Mặt trời sau giông bão – Chương 53

Vũ Linh 198

Bà Thảo nghe đến đó thì khẳng định rằng những cảm giác trong lòng mình nãy giờ không sai. Làm thế nào để báo cho Nhi và Nhật đây? Bà liếc nhìn người đàn ông đang bước vào phòng. Hắn bước thì bà ôm lấy Cà Chua và lùi về sau. Nhưng rồi bà tỉnh táo nhận ra rằng, nếu cứ lùi vào sâu phía trong thì càng xa mọi thứ bên ngoài, biết cầu cứu ai? Nhi và Nhật thì chưa về… Nghĩ vậy, bà Thảo hét lớn:

– Chú làm gì đấy? Trợ lý của cậu Nhật mà như thế à? Làm gì có việc cậu ấy tuyển một trợ lý lưu manh thế này?

Hắn ta cười gằn:

– Bà già thông minh đấy, giờ đừng nói nhiều mà mất sức, đưa đứa bé đây!

Bà Thảo vẫn ôm chặt Cà Chua nhưng không lùi nữa. Bà nói:

– Tôi không đưa! Nhi thuê tôi giữ con bé. Nếu nó có việc gì thì tôi ăn nói ra sao với Nhi? Chú đi đi!

Vừa nói bà vừa tiến về phía trước, tay xua xua tên kia để hắn lùi dần ra cửa. Bà biết hắn ta sẽ chẳng đi ngay, nhưng có thể kéo dài thời gian và để bà gần hơn với phía ngoài, may ra có thể phát đi tín hiệu cầu cứu. Ra đến cửa, hắn ta khựng lại:

– Tôi đã bảo đến đón bé, bà cứ lo hão! Tôi hứa sẽ chẳng đụng gì để nó cho tới khi xong việc, đưa con bé đây!

Hắn đưa tay ra, Cà Chua khóc ré lên dù tên đó chưa chạm đến người bé. Bà Thảo nhìn quanh, phòng trọ đầu tiên chưa ai về, chỉ có bà của bé Gil ở bên kia, nhưng nếu manh động thì không chỉ Cà Chua bị ảnh hưởng mà bà cháu nhà bé Gil đôi khi cũng bị liên lụy. Thế nên, bà Thảo chỉ có cách gào lên:

– Cứu với! Cứu tôi với! Có người muốn….

Bà cố hét thật to, nhưng chưa dứt câu thì tên kia sau mấy giây khựng người lại vì ngạc nhiên, đã đẩy bà Thảo vào phía trong và đưa tay bịt miệng bà:

– Câm ngay! Bà có tin tôi cho bà im lặng vĩnh viễn luôn không hả?

Cà Chua thấy bộ dạng đáng sợ đó lại càng khóc to. Ở phòng bên cạnh, bà của bé Gil nghe tiếng bà Thảo và Cà Chua thì giật mình. Bà nói nhỏ với Gil:

– Gil ngoan, ngồi yên ở đây nhé, không được ra ngoài, để bà ngó xem!

Bé Gil lớn hơn Cà Chua nên nghe bà nói thì gật gật đầu, một phần cũng vì cu cậu sợ nên ngồi im tгêภ giường, không nhúc nhích. Bà của bé Gil rón rén lại gần cửa phòng Nhi, hé mắt nhìn và thấy cảnh tượng trước mặt thì vội vàng về phòng, khóa chặt cửa rồi móc điện thoại gọi cho Nhi. Từng hồi chuông vang lên, lòng bà nóng như lửa đốt…

Tuệ Nhi đang ngồi ở phòng khách nhà Minh Nhật trò chuyện với mẹ anh thì nghe tiếng chuông điện thoại. Thấy cuộc gọi của bà bé Gil, cô xin phép ra sân ngày máy, trong lòng dấy lên những lo lắng:

– A lô, cháu nghe đây ạ!

Giọng của bà bé Gil gấp gáp:

– Con ơi… về đi… Cà Chua gặp nguy rồi… có kẻ lạ đến…

Bà cả thở cả nói, tay đè lên ռ.ɠ-ự.ɕ. Nhi nghe đến đó thì giọng hốt hoảng:

– Sao… sao cơ ạ? Cháu về ngay!

Cô không dám gặng hỏi vì nghe giọng của bà bé Gil tỏ rõ sự sợ hãï. Tuệ Nhi run rẩy tắt máy, chạy vội vào nhà:

– Bác ơi…con cháu …con của cháu…

Rồi cô hướng mắt lên phía cầu thang:

– Anh Minh Nhật!

Minh Nhật vừa ra khỏi phòng làm việc của ba, đang định đi xuống, nghe tiếng Nhi thì nhanh chân chạy xuống dưới:

– Nhi, sao thế em?

Bà Huệ cũng lo lắng khi thấy mặt Nhi cắt không ra ɱ.á.-ύ:

– Nhi, con của cháu làm sao?

Nhi cuống đến mức nói năng lộn xộn:

– Bà bé Gil gọi… nói…nói có kẻ lạ….

Ánh mắt Minh Nhật lóe lên những tia lo lắng rồi chuyển sang lạnh lẽo, anh nói:

– Ta về thôi!

Anh nhanh chân bước ra ngoài sau khi chào bố mẹ. Nhi cũng vội vàng cúi chào mọi người và ra xe cùng anh. Cô run rẩy đến mức không nghĩ được gì cả, cô sẽ như thế nào nếu không có Cà Chua? Dù Hoàng Tuấn có tệ bạc với cô nhưng con bé là cả cuộc sống của cô. Vì không muốn xa con mà Nhi đưa con theo. Giờ nếu có chuyện gì thì cô sống sao nổi. Minh Nhật lặng im không nói. Mặt lạnh như đá. Đầu óc anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Cà Chua. Con bé chắc chắn rất sợ hãï. Vậy là Lưu Khánh Sơn đã tìm hiểu về cuộc sống của anh và ra tay muốn bắt Cà Chua để ép anh. Nhật đặt điện thoại lên trước mặt, thao tác mở camera anh đã lắp ngay trước cửa phòng trọ của Nhi. Đập vào mắt anh là một gã đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch sự đang bịt miệng bác Thảo, còn Cà Chua đang khóc rất to. Nhi tái mét mặt, nước mắt trào ra như mưa:

– Không… không …Sao lại thế? Cà Chua ơi…

Minh Nhật nhìn hình ảnh rồi ᵭ.ậ..℘ mạnh vào vô lăng. Anh quay sang Nhi nhẹ giọng:

– Em bình tĩnh đi, con sẽ không sao đâu!

Nhật tiếp tục lấy ra một chiếc điện thoại khác và bấm gọi. Chẳng biết người bên kia nói gì, Nhi chỉ nghe anh thốt ra ba tiếng:

– Kế hoạch hai !

Rồi Nhật lại tắt máy và bấm một cuộc gọi khác:

– Chào đồng chí, tôi là Cao Minh Nhật – Chủ tịch của tập đoàn Cao Thị. Hiện nay, người thân của tôi đang bị đe dọa, nhờ các anh tiếp cận khu trọ ở đường T của nhà bác Thảo, ngay sau nhà hàng dân tộc! Phiền các anh đừng đặt còi kẻo rút dây động rừng và mặc thường phục giúp tôi! Tôi đã phán đoán ra kẻ đứng đằng sau. Nhưng tôi cần sự an toàn cho người thân của mình!

Nhi đoán là anh bảo cα̉пh sάϮ, mắt cô vẫn không rời màn hình trước mặt. Gã cao lớn ấy đang rút dao ra đe dọa bác Thảo, Cà Chua khóc ngặt nghẽo khiến Nhi ruột gan như lửa đốt. Nhưng cô không biết làm sao. Minh Nhật có vẻ bình tĩnh hơn cô. Tuy nhiên, những gì nãy giờ anh làm cho thấy anh rất lo lắng cho Cà Chua. Nhi bấu chặt hai tay vào nhau đến bật ɱ.á.-ύ, cô run run:

– Minh Nhật …liệu cα̉пh sάϮ…

Nhật đặt tay lên bàn tay đang run của Nhi:

– Nhi, nghe anh này, em bình tĩnh đi, cα̉пh sάϮ đang tới đó rồi!

Chiếc xe lao nhanh rồi dừng trước nhà hàng của Minh Nhật. Anh cẩn thận quan sát, có một chiếc Fortuner bảy chỗ dừng ngay đầu ngõ vào dãy trò. Khả năng đây là xe của bọn ๒.ắ.t ς-.ó.ς, có thể tên đó còn đồng bọn chứ không thể đi một mình được. Nhật quay sang Nhi:

– Em ở yên trong xe, anh sẽ hướng dẫn cách em mở và khóa cửa. Nếu có vấn đề gì cấp bách, em mở cửa và chạy vào nhà hàng. Giờ này vẫn đông người, anh nghĩ chúng sẽ không hành động đâu!

Nhi cầm lấy tay anh, lắc đầu:

– Nhật, cho em vào đó, em không thể ngồi đây được, xin anh đấy! Em sẽ không làm vướng chân anh đâu!

Minh Nhật nghiêm mặt:

– Không được, em ngồi yên ở đây! Em không biết võ, đi theo anh chúng sẽ hiểu em là điểm yếu của anh. Anh sẽ cứu được con. Chúng ta chưa biết bọn họ có bao nhiêu người, nếu em ra đó sẽ không an toàn, anh lại càng lo hơn, em hiểu không?

Nhi nghĩ thật nhanh. Minh Nhật nói không sai, cô sẽ làm vướng chân anh và cα̉пh sάϮ. Nhi lặng lẽ gật đầu. Minh Nhật đặt chiếc điện thoại còn lại xuống ghế rồi nói:

– Nếu ba mẹ hay người mà em quen gọi đến thì em cứ nghe, còn lại thì em cứ để yên nhé! Em ngồi đây theo dõi màn hình kia, tuyệt đối không được ra ngoài và không mở cửa cho người lạ, hiểu chưa?

Thấy anh dặn mình như dặn trẻ con nhưng Nhi vẫn gật đầu, vì cô biết do anh quá lo lắng cho cô. Minh Nhật xuống xe, Nhi ngồi đan chặt hai tay vào nhau dõi theo màn hình. Cảm giác bất lực là đây. Biết đứa con mình dứt ruột đẻ ra đang gặp пguγ Һιểм mà không thể làm gì được, chỉ ngồi chăm chăm nhìn màn hình xem diễn biến mọi chuyện. Nhưng lúc này, đây cũng là cách tốt nhất cho tất cả nên Nhi chấp nhận. Minh Nhật quét ánh mắt nhìn quanh một lượt rồi bước vào con ngõ hướng tới dãy trọ. Năm đồng chí cα̉пh sάϮ đã đứng hai bên cổng trọ. Minh Nhật chào mọi người rồi hỏi một đồng chí:

– Tình hình sao rồi ạ?

Đồng chí ấy lên tiếng:

– Chúng tôi vừa tới sau khi nhận được tin báo của anh. Quan sát ban đầu cho thấy khóa cổng dãy trọ bị cắt, ngoài kia còn một chiếc xe ô tô bảy chỗ đậu rất im lặng, phỏng đoán bên trong có đồng bọn. Bây giờ, chúng tôi sẽ giải cứu người trước!

Minh Nhật gật đầu:

– Trong đó có một em bé mới hơn một tuổi và bác Thảo chủ trọ hơn sáu mươi tuổi, chúng tôi cần sự an toàn cho hai bà cháu!

Các đồng chí cα̉пh sάϮ cùng Minh Nhật nhẹ nhàng bước vào trong. Căn phòng thứ nhất vẫn chưa có người về, phòng của gia đình bé Gil đã đóng chặt cửa, chỉ còn căn phòng ở giữa sáng đèn. Khi lực lượng cα̉пh sάϮ lao vào, gã đàn ông kia một tay vẫn cầm lấy hai chân của Cà Chua, một cάпh tay đưa dao lên dọa bác Thảo. Tiếng đồng chí cα̉пh sάϮ vang lên:

– Hạ vũ khí xuống, anh đã bị bắt về Ϯộι sử dụng vũ khí để b.ắ.t c.ó.c trẻ em!

Tên kia khựng lại trong giây lát rồi cười lên sằng sặc. Hắn hạ dao nhưng không buông Cà Chua mà nói:

– Tao hạ vũ khí rồi đấy, nhưng không dễ bắt tao đâu!

Bác Thảo thấy cα̉пh sάϮ đến thì thở nhẹ một cái, tên kia nắm bắt nhanh giây phút ngắn ngủi đó giật mạnh cάпh tay. Cả người Cà Chua bị kéo lệch về phía hắn, bác Thảo chưa kịp giữ lại thì cάпh tay cầm dao của hắn đỡ luôn thân tгêภ của Cà Chua và giữ lấy đứa bé. Bác Thảo hốt hoảng:

– Trời ơi! Cà Chua….

Con bé khóc cho khản cả tiếng nhưng vẫn cố gào lên. Minh Nhật nóng ruột nóng gan lao vào:

– Cà Chua! Bố đây, con đừng sợ!

Thấy Nhật, cô bé nín tiếng nhưng vẫn nức nở. Nhật quay sang người đàn ông:

– Anh đưa đứa bé cho tôi rồi cần gì chúng ta sẽ bàn bạc!

Hắn quay nhìn Minh Nhật, nhếch miệng cười:

– Cao Minh Nhật quả là không hổ danh Chủ tịch tập đoàn Cao Thị. Rất bình tĩnh! Mày biết bọn tao cần gì, đúng không?

Advertisement

Minh Nhật vừa đưa hai tay có ý đón Cà Chua vừa nói:

– Chuyện ᵭấu đá tгêภ thương trường không liên quan đến con bé, anh làm như vậy bé sẽ bị ám ảnh tâm lý. Đưa bé đây cho tôi!

Vì không gian phòng trọ nhỏ nên rất khó hành động. Tên kia không tiến cũng chẳng lùi. Ban nãy, đồng bọn của hắn đã thông báo qua bộ đàm rằng có cα̉пh sάϮ tới, kể cả khi Minh Nhật về đây, hắn đều biết cả, chỉ là chưa giằng được Cà Chua nên hắn chưa thể bỏ chạy, ngoài cổng lại có cα̉пh sάϮ canh giữ nên hắn chỉ còn cách ςư-ớ.ק bằng được bé con để cố thủ. Lúc này, ôm Cà Chua trong tay, hắn cười:

– Mày nói dễ nghe thế, bản kế hoạch kinh doanh đâu?

Minh Nhật gật đầu:

– Được, các anh muốn bản kế hoạch đúng không?

Rồi anh rút điện thoại bấm gọi:

– Tôn Văn, đưa bạn kế hoạch cho Lưu Khánh Sơn!

Vì anh mở loa to nên mọi người đều rõ câu Tôn văn nói:

– Chủ tịch, sao lại thế? Bản kế hoạch đó vô cùng quan trọng!

Giọng Minh Nhật lanh tanh:

– Cứ làm theo lời tôi, nhanh lên!

Tôn Văn chỉ kịp ” vâng ạ ” rồi tắt máy. Nhật quay sang tên kia:

– Đúng ý anh chưa?

Nhưng hắn ta vẫn cười:

– Chờ ông chủ của tôi báo lại đã!

Cùng lúc đó, Tôn Văn từ tập đoàn Cao Thị gọi điện thoại hẹn gặp Lưu Khánh Sơn. Nghe đến việc trợ lý của Minh Nhật muốn gặp mình, Khánh Sơn mỉm cười, lập tức đồng ý. Địa điểm gặp là biệt thự của hắn ở trung tâm thành phố. Chỉ mười phút sau, Văn đã ngồi trước mặt hắn:

– Các anh uy hϊếp chủ tịch Cao Thị vì bản kế hoạch kinh doanh ư?

Lưu Khánh Sơn ngả người ra ghế, rít một hơi tҺuốc ℓά, phả khói lên không trung rồi cười:

– Với Lưu Khánh Sơn này, để đạt được mục đích, tôi sẽ không trừ một thủ đoạn nào. Một là, Cao Minh Nhật cứ giữ bản kế hoạch. Anh ta có thể chiến thắng tôi một cách đàng hoàng. Hai là, anh ta nên bắt tay với tôi cùng thực hiện bản kế hoạch đó dưới tên của một tập đoàn mới, Cao Thị sẽ bị xóa sổ. Cao Minh Nhật đủ thông minh để chọn lựa vì Khánh Sơn tôi không thích chơi đàng hoàng!

Tôn Văn cau mày suy nghĩ, tay Ϧóþ chặt tập tài liệu, rồi anh hít một hơi và nói:

– Bản kế hoạch đây, chúng tôi đồng ý hợp tác!

Trong đáy mắt Khánh Sơn lóe lên tia kinh ngạc tột độ, rồi anh ta cầm bản kế hoạch và xem xét. Đọc đến trang thứ ba, Sơn nhìn Văn:

– Tại sao Cao Minh Nhật lại chấp nhận nhanh như vậy? Vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à sao?

Tôn Văn đứng dậy:

– Tôi chỉ thay mặt chủ tịch đưa tài liệu đến đây thôi, còn lý do thì tôi không rõ. Nếu ông xem xong rồi thì tôi xin phép về lo công việc!

Lưu Khánh Sơn gấp tập tài liệu, đưa cho trợ lý của hắn:

– Cất cẩn thận!

Sau khi tên đó ” dạ ” một tiếng, hắn nhìn sang Tôn Văn và chìa tay ra:

– Cậu có thể về, tôi đọc qua là được rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!

Đôi mắt Tôn Văn lộ rõ nét buồn rầu nhưng rồi anh gật đầu:

– Hợp tác vui vẻ!

Nói rồi, anh quay lưng bước đi. Lưu Khánh Sơn bấm một dãy số và nói:

– Thả người!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

3 ( 1 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất