Người mang ánh dương – Chương 9

Vũ Linh 106

Quỳnh thấy hầu như ai cũng đứng về phía của Nhiên, biết giờ này mình có nói gì cũng không có lợi nên chỉ nhẹ nhàng hòa nhã:

– Dạ, là lôĩ tại con nên em ấy có phản ứng cũng là chuyện dễ hiểu ạ, thôi cả nhà mình ăn cơm đi, đừng vì chuyện này mà mất vui ạ!
– Con cứ hiền lành thế nó ЬắϮ пα̣t là phải.

Vy nghe mẹ nói Quỳnh hiền lành thì phì cười, cô liếc Quỳnh cười khẩy một cái rồi tập trung ăn coi như không phải việc của mình, còn bà Thanh lại tiếp tục:

– Từ nay nó mà ăn hϊếp con mẹ sẽ đuổi việc luôn!

Bảo ngồi từ nãy giờ mới lên tiếng:

– Mẹ đừng có làm việc theo cảm tính như thế?

Quỳnh thấy không ổn thì nói làm hòa:

– Bác! Anh Bảo nói đúng ạ, thôi mình ăn cơm đi bác!
– Con đấy! Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác thôi!

Bảo không nghe nổi lời của Quỳnh nhưng cũng không muốn bóc mẽ cô ta trước cả nhà nên chỉ nhắc nhở:

– Còn em, nếu cảm thấy rảnh rỗi quá thì tới công ty mà làm đi, đừng có suốt ngày đi chơi rồi nghĩ mấy việc không hay, anh không thích nói nhiều đâu!

Bà Thanh thấy con trai nói khắt khe thế thì bênh con dâu tương lai:

– Sao con lại nói em Quỳnh như thế!

Quỳnh sợ Bảo ghét mình nên kéo tay bà Thanh nói:

– Dạ, anh ấy nói đúng bác ạ, từ tuần sau con sẽ đi làm ạ!

Bảo với mọi người không nói gì nữa mà chỉ tập trung ăn, còn Vy, cô nghe ngứa tai qúa nên đứng dậy trước, Quỳnh thấy Vy mới ăn có chút ít mà đã đứng dậy thì tỏ vẻ quan tâm hỏi:

– Sao em ăn ít thế? Thức ăn không vừa miệng à?
– Thức ăn rất ngon mà chỉ tại vì ai đó làm tôi mất hứng thôi! Con xin phép cả nhà, con ăn no rồi ạ!

Quỳnh bị Vy nói đêủ thì ngậm đắng nuốt cay im miệng mà ăn, suốt bữa ba người đàn ông còn lại cũng giữ im lặng, chỉ có hai người phụ nữ hợp nhau là nói chuyện thôi! Vy đứng lên một lúc thì Bảo cũng xin phép ba mẹ đi lên phòng của mình.

Bảo đứng cạnh cửa sổ nhìn lên những vì sao sáng ngoài kia, lại nghĩ tới Nhiên chắc là tối vừa rồi bị ấm ức rồi, đứng một lúc lâu anh quyết định thay đồ, lái xe đi tới trường của Nhiên nhưng đợi tới giờ tan học mà vẫn không thấy cô ra. Bảo lấy máy gọi thì điện thoại tắt máy, cuối cùng sau một lúc chờ đợi vẫn không thấy cô thì anh lái xe quay về chỗ trọ.

Lúc vào tới cửa phòng anh nhìn thấy Nhiên đang ngồi ở bàn học với vẻ mặt thất thần. Thì ra hôm nay cô không đi học, có lẽ chuyện lúc chiều tối này đã khiến cho cô phải chịu ấm ức nhiều lắm! Bảo đứng ở cửa bao lâu mà cô cũng không nhận ra là có người đến, tới lúc Hải Bình em trai cô nhìn thấy anh lên tiếng chào, thì cô mới giật mình nhìn ra. Nhưng cô lại chả có một chút cảm xúc nào, cũng không định mời anh vào nhà mà cứ ngồi im như thế, mãi lâu sau cô chủ động bước ra ngoài rồi nói với anh:

– Anh có chuyện gì tìm tôi à?
– Đi daọ một lát không?
– Được! Nhân tiện tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!

Hai người đi ra hẳn ngoài ngõ, ʇ⚡︎ự nhiên không khí trầm lặng đến khó chịu, tôi trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, và hôm nay tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này:

– Anh nói trước đi! Tìm tôi có việc gì?
– Hôm nay ở nhà tôi cô bị mẹ tôi và Quỳnh nói gì à?
– Chuyện cũng không có gì đâu! Mà anh tìm tôi chỉ để nói thế thôi à?
– À…với tôi muốn hỏi xem chân cô đã khỏi hẳn chưa?
– Cảm ơn, chân tôi khỏi gần như hẳn rồi, còn chuyện giữa mẹ anh, Quỳnh và tôi chỉ là hiểu nhầm, anh hay ai muốn nghĩ sao thì tôi cũng không quan tâm, và hôm nay nhân tiện anh ở đây tôi cũng nói lời thẳng thật luôn.
– Chuyện gì vậy?
– Từ nay anh có việc gì cứ ghi ra rôì đưa cô Lành sai tôi làm chứ đừng nói chuyện trực tiếp với tôi hay nhờ tôi làm việc nếu có chị Quỳnh ở đó! Tôi hiểu cảm giác của chị ấy là ghen tôi với anh, chị ấy hiểu lầm tôi và anh có tình cảm với nhau nên đã rất nhiều lần gây khó dễ cho tôi. Nếu anh nghĩ cho hoàn cảnh chị em tôi thì nên tránh khi chị ấy có mặt một chút, tôi rất cần công việc này, bởi em tôi còn những hai năm nữa mới tạm qua giai đoạn khó khăn.
– Nhiên…
– Anh cứ nghe tôi nói hết đã! Chúng tôi sinh ra đã chẳng may mắn như anh nên tôi luôn tận dụng mọi cơ hội mình có được việc làm tốt, chỉ mong anh đừng để tôi mất đi cơ hội may mắn này! Coi như anh đang làm phúc giúp chị em tôi đi!
– Nhiên! Nếu tình cảm phía tôi có với em là thật thì em có tin tôi không?
– Không! Mà nếu có tôi cũng xin được từ chối!
– Tại sao vậy? Sao em không suy nghĩ lấy vài giây mà đã vội từ chối tôi?
– Tôi nói xong rồi! Tôi về đây! Nếu chị ấy lần nữa gây khó dễ với tôi thì có lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc ở đó!
– …

Bảo nhìn Nhiên bước đi mà lòng đầy đau đớn và day dứt, khó khăn lắm anh mới có cảm giác với một người con gáι, và can đảm nói ra được điều ấp ủ bấy lâu nay, vậy mà chưa kịp nghĩ thì cô đã từ chối ngay tức khắc. Anh đúng là nhận trước thất bại, nhưng không nghĩ lại thất bại một cách nhanh chóng như thế này!

Lái xe về nhà, tâm trạng anh vốn đã không ổn, lại thấy Quỳnh vẫn còn chưa chịu về thì anh càng chán nản, định đi lên phòng thì cô ta ngăn lại:

– Anh! Hôm nay em ngủ ở đây nha?
– Nhà em hết chỗ à? Đi về ngay cho tôi!
– Sao anh lại quát lên với em?
– Còn nói thêm câu nữa, tôi ném em ngay ra ngoài đấy! Đi về ngay!
– Anh…
– Cút…
– Hic …hic…

Bà Thanh nghe tiếng con trai ầm ầm quát mắng thì chạy vội ra, thấy cảnh con dâu tương lai khóc mếu thì xót xa hỏi:

– Con làm sao thế?

Quỳnh còn đang mải khóc mếu chưa trả lời được thì tiếng anh quát lên lạnh lùng:

– Mẹ thích cô ta đúng không? Vậy thì giữ cô ta lại đi! Con sẽ đi khỏi cái nhà này!
– Con … con à…

Bảo lên phòng thu dọn mấy bộ quần áo rồi lại sách valy đi ngay trong đêm, ai cũng không cản được anh. Vy thấy anh trai mặt buồn rười rười đi ra khỏi nhà thì quay ra trách giận mẹ mình:

– Mẹ thấy hài lòng chưa?
– Mày còn thêm dầu vào lửa à?
– Muốn anh ấy về nhà này ở mà còn cứ làm trái ý anh ấy, cũng chả ai như mẹ vì người ngoài mà ép con mình phải ra ngoài ở như mẹ bao giờ!
– Mày im lên phòng ngủ đi!
– Con cũng chả muốn nhìn cảnh tượng này đâu, con đi ngủ đây, anh Thịnh lên phòng đi, anh Bảo đi rồi, chắc từ giờ anh ấy không đặt chân về đây nữa đâu.
– Mày …chúng mày cút hết đi… con với chả cái!
– Ba! Ba cũng đi ngủ cho khỏe đi! Mẹ cứ thế này rồi không biết ai còn muốn ở chung nữa không!

Vy giận mẹ nên hôm nay cô cãi với mẹ đến cùng, lại nhìn sang cái con quỷ cái Quỳnh chỉ muốn táng cho mấy phát, chỉ vì cô ta mà anh trai cô có nhà ấm cúng phải ra ở một mình. Đúng là cái loại mặt dày trơ trẽn, hiền dịu gì cái loại giả taọ đầy móng vuốt đó chứ, mà không biết mẹ mình bị cô ta bỏ bùa mê tђยốς lú gì mà cứ nghe lời cô ta răm rắp. Cả nhà mấy người buồn bã nhìn cảnh Bảo ҳάch va ly đi trong đêm khuya, ông Trịnh thở dài nhìn vợ chán nản không muốn nói thêm gì mà chỉ lặng lẽ đi về phòng ngủ…

Hôm sau tôi tới làm, thấy không khí nhà này cứ ảm đạm kiểu gì ấy, cô Lành cũng không nói nhiều như ngày thường. Tôi thì không dám nhiều chuyện nhà nguời ta nên cũng chỉ nghĩ thế thôi. Tối đó không thấy anh ta về nhà, mà mấy ngày hôm sau cũng không thấy luôn, lúc này tôi đoán là nhà anh ta lại xảy ra chuyện gì rồi. Có điều tôi cũng không hỏi thăm gì cả, nhưng tới chiều hôm sau lúc tôi chuẩn bị về thì cô Lành thở dài nói:

– Nhà đang vui vẻ yên ổn mà chỉ tại cái cô Quỳnh kia mà mấy hôm nay buồn phiền!
– Sao vậy cô?
– Thì suốt ngày làm phiền cậu Bảo, nghe đâu cậu ấy không thích cô ta mà bà chủ cứ gán ghép, mấy hôm trước cãi nhau một trận rồi ngay đêm đó cậu ấy lại bỏ đi rồi!
– Căng thẳng vậy hả cô?
– Ừ! Chắc lần này cậu ấy không về luôn í chứ!
– …

Advertisement

Thôi, anh ta đi cũng tốt, có như thế mình đỡ bị chị ta ăn hϊếp, gây khó dễ nữa. Hãy để như mọi chuyện trở lại như cũ đi, từ giờ trở đi sẽ không có gì gây cản trở cho công việc của mình nữa rồi…

Cứ tưởng thế đã yên nhưng chị ta vẫn đôi lúc tức giận ở đâu mà mỗi về nhà bác Thanh chơi lại lấy cớ mắng mỏ, đổ Ϯộι lên đầu tôi, có hôm chị ta đang mắng tôi thì Vy đi làm về thấy thế thì đứng lại nói cô ta mấy câu. Bình thường Vy trông lạnh lùng kiêu căng nhưng chưa bao giờ cҺửι tôi cả, hôm đó còn bênh vực cho tôi nữa làm chị ta tức rồi cụp đuôi đi về ngay, lúc chị ta về thì Vy có nói với tôi:

– Cô không biết nói lại người khác à? Cứ để người ta cưỡi lên đầu lên cổ thế?
– Tôi cảm ơn cô đã bênh vực tôi, nhưng cảnh đi làm thuê thì tôi có thể nói gì được!
– Làm thuê cũng có quyền công dân chứ, mà nhà này có phải của cô ta đâu, lần sau cô cứ táng thẳng mặt cho tôi, đồ hách ᴅịcҺ mà!
– Dạ, cảm ơn cô ạ!

Tôi không nghĩ là Vy lại ghét Quỳnh như thế, tôi thấy cô ấy ít nói, lạnh lùng nhưng lại không kiểu tiểu thư ỷ giàu hϊếp yếu. Nhà này tôi cảm giác mấy người con giống tính bác Trịnh điềm đạm chứ không kiểu cách và khinh khỉnh như bác Thanh. Ngay cả Bảo nhiều lúc cáu gắt nhưng anh ta lại không tỏ ra khinh khi những người như tôi, kiểu của anh ta là trong ấm ngoài lạnh ấy. Số chị ta cũng may mắn khi được ghép đôi với anh ta, mà thôi kệ họ đi, chuyện nhà họ quan tâm làm gì, từ giờ mình đi làm cứ dễ thở là được.

Thế nhưng đời không như là mơ, chị ta lại điên ҟҺùпg suốt ngày gây hấn với tôi, bảo tôi là úp mở với anh ta, rồi còn nói là vì tôi mà anh ta dọn ra ngoài ở để dễ bề đi gặp tôi. Chị ta đúng là điên rồi, từ hôm anh ta đi tôi chỉ gặp có hai lần ở gần trường. Hai lần đó tôi cũng chẳng biết anh ta đi đâu mà rẽ vào đó nữa, tất cả chỉ là vô tình gặp thôi, chứ làm gì có chuyện chúng tôi hẹn hò nhau, với cũng không nói gì thân mật cả mà chỉ hỏi vài câu thông thường. Thế nhưng chị ta nhất quyết không tin mà còn quăng cho tôi một sấp ảnh nữa…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất