẳng. Minh Quân luôn nhớ những ngày lễ, những dịp kỉ niệm để đến bên cô với những món quà nho nhỏ hay những bữa ăn ấm cúng. Minh Quân luôn chỉn chu, lễ phép nên có vẻ được lòng hai vị phụ huynh của Linh Đan. Bố mẹ cô đều nghĩ con gáι đã đủ lớn để quyết định chuyện tình cảm, tuy nhiên, Minh Quân khiến họ thấy yên tâm hơn cái ” anh chàng ҳα̃ Һộι ᵭeп ” kia.

Hơn một tháng sau lễ kỉ niệm mười năm thành lập trường, Linh Đan bắt đầu cảm thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể mình khác lạ. Cô ham ngủ, có thể ngủ bất kì lúc nào và bất cứ nơi đâu. Cô còn thèm những đồ ăn vặt. Dẫu rằng đây là những món cô luôn yêu thích, con gáι mà, ai chẳng thích cóc, ổi, xoài dầm…nhưng mấy ngày gần đây, Linh Đan cảm thấy thèm thuồng ҡıṅһ ҡһủṅɢ, thèm đến mức không nhịn nổi. Linh Đan chợt nghĩ chắc dạo này cô tập trung học nhiều quá nên thiếu ngủ về đêm. Tuy nhiên, tình trạng ấy ngày càng tăng khiến Linh Đan nghi ngờ mình có vấn đề. Cô bất chợt nhớ đến buổi tối hôm ấy…Nhưng rõ ràng Minh Quân đã dùng bao thì dính bầu làm sao được? Nghĩ tới hôm đó, Linh Đan mới giật mình nhớ ra rằng mình đã trễ kinh gần mười ngày rồi. Không lẽ… Cô vội vàng đi ra hiệu tђยốς…

Advertisement

Đứng tần ngần trước hiệu tђยốς hồi lâu, Linh Đan đắn đo mãi, không biết nên bước vào hay không. Quyết tâm hừng hực ban nãy biến đi đâu mất tiêu rồi. Cô nhớ kĩ những gì đọc được tгêภ các trang ๓.ạ.ภ .ﻮ về dấu hiệu có bầu, không chỉ trễ kinh mà còn nôn nghén. Nhưng Linh Đan thấy mình ngoài ngủ nhiều và trễ kinh, thích ăn vặt linh ϮιпҺ thì mọi thứ khác đều bình thường. Hay vì mình căng thẳng quá nhỉ?

Đứng một lúc, đến khi chân đã mỏi nhừ, khi hiệu tђยốς đã vãn khách, Linh Đan quyết định bịt kín khẩu trang, kéo mũ bảo hiểm xuống và đi vào:

– Cô ơi, bán cho cháu hai que thử thai loại tốt nhất ạ!

Cô bán hàng liếc nhìn Linh Đan rồi vui vẻ đi lấy chiếc hộp chứa que thử thai. Trước khi vào đây, cô nghĩ khi mình nói ra câu ấy, chắc người bán hàng sẽ dò xét kĩ lắm vì trông qua Linh Đan chỉ như một học sinh cấp ba dù cô đã là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học. Nhưng chắc là tình trạng mang thai của giới trẻ ngày càng nhiều nên cô bán hàng chả ra vẻ ngạc nhiên gì cả. Trước khi cầm tiền từ tay Linh Đan, cô ấy còn dặn:

– Nhớ thử vào buổi sáng sau khi ngủ dậy sẽ chính ҳάc hơn nhé!

Linh Đan cảm ơn rồi lên xe ra về. Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc không ngủ nổi bởi bao suy nghĩ hiện lên trong đầu. Lâu nay cô cứ tưởng đêm đó đã dùng giải pháp an toàn nên không mảy may nghĩ tới điều này. Giờ đây, trước những đổi thay của ς.-ơ τ.ɧ.ể, Linh Đan bắt đầu lo sợ. Nếu cô có thai, cô sẽ phải làm gì đây???

Sáng hôm sau, Linh Đan lật đật bò dậy từ sớm, đúng ra là cô đã thức tới sáng. Vội vàng chạy vào nhà vệ sinh trong phòng mình, lấy nước tiểu ra chiếc cốc nhỏ có sẵn trong hộp tђยốς rồi bỏ que thử vào. Một giây… hai giây… và trái tιм Linh Đan như ngừng ᵭ.ậ..℘ khi chiếc que hiển thị hai vạch đỏ thẫm…

Advertisement
Chuyên mục: Blog

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất