Mình còn yêu nhau – Chương 25

Vũ Linh 308

Tôi với tay tắt điện thoại rồi đi vào rửa mặt mũi sạch sẽ xong thay quần áo đi làm.

Quân ngủ từ tối hôm qua đến tận chiều tối mới dậy, cảm giác tay mình có gì đó đau đau nên nhìn xuống thấy đang bị băng. Quân vỗ đầu nhớ lại chuyện hôm qua nhưng chỉ nhớ khúc mình có gọi tên Hân, rồi thấy Hân xuất hiện. Quân với tay lấy điện thoại gọi cho Hân nhưng không thấy nghe máy, Quân tung mền ra đi vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo định đi tìm Hân nhưng vừa mở cửa phòng thì đã thấy bóng dáng mẹ đứng đấy từ khi nào.

Bà Liên thấy con trai mình định đi đâu thì liền kéo tay lại rồi nói :

-Con dậy rồi à, xuống dưới nhà mẹ có chuyện muốn nói.

-Dạ, mẹ xuống trước đi, con vào phòng lấy điện thoại rồi xuống.

Bà Liên gật đầu xuống nhà trước ngồi nhâm nhi tách trà nóng, năm phút sau thì Quân cũng xuống. Bà rót cho Quân một tách trà rồi thong thả nói :

-Từ nay về sau mẹ không muốn chuyện say sỉn của con như tối hôm qua xảy ra nữa đâu. Sắp lấy vợ đến nơi mà như vậy thì ai mà tin tưởng gả con gáι cho con được.

-Con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa. À mà hôm qua con nhớ trong cơn say con có nhìn thấy Hân, cô ấy băng bó vết thương lại cho con đúng không mẹ.

-Con say quá hoá rồ rồi, Ϯộι con bé Thục Oanh, nó đến thăm mẹ thấy con say khướt rồi ᵭ.ậ..℘ phá đồ đạc đến nỗi bị thương nên ở lại băng bó dọn dẹp cho con đó chứ Hân đâu ra mà Hân.

-Thôi chuyện đó nói sau đi, giờ con có việc bận rồi. Mẹ ở nhà ăn cơm khỏi chờ con nhé.

-Con đi đâu đấy, nhớ gọi điện thoại cảm ơn con bé Thục Oanh đi nha.

Quân không trả lời mà đi thật nhanh ra trước lấy xe rồi chạy đến nhà tìm Hân. Nhưng ai ngờ khi đến tìm thì Hân đi làm mất chỉ có mỗi Hương. Hương khi ấy bức xúc vì chuyện Hân kể nên nói với Quân :

-Hân đi làm mất rồi, mà Quân vào nhà đi. Hương có chuyện muốn nói.

Quân gật đầu rồi đi vào trong nhà, Hương rót cho Quân ly nước rồi ngồi xuống bàn bắt đầu kể hết những gì hôm qua Hân nói. Quân nghe mà cảm thấy đau lòng, không ngờ mẹ mình lại đối xử với Hân như vậy, ngay cả chuyện Hân đến nhà băng bó vết thương cho Quân mà cũng nói dối là Thục Oanh làm.

Hương thấy Quân thất thần thì tiếp tục nói:

-Hân là một người con gáι tốt, nếu không mang lại hạnh phúc được cho nó thì tốt nhất Quân với nó nên chia tay nhau đi, như vậy nó sẽ bớt đau khổ hơn.

-Không được, Quân rất yêu Hân nên không thể chia tay được.

-Quân nghĩ xem, mẹ Quân đã không thích Hân, liệu khi cả hai đến được với nhau sẽ hạnh phúc không hay chỉ toàn niềm đau. Một bên tình, một bên hiếu có lẽ sẽ rất khó cho Quân lựa chọn nhưng dù sao hai tháng nữa Quân cũng sẽ là chồng người ta vậy nên đừng khiến Hân đau lòng, chịu sự ҳúc ρhα̣m từ mẹ Quân nữa.

Quân cứ im lặng không nói gì làm Hương càng bực, nên bỏ đi vào phòng để Quân ngồi đấy. Quân ngồi thêm năm phút nữa thì cũng đứng dậy, ra trước dắt xe chạy đến quán của Hân làm. Nhìn đồng hồ thì chỉ còn mười phút nữa là Hân tan ca nên Quân đứng trước quán chờ luôn.

Cả ngày hôm nay tôi hơi mệt nên làm việc cứ như người tгêภ mây, anh Thuận thấy vậy thì nói :

-Thôi anh thấy Hân có vẻ mệt đấy, em vào lấy balo rồi về trước đi. Ngủ sớm cho khoẻ nhé.

-Dạ, em cảm ơn anh. Em về trước nhé, anh và mọi người về sau nha.

Anh Thuận gật đầu rồi đi vào phía trong gấp sổ sách lại, tôi tới quầy lấy balo rồi dắt xe đạp ra về. Khi ra tới cổng thì tôi gặp Quân đang ngồi tгêภ xe máy, thấy tôi thì Quân dựng xe xuống đi nhanh lại kéo tay tôi lại chỗ khuất rồi nói :

-Anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi, anh thay mặt mẹ xin lỗi em nhé. Em đừng giận nữa được không.

Tôi quyết định hôm nay sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện nên lấy tay kia gỡ tay Quân ra khỏi tay mình rồi nói :

-Vết thương của anh thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa. Sau này anh đừng uống say rồi làm những việc như vậy nữa nhé, em sẽ đau lòng lắm.

-Anh không sao hết, tay anh bình thường lại rồi, em vẫn đang giận anh đúng không. Cho anh xin lỗi em nhé, anh sẽ về nói chuyện lại với mẹ anh, em đừng buồn nha.

Tôi bất giác nở nụ cười rồi nhìn thẳng mặt Quân nói :

-Mẹ anh nói đúng mà, em với anh không cùng đẳng cấp, thứ nghèo mạt hạn rồi không cha như em làm sao xứng đáng bước chân vào nhà anh được.

-Em nói gì kỳ vậy Hân, anh yêu em mà cả đời này anh chỉ muốn lấy em làm vợ anh thôi.

-Hai tháng nữa anh cũng sẽ là chồng của người khác rồi, không còn là của riêng em nữa cho nên bây giờ em chính thức muốn chúng ta chia tay, em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.

Quân nghe tôi nói đến chia tay thì hốt hoảng cầm lấy tay tôi rồi nói :

-Anh không hề muốn lấy cô ta nhưng vì cái hôn ước oái oăm đó anh không thể làm gì được cả. Anh không muốn mất em đâu Hân nhưng bây giờ bên tình bên hiếu anh thật sự không muốn phải đưa ra sự lựa chọn, anh thật sự không muốn.

-Em hiểu mà, anh cứ thực hiện cái sự hiếu thuận mà anh nói đi. Em sẽ không sao cả, bây giờ chúng ta chia tay rồi, căn nhà anh nói dối là của Hưng cho em ở nhờ mấy hôm nữa khi nào kiếm ra chỗ ở mới em sẽ dọn đi.

-Em cứ ở đó đi, gần trường em học và an toàn nữa, em đừng như thế anh đau lòng lắm.

Tôi đã quyết nên dù Quân có nói thế nào thì tôi cũng không bằng lòng, sau cùng Quân ôm chầm lấy tôi rồi nói :

-Đợi anh một chút nhé! Nếu cuộc đời không dịu dàng với em…Cho anh thêm một chút thời gian nữa. Nhất định anh sẽ đối xử thật tốt với em, để em thấy bao mệt mỏi, cô đơn, thiệt thòi, cay đắng phải chịu trong thời gian qua không còn quan trọng nữa. Đừng tủi thân nữa, cũng đừng thức khuya quá, càng không được làm tổn hại đến sức khoẻ của mình. Em nhất định phải chờ đợi được ngày anh mang hạnh phúc đến cho em, kiên nhẫn chờ anh nhé.

Nghe Quân nói nước mắt tôi bắt đầu rơi, thật sự tôi cũng không muốn chia tay Quân đâu, nhưng anh sắp làm chồng người khác rồi, tôi không thể chen lấn vào làm ảnh hưởng được. Dù cho tôi có đau lòng thế nào thì chỉ cần Quân hạnh phúc, tương lai tiền đồ sáng lạng thì coi như sự hi sinh của tôi cũng có ích. Tôi gạt nước mắt rồi trả lời Quân :

-Cảm ơn anh trong suốt một năm qua đã luôn lo lắng, chăm sóc cho em thật tốt. Em hy vọng người đàn ông của em sau này sẽ trở nên trưởng thành chín chắn hơn để tạo chỗ dựa vững chắc cho người ta. Thương anh.

Tôi nói xong thì buông Quân ra rồi hôn lên má Quân một nụ hôn, sau đó đi lại dắt xe đi về. Quân có níu tay tôi lại nhưng tôi gỡ ra, vừa đạp xe về nước mắt tôi vừa rơi. Vậy là chúng tôi đã chia tay, mối tình đầu của tôi kết thúc nhanh quá, tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ kết thúc bằng một cái đám cưới thật hạnh phúc nhưng không ngờ chỉ toàn nước mắt. Tôi đưa tay quẹt nước mắt rồi đạp xe thật nhanh về nhà, nhưng không ngờ phía sau có một người đang đi theo tôi, nhìn thấy hết tất cả những gì khi nãy xảy ra.

Quân sau khi nói với Hân xong thì đứng như trời trồng đến khi bầu trời đêm bắt đầu kéo mây, mưa lớn xối xả xuống thì Quân mới chịu đi về.

Bà Liên ở nhà lo lắng không biết Quân đi đâu mà giờ chưa về, bên ngoài thì đang mưa lớn nữa, lấy điện thoại ra gọi thì Quân không nghe máy khiến bà càng lo lắng hơn. Tầm mười phút sau thì Quân cũng về, toàn thân ướt sũng nước mưa, bà Liên lật đật nói cô Tám đem cho bà cái khăn. Vừa lau mặt mũi Quân bà vừa nói :

-Con đi đâu mà người ướt mưa hết vậy, biết mẹ ở nhà lo lắng cho con lắm không Quân.

Quân gạt tay mẹ đang lau cho mình rồi cười lên như một kẻ điên nhìn mẹ mà trả lời :

-Mẹ lo cho con à, mẹ lo cho con mà tại sao mẹ lại ҳúc ρhα̣m Hân. Mẹ có biết con yêu cô ấy hơn cả sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ của con không mà tại sao mẹ làm vậy. Bây giờ chúng con chia tay nhau rồi đấy, mẹ đã hài lòng chưa.

Bà Liên nghe hai đứa đã chia tay thì vui cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ như không có gì mà nói với Quân :

-Mẹ làm vậy chỉ muốn tốt cho con thôi, bây giờ con lên phòng thay quần áo rồi ngủ một giấc cho khoẻ nhé. Khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi.

Quân không trả lời nữa mà lướt qua người mẹ đi lên phòng thay quần áo rồi leo ℓêп gιườпg nằm khóc. Bà Liên thì liền nghĩ rằng hai đứa nó đã chia tay thì từ nay đến khi cưới sẽ tạo cơ hội cho Thục Oanh và Quân có thời gian bên nhau mới được. Nghĩ vậy bà cười cười rồi cũng lên phòng.

Tôi sau khi về nhà thì chẳng tha thiết tắm rửa hay ăn uống gì cả, mà vùi đầu vào trong mền khóc, tôi thấy mình bây giờ yếu đuối thật sự.

Hương ở bên phòng đang nói chuyện với Hưng nghe tiếng khóc bên phòng Hân thì nhận ra có chuyện rồi nên tắt máy rồi nhanh chóng qua phòng Hân. Mở cửa phòng thấy Hân đang khóc, Hương đi lại gần mở cái mền ôm chầm lấy Hân rồi nói:

-Đừng buồn nữa, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Ngày mai tao dẫn đi dạo mua một ít đồ rồi chúng ta về quê nhé.

-Tao muốn về nhà, muốn về với mẹ với em Khang của tao Hương ơi. Tao với Quân chia tay nhau thật rồi, kết thúc thật rồi.

-Được rồi, chiều mai chúng ta về nhé. Đừng khóc nữa sưng hết mắt bay giờ. Ngoan nghe lời tao bây giờ ngủ một giấc rồi mai dậy đi mua quà cho mẹ và Khang nhé.

Tôi nghe Hương nói thì gật đầu rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại ngủ. Hương thấy Hân nhắm mắt thì tắt đèn rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài. Nhưng khi Hương đi thì tôi mở mắt ra rồi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến chuyện của chúng tôi, rồi tôi lại rơi nước mắt. Khóc chán chê một hồi thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất