Người Không Thể Với Tới – Chương 5

Vũ Linh 329

Nói rồi Khánh Linh đi ra khỏi phòng, trong lúc chờ đợi cô đi dạo quanh đó thì phát hiện ra khúc cuối hành lang có trồng hai chậu Thiết Mộc Lan. Loại cây trông đơn giản nhưng rất có lợi trong việc thanh lọc và điều hòa không khí, ngoài ra cây còn có ý nghĩa phong thủy nữa. Ở nhà bố cô cũng trồng loại cây này và ông rất biết cách chăm bón nên ra hoa thường xuyên. Nhìn hai chậu cây ở đây, ngoài được người dọn vệ sinh lau sạch lá thì có lẽ chưa được chăm sóc đúng cách cho lắm.

– Làm gì mà đứng chăm chú ở đấy thế?

– À… Em đang ngắm cây thôi. Mà anh đã ăn xong rồi ạ?

– Ừ. Xong rồi!

– Anh ăn nhanh vậy có ngày đau dạ dày đấy!

– Tôi quen rồi!

Nghe câu này Khánh Linh chỉ cười nhẹ, không biết nói thêm gì nữa liền lách người đi qua Thành Nam.

– Vậy để em vào dọn dẹp!

– Tôi cất gọn đồ vào túi rồi. Em chỉ việc mang về thôi!

– Dạ. em cảm ơn!

Khánh Linh nói cảm ơn rồi nhanh chân vào lại phòng làm việc của Thành Nam lấy đồ nhưng khi cô chào anh đi về thì Nam lại bảo cô chờ một chút.

– Ngồi đợi tôi năm phút. Tiện đi công chuyện, tôi chở về luôn!

– Em đi xe máy đến ạ!

– Đi xe máy?

– Vâng. Cũng không xa nên em đi xe máy cho tiện!

– Ờ… Vậy, đi về cẩn thận!

– Vâng. Em chào anh!

Khánh Linh rời khỏi công ty, định đi thẳng về biệt thự nhưng nghĩ về giờ này cũng không làm gì nên rẽ sang hướng bán cây cảnh. Nếu là người khác có lẽ sẽ mua hoa Hồng, hoa Lan hay cũng là Cẩm Tú Cầu gì đó chơi mới hợp với phong cách phái nữ nhưng Khánh Linh đi cả ʋòпg lại chỉ chọn có hai cây Thiết Mộc Lan. Ngắm nghía một hồi càng thấy ưng cái bụng, Linh lấy tiền ra thanh toán rồi đem về đặt ở ngoài ban công một cây, cây nhỏ hơn thì đặt ngay cạnh bàn học của cô.

Cô Luận thấy Linh cắm cúi cho thêm đất vào chậu rồi còn cất công kiếm ít đá cuội để trang trí thì hắng giọng nói vui:

– Là con gáι, hoa gì không chơi lại đi chơi cái cây đơn giản này thế cháu?

– Đơn giản nhưng rất có lợi đó cô ạ! Chứ mấy cây hoa kia nhanh tàn lắm, mà có khi trồng lại chỉ dụ muỗi nhiều thêm.

– Con bé này, ăn nói giống như cậu Thành Nam.

– Cô bảo sao ạ?

– Thì cậu ấy cũng nói giống y cháu. Mà cháu xem xung quanh nhà đi thì biết, có hoa hoét gì đâu, toàn là mấy cây tђยốς không thì cũng là loại cây kiểu như của cháu đang trồng.

– Hi hi… Xem ra anh ấy rất quan tâm tới sức khỏe cô nhỉ?

– Ừ. Gì chứ, liên quan tới sức khỏe của bà Loan là cậu ấy quan tâm nhất! Cháu nhìn nguyên một góc kia toàn là cây tђยốς nam để cho bà Loan uống đấy!

– Dạ.

Cô Luận nói thêm mấy câu nữa thì ra ngoài xem xét công việc, Khánh Linh tiếp tục trang trí cho hai chậu cây của mình xong cũng quay vào chuẩn bị thực đơn cho bữa tối.

Hôm nào cũng phải nhiều món vì Phương Oanh không giống tính bà Loan hay Thành Nam ăn uống đơn giản. Cô ta chỉ thích mấy món cầu kỳ và đắt đỏ để khẳng định vị thế của nhà giàu, bảo sao tính cách luôn kỳ thị với người không cùng đẳng cấp.

Bữa tối vừa nấu xong thì nghe tiếng xe của Thành Nam đang tiến vào sân. Phương Oanh căn đúng giờ anh về thì nhanh nhẹn chạy ra chào hỏi cùng lời quan tâm ngọt ngào:

– Anh! Anh về rồi ạ! Anh có mệt không?

– Bình thường!

– Em đã giúp anh lấy quần áo và pha nước sẵn rồi đó. Anh tắm luôn đi nha!

Nếu là trước đó thì Thành Nam rất vui khi được vợ quan tâm như này nhưng sau sự việc vừa rồi anh không còn cảm giác thành thật từ cô ta nữa.

– Lần sau em không cần phải mất công như vậy đâu!

– Em là vợ, quan tâm chồng là lẽ đương nhiên mà! Hay anh vẫn ghét bỏ, giận hờn em chuyện hôm trước?

– Được rồi! Để anh lên tắm đã!

– Vâng. Anh tắm đi! Em đợi anh xuống ăn cơm!

Thành Nam chỉ gật đầu rồi đi thẳng lên phòng ngủ của mình. Trong thâm tâm ʇ⚡︎ự nhủ không còn muốn trách cứ, giận hờn nhưng không hiểu sao thứ tình cảm vốn mặn nồng trước đó lại không còn. Vào tới phòng nhìn bộ đồ mặc nhà Phương Oanh đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng chẳng mang lại cho anh cảm giác hạnh phúc như trước. Ngay việc gần gũi vợ chồng cũng khiến anh lười biếng nghĩ tới…

Người ta nói: “Vợ chồng đầu giường giận nhau, cuối giường làm hòa” nhưng đối với anh mà nói cảm giác bị làm cho thất vọng, hụt hẫng đã phủ lấp tất cả. Giống như cơn bão lớn vừa càn quét cả bầu trời trong xanh, và chỉ còn lại dư tàn của hoang dại.

Không buồn nhấc bộ quần áo tгêภ giường, Thành Nam đi lại tủ lấy một bộ khác rồi đi vào phòng tắm. Lúc sau xuống nhà, Phương Oanh phát hiện bộ anh mặc tгêภ người không phải là bộ cô ta đã chọn thì mặt đanh lại. Có điều vẫn đang trong thời gian ăn năn hối lỗi nên cô ta bụng bảo dạ nhịn xuống không dám phản ứng gì, tiếp tục diễn tuồng ngọt nhạt.

– Mình vào thôi, bà nội đang đợi ở trong rồi!

– Ừ.

Thành Nam cũng chẳng buồn khoác vai hay ôm Phương Oanh như mọi lần, mà người đi trước, kẻ theo sau. Lúc ngồi xuống bàn ăn anh cũng chọn ngồi ngay cạnh bà Loan và chỉ nói chuyện với bà thì cô ta cay lắm, xong nghĩ lại vì đại cục nên lần nữa nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong.

– Linh! Em xới cơm cho cả nhà đi!

– Âu cơm để ngay giữa rồi! Ai ăn ʇ⚡︎ự lấy! Linh! Cháu cứ ngồi ăn ʇ⚡︎ự nhiên. Đều là người nhà cả nên không cần phải làm vậy đâu!

Một lời của bà Loan không khác gì cú vả mặt bôm bốp, Phương Oanh giận tím người nhưng lại không dám phản biện lại. Nếu chống đối với bà Loan lúc này thì bao công sức xin xỏ coi như công cốc hết nên lần nữa cô ta lại chọn cách nhịn ทɦụ☪, cố gắng tìm lời ʇ⚡︎ự nhiên nhất nói với Linh.

– Vậy, Linh cứ ăn đi! Để chị ʇ⚡︎ự lấy được rồi!

– Dạ. Để em lấy giúp cho!

– Không cần đâu. Bà nội nói đúng! Giờ em như người thân trong nhà rồi nên em cứ ʇ⚡︎ự nhiên đi!

Phương Oanh dứt khoát gạt bàn tay đang giơ ra của Linh rồi ʇ⚡︎ự mình lấy cơm vào bát, Thành Nam trước sự việc này cũng lười biếng tham gia, anh tập trung ăn và nói chuyện với bà nội về công việc sắp tới.

– Bà ơi! Dự án thu mua công ty Đông Sim bà có ý kiến gì không ạ?

– Con thấy được là được! Bà tin tưởng con!

– Vậy con ʇ⚡︎ự quyết nha bà?

– Ừ. Con cứ mạnh dạn làm đi! Bà ủng hộ!

– Vâng ạ!

– À…Bà có chuyện này muốn nói. Con xem giúp em Linh được không?

Đang dỏng tai lên nghe vụ thu mua lại Đông Sim thế mà chưa gì đã nhảy qua con bé Khánh Linh đáng ghét. Mà không biết lại giúp đỡ cái gì đây? Con cóc ghẻ này không hiểu kiếp trước nó có ơn nghĩa gì với bà già này mà kiếp này nó gặp may mắn thế. Được bà ta nâng đỡ hết lần này tới lần khác…

Phương Oanh vẫn còn đang đoán già, đoán non thì nghe tiếng của Thành Nam cẩn thận hỏi lại bà Loan:

– Bà muốn con giúp gì ạ?

– Chuyện là em Linh nó đang học tại chức kinh tế năm cuối, ra ngoài thực tập cũng khó khăn, con xem giúp em nó vào công ty nhà mình học hỏi được không?

Cứ tưởng bà nội nói giúp về vấn đề hỗ trợ thêm tiền lương cho Linh, chứ thật sự là Nam không hề nghĩ tới việc Khánh Linh còn có thời gian đi học, mà lại còn là học tới năm cuối nữa. Có hơi ngạc nhiên nhưng sau đấy anh cũng thật tâm hỏi cô:

– Em có thời gian đi học sao Linh?

Thành Nam ngạc nhiên là lẽ thường nhưng người bất ngờ hơn là Khánh Linh. Thực sự là quá bất ngờ luôn, không nghĩ bà Loan lại quan tâm cô nhiều đến vậy, hiểu luôn cả mong ước hiện tại thì đúng là phước đức tới rồi…Linh ơi! Nhất định kiếp trước mày đã từng là ân nhân của người ta nên kiếp này mày mới gặp may như thế. Nếu đã có cơ hội tốt như này thì mày hãy đón nhận đi thôi…

– Dạ! Em cũng chật vật lắm mới vào được năm cuối anh ạ!

– Nghe cô Luận nói trước đấy em làm thêm rất nhiều việc. Vậy mà vẫn còn thời gian đi học sao?

– Dạ! Cũng may là thời gian học tại chức không gò bó nên em sắp xếp được, chỉ là vất vả một chút thôi anh ạ!

Bản thân xuất phát từ vạch đích, thuận lợi đủ đường nhưng Thành Nam rất thấu hiểu những khó khăn mà người có hoàn cảnh kém hơn phải chịu. Một chút vất vả như Khánh Linh nói chỉ là lời khiêm tốn, che giấu đi tất cả của một con người mạnh mẽ, kiên cường thôi.

– Vậy để sang tuần tôi bảo cậu trợ lý sắp xếp. Em cũng chuẩn bị dần đi!

– Dạ! Em cảm ơn anh!

Khánh Linh cảm ơn Thành Nam xong cũng không quên cảm ơn người đã luôn quan tâm tới mình.

– Bà! Cháu cảm ơn bà nhiều lắm ạ! Cháu hứa sẽ dốc hết sức mình để làm việc cho tốt!

– Không có gì. Chỉ là bà thuận tiện thì nhờ anh Nam thôi. Cháu cứ hoàn thành tốt công việc là được rồi!

– Dạ. Bà yên tâm! Cháu sẽ làm tốt ạ!

– Thôi, mấy đứa ăn cơm đi! Bà no rồi! Bà ra ngoài trước đây!

– Để cháu đỡ bà ạ!

– Cứ ngồi ăn cho xong đi, bà già này chưa đến nỗi yếu cần người dìu đi đâu! Nhưng lát ăn xong nhớ qua phòng xoa Ϧóþ cho cái chân quá lứa này của bà thì được!

– Vâng. Lát cháu qua ạ!

Phương Oanh ngồi bên cạnh từ nãy điên tiết lắm nhưng chẳng có cơ hội xen vào, giờ thấy bà Loan rời đi thì không gắng nhịn nữa mà quay sang nói chuyện với Nam.

– Anh tính cho Linh vào thực tập ở công ty nào?

– Công ty chính!

– Không phải em có thành kiến gì với em nó nhưng học vấn như vậy thì nên thực tập ở công ty con thôi! Chứ lỡ không may làm ra chuyện gì lại ảnh hưởng tới tập đoàn của nhà ta thì mệt lắm!

– Em nghĩ quá nhiều rồi! Chỉ là thực tập thôi chứ làm gì to tát đâu.

– Thực tập mới đáng lo! Hay em tính thế này! Việc của Linh, anh cứ giao cho em đi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất