Qua mùa giông bão – Chương 54

Vũ Linh 160

Tác giả : Yên An

Đây đang là giữa tháng mười một, một trong những thời điểm đẹp nhất ở suối Ba Hồ. Sau khi cùng nhau leo trèo qua những mỏm đá, Khả Hân và Khôi Nguyên đi theo hướng mũi tên chỉ dẫn đến một không gian tuyệt đẹp như trong thần thoại.

Nói không quá chút nào khi nơi đây được vì là ” tuyệt tình cốc ” phiên bản Nha Trang. Hồ Nhất với dòng nước xanh màu ngọc bích, có những mỏm đá, vách đá cheo leo. Thực sự khi đến đây, người ta có cảm giác như mọi xô bồ, phiền muộn đều biến tan hết, chỉ muốn thả mình vào không gian núi rừng bạt ngàn hoang sơ mà thôi.

Khả Hân còn đang say mê ngắm nghía thì bỗng nghe tiếng Khôi Nguyên hét vang vọng vào vách đá đối diện:

– Chu Khả Hân, anh yêu em!

Đây không phải vùng núi hẻo lánh nhưng có vách đá nên vẫn nghe tiếng vọng vang xa rồi dội lại. Lúc này ở đây khá đông du khách nên mọi người nghĩ đây là một màn tỏ tình lãng mạn thường xuất hiện trong những bộ phim tình cảm lãng mạn. Vài người chỉ trỏ, vài tiếng ” ồ” vang lên, một số người vỗ tay nữa. Khả Hân còn nghe vài câu đối thoại:

– Đoàn làm phim hả? Nam chính đẹp trai quá nhưng hình như diễn viên mới nhỉ?

– Có thấy máy quay đâu?

– Cô gáι kia may mắn thế!…

Chỉ có ” nữ chính” đang ngượng chín mặt:

– Anh có thôi đi không? Bao người nhìn kìa!

Hoàng Khôi Nguyên tỉnh bơ:

– Kệ!

Khả Hân mặc kệ anh ta luôn, cô đắm chìm trong khung cảnh thần tiên nơi đây mà không để ý Khôi Nguyên đã thay một bộ đồ đùi. Trong khi cô đang mặc sức tận hưởng bỗng nghe một tiếng ” ùm “. Khả Hân giật mình quay lại đã thấy anh nhảy xuống hồ và nháy mắt cười với cô:

– Khả Hân, em xuống đây đi, nước không lạnh đâu!

Khả Hân há hốc miệng:

– Anh xuống khi nào vậy?

Khôi Nguyên giang tay như đón cô rồi nói:

– Em thay đồ rồi nhảy xuống đi, nhiều du khách chứ có phải mỗi anh đâu mà em lo! Đồ anh để trong túi dưới chân em đấy!

Lúc này Khả Hân mới để ý những thứ lỉnh kỉnh mà Khôi Nguyên mang theo. Sao lúc leo lên đây cô không thấy anh cầm nhiều túi thế này nhỉ? Quan sát xung quanh, Khả Hân để ý một cái lát xa tít đằng kia, lýc nãy cô thấy Khôi Nguyên chạy vào đó. Cô đúng là…chẳng ra làm sao cả, chỉ biết đi theo người ta như cái máy, không ngờ Hoàng Khôi Nguyên chu đáo đến thế – nào là đồ khô để thay sau khi tắm, đồ ăn, cả bạt trải, lều xếp…đủ thứ. Khả Hân lấy một bộ Ьιкιпι anh chuẩn bị cho mình. Có vẻ Khôi Nguyên chuẩn bị rất kĩ khi mua đồ cho cô bởi mọi thứ luôn vừa vặn với thân hình của cô, hợp sắc màu cô thích và đặc biệt đến cả đồ tắm cũng không quá khêu gợi. Nhưng Khả Hân chẳng hiểu anh ấy làm sao có thể làm mọi việc nhanh đến thế.

Khả Hân cũng theo cách của Khôi Nguyên, cô đứng từ vách đá, nhún người rồi nhảy tùm xuống hồ nước. Cảm giác vô cùng thích thú và sảng khoái. Khôi Nguyên bơi nhanh lại chỗ cô, mỉm cười:

– Khả Hân, em cừ lắm!

Khả Hân đỏ mặt:

– Anh mua đồ cho em từ bao giờ vậy?

Khôi Nguyên hôn chụt lên môi cô:

– Em thích không?

Cô gật đầu:

– Dạ em thích ạ!

Vì trời bắt đầu đổ về chiều, nhiều du khách đến trước đã lên bờ và đi sang Hồ Nhì. Khôi Nguyên và Khả Hân lại cùng bơi và đùa giỡn dưới làn nước trong xanh. Trông họ như một đôi tiên đồng ngọc nữ giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Khôi Nguyên nháy mắt và lặn xuống. Khả Hân tranh thủ nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành nơi đây. Nước suối mùa mày không chỉ đẹp mà lại ấm áp nữa, ʇ⚡︎ựa như trái tιм thổn thức của cô lúc này vậy.

Một lát sau, Khả Hân từ từ mở mắt nhìn quanh. Nhưng cô tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Khôi Nguyên đâu cả. Nghĩ đến mấy trò đùa của anh, Khả Hân vừa cười vừa gọi:

– Khôi Nguyên, anh đâu rồi? Lại giở trò gì với em nữa đây?

Đáp lại cô là một sự im lặng. Khả Hân sải tay bơi. Nhưng xung quanh chỗ cô và anh giỡn nãy giờ không thấy anh đâu cả. Lúc này, Khả Hân bắt đầu lo lắng. Bởi nơi đây không giống hồ bơi ở resort mà là suối ʇ⚡︎ự nhiên nên sẽ có đá ngầm. Con người ta không phải động vật dưới nước để sống dưới lòng suối lâu như vậy. Khả Hân bơi giỏi nhưng cô lại không lặn được, cô nín thở dưới nước rất kém. Đang là mùa đông, đây lại là vùng rừng núi nên rất nhanh tối. Dù mới khoảng hơn năm giờ chiều nhưng có vẻ nhá nhem tối rồi. Du khách ban nãy còn mấy người cũng đã kéo nhau sang Hồ Nhì và Hồ Ba hết cả rồi. Khả Hân run run, giong như lạc đi khi bơi nhanh gần hai phút mà không thấy Khôi Nguyên đâu cả:

– Khôi Nguyên, anh ở đâu thế? Anh đừng dọa em!

Con người bình thường không thể nín thở lâu dưới nước mà không có bình ô xi. Nước mắt Khả Hân bắt đầu rơi lã chã. Bỗng cô nhìn thấy trong màn nước mắt một bóng lưng thấp thoáng trồi lên tгêภ mặt nước, đó là một người đang trôi tгêภ nước trong tư thế úp sấp như người ૮.ɦ.ế.ƭ đuối . Dù không dám nghĩ đến điều tồi tệ nhưng Khả Hân vẫn lao tới, cô chạm vào thân hình cao lớn ấy, có chút gì đó quen thuộc. Khả Hân một tay nâng ռ.ɠ-ự.ɕ, một tay nâng khuôn mặt người đó – là Hoàng Khôi Nguyên.

Cô không tin vào những gì mình đamg nhìn thấy. Ở đây chỉ cách bờ vài sải tay, ς.-ơ τ.ɧ.ể của anh vẫn còn chút ấm áp nhưng lại cứng đờ ra. Khả Hân vội đỡ Khôi Nguyên vào bờ. Thân hình anh cao hơn một mét tám mươi lại to khỏe, còn cô chỉ cao một mét sáu mươi lăm lại mảnh mai nên dù khoảng cách không quá xa nhưng đủ khiến cô mệt lử.

Đỡ được Khôi Nguyên lên bờ, Khả Hân lật ngửa người anh ra, vừa thở vừa lay:

– Khôi…Nguyên…, anh Khôi Nguyên!

Khôi Nguyên nằm im như người đang ngủ vậy. Bờ mi dài khép chặt, mái tóc rũ xuống, hai tay buông thõng. Khả Hân run run đưa tay lên mũi anh, cô không cảm nhận được gì hết. Thực sự chưa bao giờ cô rơi vào hoàn cảnh này cả. Khả Hân biết lúc này mình cần làm gì đó nhưng tay chân cô lại cứ quýnh quáng không giơ lên nổi. Cô cứ lay anh:

– Khôi Nguyên, anh mở mắt nhìn em đi, anh đừng dọa em nữa được không?

Chỉ mới cách đây mấy chục phút, anh ấy còn đùa giỡn với cô cơ mà, mới lúc chiều nay, anh còn khảng khái nói ở đâu có Hoàng Khôi Nguyên thì ở đó có Chu Khả Hân cơ mà??? Anh không thể để cô lại một mình ở nơi hoang vu thế này, anh ấy hứa sẽ luôn bảo vệ che chở cô cơ mà??? Anh ấy không thể ૮.ɦ.ế.ƭ như vậy được, không thể được! Cô còn chưa kịp đáp lại tình cảm của anh ấy, những ngày vừa qua, cô cứ thế mà tận hưởng, an yên mà nhận lấy những gì anh ấy trao cho mình. Cô còn chưa kịp nói được lời yêu thương nào với anh ấy, chưa một lời quan tâm tới anh ấy, giờ đã muộn rồi ư??? Không, Hoàng Khôi Nguyên, anh không thể ૮.ɦ.ế.ƭ!!!

Tại sao cô lại bất hạnh như vậy cơ chứ? Những tưởng thoát khỏi một Lại Hải Đăng пghιệп ngập, khốn пα̣п thì có thể bình yên bên cu Bo và gia đình mà sống. Đến khi gặp được tình yêu của Hoàng Khôi Nguyên, khi trái tιм cô bắt đầu mở ra để đón nhận một tình yêu mới thực sự chân thành thì người đàn ông ưu tú ấy lại nhắm nghiền đôi mắt thế này sao? Cô biết làm sao đây?

Sương bắt đầu buông xuống, xung quanh không một bóng người, Khả Hân bật khóc nức nở:

– Hoàng Khôi Nguyên, anh nói dối, anh nói yêu em, nói sẽ chở che em suốt đời, sẽ cùng em già đi, cùng em thức dậy tгêภ một chiếc giường, cùng em ngắm bình minh và hoàng hôn cơ mà…
– …

Rồi như sực tỉnh, cô vội vàng bịt mũi Khôi Nguyên và ngậm chặt lấy môi anh làm động tác hà hơi thổi ngạt. Cô cũng nhớ lại động tác ép tιм ngoài l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ để sơ cứu người đuối nước. Tuy nhiên, dù cô có cố gắng thế nào, anh cũng chỉ nằm bất động, chẳng xi nhê gì cả.

Chiếc lán tít đằng kia cũng đã tắt phụt ánh đèn từ lâu, Khả Hân hoàn toàn tuyệt vọng:

– Hoàng Khôi Nguyên, anh chả giữ lời hứa gì hết, em không biết hà hơi thổi ngạt đúng không? Anh nằm thế này mà bảo chờ nghe em nói lời yêu à?

Cô nói mà nước mắt cứ lăn dài. Cuối cùng, không biết phải phải gì, Khả Hân gục đầu xuống bụng Hoàng Khôi Nguyên khóc nức nở. Cô cứ khóc đến quên cả đất trời, cảm thấy đau nhói cả l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, nhức nhối không gọi thành tên.

Bỗng nhiên Khả Hân cô nghe trong vang vọng một câu nói từ rất xa:

– Khả Hân, em có yêu anh không?

Là linh hồn của Hoàng Khôi Nguyên đấy ư? Anh vẫn còn lưu luyến cõi phàm trần, còn vấn vương tình yêu với cô nên muốn nghe câu trả lời từ cô ư? Khả Hân vẫn gục đầu tгêภ bụng anh, tay ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

Advertisement

– Đồ ngốc, em yêu anh!

Tiếng nói xa xăm ấy lại vang lên:

– Em nói rõ đi!

Chu Khả Hân lại gào lên:

– Hoàng Khôi Nguyên, em yêu anh, em yêu anh, anh rõ chưa?

Một ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng đang run rẩy của cô khiến Khả Hân giật mình. Cô ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chút ánh sáng cuối trời sắp phụt tắt nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy nụ cười ranh mãnh và vô cùng quyến rũ của anh chàng đẹp trai đang nằm tгêภ mỏm đá mà cô gào thét tên nãy giờ:

– Anh chờ câu này lâu lắm rồi đấy!

Chu Khả Hân há hốc miệng:

– Anh…anh…

Hoàng Khôi Nguyên ngồi nhổm dậy, ôm chầm lấy cô:

– Em yêu, anh từ cõi ૮.ɦ.ế.ƭ trở về với em đây!

Chu Khả Hân ngớ người ra, một lúc sau mới lắp bắp:

– Anh…anh…có…làm sao không?

Hoàng Khôi Nguyên cười rất tươi:

– Anh có làm sao đâu!

Khả Hân hết chỉ xuống suối rồi lại chỉ tay lên bờ:

– Rõ ràng lúc nãy…anh…anh…dưới đó…

Hoàng Khôi Nguyên tủm tỉm:

– Ừ, đáng lẽ Diêm Vương bắt anh đi rồi cơ! Nhưng em khóc thảm thiết quá, lại cứ gào lên bảo yêu anh, thiếu anh không thể sống nổi khiến anh không nỡ kéo thêm em xuống đó, mà ông Diêm Vương đau hết cả đầu, пα̃σ nề hết cả cõi lòng nên ông ấy đuổi anh khỏi Quỷ môn quan, bảo anh về đây với em đấy!

Chu Khả Hân ngẩn người mất mười lăm giây để nhận thức hết trò của Hoàng Khôi Nguyên. Cuối cùng, cô ᵭάпҺ thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Đáng ghét, anh quá đáng lắm anh biết không, em sợ ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp đấy!

Cô vừa đấm vừa khóc vừa nói khiến Khôi Nguyên vừa thương lại vừa buồn cười. Vị Tổng giám đốc chỉ biết ôm chặt lấy Khả Hân vào lòng:

– Xin lỗi Khả Hân vì đã làm em sợ. Từ nay, anh sẽ không bao giờ xa em nữa. Em chỉ cần tin và yêu anh là được nghe không?

Rồi anh phủ môi mình lên môi cô. Đó là nụ hôn của tình yêu thương, của sự hòa hợp. Khả Hân không ngần ngại đáp lại nụ hôn của anh. Cô không từ chối anh nữa. Khi cảm nhận được sắp mất anh, cô mới hiểu mình thực sự yêu anh nhiều thế nào. Môi lưỡi của anh và cô hòa quyện vào nhau, mật ngọt của họ hòa quyện vào nhau trong khoang miệng cũng như trái tιм họ đang rung lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ cùng nhau. Ai đó nói cô yêu anh vì Hoàng Khôi Nguyên quá giàu có hay quá đẹp trai và giỏi giang cũng được, bởi chỉ cần anh và cô hiểu rằng họ đến với nhau từ sự đồng điệu về tâm hồn là đủ. Tình yêu của họ đích thực là như thế…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất