Lỡ một chuyến đò – Chương 7

Vũ Linh 550

Cô nghe xong quay lại nhìn Ly rồi cười cười đáp:

– Cảm ơn cô Ly đã đặc biệt quan tâm tới vợ chồng tôi, hôm nay chắc anh Huy mời cô tới mà không nói để chúc mừng vợ chồng tôi sắp có em bé rồi à? Còn cái vấn đề mà cô nói coi chừng anh Huy nhà tôi có con riêng bên ngoài á, ối dào như thế lại phúc quá cơ, càng nhiều con càng nhiều lộc.

Cô vừa dứt lời thì thấy anh đang đi vào, cô nói lớn:

– Khi nào chồng mà có con riêng bên ngoài thì báo vợ để vợ đón về nuôi thể nhé.

– Hả? Vợ nói gì đấy?

Vợ chồng nhà người ta ngọt ngào tình cảm với nhau, cô Ly kia ức nghẹn cả người. Cô cũng không nề hà mà trình bày:

– À chẳng là cô Ly này chu đáo quá, lo sợ hộ vợ chồng có con riêng bên ngoài. Thế chồng có đứa con nào không?

– Ăn nói tầm bậy tầm bạ, oan ức ૮.ɦ.ế.ƭ mất.

Cô Ly nghe xong vội vàng giải thích:

– Em chỉ đùa chị một chút thôi ạ.

Nhìn điệu bộ của cô ấy mà cô phải buồn cười, nhưng mà không giám cười luôn lúc đó, phải ráng nhịn lát lên phòng tưởng nhớ lại cười sau.

Bữa ăn hôm đó, nói chung rất vui vẻ, chỉ có một người nào đó tức nổ đom đóm mắt nhưng vẫn phải mỉm cười. Đồng nghiệp của anh thi nhau dành những lời khen có cάпh cho cô lại khiến anh ʇ⚡︎ự hào vô cùng.

– Sướng nhất anh Huy, vợ đẹp lại còn đảm đang thế này thì ai bằng.

– Úi rồi mấy nữa anh Huy mà thành công trong dự án sắp tới nữa là chức giám đốc chắc chắn nằm trong tay anh rồi. Sếp tổng có nói rồi mà.

– Khϊếp các chú cứ làm như dự án này dễ ngon ăn lắm ấy, anh cũng đang đau đầu mấy hôm nay đây.

– Anh, em tìm hiểu được thông tin người đó rồi, tên đầy đủ là Hoàng Anh Dũng, anh đó bằng tuổi anh ấy nhưng mà hành tung khá là bí ẩn. Bây giờ mình phải cố gắng liên lạc thành công với họ thì coi như mình thành công một nửa, em tin bản thuyết trình của anh sẽ có sức hút với đối phương.

– Ừ anh cảm ơn chú, anh sẽ tìm hiểu thêm. Thôi chúng ta zô nào.

Nghe thoáng qua cuộc nói chuyện của chồng, cái tên “ Hoàng Anh Dũng “ lại bằng buổi chồng cô khiến cô lại phải liên tưởng tới người đàn ông trong Ьệпh viện hôm đó. Không, chắc chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, cô cứ dặn lòng mình như thế.

– Vợ, em ăn nhiều vào.

Anh gắp miếng ϮhịϮ gà bỏ vào bát cô thì mới khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô cười nhẹ đáp:

– Dạ vâng, mọi người cũng ăn nhiều vào nhé.

– Nhi này, anh phải công nhận em có tài nấu ăn ghê, không thua kém nhà hàng nào đâu đấy, thế này mà sếp anh cứ giấu. ( Đồng nghiệp của anh lên tiếng)

– Dạ có gì đâu anh, mấy món dân dã thôi anh ạ.

Mọi người cứ hết lời khen ngợi hai người lại khiến cho người nào đó tức tím tái mặt mày. Cô có để ý cô ấy, thỉnh thoảng lại nhắc:

– Cô Ly ăn nhiều vào nhé, tôi thấy cô cứ ngồi không vậy, chắc lại sợ béo hả?

– Dạ có gì đâu chị, em vẫn ăn mà, chị cứ để em ʇ⚡︎ự nhiên.

Khách khứa về hết thì cô mới quay ra dọn dẹp. Anh thấy vậy chạy tới làm đỡ cô nhưng cô không thèm trả lời, cứ nghĩ những lời cô Ly kia nói mà vẫn tức ghê cơ.

– Em sao thế, để đó anh dọn dẹp cho.

– Không cần.

– Sao vậy vợ?

– Anh lo cho cô Ly kia đi, việc em em làm.

Cô hất tay anh ra, anh dần hiểu được vấn đề, chắc là cô đang giận dỗi ghen tuông gì đó ấy mà. Anh cười cười trêu cô:

– Vợ lại bắt đầu nghĩ linh ϮιпҺ rồi đấy.

– Em nghĩ linh ϮιпҺ? Em mà thèm phải nghĩ linh ϮιпҺ á?

– Thế em không nghĩ linh ϮιпҺ mà lại giận dỗi với anh hả?

– Gớm, em cũng đang mong đó chỉ là suy nghĩ linh ϮιпҺ của mình thôi ấy. Lấy nhau mấy năm nay ai được chồng chọn cho váy mới, ai được mua trà sữa đúng vị quán mình thích đâu mà biết.

Giọng của cô khiến anh giật nảy mình suy nghĩ. Ngẫm nghĩ một hồi anh mới giải thích:

– À hôm đó mua váy là do cô ấy hỏi anh được không thì anh tuỳ tiện gật đầu thôi mà. Bữa đó có cả cậu Tuấn đi cùng nữa. Còn vụ trà sữa là anh mua cho cả phòng chứ mình cô ấy đâu.

– Thế mà em thấy cô ấy nói như là anh thương cô ấy đó. Anh xem có ai đời con gáι chưa chồng ăn nói như muốn giựt chồng người ta luôn đó. Anh có công nhận em hiền không, vào người khác có khi vỡ mồm rồi đó.

– Có vụ đó luôn hả? Thôi để mai tới công ty anh nói lại cô ấy. Được không?

– Biết thế. Nhưng mà có dám nói không?

-Úi nếu vợ không tin anh ghi âm cho vợ coi.

Anh thấy nét mặt vợ mình cũng nguôi nguôi rồi mới bắt đầu sấn tới thơm má rồi còn cù lét khiến cô bật cả cười. Anh hiểu cô mà, dẫu có chuyện gì chỉ cần anh xuống nước dỗ dành một chút là lại đâu vào đấy ngay mà.

– Ấy bỏ em ra, em dọn dẹp nốt cho xong.

– Thôi vợ lên phòng nghỉ ngơi đi rồi anh dọn nốt cho.

– Vậy được không?

– Được mà. Em lên đi.

Lúc cô lên tới phòng thì mới cầm đến điện thoại, lập tức màn hình hiện lên dòng tin nhắn được gửi đến cách đây 30 phút trước với nội dung.

– Cô khỏe không?

Cái số điện thoại này nhìn quen quen, tứ quý đây mà, à hình như là Ьệпh nhân hôm trước. Cô lịch sự nhắn lại:

– Cảm ơn, tôi vẫn khỏe lắm ạ.

Xong rồi cô cũng không nhận được hồi âm nào cả. Bẵng đi một thời gian thì cái thai của cô cũng tròn 3 tháng. Dạo này anh bận rộn sớm tối không có thời gian nghỉ ngơi nên sáng nay Nhung đón cô tới phòng khám siêu âm, tiện thể xem mặt bằng luôn, chẳng là ước mơ của Nhung là có một cửa hàng thời trang chuyên đồ thiết kế. Khổ cái Ϯộι đam mê thiết kế nhưng bố mẹ lại định hướng ngành y. Tuy vậy cô vẫn sẽ cố gắng song song hai công việc cùng lúc.

Bác sĩ khám thai của cô đã được 12w3 ngày, các chỉ số bình thường không phải lo lắng nhiều, bác sĩ còn nói khả năng cao là giống mẹ. Cô vui lắm, nhìn tờ phiếu siêu âm cô cứ cười suốt thôi.

– Sướng nhất bà nhé, ruộng sâu trâu lái không bằng con gáι đầu lòng đâu ấy. À thế ông Huy có nói thích con trai hay con gáι gì không?

– À không, ông ấy cũng thoải mái lắm. Có con là may mắn rồi.

Cô vừa dứt lời thì Nhung lên tiếng:

– Ê Nhi, kia có phải ông Huy không?

Cô ngước mắt nhìn về phía trước, đúng là chồng cô mà, nhưng sao anh nói hôm nay anh bận gì cơ mà, còn cô gáι đi bên cạnh anh là ai thế?

– Eo sao ông ấy đi cùng con nào thế kia? ( Nhung hỏi)

Cô đẫn đờ nhìn theo, định bụng kéo Nhung đi khỏi thì chẳng may anh cũng nhìn thấy cô, anh gọi lớn:

– Ơ Nhi, em đi đâu thế? Cả Nhung nữa.

– Không ngờ gặp anh ở đây.

– À giới thiệu với vợ và Nhung, đây là cô Phương, là thư ký của sếp tổng cử xuống đi cùng anh để gặp đối tác.

Nghe anh nói cô thở phào nhẹ nhõm, Nhung tươi cười đáp:

– Em rủ Nhi đi xem mặt bằng mở shop quần áo anh ạ.

Cô gáι bên cạnh anh thấy vậy cũng lên tiếng:

– Ôi chị mở shop quần áo ở khu này hả? Giá hơi cao nhưng đúng trung tâm luôn ấy ạ. Em cũng mê thời trang lắm.

– Ồ vậy hả, vậy hôm nào chị rảnh ghé qua khu này nhé. Em sẽ cố gắng khai trương sớm.

– Nhất trí!

Đúng lúc đó một người trợ lý của anh cũng chạy hổn hển đến nói:

– Anh Huy, chị Phương, sếp Dũng đó đến rồi. Trợ lý của anh ta nói chỉ cho mình đúng 10 phút trình bày, hai người nhanh lên.

Anh vội vàng tạm biệt hai người rồi rời khỏi, vô thức cô liếc mắt nhìn theo bóng dáng hai người họ, qua lớp kính bên kia đường, bóng dáng người đàn ông bên ô cửa sổ đó thật thân quen!

– Chồng đi rồi, bà còn luyến tiếc gì nữa? Tối về tha hồ ngắm.

– À không, thôi chúng ta đi thôi.

– Ừ.

Tối hôm đó mẹ chồng cô lại gọi hai vợ chồng qua nhà ăn cơm, nghe đâu bữa nay chú Đức dẫn người yêu về dùng bữa cùng nữa. Thiệt tình nếu nói đúng tâm trạng thì cô cũng không muốn qua đâu nhưng mà nghĩ lại chẳng tránh né được mãi. Anh đi làm về rồi đón cô luôn, cũng chẳng kịp tắm giặt gì cả. Từ ngày cô mang bầu nên anh lái xe chậm lắm, đủ để hai vợ chồng nói hết một câu chuyện dài. Cô hỏi anh:

– Dự án hôm nay ký thành công tốt đẹp không anh?

Anh lắc đầu thở dài, cô cảm nhận rõ sự mệt mỏi trong từng hơi thở của anh.

– Dự án lần này quá lớn nên áp lực lại càng nhiều. Cái vấn đề là người ta có quá nhiều lời mời đầu tư vợ ạ, nên người ta có quyền lựa chọn. Mình chỉ là một cát nhỏ giữa một sa mạc lớn. Nhưng anh sẽ cố gắng làm hết khả năng của mình.

Cô mỉm cười nắm lấy tay anh rồi an ủi động viên chồng vài câu.

– Hi vọng may mắn sẽ đến với chồng em.

– À nay vợ đi khám thai thế nào, bác sĩ bảo con khỏe không?

– Con khoẻ chồng ạ.

– Khoẻ là tốt rồi, khéo được hơn 12w rồi ấy vợ nhỉ? Bác sĩ có hẹn bao giờ khám lại không? Lần sau anh sẽ cố gắng đi khám cùng vợ, anh cũng nôn nóng gặp con lắm.

– Bác sĩ hẹn 16 tuần khám lại anh ạ. Nhưng mà chồng này, anh có muốn biết con trai hay con gáι không?

– Úi dào, con nào chẳng được em. Miễn là con khỏe mạnh là anh vui rồi.

– Bác sĩ nói khả năng cao giống mẹ anh ạ.

Huy nghe xong liền bật cười vui sướиɠ.

– Vậy thì tốt quá rồi, các cụ bảo “ ruộng sâu trâu nái không bằng con gáι đầu lòng” anh cũng thích con gáι lắm, mai sau con gáι mình sẽ xinh đẹp giống em.

Nhìn thấy tâm trạng chồng vui vẻ như vậy lại càng khiến cô thoải mái hơn, cũng may ông chồng của cô không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Lúc hai người tới thì đã thấy bạn gáι em chồng cô với mẹ chồng cô đang vui vẻ nói chuyện trong bếp. Cô thấy vậy cũng xúm lại phụ đỡ một tay nhưng bà nói:

– Ối thôi chị cứ ra ghế kia ngồi đi, kẻo thằng Huy nhìn thấy lại nghĩ ЬắϮ пα̣t chị. Bình thường chả sao nhưng bầu bí vào tôi sợ lắm.

Cô bé Phượng kia thấy vậy cũng lên tiếng hỏi:

– Ủa chị Nhi có em bé rồi hả?

– Ừ em.

– Được mấy tháng rồi chị?

– Nay chị đi siêu âm tròn 12w3 ngày.

Bà nghe vậy liền dừng động tác quay qua nhìn cô rồi hỏi:

– Tuổi thai này chắc biết trai hay gáι rồi nhỉ?

– Dạ vâng.

– Thế bác sĩ bảo sao? Trai hay gáι?

– Con gáι mẹ ạ.

Nét mặt bà tỏ rõ vẻ không vui, còn có chút thất vọng nữa. Mặc dù cô đã sớm nghĩ đến trường hợp này rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà cô vẫn thấy buồn cho con gáι trong bụng mình. Bà vừa làm vừa nói nhỏ:

– Có con gáι mai sau nó cũng bay về nhà người ta, rồi khi đó có phải con cháu mình nữa đâu, lúc đó đã là con cháu nhà họ rồi.

-.Kìa mẹ, gáι hay trai thì cũng là ɱ.á.-ύ mủ nhà mình, mẹ nói vậy sao được.

– Thế cô bảo tôi phải nói sao? Hay bây giờ cô dạy tôi cách ăn nói cho hợp tai cô thì dậy. Đàn bà có chuyện đẻ đái quan trọng nhất mà làm cũng không xong thì làm ăn gì.

Phượng đứng đó ngây người nhìn hai người, cô cố gắng nén tâm lắm nhưng mà lúc điên lên rồi là cũng phải nói:

– Mình cũng là phụ nữ đó mẹ. Mẹ thử nghĩ nếu ngày xưa ông bà nội cũng nghĩ mẹ như vậy thì mẹ có buồn không?

Câu hỏi của cô khiến bà cứng người không biết trả lời sao cho phải. Phượng thấy thế vội lên tiếng:

– Dạ thôi có gì từ từ rồi nói chị ạ. Hôm nay em đến đây cũng có chuyện vui thông báo gia đình mình.

Trong lúc ăn cơm thì bất ngờ em chồng cô lên tiếng:

– Bố mẹ, anh chị. Hôm nay con có chuyện muốn thông báo ạ. Con và Phượng yêu thương và tìm hiểu nhau đến nay cũng đã 1 năm rồi. Trong quá trình tìm hiểu bọn con có yêu thương nhau quá nên đến nay em Phượng đã mang bầu ba tháng. Con mong bố mẹ thu xếp đến nói chuyện với gia đình em Phượng để bọn con sớm về chung một nhà.

Khỏi nói mẹ chồng cô vui thế nào, bà cười tươi như hoa nở chúc mừng hai đứa, lại chuyện Phượng mang bầu bác sĩ nói khả năng giống bố lại khiến niềm vui trong bà nhân đôi. Cô nhìn mẹ chồng mình, đúng là từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy bà vui như thế.

Rồi hai nhà cũng đã sớm thu xếp bàn bạc ngày tốt, nghe đâu từ nay tới cuối tháng còn ngày 22 là tốt nữa thôi, tức là từ nay đến hôm đó chỉ còn cách nhau một tuần. Mấy ngày chuẩn bị đám cưới cho em chồng cô cũng tranh thủ qua phụ giúp bà dọn dẹp nhà cửa suốt. Vì nhà gáι khá giả lại có mình Phượng là con gáι nên yêu cầu tổ chức trong khách sạn 5 sao lớn. Cưới được cô con dâu danh giá nên bà cũng vui vẻ đồng ý và mời số quan khách nhiều gần gấp đôi đám cưới của cô ngày trước.

Trước ngày cưới một ngày có mẹ đẻ cô lên, bà vừa thấy cô đã vội hỏi:

– Dạo này con ăn uống được không mà thấy hốc hác hơn thế?

– Đâu có đâu mẹ, con vẫn vậy mà. À sao bố không lên hả mẹ?

– Mấy nay bố con bị đau lưng nên không lên được. À mẹ có mang cho con mấy con chim bồ câu nhà bác Năm nuôi được, không có cám cò gì đâu. Với 50 quả trứng gà nhà mình ấy. À có 4kg hạt sen, con cất tủ 2kg, còn 2kg biếu mẹ chồng con, bà hay mất ngủ hầm hạt sen ăn tốt lắm.

– Dạ vâng con biết rồi. Mẹ lên phòng con nghỉ ngơi đi. Con chạy qua nhà mẹ chồng con, bà vừa gọi con qua xong.

– Ừ, con bận thì đi đi. Chiều tối mẹ sang chào hỏi bà sau, chắc giờ bà cũng đang bận lắm.

– Dạ vâng ạ.

Tối đó mọi việc ổn hết rồi thì cô dẫn mẹ mình qua chào hỏi bố mẹ chồng vài câu. Bố chồng cô thì niềm nở tiếp đón, có mẹ chồng cô là rửng rưng tỏ vẻ khó chịu. Nếu như bà có nói thì đều nói tới vấn đề không hài lòng về cô. Mẹ cô nghe vậy cũng ngượng chín cả mặt, bà chẳng biết nói gì ngoài câu:

– Con bé còn trẻ nên suy nghĩ vẫn còn nông nổi, em mong chị có gì từ từ chỉ bảo con bé.

– Gớm thôi tôi chẳng dám đâu. Chị xem có thứ con dâu gì mẹ chồng nói một mà cãi mười câu chưa. Tôi chẳng biết bây giờ giới trẻ thế nào chứ nếu như ngày xưa tôi mà thế thì mẹ chồng tôi đuổi về nơi sản xuất lâu rồi ấy.

Gớm gì mà mẹ chồng nói một mà cãi mười chứ, bà cứ làm như bà hiền lành dịu dàng quá ấy. Cô đứng đó nghe nói cũng tức lắm nhưng nhìn ánh mắt mẹ mình là cô hiểu, cô cảm thấy đau đớn xót xa hơn bao giờ hết. Có lẽ bà đang sốc với thực tại vì trước nay mỗi lần gọi điện về cô đều nói dối mối quαп Һệ của cô với mẹ chồng rất tốt.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất