Qua mùa giông bão – Chương 55

Vũ Linh 155

Tác giả : Yên An

Khôi Nguyên và Khả Hân cùng đứng dậy thay đồ rồi bật đèn pin đi theo chỉ dẫn tгêภ con đường khá chênh vênh đến Hồ Nhì để nghỉ lại. Bởi nơi đây có những tán cây to, khung cảnh vừa hùng vĩ lại lãng mạn nên các bạn trẻ thường chọn làm chốn dừng chân.

Tгêภ đường đi, nghĩ đến chuyện lúc chiều mà Khả Hân vẫn run. Cô cũng không hiểu mình nói lời yêu Khôi Nguyên có đúng hay không? Ai nhìn từ ngoài vào có thể thấy cô yêu vội vã, yêu quá nhanh và câu trả lời ” tiếng sét ái tình ” chỉ là ngụy biện. Một người mới thoát khỏi đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 hôn nhân như cô sao đã vội yêu? Nhưng tại sao căm thù Hải Đăng lại có thể hoàn toàn mất niềm tin ở tất cả đàn ông? Khả Hân công nhận mình ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, nhất là với một người đàn ông quá ưu tú như Hoàng Khôi Nguyên.

Cô không hiểu sao bên anh ấy, mình lại có cảm giác vui vẻ, cũng chẳng hiểu sao lại hậm hực khó chịu khi các cô gáι khác nhìn anh, chỉ trỏ anh. Chỉ mấy ngày trước, trong mắt cô, anh chỉ là kẻ lạnh lùng, nhưng từ lúc ở Ьệпh viện, sao cô lại cứ có cảm giác quen thuộc mà không thể nhớ ra. Có lẽ đã chứng kiến cảnh bố mẹ cùng mẹ con bà Lê Thi lúc xưa nên Khả Hân nghĩ mình nên tôn trọng tình cảm, thậm chí chút cảm tính của mình. Cô không cho phép mình yếu đuối, Chu Khả Hân hiền lành nhưng không bao giờ nhu nhược về những điều không đáng. Nên cô nghĩ sẽ cho mình một cơ hội. Không phải vì anh ấy ưu tú mọi mặt mà trước hết chính là vì cái cảm giác yên bình cô có được khi ở cạnh Khôi Nguyên.

Cô đã từng yêu thương, từng nhung nhớ và từng đau đớn. Vì thế, lúc chiều, khi nghĩ không bao giờ gặp anh ấy nữa, một cảm xúc lạ lẫm trước đây chưa bao giờ xuất hiện bỗng dâng lên trong cô. Dù cô không hiểu vì sao anh lại nói yêu cô từ rất lâu rồi và vì sao mới vào công ty hơn một tuần mà đã nói lời yêu nhưng Khả Hân lại không thấy ân hận chút nào. Hay lòng cô đã đủ đớn đau để không còn biết sợ hãï? Dẫu sao đi nữa, giờ đây, Hoàng Khôi Nguyên cũng cho cô thấy tin tưởng và vui vẻ, bởi cô đã qua cái tuổi vụng dại nhưng tình yêu nhiều lúc không giống bộ môn toán học để tính đếm. Vì thế, Khả Hân để trái tιм mình mở ra lần nữa để đón nhận Khôi Nguyên.

Đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng Hoàng Khôi Nguyên vẫn nghe tiếng cô nấc nhẹ hoặc giật mình khi nghe côn trùng kêu:

– Khả Hân, em sao thế, em sợ hả?

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ, em vẫn hơi sợ khi nghĩ lại chuyện lúc chiều chứ không phải sợ cảnh ở đây ạ! Hồi bé em từng sống ở Gia Lai, từng đi đường rừng mà. Với lại, Chu Khả Hân không thuộc tuýp phụ nữ yểu điệu yếu đuối dễ ЬắϮ пα̣t đâu nhé!

Vừa lúc đến chỗ dựng lều, Hoàng Khôi Nguyên đặt mọi thứ xuống, dựng lều xếp lên, trải bạt ra và cười:

– Ai bảo Khả Hân của anh dễ ЬắϮ пα̣t? Chỉ là…

Anh định nói rằng cô quá hiền lành, thật thà nên mới bị Hải Đăng lừa gạt một thời gian dài. Nhưng rồi anh nuốt tất cả những lời đó vào trong. Nỗi đau của cô cũng là của anh, anh và cô đều không muốn nhắc tới. Nhưng Khả Hân đâu nhìn ra suy nghĩ đó, cô nhoẻn cười:

– Chỉ là làm sao ạ?

Khôi Nguyên tủm tỉm:

– Chỉ là em xinh quá nên khó giữ thôi!

Khả Hân đã quen với lối ăn nói hóm hỉnh của anh nên cô trêu lại:

– Có phải vì em quá xinh đến nỗi ông Diêm Vương cũng xao xuyến nên anh hoảng quá phải bật dậy không?

Khôi Nguyên không nhịn nổi cười, anh đang sửa lại bạt mà cũng lao tới ôm cô, cù vào nách cô:

– Em dám trêu anh hả?

Khả Hân bị cù, nhột không chịu được, cả cười cả nói:

– Em xin lỗi, em sai rồi!

Nhưng anh chàng ranh mãnh đó không chịu tha, vẫn tiếp tục cù Khả Hân:

– Em bướng quá, anh phải phạt em mới được!

Hai người cứ xô đẩy, cuối cùng ngã cả ra bạt. Người Khôi Nguyên ngã lên người Khả Hân khiến cả hai bỗng chuyển sang một tư thế rất mờ ám. Dù không gian nơi đây khá hoang sơ nhưng lại là khu du lịch nên những ngọn đèn được giăng mắc rất đẹp tạo khung cảnh lãng mạn. Phía xa xa, một số lều trại cũng đã được dựng từ lâu để nghỉ lại. Khả Hân mặt nóng bừng, tιм ᵭ.ậ..℘ loạn xa trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, cảm giác vừa ấm áp vừa ngượng nghịu khiến cô muốn đẩy Khôi Nguyên ra mà tay chân cứ như không biết phải làm sao. Hoàng Khôi Nguyên đang liến thoắng bỗng im bặt. Đây không phải lần đầu tiên anh chạm vào ς.-ơ τ.ɧ.ể Khả Hân nhưng chưa bao giờ hai người ở trong tư thế ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ như thế này.

Khôi Nguyên từ từ cúi xuống chạm môi mình vào môi cô. Khả Hân từ từ khép đôi mi và hé môi chờ đợi. Làn môi Khôi Nguyên rất mềm, mỏng lại mát nữa, luôn tạo cho Khả Hân cảm giác dễ chịu khi chạm vào. Anh hôn cô nhẹ nhàng từng chút một như người ta nhấm nháp hương vị của một loại ɾượu tình ở miền núi xa thẳm nào đó, ngây ngất và nồng đượm. Chiếc lưỡi phong tình nhẹ nhàng len lỏi, tìm kiếm và cuốn lấy lưỡi của Khả Hân rồi kéo theo vị ngọt nơi đó mà mút mát, mà đẩy đưa. Bàn tay của anh đỡ lấy gáy cô, tay kia vuốt nhẹ và giữ eo cô. Khả Hân ôm lấy cổ anh rồi vùi hai bàn tay vào mái tóc vẫn còn hơi ướt của Khôi Nguyên. Tгêภ có bầu trời, dưới có tiếng suối chảy róc rách, ở giữa có cô và anh đang say đắm hôn nhau trong khung cảnh hoang sơ với những ánh đèn giăng mắc. Một lúc sau, hô hấp của cả hai đã khó khăn, chiếc lưỡi của Khôi Nguyên đã càn quét mãnh liệt trong khoang miệng Khả Hân, anh lưu luyến rời ๒.ờ ๓.ô.เ cô, giọng khàn khàn:

– Khả Hân, anh…

Nhìn ánh mắt đầy nhu tình của Khôi Nguyên, Khả Hân hiểu chứ, một người đàn ông rất khó kiềm chế trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng thực ra, mối quαп Һệ này đến với cô quá bất ngờ, không phải cô chưa tin anh mà đúng ra là cô chưa sẵn sàng. Nhưng cô không biết phải làm sao cho Khôi Nguyên hiểu được suy nghĩ của mình lúc này…

Như đọc được ý nghĩ của cô, Khôi Nguyên đỡ cô dậy, hôn chụt lên môi cô:

– Xin lỗi Khả Hân của anh, anh làm em khó xử đúng không?

Khả Hân vừa lắc đầu vừa xua tay:

– Khôi Nguyên, anh đừng hiểu lầm, chỉ là em…

Khôi Nguyên day day mũi cô:

– Vợ ngốc, anh hiểu mà, với em, không phải ở đây và không phải lúc này!

Tối hôm đó, sau khi được ăn no nê một bụng do sự ” chăm sóc ” của vị Tổng giám đốc kia, Khả Hân và Khôi Nguyên cùng đốt một đống lửa ngồi sưởi. Ở vùng này không quá cao nhưng đang là mùa đông nên đêm xuống rất lạnh. Khôi Nguyên choàng thêm áo cho Khả Hân, đẩy thêm mấy nhành củi vào đống lửa rồi nói:

– Em lạnh không?

Khả Hân cười:

– Em ngồi gần hai đống lửa thế này còn lạnh gì ạ? Mà anh tài nhỉ, cái gì cũng biết. Hay anh từng đưa cô nào đến đây rồi nên kinh nghiệm thế?

Khôi Nguyên ngạc nhiên:

– Hai đống lửa nào?

Khả Hân tỉnh bơ:

– Một đống lửa đang cháy trước mặt và một ngọn lửa Khôi Nguyên đang ngồi cạnh còn gì ạ? Anh không trả lời em sao?

Khôi Nguyên cốc đầu cô:

– Ừ đấy, anh đưa cả tá cô tới đây rồi, đếm không hết đâu!

Khả Hân rúc đầu vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ anh cười:

– Em không tin!

Cô không tin vì một người suốt ngày xoay với công việc như anh làm gì có thời gian đi chơi như thế. Nhưng dù trong quá khứ anh có yêu ai, cô cũng không quan tâm vì chính cô cũng đã trao tình cảm vụng dại đầu đời và cả thứ quý giá nhất cho một kẻ chẳng ra gì như Hải Đăng thì sao? Trong tình yêu, chúng ta không nên quan trọng ai là người đến trước mà nên coi trọng ai sẽ là người cùng ta đi đến cuối con đường đời. Bên Hoàng Khôi Nguyên, cô tìm được sự ấm áp bình yên, thế là đủ!

Nghĩ đến công việc, Khả Hân chợt nhớ ra, vội ngồi dậy hỏi:

– Anh đưa em đi chơi cả ngày thế này, công việc lại chất thành núi làm sao ạ?

Khôi Nguyên cười:

– Tổng giám đốc đẹp trai của em giải quyết qua mail trưa nay ở khách sạn và qua điện thoại với Hải Minh rồi, em không phải lo đâu. Nhưng giờ về công ty, em không được làm lơ anh như trước đâu đấy!

Khả Hân rụt rè:

– Khôi Nguyên, em không muốn tình yêu của chúng ta công khai ở công ty như thế. Không phải em chưa tin nhưng anh là một Tổng giám đốc, em lại là nhân viên mới vào làm việc. Anh nghĩ xem, chỉ sau một chuyến công tác mà trở về yêu nhau thế này, em thấy không ổn! Anh cứ để em là một nhân viên bình thường đi, em muốn cố gắng bằng chính năng lực của mình, tình cảm và công việc không liên quan đến nhau, được không anh?

Khôi Nguyên xịu mặt:

– Nhưng đến công ty mà cứ cả ngày mặt lạnh và không gặp em, anh không chịu được!

Khả Hân cười:

– Thì mấy hôm trước khi đi Nha Trang vẫn thế có sao đâu anh?

Khôi Nguyên giải thích:

– Khi em chưa vào công ty thì khác, em vào làm rồi anh lại có cớ sai em này nọ để gặp em. Nhưng giờ em là người yêu chính thức của anh, em xem, anh có phải thầy tu đâu! Đi, Khả Hân xinh đẹp, cho anh thỉnh thoảng ghé phòng kinh doanh hoặc gọi em lên nhé, ôm một cái thôi!

Khả Hân bật cười:

– Hóa ra trước đây anh hành em đi lên đi xuống, đứng đến phồng rộp cả chân vì yêu thương đó hả? Có kiểu thương gì kì vậy?

Khôi Nguyên ghé sát mặt cô:

– Không làm thế sao gặp được em?

Khả Hân lắc đầu:

– Không được, công ty là nơi làm việc. Anh sa đọa rồi nha!

Khôi Nguyên hôn lên môi cô:

– Do em đấy, anh sa đọa vì yêu em đấy!

Sương xuống dần, Khôi Nguyên giục cô vào lều. Khả Hân rụt rè:

– Khôi Nguyên, chúng ta…ngủ chung một lều sao?

Khôi Nguyên nhìn ra rất nhanh nỗi lo lắng của cô, anh cười:

– Em yên tâm đi, anh hứa sẽ ngủ ngoan, được chưa?

Khả Hân nhìn anh cười:

– Em chả thấy cái tem bảo hành nào tгêภ trán anh hết!

Khôi Nguyên đăm chiêu:

– Chà chà, ngày mai về tới khách sạn, chắc anh phải gọi cho hãng sản xuất tem, bảo họ chế tạo cho riêng Hoàng Khôi Nguyên chiếc tem chung tình dán má bên trái, còn tem đàn ông đứng đắn dán má bên phải nhỉ?

Khả Hân nguýt dài rồi chui vào lều. Hoàng Khôi Nguyên quả là quá chu đáo, anh đã trải lên bạt một tấm thảm rất êm, hai chiếc gối, chăn và có cả gối ôm cho cô nữa.

Cô nhoẻn cười:

– Cảm ơn Tổng giám đốc, em đặt cái gối ôm này ở giữa nhé!

Hoàng Khôi Nguyên ngẩn mặt ra:

– Khả Hân, anh không đáng bị đề phòng đến mức đó chứ!

Khả Hân cười ranh mãnh, nằm sát mép tấm thảm rồi kéo chăn trùm kín đầu và nói:

– Thôi, cẩn tắc vô áy náy!

Hoàng Khôi Nguyên ho khan một tiếng rồi nói:

– Khả Hân, vậy em nằm trong này ngủ đi, anh ngồi ngoài kia cũng được!

Khả Hân chột dạ:

– Anh không ngủ sao?

Khôi Nguyên lắc đầu:

– Anh thức không sao đâu! Ngoài đó còn đống lửa, không lạnh mà, lại canh chừng để em đỡ sợ nữa!

Khả Hân nghĩ, chiều nay Khôi Nguyên chạy xe mấy chục cây số, lại mới ngâm nước, tối thức cả đêm ngoài trời sương cả đêm canh cho cô ngủ, sáng mai đưa cô sang Hồ Ba và về khách sạn, như thế chả phải cô quá nhẫn tâm sao? Vả lại, anh ấy đã nói sẽ không có chuyện gì, cô có cần đa nghi đề phòng quá thế không? Nếu thực sự yêu nhau, trước sau gì rồi chuyện đó cũng xảy ra, huống hồ cô đã qua một đời chồng và anh cũng đã nói rõ lúc nãy đây chưa phải lúc? Người như Hoàng Khôi Nguyên, bao nhiêu cô gáι xinh đẹp trong trắng đòi trèo ℓêп gιườпg anh ta còn chẳng được nữa là… Nghĩ đến những ánh mắt của các cô gáι lúc trưa ở nhà hàng, rồi lúc chiều ở suối như muốn ăn tươi nuốt sống soái ca Khôi Nguyên, lại nghĩ đến những cặp tình nhân ở các lều đằng kia, Khả Hân thấy mình vô lý vừa buồn cười. Vì thế, khi anh chàng đẹp trai định xoay lưng ra khỏi lều, Khả Hân thở hắt ra một tiếng và nói:

– Khôi Nguyên, em lấy gối ôm để gác chân nhé!

Tất nhiên là trong đêm tối, nên Khả Hân không thể nhìn thấy được khóe môi ai đó cong lên đầy quyến rũ:

– Anh ra dập bớt lửa nhé!

Tối hôm ấy, có một cô gáι rúc vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp, săn chắc của chàng trai cô yêu ngủ ngon lành. Còn chàng trai đó cả đêm không ngủ, chốc chốc lại thơm lên mái tóc người con gáι anh yêu. Hoàng Khôi Nguyên sợ rằng nếu ngủ quên đi, sáng hôm sau tỉnh dậy, đây lại hóa ra chỉ là giấc mơ như bao năm nay lặp đi lặp lại. Chu Khả Hân, nếu ông Tơ bà Nguyệt đã một lần nữa cho anh gặp lại em, thì dù ngoài kia có bao bão giông, hãy để đôi tay của Hoàng Khôi Nguyên chở che cho cuộc đời em mãi mãi nhé, được không?

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất