Qua mùa giông bão – Chương 39

Vũ Linh 310

Tác giả : An Yên

Khả Hân rụng rời tay chân. Có lẽ chẳng bao giờ cô thoát khỏi thằng пghιệп đó. Cảm giác bị trói buộc với một thứ nham hiểm đáng kinh tởm, cảm giác muốn vùng vẫy để giải thoát khiến Khả Hân hoảng sợ tột độ. Tay cô run rẩy cầm điện thoại khiến Gia Linh tò mò:

– Chị Khả Hân, có chuyện gì thế ạ?

Cô run run đưa điện thoại cho Gia Linh. Em gáι cô đọc xong tin nhắn thì nắm chặt điện thoại, giọng tức giận:

– Thằng điên này dám đe dọa chị sao? Để em cҺửι cho nó một trận!

Khả Hân ngăn em:

– Gia Linh, nó giờ chó cùng đứt dậu. Em đừng cҺửι nó mà nguy đến mẹ và cu Bo.

Gia Linh lớn tiếng:

– Nhưng chẳng lẽ nhà mình cứ phải chịu đựng nó mãi vậy sao? Cả thanh xuân của chị đã trao cho nó, giờ ૮.ɦ.ế.ƭ nó ko ૮.ɦ.ế.ƭ, giam nó cũng giam rồi, không lẽ chị định chịu nó cả đời hả?

Khả Hân gạt nước mắt. Em gáι cô nói đúng, Gia Linh cá tính và mạnh mẽ hơn cô nhiều. Khả Hân hít một hơi sâu rồi nói:

– Nhưng bây giờ chúng ta không nên manh động. Chị em mình về khách sạn đã rồi tính, nghỉ ngơi còn tìm nhà trọ nữa.

Gia Linh gật đầu, nén tức giận rồi cùng chị ra vẫy một chiếc taxi về khách sạn

Cả ngày hôm đó, sau khi gọi cho bố mẹ, chị em Khả Hân quyết định đi dạo chơi quanh Hà Nội. Đang là mùa thu nên thủ đô đẹp vô cùng. Cái lạnh se se vấn vít hồn người, làn gió heo may chỉ đủ thổi bay bay mái tóc dài của Khả Hân, mang theo một nét buồn cổ xưa của đất Hà thành.

Chị em cô ghé vào ngõ Phất Lộc ăn bún đậu mắm tôm. Mẹt bún hấp dẫn với miếng đậu mơ được rán giòn vỏ nhưng bên trong rất mềm và nóng hổi, giữ được vị béo và thơm đặc trưng. Sợi bún dẻo thơm là loại bún hến làng Phú Đô được xắt vừa miệng ăn. Hương vị mắm tôm ở đây vô cùng đặc biệt mà chị em Khả Hâm chưa từng được nếm qua, nghe đâu nước cốt mắm được nhập từ Thanh Hóa với màu hồng và độ bông ngon khó cưỡng. Mẹt bún còn có rau tươi, ăn kèm với dồi rán và dạ dày luộc. Thưởng thức món bún thơm nức mũi, Khả Hân cảm nhận thấy mình vẫn còn trẻ lắm, vẫn thanh xuân lắm, vẫn thích lê la phố xá, thích những quán ăn vỉa hè như bao bạn bè khác. Đúng rồi, phải mạnh mẽ lên, cuộc hôn nhân vừa qua chỉ là một cú ngã, đã đến lúc phải đứng dậy thôi!

Đến Hà Nội vào mùa thu mà không ăn cốm thì quả là có lỗi với bản thân. Hai chị em cô lại tìm đến hàng cốm làng Vòng nổi tiếng. Màu xanh mướt của hạt cốm thơm ngon được gói ghém trong tấm lá sen thơm phưng phức, bên ngoài được buộc bằng sợi rơm nếp thành hình vuông hoàn chỉnh. Hạt cốm vừa mềm vừa dẻo, thơm lừng được làm từ những hạt thóc nếp chắt lọc tỉ mỉ. Chả trách người ta gọi cốm làng Vòng là biểu tượng cho hương vị Hà Nội xưa, chân chất và thanh cao.

Ăn uống đã đời, hai cho em lại đi loanh quanh thăm thú Hồ Tây, Hồ Hoàn Kiếm…, cảm nhận không gian mát lành của trời thu Hà Nội. Tối hôm đó, Gia Linh kéo tay Khả Hân:

– Chị Khả Hân, em nghe nói trà sen Tây Hồ siêu ngon ý. Chị em mình đi thưởng thức, nếu đúng như lời đồn thì mua về cho bố nha!

Khả Hân gật đầu bởi cô từng được biết đây là một trong những đặc sản nổi tiếng của Hà Nội. Lớp trẻ như cô mà thích trà sen quả là hơi lạ nhưng thực sự chị em cô rất thích cùng bố mẹ ngồi nhâm nhi những tách trà, cảm giác thật ấm cúng. Cô đọc thấy rằng để làm ra một cân trà sen cần đến một ngàn năm trăm bông hoa San Bách Diệp Tây Hồ được hái trước bình minh khi nụ hoa còn khép cάпh. Lần này được thưởng thức ngay tгêภ đất Hà thành, chắc chắn sẽ rất ngon và cô sẽ mua một ít về cho bố Khải Tâm mới được.

Quán trà sen nằm tĩnh mịch giữa Hà Nội ồn ào, quán mang dáng vẻ cổ xưa của đất Hà thành với một không gian cổ kính, những chiếc đèn l*иg đủ hình dáng được treo giăng mắc từ ngoài vào trong gợi một cảm giác ấm áp và dễ chịu. Những khách ngồi uống trà nhâm nhi không mang vẻ xô bồ như ở các quán nhậu mà ở họ toát lên vẻ thanh cao, thoát tục. Những người pha trà mang một phong cách nghệ sĩ ϮιпҺ tế và nhẹ nhàng. Khả Hân rất thích không gian này. Ấm trà ở đây phải là ấm sứ được tráng nước sôi cho ấm. Người ta dùng một thanh tre nhỏ để lấy trà cho vào ấm và chế nước sôi. Khả Hân từng tìm hiểu về trà sen, nước sôi pha trà phải từ chín mươi đến chín mươi lăm độ để tránh trà bị nồng. Trà được ủ trong mười giây rồi rót hết lượt trà đầu tiên qua ấm nhỏ để thưởng thức. Khả Hân cảm thấy như mình bước vào một thế giới khác – không dung tục, không xô bồ…

Đang ngơ ngác đứng trước không gian cổ xưa đầy hấp dẫn, Khả Hân chân vẫn bước mà mắt mải nhìn xung quanh nên va vào một người:

– Á!

Khả Hân đỏ mặt nhìn lên – là một người đàn ông cao khoảng tгêภ một mét tám, làn da màu đồng, mái tóc cắt ngắn rất hợp với khuôn mặt góc cạnh vô cùng nam tính. Đặc biệt, anh chàng này có đôi mắt rất sáng ẩn dưới đôi mày rậm đầy cuốn hút, sống mũi cao, làn môi mỏng đầy gợι Ϯìпh. Trông anh ta càng trở nên lãnh đạm trong chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu cũng màu đen. Khả Hân ngẩn ngơ trước vẻ đẹp như tạc của người đàn ông trước mặt mà không hề để ý anh ta đang nhíu mày nhìn mình. Đến khi Gia Linh giật giật tay cô, Khả Hân mới bừng tỉnh, vội lắp bắp:

– Xin…xin lỗi ạ. Là tôi…tôi vô ý!

Mặt Khả Hân đỏ bừng. Đúng là nhà quê ra thành phố, thấy cái gì cũng lạ, cũng đẹp nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đã va vào người ta mà còn đứng trơ ra ngắm trai đẹp. Nếu đây không phải đang ở quán trà, chắc Khả Hân phải ʇ⚡︎ự vả mình mấy cái để lấy lại sự tỉnh táo.

Người đàn ông nhìn Khả Hân một lượt từ đầu đến chân, mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên rồi quay lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu, sau đó lách qua người Khả Hân đi thẳng. Gia Linh thấy hành động đó liền gọi:

– Này anh kia, anh có thái độ kiểu gì đấy? Anh khinh người vừa vừa thôi chứ! Chị tôi vô ý va vào anh, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, làm gì mà anh không mở cái miệng ra nói một câu, cứ im im đi thế hả?

Tính Gia Linh là thế. Cái gì khó ưa là đốp chát lại ngay chứ không hiền như Khả Hân. Nhưng đây là quán trà, không gian cần yên tĩnh, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ nên những câu nói của Gia Linh chẳng khác gì làm loạn.

Khả Hân vội kéo tay em:

– Gia Linh, thôi vào đi, chúng ta tới đây uống trà cơ mà!

Gia Linh gắt lên:

– Chị đấy, cứ hiền nên mới bị người ta trèo lên đầu lên cổ!

Khả Hân một mực kéo em:

– Thôi bỏ đi, tại chị va vào anh ta mà!

Người đàn ông vẫn đứng nhìn hai chị em cô giằng co, đôi môi cong lên nở một nụ cười đầy cuốn hút. Anh ta tiến lại gần chị em cô và nói:

– Cần gì?

Gia Linh giằng khỏi tay Khả Hân:

– Cần ʇ⚡︎ử tế! Người thủ đô mà cư xử thế à? Anh đừng nghĩ mình giàu mà chê chúng tôi nghèo, bỏ cái thái độ trịch thượng ấy đi!

Vậy mà anh ta cong khóe môi cười, phải nói anh chàng này chỉ cần cong môi đã đẹp hút hồn người. Anh ta quay sang Khả Hân mặt vẫn đang ngơ ngác:

– Chấp nhận lời xin lỗi!

Nói xong, người đàn ông ấy lạnh lùng quay đi. Gia Linh vẫn chưa hết bực:

– Đồ kiệm lời! Mỗi câu nói cũng tiếc! Chị em nhà bà đếch thèm nhé! Mất vui!

Khả Hân vội kéo tay em gáι vào bên trong, thưởng thức trà sen và giúp cô bé hạ hỏa. Vị thơm của trà, của hoa sen khiến tâm hồn con người như được thanh lọc.

Ngày hôm sau, Khả Hân và Gia Linh đến trung tâm đăng kí học tiếng rồi đi tìm nhà trọ gần đó. Cô cần một nơi vừa thuận lợi cho cả nhà ở lại vừa gần trường học và chợ. Cuối cùng, chị em cô tìm được một khu chung cư bình dân không quá chật chội, đủ cho gia đình cô sinh sống.

Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Khả Hân gọi điện thoại cho bố mẹ để xem tình hình. Bố cùng anh trai cô cũng sắp về Hà Nội, còn trong Bình Dương, Hải Đăng chưa có động tĩnh gì, ngày ngày hắn tới nhà trọ bố mẹ cô ăn cơm và có hôm ngủ lại đó. Chỉ là nỗi nhớ con đến quay quắt trong lòng người mẹ trẻ không thể nào nguôi ngoai được. Hàng đêm, Khả Hân cứ đưa hình cu Bo trong điện thoại ra ngắm cho đến khi nước mắt làm nhòe nụ cười bé thơ của con mới thôi. Mỗi tối, cô đều phải nhắn tin cho Hải Đăng kể về hành trình ngày hôm đó. Nhắn xong cô lại tắt luôn nguồn điện thoại để hắn ta khỏi làm phiền. Lòng Khả Hân cứ như có lửa đốt khi mẹ và con trai vẫn đang ở Bình Dương với một thằng пghιệп.

Hôm ấy, vừa đi học về, chị em Khả Hân háo hức vui vẻ vì trung tâm thông báo tuần sau sẽ có buổi phỏng vấn của một công ty Việt Nam liên doanh với Hàn Quốc dành cho ᵭốι Ϯượпg sinh viên đã có bằng cao đẳng, đại học như chị em cô vào một số vị trí còn thiếu. Nếu trúng tuyển, cơ hội có học bổng du học từ công ty sẽ rất cao. Hai chị cô xem đây là một cơ hội vừa học vừa làm, vừa tích lũy kinh nghiệm lại vừa có thêm thu nhập.

Đang vui vẻ nấu nướng, chị em cô bỗng giật mình bởi tiếng chuông cửa dồn dập…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất