Người mang ánh dương – Chương 6

Vũ Linh 41

Tác giả : Hạ Long

Sáng nay tôi với chị Phương cùng anh Tuấn đưa Bin đi thi, ba người chúng tôi thì hồi hộp lắm mà Bin thì vô tư, thằng bé còn trấn an, bố mẹ với tôi là cứ yên tâm, con sẽ thi thật tốt. Ngồi chờ mãi rồi cũng đến hết thời gian, Bin chạy ra cổng trường thì tôi cũng vội đi tới hỏi thằng bé:

– Sao rồi con?
– Con làm được cô ạ, phần nói con làm tốt nhất ạ!

Tôi vui mừng còn sụt sịt bảo:

– Bin của cô gioỉ quá!

Anh Tuấn nhìn hai cô cháu thì mỉm cười nói:

– Thế giờ phải thưởng cho hai cô trò thôi nhỉ?

Bin cười tít mắt quay qua nói với ba mình :

– Công của cô Nhiên nên con nhường cô chọn ạ!
– Con trai của ba mẹ lớn thật rồi!

Tôi tính không đi ra ngoài ăn mà về nhà nấu cho ngon, mà gia đình có không khí ấm cúng nên đề nghị:

– Thế bây giờ mình về nhà, cô Nhiên sẽ nấu món ngon chúc mừng Bin làm bài tốt nhé, để cả em Bo và chú Nhật rồi ông bà chúc mừng con luôn được không?

Bin thích chí :

– Vâng ạ !

Trưa hôm đấy cả nhà quây quần, ai cũng vui, tôi làm rất nhiều món ai cũng khen, bác Khuê cứ xuýt xoa, ước gì tôi có đứa con gáι như thế này, con dâu thì tôi có rồi. Tôi nghe bác nói thì chỉ cười trừ thôi, tôi biết ý của bác ấy nhưng tôi ngại những món nợ ân tình lắm nên vẫn có ý tránh. Tôi biết cả nhà bác ấy tốt bụng và yêu quý tôi, nhưng cứ giữ tình cảm như này có khi là tốt nhất. Tôi muốn lảng sang chuyện khác nên nói với anh Tuấn:

– Anh Tuấn ơi, chị em em nấu sắp xong rồi, anh goị anh Nhật về ăn cơm đi ạ!
– Nó về gần tới rồi em!
– Vâng!

Hai anh em vừa nói dứt câu thì có tiếng xe ô tô đi vào, tôi ngó ra thì thấy xe của anh Nhật, lát sau lại thêm xe nữa, tôi nhận ra đó là xe của Bảo. Hóa ra là hai người này về cùng nhau, họ là bạn thân mà, chả trách lúc nào cũng dính như Sam. Con anh Đăng nữa sao không thấy nhỉ, hay lại phải trực rồi, tôi đang ngó nghiêng thì tiếng anh Nhật chu choa lên:

– Chà thơm quá! Mà nay cháu tôi đi thi chắc làm bài tốt phải không ?

Bin thấy chú về thì nhảy lên ôm cổ chú vui mừng nói :

– Cô Nhiên ôn cho con chuẩn luôn ạ! Cô Nhiên giỏi nên con cũng giỏi chú nhỉ?
– Ừ, hai cô cháu đều giỏi, thế Bin muốn chú thưởng gì nào?
– Con thích siêu nhân phiên bản mới ạ! Mua cả cho em Bo nưã chú nhá?
– Con ngoan lắm, mai chú dẫn hai đứa đi mua nhé chịu không?
– Vâng ạ!

Lúc này Bảo vào trong nhà thì ông bà Khuê cũng vừa đi ra, anh lên tiếng chào hỏi:

– Con chào bố mẹ, em chào anh chị ạ! Nay con đến ăn ké bố mẹ nhé?
– Lại đây con, nay con Nhiên nó nấu mấy món ngon lắm, à mẹ giơí thiệu Nhiên là gia sư dạy cho cu Bin, nhưng cả nhà coi Nhiên như con cháu trong nhà nên anh Bảo cũng coi em nó như em nhé!
– Vâng ạ! Con cũng biết Nhiên mà mẹ!
– Ờ… đấy già rồi lại quên, em nó đang giúp việc bên nhà con mà!
– Vâng ạ!

Tuấn thấy có hai anh em về thì hỏi Nhật:

– Đăng nó không đến được à?
– Nay Đăng bận không đến được anh ạ!
– Vậy à? Tiếc nhỉ?

Bà Khuê nghe con trai noí thế thì giục cả nhà ngồi vào mâm:

– Thế thôi, cả nhà mình ăn đi! Nhiên! Con qua ngồi cạnh bác này!
– Dạ để con kêu Bin và Bo vào ạ!
– Em ngồi đi để chị đi gọi hai đứa! ( Phương lên tiếng)

Cả nhà ngồi đông đủ thì ông Khoa cất lời:

– Nào cả nhà nâng ly, trước là chúc mừng cháu Bin sau là mừng gia đình mình hôm nay đông vui quây quần nhỉ?
– Cạn ly….cạn ly….

Ăn tới nửa chừng bà Khuê lên tiếng nói :

– Bảo này! Con cũng gần 30 mươi rồi đấy, tính dần đi chứ!
– Con cũng muốn mà có ai ưng đâu, mẹ xem giới thiệu cho con một cô đi ạ!
– Làm sao phải đi đâu xa, con thấy em Nhiên sao, vừa ngoan lại gioỉ?

Tôi nghe bác Khuê nhắc đến tên thì giật mình ᵭάпҺ rơi cả đũa, đang lúng túng thì tiếng anh ta nhàn nhạt vang lên :

– Đấy mẹ xem, vừa nghe thấy người ta đã không ưng nên phản ứng rôì kìa, mẹ còn noí nữa chắc người ta sợ, lại chạy mất dép là mẹ mất con gáι đấy ạ!

Bà Khuê thấy phản ứng của Nhiên thì cười cười, con bé tới tuổi này rồi còn ngại ngùng, thôi cứ để ʇ⚡︎ự nhiên, từ từ chắc khoai cũng nhừ nên nói vui:

– Thì mẹ cũng thấy hai đứa chưa có người yêu nên muốn ghép, nhưng thôi, mẹ nghĩ có duyên ắt có phận con nhỉ, hai đứa cứ từ từ tìm hiểu nhé …

Cả nhà nghe vậy lại được phen trêu ghẹo rồi cười làm tôi ngại không ăn được. Mà bực mình nhìn ai kia vẫn ăn ngon miệng, lại còn trêu tôi nữa:

– Ơ! Nhiên không ăn à ?
– À … em đang giảm cân!
– Vậy à? Thế mà anh tưởng em xấu hổ…
– Sao…sao em phải xấu hổ chứ?

Thế là tôi cắm cúi ăn nhưng trong lòng thì cơn tức ngùn ngụt. Thấy tôi ăn như vậy thì anh ta không từ bỏ cơ hôị vẫn trêu tức tôi :

– Thế em không giảm cân nữa à?

Dù bực nhưng tôi quyết trả treo đến cùng :

– Dạ! Em nghĩ rồi vẫn phải giảm cân, nhưng hôm nay vui coi như phá lệ anh ạ!

Anh ta nghe thế thì cứ tủm tỉm cười. Lần đầu tiên từ khi quen biết anh ta đến hôm nay tôi mới nhìn thấy anh ta cười. Nụ cười đẹp thế kia mà không thường xuyên phát huy, trông hiền lành với ấm áp hẳn ra mà cứ hạn chế nụ cười. Người gì mà lạ, cứ phải chưng cái bộ mặt tu la mới là thương hiệu cuả anh ta hay sao đấy! Tôi trong lòng cứ lẩm nhẩm, nghĩ ngợi lung tung như thế thì anh Tuấn đột nhiên lên tiếng:

– Hai đứa có nghe các cụ nói “ghét của nào trời trao của ấy” chưa?

Cả tôi và Baỏ không ai bảo ai mà cùng đồng thanh:

– Em không dám …

Cả nhà lại được trận cười to khi thấy tôi và Bảo cùng noí như vậy, tuy nhiên chỉ có tôi là xấu hổ, ngại ngùng chứ ai kia mặt vẫn tỉnh bơ. Kết thúc bữa ăn, tôi giúp cô Hoa và chị Nụ dọn dẹp, mọi người cũng quen với tính cách của tôi rồi nên để tôi ʇ⚡︎ự nhiên, bác Khuê trước khi đứng dậy chỉ nhắc tôi:

– Nhanh rồi ra ăn hoa qủa con nhé?
– Vâng ạ! Mọi người cứ ăn đi ạ, lát con ra.

Nhật ra ngoài một lúc rồi lại gọi với vào trong bếp:

– Nhiên! Ra đây rồi đi chơi với bọn anh, rủ cả Thảo nữa.
– Các anh vừa uống ɾượu đi không an toàn, để hôm khác đi anh nha, mà nay em cũng bận chút việc rồi ạ!

Bà Khuê thấy cũng đúng nên khuyên can:

– Em nó nói đúng đấy, các con vừa uống cũng không ít, hay để hôm sau chứ mẹ cũng lo lắm!
– Bọn con uống ít mà mẹ, với chơi quanh đây có đi xa đâu, mà mẹ không muốn con trai mẹ có vợ à?
– Ừ thì mẹ muốn, nhưng mà an toàn vẫn hơn con ạ!

Bảo cũng đồng ý nên nói Nhật:

– Thôi để hôm khác đi, mẹ cũng nói rôì, ngồi chơi chút thì tao cũng phải về mà!
– Mày có việc gì mà về hay laị đi xem mắt?
– Ừ, đấy chả là việc à!

Tôi ở trong nghe hai người nói chuyện mà ʇ⚡︎ựu cười thầm, thời đại nào mà còn xem mắt chứ! Mà xem gì nữa, lần trước rõ mình nghe cô Lành nói anh ta có vợ sắp cưới rồi mà, không hiểu kiểu gì. Tôi rửa bát xong, đi ra nói chuyện với mọi người một lúc thì tôi xin phép về.

Đang đi chầm chậm tгêภ đường thì có tiếng còi xe ô tô, tôi hơi tránh vào lề đường một chút, rồi lại đạp xe thong dong, cảm giác hít thở không khí buổi chiều cũng thú vị đó chứ! Nhuưng đang thư thái là thế mà cái xe ô tô đằng sau cứ bấm còi tin tin liên tục khiến tôi khó chịu.

Đã tránh vào gần lề đường rồi còn bấm còi inh ỏi gì nữa không biết, tôi bực mình muốn quay lại xem là cái tên nào mà điên ҟҺùпg vậy? Tôi cố tình đi chậm và ngoảnh mặt lại nhìn thì hóa ra là xe của tên đáng ghét, đúng lúc ấy bảo cũng kéo cửa kính xuống, nhifn cái bản mặt đáng ghét nên tôi lại ngứa miệng:

– Anh bị sao vậy? Khi không ʇ⚡︎ự dưng cứ bấm còi inh ỏi lên làm phiền người đi đường vậy?
– Thì tại cô đi ra giữa đường chi để tôi phải bấm!

Nhìn lại thì thấy mình hơi đi ra phần đường có chút xíu, nhưng không ảnh hưởng gì đến an toàn giao thông cả nên tôi cãi:

– Tôi đi như này có sao, anh tránh ra tí là đi được mà, lắm chuyện vừa thôi!
– Cô nói thế mà nghe được à? Cô đi như thế là lấn đường, là vi phạm đấy hiểu không? Còn ở đó mà cãi bướng!
– Ờ… tôi bướng đấy thì anh làm gì tôi?
– Tôi không thèm chấp cái đồ ngang như cua như cô!
– Ờ! Thế mà có đồ dở hơi đang chấp nhặt đấy! Đúng là rảnh quá sinh nông nổi! Đồ thần kinh!

Tôi thấy anh ta nín bặt, mặt thì hằm hằm, tôi cũng mặc kệ vẫn tiếp tục đạp từ từ hướng về nhà trọ. Vừa đi tôi vừa cҺửι thầm người ta trong bụng. Tôi tưởng anh ta đi về nhà anh ta cơ, nhưng vẫn thấy theo sau xe của tôi. Thấy vậy tôi lại tiện miệng:

– Anh theo tôi làm gì?
– Cô dở à, tôi đi ngoài đường, mắt nào cô bảo tôi theo cô vậy? Ảo tưởng sức mạnh!
– Điên!
– Đường này ghi tên nhà cô à?
– Mặc kệ nhà anh …

Bảo thấy Nhiên không nói được nữa thì cười nhếch mép. Cả hai không nói gì cho đến đầu ngõ gần phòng trọ của tôi thì thấy anh ta quay xe và đi thẳng luôn. Kì cục người đâu mà hâm dở thế không biết, ҟҺùпg thật mà …

**********

Tối đấy anh Nhật đến rủ Thảo đi chơi, tôi không muốn làm kì đà đi nên lấy lí do tí có việc riêng để Thảo khỏi rủ tôi đi cùng. Thảo ngại nhưng tôi nói thêm vào và anh Nhật thì năn nỉ ỉ ôi nên Thảo cũng đồng ý. Và sau nhiều lần gặp gỡ với có sự hậu thuẫn của tôi thế là hai bạn cũng thành một cặp, nhà anh Nhật ai cũng vui, không câu lệ miễn sao hai đứa hạnh phúc là được. Bác Khuê bảo khi nào Thảo học xong thì cho hai người cưới luôn vì anh Nhật cũng gần 30 tuổi rồi…

Thảo còn nửa năm nữa thôi nên cũng nhanh lắm, cũng đồng nghĩa là tôi đã ở đây được hơn một năm rồi. Tôi vẫn tiếp tục dạy Bin và Bo và làm công việc tại nhà cuả Bảo, thời gian tôi và anh ta quen nhau cũng gọi là lâu, nhưng chúng tôi vẫn chỉ xảy ra những lần khẩu chiến chứ ngoài ra không tiến triển gì thêm.

Đợt này tôi phải học nhiều, cộng thêm công việc làm tốn thời gian nên tôi hầu như không có lúc nào để đi chơi cả. Bác Khuê thấy tôi vất vả, bác bảo tôi qua nhà ở và có ý nhận chị em tôi làm con nuôi nhưng tôi từ chối ngay. Tôi biết cả nhà bác tốt và có ý giúp chị em tôi nhưng tôi vẫn cố gắng lo cho em được, tôi bảo khi nào chị em tôi khó khăn nhất định sẽ đến tìm bác giúp đỡ. Tгêภ đời này tôi sợ nhất là món nợ ân tình, nợ tiền có thể trả, nhưng nợ ân tình thì khó trả lắm nên không dưới hai lần tôi đã từ chối ý tốt của cả nhà bác.

Bác biết không khuyên được tôi thì có vẻ buồn, nhưng vẫn tìm cách giúp tôi nhiều chuyện khác. Tôi biết chứ, nhưng thà tôi nhận những việc nhỏ bác giúp đỡ cũng không dám nhận món tình cảm to lớn kia. Tôi không muốn người khác bảo tôi sống lợi dụng vào gia đình bác, cơ hội với lòng tốt của bác.

Bác nhìn thấy tôi ngaỳ càng gầy thì xót xa lắm, khi nào tôi đến dạy bác cũng baỏ cô Hoa nấu canh gà cho tôi tẩm bổ, khi thì cháo tιм…những việc này tôi không từ chối được nên tôi nhận để cho bác vui…

Còn thời gian này bên nhà Bảo, tôi vẫn làm việc bình thường, nhưng có điều thay đổi rõ rệt là Bảo không còn khắt khe với tôi quá, nhưng bác Thanh thì có vẻ không thích tôi như lúc đầu nữa. Tôi cũng không biết vì sao, nhưng khi tần suất Quỳnh hay tới nhà bác chơi thì sự không hài lòng của bác với tôi ngày càng rõ.

Quỳnh khi có mặt cả nhà thì noí năng lịch sự với tôi lắm, nhưng không có ai là cô ta lộ nguyên bản chất đanh đá và cҺửι tôi không tiếc lời. Tôi vì còn nhiều thứ phải lo toan, với không kiếm chỗ nào lương cao mà công việc cũng không vất vả như ở đây nên tôi cứ nín nhịn cho qua. Có điều đó là ở phía tôi còn với người cố ý thì không như vậy…

Trưa hôm đó tôi đang nấu cơm thì thấy bác Thanh và Quỳnh đi spa về, bác bảo tôi pha cho bác cốc nước cam, tiện lấy cả cho Quỳnh thì tôi cũng vui vẻ đi làm. Lúc chuẩn bị mang ra thì Quỳnh vào nói để chị ta làm, tôi cũng không nghĩ ngợi gì mà để chị ta giúp, nhưng không hiểu sao vài phút sau bác Thanh gọi tôi ra nói với giọng khó chịu:

Advertisement

– Nhiên! Sao cháu lại cho muối vào cốc nước của chị Quỳnh thế?
– Cháu không có ạ! Cả hai cốc cháu chỉ cho một xíu đường thôi ạ!
– Đây cháu thử đi, xem bác có nói sai cho cháu không?

Lúc này Quỳnh lên tiếng nói như bênh cho tôi:

– Bác! Chắc là Nhiên nhầm thôi chứ không có ý gì đâu ạ!
– Nhầm gì! Ngày nào nó chả làm mấy việc như này, nhầm sao được cơ chứ?
– Thôi bác! Cháu không để bụng đâu ạ!

Bác Thanh chưa nguôi mà quay ra nói với tôi tiếp:

– Cháu phải nhớ chị Quỳnh là cô chủ tương lai của nhà này nên cháu liệu mà cư xử!
– Vâng ạ! Cháu xin lỗi bác và chị ạ!
– Cháu đi làm việc đi! Để tâm vào !
– Vâng ạ!

Tôi đi vào tíếp tục công việc dở dang của mình thì lát sau lại thấy chị ta cầm cái cốc đi vào, lúc này trong bếp chỉ có hai chúng tôi nên chị ta hiện nguyên hình, vứt mạnh cái cốc vào bồn rửa rồi nói:

– Mày thấy chưa?
– Tôi không hiểu ý chị!
– Mày đừng tưởng tao không biết mày có ý gì! Nhưng mày thấy rồi đó, mẹ anh ấy chỉ coi tao là con dâu của nhà này!
– Chị có ý gì thì nói thẳng ra đi, chứ đừng làm trò như hôm nay! Chị làm gì tôi đều biết đó!
– Ha ha…Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi, mày mà còn làm tao điên thì đừng có trách!

Tôi đoán chắc là chị ta có gì đó hiểu lầm tôi nên mới có ý hại tôi thế này, nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra lí do gì cả. Tôi có tranh giành với chị ta cái gì đâu, mà người thấp cổ bé họng như tôi thì lấy gì để giành với chị ta cơ chứ. Tôi muốn được sáng tỏ nên nói:

– Chị cứ thẳng thắn nói đi!
– Mày không hiểu hay cố tình không biết?
– Tôi thật sự không biết tại sao?
– Mày tránh xa anh Bảo ra, mày nên nhớ anh Bảo chỉ là của tao, mày là gì mà dám treò cao vậy?

Hóa ra là chị ta nghĩ tôi ςư-ớ.ק chồng sắp cưới của chị ta, mà nghĩ lại tôi và anh ta có gì đâu mà nghĩ thế được. Chưa bao giờ chúng tôi ngồi riêng tư nói câu chuyện được ʇ⚡︎ử tế thì làm sao mà có ý gì được, tôi phải chấm dứt việc này ngay để tôi còn làm việc cho yên tâm, chứ cứ tình hình này tôi cũng đau đầu lắm:

– Chị Quỳnh này! Tôi nghĩ chị hiểu lầm rôì! Giữa tôi và chồng sắp cưới của chị chỉ có quαп Һệ chủ tớ ngoài ra không có bất cứ chuyện mờ ám nào khác. Có gì chị cứ thẳng thắn trao đổi với chồng sắp cưới của chị.
– Mày thật không có?
– Tôi thề với chị là tôi chỉ có công việc thôi ngoài ra không có ý gì khác.
– Thế hôm trước tao đến đúng lúc mày và anh ấy noí gì với nhau trong bếp mà anh ấy vui thế?
– À, hôm đó là anh ấy có hỏi về chuyện học của Bin nhà anh Tuấn thôi chứ không có riêng tư gì đâu ạ!
– Tao tạm tin lần này, mày có nửa lời nói dối thì liệu hồn! Mà cấm mày bép xép với anh ấy về buổi nói chuyện hôm nay!
– Vâng.

Chị ta nói xong thì đi ra ngoài, tôi tiếp tục nấu nướng thì lúc sau nghe tiếng xe anh ta về, chắc nay người yêu sang nên về sớm. Tôi mặc kệ cũng không chào hỏi như mọi lần, nhưng tránh không được vì anh ta vừa vào cửa đã sai tôi:

– Cô để đấy, lên phòng tôi nhờ chút việc!

Người yêu tới thì không nhờ vả mà đi sai tôi làm gì, liếc nhìn ánh mắt khó chịu của chị ta thì tôi từ chối khéo:

– Tôi đang dở việc mà cô Lành đang bận nên để tôi làm sau được không ạ?
– Nhanh!

Tôi thấy mặt Bảo nhăn nhó quát tôi thế làm tôi cũng hơi sợ, đúng lúc ấy thì chị ta lên tiếng :

– Anh để em giúp Nhiên được không ạ!
– Được!

Quỳnh nghe thế thì mừng rỡ, nở nụ cười tгêภ môi thật mãn nguyện nhưng niềm vui vừa mới hé nở đó lại bị dập tắt ngay khi nghe anh nói tiếp:

– Em ở lại nấu ăn thay cô Nhiên, còn cô Nhiên theo tôi lên phòng ngay lập tức!
– Em…
– Sao? Em không muốn nấu cho nhà anh ăn à? Hay em không biết nấu?
– Dạ, em làm được, em sẽ nấu ạ!
– Vâỵ thì làm đi!

Tôi cứ đứng ngây người ra đó thì Bảo lại quát:

– Còn cô! Muốn làm hay nghỉ việc?
– Tôi…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Yêu thầm – Chương 5

18 giờ 18 phút trước

Yêu thầm – Chương 4

18 giờ 19 phút trước

Yêu thầm – Chương 3

18 giờ 20 phút trước

Yêu thầm – Chương 2

18 giờ 26 phút trước

Yêu thầm – Chương 1

18 giờ 27 phút trước