Người Không Thể Với Tới – Chương 29

Vũ Linh 250

Tác giả: Hạ Long

Thành Nam nghe tin Thiên Thành thông báo thì vội tắt điện thoại, mắt ráo rác nhìn quanh phòng. Anh đi từng ngóc ngách, lật tung tất cả những chỗ có khả năng thì cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc camera nhỏ được gắn vào điểm mờ của bức tranh trang trí treo tгêภ tường. Nam gỡ ra ᵭ.ậ..℘ mạnh xuống đất, buột miệng lại cҺửι thề.

– Ch.ết tiệt!

Khánh Linh lúc trước không biết Nam muốn tìm gì mà anh dường như muốn lật tung cả phòng lên nhưng khi thấy anh lấy được chiếc camera mini từ bức tranh xuống thì cô mới hiểu tất cả. Rằng mọi việc hai người làm cùng nhau đêm qua đã bị ghi lại. Rõ ràng là việc làm này có chủ đích trước nên nếu bị kẻ xấu đưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ thì chắc chắn cô không còn mặt mũi nhìn ai. Nghĩ tới đó Linh vội tìm điện thoại kiểm tra thì Thành Nam bất ngờ giữ tay cô.

– Đừng xem! Anh sẽ nhanh chóng xử lý!

– Có phải họ đã đưa mấy hình ảnh đó lên không?

– Khánh Linh! Em bình tĩnh đã!

– Anh nói em phải bình tĩnh làm sao? Anh có biết một khi họ chia sẻ, tải video xuống thì mãi mãi không có cách nào xử lý được! Không có cách nào hết anh hiểu không? Hic…hic…hic…

Khánh Linh lúc này không đủ mạnh mẽ, không đủ lý trí để suy nghĩ điều gì cả, cô đau lòng ôm mặt khóc nức nở khiến Thành Nam cũng nhói tιм gan.

– Đừng khóc!

– Nếu bà hay bố em thấy chúng ta như vậy thì họ phải làm thế nào? Em sẽ đối diện sao đây?

– Đừng sợ! Anh sẽ tìm cách gỡ bài đăng kia xuống! Em ngồi đây! Anh đi gọi điện thoại một chút!

Nam biết Thiên Thành sẽ giúp được mình gỡ bài đăng kia mau chóng nhưng anh vẫn tìm số của trợ lý Từ gọi qua. Khi điện thoại được kết nối, Thành Nam chủ động lên tiếng nói chuyện này trước và mong trợ lý của mình thông cảm thì Từ cũng rất bình thản đón nhận không một lời tra hỏi, mà ngược lại còn rất quan tâm tới hai người.

– Sếp! Em vừa xem được tin tức là lập tức kiếm người giúp anh gỡ bài đăng kia xuống, chắc sẽ nhanh thôi!

– Cậu không trách tôi chứ?

– Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm, chẳng nhẽ Sếp như nào em còn không hiểu sao?

– Cảm ơn cậu!

– Mình là đàn ông, cầm lên đặt xuống thì dễ nhưng đối với phụ nữ, lại nhất là người sống nội tâm như Khánh Linh em sợ cô ấy bị ảnh hưởng tâm lý. Sếp ở cạnh nhớ động viên, an ủi cô ấy nhé!

– Cậu yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận!

Nói chuyện với trợ lý Từ xong Thành Nam tìm số của Thiên Thành gọi qua thì vừa hay cậu ta cũng gọi đến cho anh.

– Sao rồi?

– Người của tôi đã xử lý giúp anh rồi đấy! Nhớ hậu ta tôi cho tốt vào!

– Dự án tới nếu chúng ta hợp tác tôi sẽ làm miễn phí cho cậu!

– Ây…Sếp Nam chơi căng quá nhỉ? Không biết cô gáι kia là ai mà khiến Sếp nhà ta chịu chơi thế?

– Cậu chỉ cần nói đồng ý hay không, còn những việc khác đừng quan tâm!

Nghe Thành Nam lạnh lùng dứt khoát vào vấn đề như thế khiến Thiên Thành cũng không đùa cợt nữa, cậu ta hắng giọng vài cái, chuyển sang vẻ nghiêm túc đáp lại.

– Tôi không phải kiểu người chê tiền, tuy nhiên thấy anh trượng nghĩa vì người đẹp như thế mà tôi nhân cơ hội há chẳng phải kẻ tiểu nhân sao?

– Vậy ý cậu muốn thế nào tôi sẽ đáp ứng?

– Cho tôi xem mặt người đẹp đi! Tôi không cần miễn phí gì cả!

– Người ta không phải món hàng để trao đổi!

– Ấy…Làm gì mà nóng thế? Chẳng phải hợp đồng này bên anh đang rất muốn hợp tác sao? Cho tôi xem mặt chút có há gì! Mà có khi anh được lợi nhiều hơn ấy chứ!

Giây trước còn nói nghiêm túc, giây sau đã cợt nhả nhưng Thành Nam cũng không phải người dễ dãi, thèm tiền bất chấp.

– Cậu có tin tôi cho người ᵭάпҺ gãy giò của cậu ngay tгêภ đất của cậu không?

– Anh nghĩ tôi để im cho anh động thủ?

– Cậu mạnh dạn thử đi!

– Được…Được…Không xem thì không xem! Coi như anh thắng!

– Vẫn như lời nói trước. Nếu hợp tác cùng nhau tôi sẽ không lấy một đồng tiền lãi! Thành Nam tôi không muốn mắc nợ ai!

– Được rồi! Mặc ҳάc nhà anh! Tôi có lợi càng tốt! Nhưng nên nhớ tôi là Thiên Thành đấy! Không cho tôi trực tiếp xem mặt cô gáι đó thì tôi vẫn có cách thôi! Ha ha…

Thành Nam biết tài của cậu ta lắm, tuy nhiên anh chẳng để tâm. Vấn đề quan trọng nhất đã được xử lý thì việc nên làm bây giờ là an ủi Khánh Linh.

Quay trở lại phòng, thấy cô nằm trùm chăn kín mít thì Nam từ từ ngồi xuống cạnh giường. Lúc này không cần ngại ngùng mà chỉ muốn làm sao động viên Linh bình tâm vượt qua.

– Khánh Linh! Bài đăng đã được gỡ xuống rồi! Bỏ chăn ra nào!

– Em muốn yên tĩnh!

– Đừng suy nghĩ nữa! Chuyện gì rồi cũng qua thôi! Hãy mạnh mẽ lên!

– …!!!

Trước đó đúng là cô rất mạnh mẽ nhưng chỉ qua một đêm, liền lúc hai chuyện lớn ập tới như thế thì liệu con người sắt đá có đổ gục không, huống hồ còn là một cô gáι.

– Chúng ta còn không biết họ lắp chiếc camera này từ bao giờ thì anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây? Anh nghĩ đi! Họ đã cố tình ngay từ đầu thì chắc chắn còn nhiều video khác nữa. Mặt em trong video này không rõ nhưng những video sau có chắc không?

– Anh đang cho điều tra người làm chuyện này rồi! Nhất định không để cho mấy kẻ mất nhân tính đó thoát Ϯộι!

Nói thì dễ nhưng làm mới khó, họ ngay từ đầu đã lên kế hoạch thì chắc chắn không để Thành Nam dễ dàng tra ra. Dù anh có tài giỏi, có nhiều mối quαп Һệ, đợi anh tống được hết lũ người khốn пα̣п đó vào tù thì cô cũng nhận về tổn thương thật nhiều.

– Em muốn ngủ một chút nữa được không?

– Vậy, em nằm nghỉ đi! Lát anh gọi nhân viên mang cơm lên cho em!

Khánh Linh không trả lời mà kéo chặt cái chăn ôm lại, cô giờ giống như bé mèo con bị ốm, nằm co ro run rẩy. Nhìn hình ảnh này bất giác Thành Nam thấy đau nhói ở tιм, mong muốn che chở cho cô thật mạnh mẽ…

Trở về phòng bên kia Thành Nam thay một bộ đồ khác rồi gọi điện cho Thiên Tân. Hai người đàn ông sau đó gặp nhau tại một quán cafe gần khách sạn.

Cứ nghĩ sau việc mất mặt đêm qua cậu ta làm với Khánh Linh thì cũng nên hỏi thăm tới cô một tiếng nhưng xem ra thái độ kia không hề có chút áy náy nào. Không mong chờ gì nhiều nhưng Nam vẫn hỏi xem có được chút manh mối gì không.

– Chuyện Linh bị bỏ tђยốς tôi chưa vội nhắc tới trách nhiệm của cậu, nhưng việc phòng cô ấy bị lắp camera qυαγ ℓéп thì cậu có liên quan không?

Quen biết Khánh Linh ngót nghét gần ba năm, ngày tháng đó có bao nhiêu là hồi ức tươi đẹp cũng có bao nhiêu chật vật mới khiến cô dần chấp nhận mối quαп Һệ bạn bè thân thiết. Cứ nghĩ mưa dầm thấm lâu, thời gian sẽ là liều tђยốς chứng minh sự chân thành của mình nhưng chẳng ngờ giữa đường Linh cắt đứt liên lạc. Rồi cho tới khi cô đột ngột xuất hiện, Thiên Tân mừng rỡ nghĩ ông trời lần này sẽ không phụ tấm chân tình của cậu ta nhưng không ngờ cuối cùng vẫn nhận được câu trả lời từ chối. Khánh Linh không cho Thiên Tân cơ hội trở thành người đàn ông của cô nhưng lại cho người mà cậu ta không thích có được cô tất cả. Đối với một người đàn ông yêu bản thân, coi trọng mặt mũi như Thiên Tân thì sự việc cuồng giã đêm qua của hai người không khác gì cú vả mặt đau đớn.

Hận còn không hết lấy đâu ra sự quân ʇ⚡︎ử lúc này, mà thực chất cậu ta cũng không biết ai là người đã làm chuyện kia. Nhưng thay vì nói năng bình thường thì cậu ta lại dùng tông giọng hời hợt.

– Tôi chẳng liên quan gì!

– Cậu từng nói yêu cô ấy nhưng cậu đã làm ra trò gì, đã vậy còn mặc kệ cô ấy bị tổn thương mà gọi là yêu hay sao?

– Hư…

Thiên Tân nghe Thành Nam trách mình thì cười nhếch mép, thằng nào chả giống thằng nào mà còn đeo mặt nạ nguỵ quân ʇ⚡︎ử. Trách tôi à! Vậy còn anh thì sao?

– Anh trách tôi mà không nghĩ lại mình? Chẳng phải đêm qua hai người đều ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t lắm sao? Vậy ai mới bỉ ổi?

– Cậu…

– Anh nói giỏi thế bảo sao làm chuyện đó cũng rất giỏi. Vậy thì ʇ⚡︎ự mình cứu cô ta đi! Loại con gáι phóng đãng, thích câu cá lớn thì phải chấp nhận thôi!

Bốp…Bốp…

Thiên Tân đứng dậy muốn rời đi nhưng cậu ta còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị Thành Nam đấm liên tiếp hai phát vào mặt khiến lảo đảo suýt ngã.

– Mày đúng là loại khốn пα̣п! Không có được cô ấy thì bộc lộ thái độ đểu giả. Cũng may lúc trước Linh không nghe lời đường mật của mày mà chấp nhận. Nếu không cô ấy ʇ⚡︎ự chuốc khổ vào người rồi!

– Ha ha…

Bị ᵭάпҺ đau thế nhưng thái độ vẫn rất ngông cuồng. Tân đưa tay lau vết ɱ.á.-ύ tгêภ khoé miệng rồi lại cười ra vẻ khinh bỉ, nói:

– Anh nói tôi mới biết đấy! Thế không chấp nhận tôi thì cô ta đến với anh có tốt không? Hay bây giờ đã là người nổi tiếng rồi?

– Mày…

– Ha ha…Ngăn được lúc này nhưng không chắc dập được tận gốc đâu. Tôi chúc các người sống vui trong dư luận của sóng ๓.ạ.ภ .ﻮ nhé!

Cùng là anh em ruột nhưng sao tính cách khác nhau một trời như vậy. Thiên Thành dù mang vẻ công ʇ⚡︎ử trịch thượng nhưng chưa bao giờ cậu ta làm mấy trò đê hèn, bẩn thỉu, càng không lấp trong bóng tối hại người, nhưng Thiên Tân thì khác.

Mang bộ mặt quân ʇ⚡︎ử hảo cầu mà tâm địa xấu xa. Miệng nói yêu chân thành, chờ đợi chân thành nhưng chỉ vì người ta không đồng ý mà làm ra trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ. Nhưng trách cậu ta кнốикιếρ thì bản thân mình cũng có hơn người đâu. Vẫn là không kiềm chế được mà làm chuyện đó với Linh hay sao? Sau này anh phải ăn nói với bà với bố cô ấy thế nào đây?

Reng…Reng…

Tiếng điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Thành Nam, nhìn số của Thiên Thành gọi tới Nam liền điều chỉnh lại cảm xúc sau đó nhấn nút nghe.

– Tôi đây!

– Tôi báo cho anh một tin vui nhưng đổi lại vẫn là điều kiện cũ. Cho tôi xem mặt cô gáι đó!

– Nếu cậu rảnh quá thì biến đi! Đừng có chọc điên tôi!

Bị Thành Nam nói không nể mặt nhưng không hiểu sao Thiên Thành không có tức giận mà vẫn nhơn nhơn trêu chọc anh.

– Làm gì mà cành cao thế?

– Tôi không có thời gian đùa với cậu!

– Này! Chưa ai dám nói chuyện với nhị công ʇ⚡︎ử nhà họ Thịnh như vậy đâu nhé! Anh cũng to gan thật! Đến đất của tôi làm bạn mà kiêu căng, làm quá lắm rồi đấy!

Thành Nam hết kiên nhẫn với Thiên Thành nên tắt phụt máy đi, nhưng bên kia không chịu dừng, vẫn tiếp tục gọi lại thì Thành Nam bực bội gắt lên:

– Cậu điên à?

– Ây…Đừng có vội mắng tôi không đến lúc mong tôi thông cảm, tôi lại không nhận đâu đấy!

– Cậu nghĩ ra à?

– Thế tôi nói đã tra ra manh mối người hại cô gáι của anh thì có muốn nghe không?

– Cậu nói sao cơ?

– Đấy! Thái độ dịu dịu như này tôi còn muốn nói tiếp!

– Cậu muốn hậu tạ gì tôi cũng đáp ứng! Nói đi!

Ha ha…Nghe ra thái độ khác hẳn lúc trước khiến Thiên Thành cười muốn ngả nghiêng. Cậu ta lại tiếp tục trêu Nam:

– Tôi chỉ muốn biết mặt cô gáι của anh!

– Không phải ngay lúc này!

– Thái độ như này tôi rất vui!

– Bớt quanh co, lắm chuyện! Nói vào vấn đề đi!

– Người của tôi đã tra ra thông tin chính là tên nhân viên trong ca trực tối hôm qua, có điều hắn đã nhanh chân lẩn trốn. Nhưng anh yên tâm, chỉ nội trong ngày mai tôi sẽ tóm được hắn. Chỉ cần hắn chưa vượt biên thì dù hắn có trốn tận rừng sâu tôi cũng lôi về được cho anh.

– Cảm ơn!

Đang nói chuyện nghiêm túc bỗng dưng nhận được lời cảm ơn của Nam với tông giọng thật tình khiến Thiên Thành có hơi bất ngờ, song chỉ vài giây sau cậu ta lại cà chớn…

– Ây za…Biết anh khá lâu mà nay mới thấy anh xuống giọng cảm ơn tôi đấy! Vậy thì cô gáι kia tôi càng muốn gặp bằng được. Người khiến anh muốn ᵭάпҺ đổi tất cả, dang tay nhiệt tình thế này thì chắc chắn rất đặc biệt!

– Khi nào cậu nghiêm chỉnh thì tính sau!

– Ơ…Này…

Tút…tút…

– Bố khỉ! Lại tắt ngang!

Thiên Thành lẩm bẩm ngoài miệng mắng vậy chứ thật sự trong lòng không hề có ý trách cứ với Thành Nam. Cũng không hiểu sao chỉ là quαп Һệ làm ăn nhưng Thiên Thành lại có cảm tình đặc biệt với anh. Không giải thích nổi, chỉ biết là không hề ghét bỏ.

Rõ ràng việc chẳng liên quan tới mình nhưng lại rất nhiệt tình muốn giúp đỡ. Rõ là làm ăn phải tính toán thiệt hơn nhưng đối với Nam lại có một ngoại lệ, cảm tình đó vừa giống như bạn thân mà cũng giống như anh em…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất