Qua mùa giông bão – Chương 53

Vũ Linh 142

Tác giả: Yên An

Khả Hân lại đỏ mặt. Quả thực, ở bên Hoàng Khôi Nguyên, cô thấy vừa vui vẻ lại vừa bình yên. Cái cảm giác đáng ghét, xa cách giữa một cô nhân viên chân ướt chân ráo mới vào công ty được một tuần lễ và vị Tổng giám đốc lạnh lùng bỗng bay biến đâu mất. Hoàng Khôi Nguyên trước mặt cô bây giờ dễ chịu, gần gũi và lại có đôi chút trẻ con nữa, khiến Khả Hân thấy buồn cười.

Cô nhoẻn miệng:

– Sau này, nếu công ty có dịp gì đó vào đây, tôi sẽ tới Nhà thờ này một lần nữa để cầu nguyện một điều cho anh!

Khôi Nguyên sốt sắng:

– Điều gì vậy? Sao ban nãy em không xin luôn đi?

Khả Hân mỉm cười:

– Hứ, tôi xa gia đình mấy ngày, nhớ ૮.ɦ.ế.ƭ đi được! Lần sau tôi sẽ xin Chúa ban sức khỏe cho anh!

Hoàng Khôi Nguyên tiu nghỉu:

– Chỉ thế thôi à?

Khả Hân đỏ ửng mặt:

– Tôi xin Chúa ban cho anh nhiều sức khỏe để còn đưa tôi đi chơi nhiều nơi nữa chứ!

Nói rồi, cô giấu biến nụ cười tгêภ môi và chạy vụt ra xe, để lại anh chàng Tổng giám đốc đẹp trai đứng đó với khuôn mặt ngẩn ngơ mất đúng năm giây để load hết ý nghĩa những ngôn từ Khả Hân vừa nói, rồi nở một nụ cười quyến rũ ૮.ɦ.ế.ƭ người chạy theo cô.

Ngồi yên vị trong xe rồi mà Khả Hân vẫn nóng bừng mặt. Một lát sau, chợt nhớ ra điều gì, cô rụt rè:

– Khôi Nguyên…

Hoàng Khôi Nguyên có vẻ lo lắng:

– Khả Hân, có chuyện gì sao?

Khả Hân nhẹ nhàng:

– Tôi muốn gọi cho Gia Linh…

Khôi Nguyên mỉm cười:

– Trời, em làm tôi tưởng chuyện gì, em gọi đi!

Khả Hân đỏ mặt, cầm chiếc Iphone đời mới nhất, lí nhí:

– Nhưng…tôi…chưa quen…

Khôi Nguyên bật cười thành tiếng:

– Thế mà nãy giờ em làm tôi lo đấy! Đến chỗ tiếp theo, tôi chỉ cho em. Giờ này Hải Minh đã về công ty lâu rồi, tôi không tin Gia Linh để yên cho trợ lý của tôi mà chưa gọi cho em đâu. Chắc Hải Minh đang toát mồ hôi hột đấy!

Nghĩ đến Gia Linh, Khả Hân bỗng bật cười khi nhớ tới những lần anh và nó gặp nhau thế nào cũng có chuyện. Còn Khôi Nguyên, thấy cô hết lo lắng lại bật cười, anh ngạc nhiên:

– Em cười gì vậy?

Khả Hân cười thành tiếng:

– Thì anh và Gia Linh đó, cứ gặp nhau là cãi nhau. Khi anh chuyển nó sang phòng thị trường, nó còn bảo anh có âm mưu ” chia để trị” đấy!

Khôi Nguyên liếc cô cười:

– Ai dám âm mưu với em vợ bao giờ. Gia Linh là một nhân viên có năng lực. Với một sinh viên bằng đỏ trong ngành Makertting như cô ấy, về đây là may mắn của công ty mà em. Anh đưa Gia Linh sang đó để cô ấy có thể phát huy đúng sở trưởng của mình, sau này sẽ cơ cấu thành một trong những cάп bộ cốt cάп của công ty đấy!

Không ngờ Hoàng Khôi Nguyên lại nghĩ cho Gia Linh như vậy, thế mà em gáι của Khả Hân lại suốt ngày nghĩ xấu về Tổng giám đốc của mình. Nhưng Khả Hân vẫn không hiểu vì sao chị em cô mới vào làm được mấy ngày mà dường như Khôi Nguyên hiểu rất rõ về cuộc sống cũng như học vấn của Khả Hân và Gia Linh. Tuy nhiên, lúc đó, cô chỉ nghĩ đơn giản vì anh ấy là Tổng giám đốc một công ty lớn nên cần tìm hiểu nhân viên khi tuyển dụng, hoặc giả cùng lắm là vì anh thích cô nên tìm hiểu về gia đình Khả Hân. Nhưng mãi rất lâu sau này cô mới hiểu hết những gì anh đã hi sinh cho cô, đã vì cô…

Khôi Nguyên lại đưa Khả Hân tới chiếc cầu gỗ Điệp Sơn. Đó là một cây cầu gỗ vững chắc đi thẳng ra biển mà du khách không cần phải chờ thủy triều rút mới có thể chạy ra chụp ảnh đâu nhé. Cây cầu này cô từng đọc tгêภ tạp chí rồi, nó còn có một tên gọi khác là cầu Ngọc Trai và nổi tiếng với danh xưng là ” cầu tình yêu “, cầu vô cực, từ bờ phóng tầm mắt ra sẽ không thể thấy được điểm cuối cùng. Cây cầu kéo dài khoảng hơn ba trăm mét, từ đường Quốc lộ đi vào cách trung tâm Vạn Giã khoảng ba cây số. Dù đã được thấy tгêภ tạp chí nhưng quá thật khi tới đây, Khả Hân phải buột miệng thốt lên:

– Tuyệt quá!

Cảm giác nắm tay một người đi tгêภ biển chính là tгêภ cây cầu Điệp Sơn này. Lần đầu tiên tới đây, Khả Hân vừa thấy thú vị lại vừa có chút háo hức, hào hứng nhưng cũng sợ ngã xuống nước. Chiếc cầu tạo sự mát mẻ, dễ chịu lại gợi một sự phấn khích cho những cặp tình nhân, nhìn từ xa cứ như họ đang dập dềnh cùng nhau đi ra biển, đi tгêภ sóng nước vậy. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hiểu được vì sao Hoàng Khôi Nguyên lại đưa cô đến đây.
Vừa vào tới bờ, cô vội rút máy gọi cho Gia Linh. Hồi chuông đầu tiên vừa đổ, em gáι của cô đã bấm nghe và hỏi dồn dập:

– Chị khỏe hẳn chưa? Đi một lần với em rồi mà vẫn say máy bay à? Kí hợp đồng trong đó căng thẳng đến ngất xỉu vậy hả chị? Công ty đó lớn lắm hả? Tội Khả Hân xinh đẹp của em ghê, em nghe anh trợ lý nói mà lo lắng quá! Cũng may Tổng giám đốc bảo để chị nằm viện cho khỏe hẳn đã, lão tảng băng ấy mà tâm lý phết chị nhờ? Chị không phải lo ở nhà đâu. Gia đình khỏe cả, cu Bo ngoan lắm!

Gia Linh nói một giăng khiến Khả Hân ngơ ngác chả hiểu vì sất, chỉ có Hoàng Khôi Nguyên ngồi sát bên cô cứ tủm tỉm nén cười. Nhìn anh, cô mới nhanh ý nhận ra cái trò của anh chàng trợ lý tếu táo kia. Khả Hân hiểu rằng Hải Minh đã giấu nhẹm mọi chuyện, nói rằng cô ốm vì say máy bay và quá căng thẳng trong quá trình kí hợp đồng với công ty đối tác đến nỗi ngất xỉu nên cần nằm viện vài ngày nữa. Khả Hân nghĩ cũng đúng, nếu chuyện cô và Khôi Nguyên đồn ra cả công ty thì không ổn chút nào. Dù cả phòng kinh doanh hay nhân viên phòng ban khác có tốt đến mấy thì không thể phủ nhận một điều rằng họ đều sùng bái Hoàng Khôi Nguyên, họ sẽ nghĩ gì khi biết Khôi Nguyên yêu một cô gáι bình thường mới chân ướt chân ráo vào công ty như cô? Ai sức đâu mà đi tìm hiểu cặn kẽ nguyên do, thiên hạ chỉ nhìn hiện tượng và bàn tán mà thôi. Lại còn cả cô Triệu Thảo My kia nữa, cô ta đâu dễ gì để yên? Nghĩ thế nên Khả Hân cười:

– Ừ, chị cũng chả hiểu nữa, ʇ⚡︎ự nhiên cứ lâng lâng như người say ɾượu ý. Khi nào chị về sẽ mua quà cho mọi người, có nhiều chuyện
tâm sự với em lắm nè!

Khả Hân không dám hình dung bộ dạng của Gia Linh sẽ ra sao khi nghe cô kể về chuyện của cô và Khôi Nguyên nhưng chắc chắn một điều, với cô em gáι bé nhỏ, Khả Hân sẽ chẳng giấu diếm chuyện gì. Hai chị em tíu tít một lát rồi Khả Hân cúp máy vì cái mặt của Khôi Nguyên không nhịn được cười nữa:

– Anh cười gì ghê thế? Anh và Hải Minh hợp nhau ghê nhỉ? Làm em phải diễn theo hai người đấy!

Khôi Nguyên bật cười ha hả:

– Tội nghiệp Hải Minh! Chắc sáng nay giống cái cối xay lúa với Gia Linh quá!

Nói xong, anh kéo cô lại gần, nói khẽ vào tai cô:

– Em đã mang tiếng nằm viện, để anh chăm sóc em nhé!

Khả Hân nóng bừng mặt. Cái kiểu ” chăm sóc ” của Khôi Nguyên sau đó là trao cho cô một nụ hôn ngây ngất ngay giữa thanh thiên bạch nhật rồi kéo cô vào một nhà hàng sang trọng, kêu một bàn đầy ắp hải sản và ngồi liên tục bắt cô anh, còn anh ấy…ngồi bóc:

– Anh không ăn sao? Em sắp nứt bụng rồi đấy!

Khôi Nguyên cười:

– Anh nhìn em ăn đủ no rồi! Em vỡ bụng luôn đi, anh chui vào xem vì sao em chưa chịu nói yêu anh!

Khả Hân nhìn đống vỏ cua, tôm, ghẹ và ti tỉ thứ tгêภ bàn rồi lườm anh:

– Ai nhìn vào lại tưởng ЬắϮ пα̣t anh đấy! Hay em bóc cho nhé!

Khôi Nguyên cong khóe môi:

– Cũng được!

Rồi anh chàng ranh mãnh ấy há miệng ra chờ. Khả Hân lúi húi cầm chiếc kẹp bóc cua. Nhưng cô còn bặm môi chưa kịp làm gì thì Khôi Nguyên đã vươn cả thân hình cao lớn sang ghế của cô, miệng anh mút lấy môi cô, còn tay anh nhanh chóng đoạt lấy chiếc kìm kẹp cua và cười:

– Đồ ngốc, anh nói thế cũng tin! Để anh ʇ⚡︎ự phục vụ!

Khỏi phải nói lúc đó, mặt Khả Hân đỏ như quả gấc chín. Giờ này nhà hàng rất đông khách, từ khi Khôi Nguyên bước vào đây, bao nhiêu cặp mắt của các cô gáι đã đổ dồn vào nhìn anh ta. Hành động vừa rồi, Khả Hân còn nghe thấy mấy tiếng ” ồ ” nho nhỏ phát ra xung quanh, ngượng ૮.ɦ.ế.ƭ đi được!

Trưa hôm ấy, sau khi ăn một bụng no căng, Khôi Nguyên lại đưa cô đến một khách sạn năm sao rất tráng lệ. Vừa vào sảnh, một cô lễ tân xinh đẹp đã tới cúi chào hai người:

– Ông Hoàng, hai phòng ông đặt trước đã chuẩn bị rồi ạ. Chìa khóa đây ạ!

Advertisement

Khả Hân còn đang ngơ ngác thì Khôi Nguyên đã gật đầu cảm ơn cô lễ tân và kéo cô vào thang máy đi lên phòng. Căn phòng này còn tuyệt đẹp và xa hoa hơn cả phòng khách sạn hôm trước khiến Khả Hân ngây ngốc như ngỡ mình lạc vào xứ sở thần tiên. Khôi Nguyên kéo cô vào lòng, hôn lên tóc cô:

– Anh ở phòng kế bên, cô bé nhớ anh quá chỉ cần nháy máy, anh sẽ sang ngay nha!

Khả Hân tròn mắt:

– Anh đã chuẩn bị tất cả sao?

Khôi Nguyên hôn chụt lên môi cô và nói:

– Em thích không? Em nghỉ đi, chiều chúng ta sẽ tới một nơi thú vị!

Nói rồi, anh chàng đẹp trai ấy lại ôm chặt lấy Khả Hân, mãi mới lưu luyến chịu về phòng. Khả Hân tắm táp, nhìn ngắm phong cảnh lãng mạn xung quanh một lát rồi mới nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến đi bí mật mà Khôi Nguyên nhắc tới. Nụ cười quyến rũ của anh theo cô vào cả trong giấc mơ trưa…

Chiều hôm đó, nơi Khôi Nguyên đưa Khả Hân tới là suối Ba Hồ. Địa điểm này cách trung tâm thành phố Nha Trang gần hai mươi lăm cây số về phía Bắc. Con suối này bắt nguồn từ đỉnh Hòn Son cao hơn sáu trăm sáu mươi mét. Đây là một vùng mang nét đẹp ʇ⚡︎ự nhiên, hiền lành và hữu tình vô cùng. Suối có một cấu trúc rất kì lạ. Từ đỉnh, suối chảy theo sườn núi để đổ ra biển. Tuy nhiên, tгêภ đường chảy lại có tới ba lần suối phình to ra và tạo thành ba cái hồ vô cùng xinh đẹp, rộng lớn và ba dòng chảy hiền hòa. Tên gọi của ba hồ cũng rất bình dị – Hồ Nhất, Hồ Nhì và Hồ Ba. Mỗi hồ mang một nét đẹp riêng. Thiên nhiên bao bọc quanh hồ có khi là một cάпh rừn hoang vu, có khi lại là những vách đá cao sừng sững. Phải nói rằng nơi đây ʇ⚡︎ựa một ốc đảo, một vùng đất xa xôi vắng người, mang nét hoang dại đến lạ kì. Ba hồ được nối với nhau bằng khe suối cheo leo vô cùng ᵭộc đáo.

Khôi Nguyên dừng xe dưới chân núi, lôi ra từ cốp xe nào giày, găng tay và các dụng cụ leo núi. Khả Hân há hốc miệng:

– Chúng ta leo núi sao? Anh lại chuẩn bị hết rồi hả?

Khôi Nguyêm cười:

– Ừ, em sợ không?

Khả Hân lắc đầu:

– Hồi bé em đã leo núi nhiều lần ở Gia Lai mà. Với lại ở đây núi có vẻ cao nhưng không quá dốc, có cây rừng thoáng nên không пguγ Һιểм!

Khôi Nguyên nháy mắt:

– Khả Hân của anh thông minh quá! Cách duy nhất đến suối Ba Hồ là leo núi. Ta cứ theo hướng suối chảy mà leo sẽ không lạc. Còn điều duy nhất em cần nhớ là ở đâu có Hoàng Khôi Nguyên thì ở đó sẽ luôn có Chu Khả Hân, nên em không bao giờ phải sợ cả, nghe không?

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất