Phu nhân quyền thế – Chương 5

Vũ Linh 557

Nghe ông Kha hỏi, Bảo An chưa kịp có phản ứng gì thì Quân đã vội lên tiếng:

– Dạ! Chương trình học lên Tiến sĩ đã có rồi, con không có thời gian nghỉ mà vợ con cũng bận vào dự án mới nên hai đứa thống nhất để sau rồi đi ạ!

– Làm gì thì làm cũng phải có thời gian nghỉ ngơi. Con liệu mà sắp xếp đừng để vợ con tủi thân!

– Vâng. Con biết rồi ba!

– Thôi, ngồi xuống ăn đi!

Kết hôn giả thì làm gì có tuần trăng mật mà mong thế nên sau hai ngày nghỉ thì cả An và Quân ai vào việc của người đó. Quân vẫn đi chiếc xe máy cũ của mình như thường lệ còn An với chiếc xế hộp đắt đỏ nhưng đâu chừng được một tuần thì không thấy An ʇ⚡︎ự đi xe ô tô nữa mà bắt taxi đến công ty. Có điều đi taxi cũng chỉ được hai ngày, sang ngày thứ ba thì cô lấy cớ nhờ Quân chở mình đi làm.

– Em đang vội, đợi taxi đến thì muộn, anh có thể chở em qua công ty được không ạ?

– Xe ô tô của em đâu mà mấy hôm nay anh thấy em đi taxi?

– Xe cho đi bảo dưỡng rồi với tại em thích đi xe máy!

Dương Hồng Quân đồng ý chở Bảo An nhưng khi đến nơi anh nghiêm túc nói với cô:

– Lần sau nhỡ xe thì em nhờ Nghĩa tới chở đi cho khỏi bụi, khỏi nắng! Mà mặc quần áo lịch sự thế kia đi xe máy không hợp đâu!

– Trưa anh nhớ qua đón em về ăn cơm nhé! Anh đi cẩn thận! Em vào làm đây!

Nhưng trước lời nghiêm túc thật lòng của Dương Hồng Quân thì Bảo An lại không mảy may để ý khiến anh chỉ biết thở dài quay xe đi tới trường.

Hết giờ lên lớp, Dương Hồng Quân cố tình chưa muốn về nhà ngay thì lúc sau anh nhận được tin nhắn của Bảo An gửi đến với nội dung.

– Em đợi anh ở cổng công ty rồi!

– Anh bận không về được! Em ʇ⚡︎ự bắt xe hay nhờ Nghĩa chở về đi!

– Em đói bụng lắm!

– Em có phải trẻ con đâu!

– Nếu anh bận thì em ở lại làm tiếp vậy! Em nhịn đến tối về ăn cơm của ba nấu!

Đọc tin nhắn của Bảo An gửi tới khiến Dương Hồng Quân bực bội nhưng sau đấy cũng không kiên trì được lâu, cuối cùng cũng phải phóng xe tới công ty của cô, có điều lúc anh đến thì An không còn đứng ở dưới chờ nữa. Quân vừa thấy phiền nhưng lại có chút không yên tâm nên nhắn tin qua cho cô.

– Em đi đâu rồi?

– Em đang ở tгêภ văn phòng!

– Không làm nữa! Về đi!

– Thôi. Em ở lại làm tới tối rồi về!

– Định nhịn đói à?

– Nhịn một bữa cũng không sao!

– Xuống đi! Anh đang ở dưới này!

Bảo An đứng tгêภ tầng nhìn xuống từ nãy đã thấy Quân rồi nhưng cô chưa vội xuống ngay mà cứ lấn lá thì vừa hay Nghĩa đi qua. Thấy bạn già cứ lấp ló sau tấm rèm nhìn ra cửa sổ thì cậu đi vào vỗ vai cái đét.

– Á…

– Làm chuyện mờ ám gì mà giật mình hả?

– Ông làm tôi hết hồn!

– Mải ngắm thằng nào mà tôi vào không biết? Đâu…Thằng sáu múi nào hơn anh Quân nhà ta mà bà đắm đuối nhìn từ nãy giờ hả?

Vừa nói Nghĩa vừa ngó ra nhìn theo hướng của An liền phát hiện Quân đang cầm máy điện thoại bấm bấm gì đó mà ở tгêภ này điện thoại của An lại nghe ϮιпҺ ϮιпҺ thì Nghĩa bĩu môi.

– Thôi… An ơi…Bà về đi cho tôi nhờ. Còn bày đặt anh nhắn em trả lời nữa. Mắc mệt với ông bà quá!

– Im đi! Mặc kệ nhà tôi!

– Gớm! Lắm chuyện!

Chỉ có Nghĩa là biết tường tận chuyện kết hôn giả của An nên cô cũng không ngại mà nói sự tình hiện giờ của mình.

– Nếu Quân chịu bật đèn xanh thì tôi đi một bước dài liền nhưng tại anh ấy cứ nhất định giữ khoảng cách nên tôi mới phải làm trò như này đấy!

– Thế cứ ngày nào cũng dền dứ như này ấy hả?

– Phải kiên trì thôi chứ đâu tốt số như ông, được Thủy nó cầu hôn lại còn tặng ông cả nghé con nữa!

– Thế tôi chúc bà chân cứng đá mềm nhé! Tôi về chăm vợ bầu đây!

– Phắn đi!

Nghĩa đi ra ngoài thấy Quân vừa nhắn vừa nhìn lên tгêภ tầng thì cậu liền nghĩ cách giúp bạn mình. Nghĩa làm như vô tình rồi hỏi Quân:

– Ơ… Anh Quân! Anh tìm An hả?

– Ờ… Nghĩa à!

– Sao thế? Hai người cãi nhau sao mà em thấy An có vẻ buồn buồn?

– Không có.

– Thế chắc có chuyện rồi chứ từ trước giờ em không thấy An như vậy bao giờ. Để em quay lại xem cô ấy thế nào!

Nghĩa làm như thật, quay người liền trong tíc tắc thì Quân vội ngăn cậu lại.

– Để tôi đi cho! Nghĩa giúp tôi báo bảo vệ để tôi lên đó được chứ?

– À… Được. Được!

Nghĩa ngay lập tức ra hiệu cho bác bảo vệ và còn dặn từ lần sau nếu Quân có đến đây thì để anh đi thẳng lên gặp An mà không cần phải báo cáo. Nghĩa trước khi lên xe rời đi còn cẩn thận dặn Quân:

– Anh lên tầng ba rồi rẽ trái là tới phòng của An nhé!

– Cảm ơn Nghĩa!

Dương Hồng Quân dựng xe gọn vào trong rồi đi lên phòng làm việc của An, nhưng khi anh vừa lên tới nơi thì cô cũng đi ra. Hai người đối mặt nhau, An bất ngờ còn Quân thì lên tiếng hỏi ngay.

– Anh nhắn tin tiếp không thấy em trả lời, tưởng em có chuyện gì!

– À… Lúc ấy em bận nghe điện thoại. Mình về thôi!

– Ừ.

Hai người quay trở xuống, Dương Hồng Quân tính hỏi An câu gì đó nhưng cuối cùng chuyển sang giục cô:

– Em đội mũ bảo hiểm vào đi!

– Tay em vừa bị đau, giúp em đội lên được không?

– Không sao chứ?

– Đau ở ngón cái thôi!

– Làm gì không cẩn thận vậy?

– Lần sau em sẽ chú ý, không bất cẩn nữa!

Tình huống đội mũ bảo hiểm đối với mấy đôi yêu nhau làm rất ʇ⚡︎ự nhiên nhưng đây là vợ chồng giả nên cứ lóng nga lóng ngóng. Đội được cái mũ lên thì Quân cũng đỏ hết mặt vì An cứ nhìn anh chăm chăm.

– Được rồi! Em ngồi lên đi!

– Em ôm anh được không?

– Sao vậy?

– Ngồi xa ánh nắng hắt vào da em!

– Thì lần sau nhớ mặc áo chống nắng vào!

– Thế hôm nay em quên thì cho ôm nhờ chút nhé?

Thấy Quân không trả lời thì An mạnh dạn ôm nhẹ vào eo anh, đi được một đoạn vẫn không thấy Quân có ý kiến thì cô ôm chặt hơn xíu nữa và sau đó là tham lam áp đầu sát lưng anh thì bấy giờ Quân mới lên tiếng.

– Em ngồi thẳng lên chút đi!

– Thôi. Nắng xuyên mặt em thì da sẽ xấu lắm!

– Sao lúc trước bảo không sợ?

– Thì về nghĩ lại thấy anh nói có lý nên em quyết định thay đổi!

– Chỉ được cái lí do!

– Lí do đâu.

Có nói gì thì An cũng nhất quyết lấy lí do bằng được chứ nhất định không ngồi thẳng người nên Quân cũng đành chịu cho đến khi về nhà. Hai người về muộn hơn thường ngày nên ông Kha và Hà Vi ăn cơm trước, còn để phần hai vợ chồng. Rửa tay xong cả hai ra ngồi ăn cơm thì Quân hỏi:

– Xe của em bao giờ sửa xong?

– Em tính không đi ô tô nữa!

– Sao vậy?

– Tự nhiên em thích được đi xe máy!

– Người ta thích đi ô tô tránh nắng mưa còn không được. Em có lại muốn đi xe máy! Sống ngược đời vậy?

– Lâu lâu quay về tuổi thơ cũng hay mà! Nếu anh không tiện chở em thì em thuê xe ôm đi cũng được. Lúc nào cần đi tiếp khách thì em ới cậu Nghĩa!

Không biết nói gì với An tiếp nên Quân lặng lẽ ăn cơm, Bảo An cũng im lặng ăn cho đến khi cả hai xong bữa thì cô đứng lên dọn dẹp. Quân không tranh phần rửa bát của cô mà chủ động đi lau bàn. Nhìn cảnh này đúng kiểu vợ chồng cùng làm công việc ngoài xã hội nhưng khi về tới gia đình là cùng nhau san sẻ việc nhà. Quân lau dọn bàn ghế xong thì lúc sau An cũng cất bát gọn gàng. Thời gian nghỉ trưa không có nhiều nên anh nhắc cô tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi.

– Em vào trong ngủ chút đi! Anh ở ngoài này cũng được!

– Anh ngồi đây lát ba hỏi thì biết nói sao?

– Anh có cách!

– Anh nói xem? Hai vợ chồng mới cưới thường người ta sẽ làm gì? Tranh thủ từng giây phút bên nhau hay là mỗi người một nơi khi có cơ hội?

– …!!!

– Anh muốn ba nghi ngờ sao?

Tự nhiên thấy sao mà quá rắc rối, Quân không nói được gì thì lẳng lặng đi về phía phòng ngủ, An thấy vậy cũng tủm tỉm đi theo sau. Chỉ là khi vào trong rồi Quân lại chọn ngồi ở bàn làm việc mà không ℓêп gιườпg, An nhận ra anh cố tình trốn tránh việc nằm cùng mình thì cô cũng vờ như không quan tâm mà lúc sau nữa mới lên tiếng.

– Em chỉ có khoảng gần một tiếng nghỉ trưa nên anh có thể nào đừng bật đèn được không?

– Đèn làm việc thôi mà! Đèn kia anh tắt rồi!

– Dù anh bật đèn làm việc em cũng khó ngủ!

– Được rồi! Anh tắt đây!

Không ngồi đó được nữa nên Quân đành ℓêп gιườпg nằm nhưng anh vẫn cố ý nằm sát ra mép ngoài cùng thì lúc sau An làm như ngủ say, trong mơ màng cô quay sang ôm lấy anh. Quân bị hành động đột ngột này làm cho giật mình nhưng thấy An vẫn nhắm mắt ngủ ngon thì anh cũng không dám hất cô ra mà để nguyên như vậy cho cô ôm như ôm cái gối. Được đà, An mỗi lúc một nhích sát hơn và cuối cùng là gần như là nằm nửa người lên anh.

Dương Hồng Quân tới lúc này khó chịu vô cùng, xoay ngang không được, xoay dọc cũng không mà hất An sang bên cạnh thì không nỡ vì sợ người ta thức giấc. Sau cùng bụng bảo dạ cố gắng chịu thêm lúc nữa thì chẳng biết sao An lại nới lỏng tay. Thừa dịp Quân vội vàng gỡ tay đẩy nhẹ cô nằm cách xa mình một chút rồi bật dậy sau đó. Đứng xuống đất rồi mà nhìn người tгêภ giường vẫn say giấc nồng thì thở dài, Quân mau chóng rửa mặt thay đồ rồi đến giảng đường cho kịp.

Khi cάпh cửa phòng vừa khép lại thì có đôi mắt nào đó mở to, Bảo An nhìn ra cửa rồi cứ vậy nằm lăn tгêภ giường cười thầm, kể ra cũng đáng yêu đó chứ…Nhưng chưa dừng lại ở đó, An đợi Quân chừng dạy hết tiết đầu thì nhắn tin gửi qua.

– Anh đi dạy sao không gọi em?

Tin nhắn vừa gửi đi thì vài giây sau đã có phản hồi.

– Anh thấy em ngủ ngon nên không gọi!

– Chiều em còn có việc mà!

– Thế giờ đi kịp không?

– Không kịp!

– Vậy phải làm sao?

– Hy vọng Nghĩa đón khách giúp em rồi!

Đọc tới tin này Quân bất giác mỉm cười rồi cũng không biết sao lại nhắn tiếp một tin có ý trêu cô:

– Từ bao giờ mà Sếp làm ăn thiếu trách nhiệm thế?

– Từ ngày lấy chồng đấy!

– Kết hôn giả mà khiến Sếp ρhâп tâm thế à?

– Thì cũng bận làm tròn vai mà!

– Vai gì?

– Vợ đảm, con dâu ngoan ấy!

– Thế à? Vậy tiếp tục bận mải đi nhé!

Có lẽ đã hết giờ giải lao rồi nên An cũng biết ý kết thúc cuộc nhắn tin.

– Anh đến giờ đi dạy tiếp rồi à?

– Ừ.

– Vậy anh lên lớp đi! Em gọi xe đến công ty đây!

– Đi taxi! Không đi xe ôm!

– Vâng.

Đôi khi chỉ cần mấy cái tin nhắn buâng quơ cũng khiến đối phương cười vui vẻ và An cũng vậy. Cô sau đó chuẩn bị quần áo gọn gàng thì Nghĩa cũng tới đón. Lên xe ngồi nghĩ lại mấy cái tin của chồng hờ gửi vẫn khiến An cười tủm tỉm. Và càng vui hơn nữa khi bất ngờ nhận tiếp một tin nữa của anh gửi đến.

– Tan làm đợi ở cổng công ty!

Nội dung chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng khiến An vui còn hơn cả trúng số ᵭộc đắc. Nghĩ lại lúc trước cứ một hai thích mấy anh chàng lãng mạn, đẹp trai, ga lăng, nhà giàu nhưng khi gặp Quân chỉ lần thứ hai đã khiến An muốn vứt bỏ ngay cái tiêu chí ấy và tìm mọi cách để tiếp cận anh bằng được. Không phải soái ca thì sao, có vẻ khó gần ít nói thì sao, miễn là sống tình cảm, biết quan tâm tới người khác là đủ rồi.

Nghĩa lái xe cứ thấy An nhìn cái điện thoại rồi cười mãi thì hắng giọng.

– Ê… Bà làm gì mà cứ cười như con dở vậy?

– Kệ tôi!

– Để tôi đoán nhé! Là tin nhắn của ông Quân đúng không?

– Ừ!

– Biết ngay mà! Chỉ có ông ấy mới khiến bà ngây ngô như này chứ từ trước giờ có kiểu hâm hấp như vậy đâu!

– Tập trung lái xe đi bố ạ! Con còn chưa nhận được lời yêu của người ta đâu đấy!

– Bà mà cũng có lúc thế này cơ?

– Đôi khi cọc đi tìm trâu cũng chẳng có gì lạ nhé!

Ha… ha…

Mặc cho Nghĩa cười mỉa mai thì An cũng không thèm để ý nữa mà chỉ tập trung nhắn trả lời cho ai đó thôi.

– Vâng. Em đợi anh!

Thời gian làm việc chưa bao giờ mà nhanh tới vậy, mới đó mà đã hết giờ làm, An đi bộ dần xuống cổng công ty đợi Quân thì lúc sau anh cũng tới. Chỉ là khi này vào giờ tan ca, nhân viên nhiều người để ý, mà họ nhìn thấy Sếp của mình ngồi sau một chiếc xe máy cũ thì ai ai cũng ngạc nhiên, thắc mắc. Quân cũng nhận ra những ánh mắt tò mò đó nhưng anh khi này không bận tâm mấy mà chỉ giục cô đội mũ bảo hiểm lên. Tuy nhiên An vẫn như lúc trưa, lười biếng nhờ vả anh.

– Tay em vẫn chưa khỏi. Anh giúp em đi!

– Rửa bát được mà không đội được mũ à?

– Em đeo gang tay rửa đó! Mà lúc trưa anh cũng không ga lăng gì cả. Biết em tay đau còn để em rửa nữa!

– Ai bảo tranh?

– Thì anh cũng phải biết ý chứ!

– Xong rồi! Lên xe đi!

– Thế có phải tốt bụng không!

Tгêภ đường về nhà Bảo An lại tìm cách gần gũi Quân, cố ý ʋòпg tay qua eo của anh ôm lấy thì lần này Quân phản ứng ngay. Chỉ là phản ứng có hơi lạ…

– Thời tiết này còn nắng nữa đâu?

– Không nắng nhưng em sợ gió bay!

– Mũm mĩm như em thì bay kiểu gì?

– Anh là đang chê em béo đó à?

– Đâu có! Nhưng cân vội chắc cũng vượt chỉ số cho phép!

Thấy Quân nói cũng đúng, nhìn lại mình rõ là dạo gần đây đã tăng cân không ít nhưng cũng tại mấy món ba chồng nấu ngon quá nên An chẳng thể kìm hãm nổi…

– Sao vậy? Tự nhiên lại im lặng thế?

– Không sao!

– Mỏi tay rồi à?

– Em có làm gì đâu mà mỏi tay!

– …!!!

Nói rồi mới nhận ra là tay mình đã bỏ khỏi eo của Quân từ lúc nào nhưng sau đó An cũng không ôm lại nữa mà cầm vào túi ҳάch của mình cho đến khi về nhà.

Giờ này vẫn còn sớm mà đã thấy ông Kha nấu cơm nước xong xuôi thì An ái ngại nói với ông.

– Ba! Lần sau bữa tối ba để con nấu cho ạ!

– Không sao! Các con đứa bận đi học, đứa đi làm thì cứ để ba nấu cho. Có bữa cơm thôi chứ nặng nhọc gì đâu. Ba ở nhà hoài cũng buồn!

– Ba buồn thì cứ đi chơi với mấy bác trong khu phố, đi bộ hay ᵭάпҺ cờ cũng giải trí thư thái ba ạ! Lần sau việc nấu nướng bữa tối ba cứ để con làm, hôm nào con bận thì con gọi trước cho ba hoặc em Vi được không ạ?

– Thôi được rồi! Hai đứa mau đi thay đồ rồi ra ăn cơm, em nó cũng về kia kìa!

– Vâng ạ!

Bảo An tắm trước rồi ra dọn cơm với ông Kha, sau đó là Quân rồi Hà Vi cũng ngồi vào bàn ăn. Mọi ngày An ăn nhiệt tình và ngon miệng lắm nhưng bữa nay cô chỉ ăn đúng có mỗi cơm với món rau luộc. Ông Kha thấy con dâu nay ăn uống như vậy liền quan tâm hỏi han:

– Sao thế con? Mấy món này không hợp khẩu vị của con à?

– Dạ. Không ạ! Là từ nay buổi tối con muốn ăn thanh đạm một chút thôi!

– Đi làm vất vả cả ngày sao ăn thanh đạm được. Phải bổ sung chất vào chứ!

Nói rồi ông Kha gắp luôn cả cái đùi gà rồi tiếp đến là miếng cá rán to vào bát của cô thì An vội vàng hô lên:

– Ba ơi! Nhiều như này con ăn không hết ạ!

– Ăn cố hơn làm cố con ạ! Mau ăn đi!

Dương Hồng Quân ngồi bên cạnh nhìn cảnh này thì phì cười, cả Vi cũng khúc khích nhưng nó không chỉ cười không mà còn gắp tiếp một cái đùi nữa đặt vào bát của cô.

– Đối với ϮhịϮ gà thì chị thích ăn nhất hai cái đùi, vậy hôm nay em nhường chị nhé!

– Thôi…

– Chị không cần ngại đâu. Hôm nay em thề không tranh ăn với chị!

– Con bé này…

– Hi hi… Chị ơi… Mũm mĩm mới đáng yêu… Cứ ăn mạnh lên đừng ngại ạ!

Vừa mới quyết định giảm cân từ tối nay mà hết ba chồng rồi đến em chồng chăm sóc thế này thì làm sao giảm được, cứ đà này cái dạ dày lại có dịp phình to rồi thì giảm làm sao? Bảo An nhìn bát cơm đầy thức ăn của mình mà dở khóc dở cười. Cô ᵭάпҺ ánh mắt sang cầu cứu với Quân thì anh thản nhiên coi như không biết. Ăn hết bát cơm liền xin phép ông Kha đứng dậy ra ngoài. Có điều khi kết thúc bữa ăn thì anh lại quay vào và lên tiếng nhắc nhở em gáι:

– Hà Vi! Em xem rửa bát rồi dọn dẹp bếp sạch sẽ đi nhé!

– Vâng. Em biết rồi! Cứ làm như em ăn hϊếp chị dâu không bằng!

– Không ăn hϊếp nhưng dạo này em ỷ lại ba và chị An chiều em quá nên em cũng lười biếng đi đó!

– Em đâu có lười mà vì ba và chị dâu thương em chứ bộ!

– Đứng dậy dọn đi! Chị đi làm cả ngày rồi đấy!

– Vâng…Vâng…

Dương Hồng Quân nhắc nhở em gáι xong liền kéo tay An đứng lên:

– Em ra đây anh nhờ chút!

– Có việc gì ạ?

– Đi bộ không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất