Tình cuối – Chương 26

Vũ Linh 92

Tác giả : An Yên

Lê Minh gật đầu đồng tình:
– Ừ, tao cũng thấy ngoài gầy ra thì Tường Vi… à, không thấy nốt ruồi nữa! Nhìn thế này giống bé San thật!
Bảo Long cũng chen vào:
– Vấn đề là tại sao Vi lại phải tẩy đi? Cứ để như cũ chả phải dễ ρhâп biệt hơn à?
Vương Thăng thở dài:
– Thế mới khó hiểu đấy! Vi vốn là người sống đơn giản, không thích màu mè, không để ý nhiều đến vẻ bề ngoài, miễn gọn gàng là được. Thế nên tao mới thấy lạ khi cô ấy lại tẩy nốt ruồi cho giống Tường San, lại cưới chồng sớm mà nguyên do chẳng hợp lý chút nào. Nếu nhà chồng nhiều người già cả thì có thể đợi mà, đằng nào Vi cũng còn học hai năm nữa, chỉ trừ khi lỡ có em bé hoặc gã kia sợ mất cô ấy nên kiểu đặt cọc cho chắc ăn thôi!
Bá Trọng liếc Thăng:
– Mày có vẻ cũng hiểu Vi đấy nhỉ? Mày cứ bình tĩnh ρhâп tích mọi việc như thế có phải hay hơn không? Đằng này chưa gặp, chưa rõ chuyện đã nhao lên rồi, còn đưa cái danh trường chuyên ra để biêu riếu người ta. Ban nãy là cái Vi đó, chứ gặp phải tao, yêu đương mà ăn nói kiểu như mày thì chỉ có ăn t.á.t nhé! Mà Tường Vi cũng lạ, đanh đá đến thế mà hễ cứ gặp cái thằng này là hiền hẳn ra!
Cả bốn người cùng cười vui vẻ. Bá Trọng vỗ vai Vương Thăng:
– Tao nghĩ là Vi có uẩn khúc gì ở đây!
Thăng nói khẽ:
– Tao cũng hi vọng thế. Vi thay cả số điện thoại như không muốn dính líu gì tới thành phố A!

Bảy giờ tối hôm sau…
Hôm qua Vi về muộn, thấy người khó chịu nên tắm khuya. Đã tắm nước nóng rồi nhưng cô vẫn cảm thấy sốt hâm hấp từ sáng đến giờ. Định bụng xin nghỉ nhưng cuối năm, công ty nhiều việc, cũng định gom góp thêm để Tết này mua món quà gì đó tặng bố mẹ nên cố gắng đi. Cô nghĩ chắc chỉ mệt sơ sơ thôi nên đi làm cho khuây khỏa.
Vừa tới văn phòng cô đã nghe tiếng chị Thư:
– Vi! Vi!
Tường Vi bước lại bàn của chị Thư:
– Dạ chị gọi em ạ? Lại tiếp tục giao hàng hả chị?
Chị Thư mỉm cười:
– Không, nhìn là biết em sợ mấy chỗ đó rồi. Hôm qua giao hàng có vấn đề gì không em?
Vi ngơ ngác :
– Dạ không ạ! Họ chuyển khoản đầy đủ rồi đúng không chị? Em và anh tài xế đã kiểm tra rồi mà!
Chị Thư gật đầu:
– Ừ chị biết mà. Chuyện tiền nong, hàng hóa OK cả rồi! Nhưng sáng nay có một vị khách ở quán Bar SPRING bảo rằng em cãi tay đôi với họ, người đó yêu cầu em xin lỗi họ.
Vi ngạc nhiên:
– Ơ, em chỉ đến giao hàng rồi lên quầy ɾượu thanh toán, có cãi nhau với ai đâu ạ?
Chị Thư nhìn Vi:
– Chị cũng không rõ, vì hôm qua em đi với anh tài xế, chị có hỏi anh ấy nhưng anh tài cũng không rõ vì bảo tính tiền xong thì về. Em có chắc là mình không trò chuyện với ai không?
Vi lục lại trí nhớ, cô đâu đụng độ với ai? Chỉ nói mấy câu với những người bạn cấp ba, không lẽ …. Vi hỏi lại chị Thư:
– Chị ơi, người khách đó có nói tên là gì không ạ?
Chị Thư nói thật nhẹ:
– Vương Thăng! Chị đã tìm hiểu người này vì chị lo em đụng tới mấy người có ɱ.á.-ύ mặt rồi mệt thân. Anh bạn này bằng tuổi em, con của một gia đình danh giá ở thành phố A, từng nhập ngũ hai năm và hiện đang học đại học Xây dựng ở thành phố C. Nhân thân tốt, gia đình thuộc hàng ʇ⚡︎ử tế. À, mà em cũng ở thành phố A, có biết cậu ấy không?
Vi khẽ thở dài một tiếng:
– Dạ em biết, bạn này học cấp ba với em. Hôm qua em có gặp bạn ấy và chúng em có cãi vã vài câu. Nhưng em không nghĩ người đó hẹp hòi như thế!

Ánh mắt chị Thư lóe lên những tia vui vẻ:
– Thế thì tốt quá, bạn bè dễ nói chuyện hơn. Chị thấy anh ta ăn nói cũng nhã nhặn, lịch sự, chỉ yêu cầu em gọi bằng số điện thoại cá nhân của em và xin lỗi thôi chứ không đòi hỏi gì thêm. Hay là anh bạn này yêu thầm Tường Vi nên kiếm chuyện nhỉ? Chị đọc trong mấy câu chuyện ngôn tình thấy như thế đó. Nam chính yêu nữ chính sẽ hay chọc khiến cô gáι tức giận…
Haizz, đó là chị mới chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa nhìn cái bản mặt câng câng và kiểu ăn nói cục súc của anh chàng đẹp trai đó đâu. Vi cũng không tùy tiện ” vạch mặt bạn bè” nên chỉ cười:
– Dạ không đâu chị, bạn đó có người yêu rồi! Để lát em gọi xin lỗi một tiếng là được ạ!
Chị Thư chìa ra một mảnh giấy nhỏ:
– Ừ, thôi em chịu khó tí, họ là khách hàng mà! Số điện thoại của cậu ấy đây, bạn ấy bảo em phải gọi từ số điện thoại cá nhân, kiểu là như thế mới thấu được tình ý của em. Nhưng nghe giọng điệu thì chị nghĩ anh bạn đó chỉ đùa thôi, chắc không sao đâu!
Vi mỉm cười nhận lấy mảnh giấy và đi về chỗ ngồi, miệng thầm rủa gã Vương Thăng xấu xa:
– Đồ hẹp hòi, đã nói ҳάch mé người ta giờ lại còn ăn vạ, đồ nhà giàu, ích kỷ,ᵭộc ác!
Miệng lẩm bẩm, chân tiến lại chỗ ngồi của mình. Ở đây, mỗi nhân viên sẽ được bố trí một không gian hẹp riêng, có vách ngăn với những nhân viên khác, tгêภ bàn làm việc luôn có một chậu hoa nhỏ nhỏ xinh xinh. Tường Vi nhìn bông hoa xinh đẹp để lòng dịu xuống trước khi bấm số điện thoại gọi.
Người cô đang nóng dần lên, cảm nhận cơn sốt đang lan tỏa từ trán xuống tay chân. Tường Vi định bụng gọi điện thoại xong xem chừng nếu không ổn thì phải xin phép về nghỉ, tưởng đi làm cho khuây khỏa nào ngờ lại thành ra thế này..

Từng hồi chuông vang lên mà Vương Thăng không nghe máy
Tường Vi lại thấy bực bội, đã mệt lại con gặp phải kẻ nhây, muốn người ta xin lỗi thì phải nghe chứ, bực hết cả mình. Tường Vi này gọi hai cuộc mà không nghe thì về sau phàn nàn chỉ có ăn đ.ấ.m nhé! Đến khi cuộc gọi tiếp theo gần kết thúc, sự kiên nhẫn của Vi sắp hết thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
. – Alo, Vương Thăng nghe!
Ôi giá mà cậu ta cứ nhẹ nhàng, ấm áp như thế có phải hay không, hình tượng soái ca sẽ đỡ méo mó đi không? Chắc là không biết người đang gọi cho mình là ai nên mới như thế. Nhưng thôi, nhiệm vụ của mình là xin lỗi cho êm đẹp. Hít một hơi, cần có không khí hòa nhã để không ảnh hưởng đến công ty, Vi gạt ngay ý nghĩ xấu xa, tận hưởng một chút ấm áp trong thanh âm vừa nghe rồi hắng giọng:
– Vâng, chào anh Vương Thăng! Tôi là Lâm Tường Vi, nhân viên văn phòng không chính thức của công ty W. Tôi gọi cuộc điện thoại này để xin lỗi anh vì tối hôm qua có buông những lời khiếm nhã với anh. Mong anh tha lỗi!
Im Lặng. Phía bên kia im lặng hẳn mấy chục giây. Có lẽ chưa bao giờ anh ta nghe được những câu khách sáo, lịch sự và trịnh trọng như vậy từ Vi nên tạm thời chσáпg váng chăng? Đã thế, Tường Vi này sẽ diễn đến cùng nhé:
– Anh Vương Thăng, anh có nghe rõ không ạ?
Đâu bên kia, một âm thanh rất bình thản vang lên:
– Ồ xin lỗi, sóng ở đây yếu quá,
phiền cô nói lại được không?
Tường Vi tức đến bầm gan tím ruột, bàn tay siết chặt điện thoại như nó sắp vỡ vụn ra. Ban nãy nghe giọng to, rõ ràng thế kia mà. Sao bây giờ sóng lại yếu? Thành phố C này phồn hoa nhộn nhịp là thế, làm gì có chuyện mất sóng hay yếu sóng điện thoại chứ? Hay là đang nằm với cô nào trong phòng kín quá nên không có sóng nhỉ?
Hai hàm răng đã nghiến chặt, nhưng cuối cùng Vi vẫn phải nặn ra một nụ cười, cố hít sâu thở đều để có được chất giọng bình thường nhất và nhắc lại câu ban nãy. Lần này nói xong, cô còn thỏ thẻ:
– Dạ không biết anh nghe rõ chưa ạ? Có cần tôi nhắc lại nữa không?
Lần đầu tiên Vi thấy phục bản thân mình đến thế, cô hả hê khi nghĩ tới gương mặt đang nghệt ra của Thăng. Lúc ấy, chắc là cậu ta kinh ngạc lắm đấy nên mới im lặng như thế!
Mấy chục giây sau, phía bên kia mới lên tiếng:
– Tôi tạm thời tin cô. Thực ra, tôi không muốn gây khó dễ với cô và công ty W, chỉ là dù trước đó cô và bạn bè có thể có tư cách như nhau nhưng trong công việc, khách hàng vẫn là Thượng Đế. Rút kinh nghiệm, đừng tay đôi với Thượng Đế, nên rõ mình ở vai nào!
Nhục. Nhục cực kỳ luôn! Vương Thăng, nếu tôi đang đứng trước mặt cậu, chắc chắn tôi sẽ x.é x.á.c cậu ra cho bỏ tức. Vì Thăng từng nói đây là công việc nên Vi lại cố ổn định hô hấp rồi nói :
– Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm, cảm ơn anh! Chào anh!
Vi định tắt máy trước nhưng lại sợ mang tiếng khiếm nhã nên chờ bên kia tắt, nào ngờ giọng nói quyến rũ ấy lại vang lên:
– Khoan, cô làm ở trụ sở chính của công ty W à?
Tường Vi nhíu mày:
– Xin lỗi, việc này không nằm trong phạm vi chuyện tôi cãi Thượng Đế tối qua!
Vương Thăng cãi ngang:
– Này, tôi không mượn cô miệng gọi Thượng Đế mà trong lòng lại nguyền rủa đâu. Tôi hỏi thế để lỡ cô không giữ lời, đi đâu ồn ào đó thì tôi còn biết chứ!
Vi thở hắt ra:
– Tôi đâu vô trách nhiệm như thế, nhưng thôi cũng vì công ty, tôi trả lời vậy: Tôi không làm việc ở trụ sở chính mà ở văn phòng giới thiệu sản phẩm chỗ đường M!
Thăng gật đầu:
– OK!
Hai bên lại lịch sự chào nhau rồi tắt máy. Vì cô ôm một bụng bực bội nhưng rồi ς.-ơ τ.ɧ.ể một mệt mỏi khiến cô không ngồi dậy nổi mà ghi nữa. Vi xem qua đống giấy tờ sổ sách rồi quyết định nhờ Ngọc Ánh làm giúp mình và xin phép chị Thư ra về. Chị ấy lo lắng:
– Sao không nghỉ từ đầu đến đây rồi thêm mệt? Giữ sức khỏe nhé!
Vi cười:
– Dạ không sao ạ! Em ngủ một giấc là ổn ngay.
Nói xong, cô ra lấy xe đi về phòng trọ. Xe của Vi vừa đi, một chiếc mô tô cũng vội vã bám theo…

Chuyên mục: Cuộc sống

3.8 ( 5 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất