Khắc tên vào tim em – Chương 22

Vũ Linh 427

Tác giả : An Yên

Về tới phòng Ьệпh, Gia Khiêm giục cô:

– Em nghỉ chút đi! Nãy giờ có mệt không?

Quỳnh lắc đầu:

– Dạ không. Em chỉ có ăn với chơi, mệt gì đâu anh! Giờ anh không nghỉ trưa sao ạ? Mà anh đi đến tập đoàn bằng cái gì? Xe anh vẫn để ở tiệm hoa mà?

Gia Khiêm bật cười:
– Trời ạ, thời đại nào rồi mà em lo những chuyện đó? Yên tâm đi. Anh đi xe của anh Kem, vì chiều tối anh lại vào đây với em mà. Em ℓêп gιườпg nằm đi. Ban nãy chị Uyên đưa mấy bộ đồ này vào, anh nói với anh Kem rồi, em cứ mặc đồ bình thường cho thoải mái, không phải mặc đồ Ьệпh nhân đâu.
Quỳnh khẽ ” dạ” một tiếng rồi lại hỏi:
– Anh đi bây giờ hay sao? Anh không nghỉ trưa à?
Gia Khiêm nhìn cô:
– Sao thế? Không muốn anh đi à?
Quỳnh quay ngoắt lưng, tiến về phía nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt rồi mới quay ra nói:
– Không phải, vì đang giờ trưa, anh nên nghỉ ngơi chiều làm việc cho tỉnh táo, chứ em quyền gì mà giữ anh!

Khiêm ngồi xuống sofa:
– Thế có muốn anh cấp quyền giữ chân anh không?
Quỳnh lườm anh một cái rồi ngồi xuống giường, chẳng nói năng gì. Khiêm bảo:
– Anh nghỉ ở đây, được chưa?
Quỳnh nhìn chiếc ghế ngắn hơn chiều cao của anh:
– Chỗ đó anh nằm làm sao được?
Gia Khiêm nháy mắt:
– Thế anh ℓêп gιườпg nằm chung với em nhé!

Quỳnh đỏ mặt:
– Hâm à? Ý em là chúng ta sẽ đổi chỗ, em lại nằm ở đó, anh lên đây. Chiếc giường này rộng, hợp với anh hơn.
Khiêm lắc đầu rồi ngồi ngả người ra ghế:
– Không, em là Ьệпh nhân. Anh có phải Ьệпh nhân đâu? Hay em muốn anh bị Ьệпh?
Quỳnh tỏ ra bối rối trước miệng lưỡi của Gia Khiêm nên xua tay mù mịt:
– Không… không ..Em chỉ muốn anh có chỗ nằm cho thoải mái thôi.

Khiêm bật cười:
– Anh đùa đấy, anh nghỉ ở đây một lát rồi đi, đừng lo! Em cứ ngủ đi!.
Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng cô không tài nào chợp mắt nổi. Cứ một lúc, Quỳnh lại liếc về phía chiếc ghế sofa. Thế rồi một lát sau, Quỳnh thϊếp đi lúc nào không hay. Khi cô tỉnh dậy đã một giờ rưỡi chiều. Việc đầu tiên của cô là nhìn về phía chiếc ghế sofa – Khiêm đã đi từ bao giờ rồi. Trống trải là lúc này, hẫng hụt là lúc này. Cô mở điện thoại lướt lướt đọc tin, rồi cầm một cuốn sách lên để xem. Tuy nhiên, Quỳnh thấy chữ cứ trôi đi đâu hết, chẳng vào đầu cô chút nào cả. Đang ngồi thẫn thờ thì Quỳnh thấy điện thoại báo tin đến – là Gia Khiêm:
– Em dậy chưa? Anh đến tập đoàn sớm xem qua giấy tờ một chút! Thấy em ngủ ngon nên không nỡ ᵭάпҺ thức.

Quỳnh thấy lòng hấp háy niềm vui. Cô nhắn tin lại ngay:
– Em dậy lâu rồi!.Anh đi làm sớm quá!
Ngay lập tức, cô thấy cuộc gọi video của Gia Khiêm. Quỳnh bấm nghe, cô thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc. Gia Khiêm cười:
– Sao không ngủ thêm đi!
Quỳnh vẫy tay chào anh rồi nói:
– Ngủ nhiều làm gì, lại béo thêm ấy chứ!.
Khiêm nhìn cô:
– Béo lại càng xinh mà!
Đấy, Hoàng Gia Khiêm luôn có những câu nói đơn giản, ngắn gọn nhưng mang tính sát thương cao. Quỳnh thẹn thùng:
– Vớ vẩn! Béo lại mất công giảm cân mệt lắm!
Khiêm nháy mắt:
– Ai bắt em giảm cân chứ? Ngồi một mình có buồn không? Em đọc sách đi hay có muốn đi dạo không? Hoặc muốn trò chuyện thì gọi mấy bạn γ tά vào cho khuây, để anh gọi nhé!

Quỳnh xua tay:
– Không cần đâu, khϊếp, anh cứ làm như em là con nít còn đây là nhà hoang không bằng. Em lướt web, đọc sách là xong buổi chiều thôi mà.
Lúc đó, Quỳnh thấy Gia Khiêm nhìn ra cửa rồi nói ” mời vào “. Chắc là anh có khách, nhưng cô không thấy Khiêm tạm biệt mình, cũng không tắt máy. Mắt anh nhìn ra cửa nhưng tay vẫn giữ nguyên điện thoại nên cô vẫn nhìn những cử chỉ từ khuôn mặt anh. Quỳnh nghe vang lên trong điện thoại:
– Chủ tịch, đến giờ họp rồi!
Gia Khiêm gật đầu:
– Dạ, em biết rồi, em sang ngay đây!
Sau đó, anh nhìn vào điện thoại:
– Anh đi họp đã nhé! Họp xong anh về Ьệпh viện, vậy em đọc sách đi nha!
Quỳnh cũng gật đầu chào anh:
– Vâng, anh làm việc đi nhé!
Tắt máy rồi mà lòng Quỳnh cứ lâng lâng, bao cảm xúc hiện lên – trong trẻo, ϮιпҺ khôi và đẹp đẽ đến lạ kỳ. Cô không biết Gia Khiêm quan tâm mình vì Quỳnh đang là Ьệпh nhân hay vì lý do nào khác, nhưng nói chuyện với anh xong, Quỳnh thấy vui vẻ hẳn. Cô mở sách ra đọc, lòng dâng lên những cảm xúc mới mẻ…
Trong khi đó, ở tập đoàn Hoàng Gia, sau khi Gia Khiêm tắt máy và đứng lên, Trần Kim tủm tỉm:
– Xin lỗi chủ tịch nhé, tôi đến không đúng lúc rồi!

Gia Khiêm phì cười:
– Trời ạ! Có gì đâu, đi thôi anh!
Trần Kim ghé mặt vào tai Khiêm:
-Hai người đến giai đoạn nào rồi? Nắm tay rồi chứ? Ôm hôn chưa? Cảm giác khi yêu thế nào?
Khiêm nhún vai:
– Anh nói gì thế? Em còn chưa tỏ tình mà?
Kim nhăn mặt:
– Trời ạ. Thế từ sáng tới giờ mấy tiếng đồng hồ cậu làm cái quái gì hả?
Gia Khiêm xịu mặt:
– Sáng nay em đưa Quỳnh đi dạo loanh quanh, nhưng lại gặp chút việc phải giải quyết nên chưa có cơ hội đấy chứ!

Trần Kim nói:
– Có việc gì quan trọng hơn việc cậu lấy vợ không?
Gia Khiêm từ tốn giải trình:
– Em vô tình gặp hai tên hôm hại Quỳnh ở quán Bar đó, nên em….
Kim “à ” lên một tiếng rồi nói:
– Vậy thì được. Còn tối hôm nay cậu không làm cho ra trò thì liệu hồn đấy. Tôi nói cho cậu biết, không có vị bác sĩ nào kéo Ьệпh nhân nằm Ьệпh viện mãi đâu. Cũng chẳng có Ьệпh nhân nào lại chịu ở mãi Ьệпh viện trong khi ς.-ơ τ.ɧ.ể họ hoàn toàn bình thường. Cũng chẳng có gã trợ lý nào ôm hết việc cho chủ tịch đi tán gáι như tôi đâu!
Khiêm cười xoà:
– Áp lực thật!

Kim liếc Khiêm:
– Lại còn không à? Chủ tịch khi nào cũng bảo ᵭάпҺ nhanh thắng nhanh, với cả tốc độ là quan trọng, nói như đúng rồi.
Gia Khiêm đẩy đẩy lưng Kim:
– Đó là kinh doanh nó khác, thôi đi họp để kiếm tiền đã nào.
Chiều tối hôm đó…
Quả là ngày thường lao vào công việc nên thấy thời gian trôi nhanh, chứ ngồi không, lại trong cảm giác trống vắng chờ đợi thấy mấy tiếng đồng hồ dài lê thê luôn. Thảo nào Quỳnh thấy những người yêu nhau xa có một chút đã nhớ nhung rồi. Chắc chắn cô đã thích Gia Khiêm mất rồi. Giờ đối mặt ra sao mới mệt đây này, vì chắc gì Gia Khiêm đã cô yêu cô???

Năm giờ ba mươi phút…
Điện thoại Quỳnh vang lên – là Gia Khiêm:
– Em đang làm gì đó?
Quỳnh cười:
– Em có làm gì đâu anh.
Gia Khiêm nói:
– Anh gần tới Ьệпh viện rồi. Anh sẽ đưa em đi ăn nhé!
Quỳnh bỗng nhiên buột miệng hỏi:
– Ăn chỗ lúc trưa luôn hả anh?

Gia Khiêm nói:
– Em thích ăn ở đó à?
Thực ra Quỳnh hỏi không phải vì muốn ăn ở đâu, mà cô đang nghĩ đến cô gáι có cái tên là Cà Chua. Quỳnh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại cứ muốn xem giữa Khiêm và Cà Chua rốt cuộc thân thiết đến mức nào và có yêu nhau hay không. Thực sự, cô không điều chỉnh được cảm xúc của mình, chỉ hiểu rằng mỗi một phút giây trôi qua, cô lại thích người đàn ông đó thêm một chút. Thế nên cô cũng muốn xem có bao nhiêu mối quαп Һệ xung quanh anh ấy là nữ giới. Nghĩ lại, Quỳnh thấy mình cũng ích kỷ thật . Và cô cũng chắc chắn những người đàn ông sẽ không thích bị kiểm soát như thế. Mà thực ra cô đâu đủ tư cách để ghen tuông với ai chứ, lạ thật!
Đang suy nghĩ miên man, Quỳnh chợt nghe tiếng mở cửa. Khiêm bước vào một tay cầm giỏ trái cây một tay cầm một chiếc túi hình như đựng quần áo. Đặt hoa quả xuống bàn, anh chìa chiếc túi còn lại ra trước mặt Quỳnh:
– Em thay bộ này xem, anh thấy hợp với em đấy!
Sáng nay Quỳnh đến Ьệпh viện vẫn còn nguyên đồ ngủ, rồi sau đó thay đồ Ьệпh nhân. Trưa nay, Tú Uyên có đưa vài bộ đồ đến cho cô thay. Không hiểu sao giờ Gia Khiêm lại mua nữa? Quỳnh nói:
– Em có đồ rồi mà anh!

Khiêm cười:
– Nhưng lúc nãy ʇ⚡︎ự nhiên thấy bộ này hợp với em, không biết có vừa không? Em thử đi!
Quỳnh bước vào trong phòng vệ sinh thay đồ. Bộ váy hàng hiệu, chắc là đắt tiền lắm, quả là rất hợp với cô. Kiểu ống tay bồng dễ thương, ôm eo khoe dáng và phía dưới xòe xếp li rất đẹp. Khi Quỳnh bước ra, ánh mắt Gia Khiêm lóe lên những tia vui vẻ. Anh nói:
– Mắt thẩm mỹ của anh không tệ nhỉ?
Quỳnh cười:
– Không những chẳng tệ mà còn quá chuẩn. Cảm ơn anh đã mua cho em, nhưng chắc là đắt lắm nhỉ?

Gia Khiêm lắc đầu:
– Không quan trọng, điều quan trọng là người mặc cảm thấy vui vì đây là món quà đầu tiên anh tặng em, giờ mình đi thôi!
Quỳnh gật đầu. Gia Khiêm nói:
– À, em muốn ăn chỗ lúc trưa sao? Ban nãy em còn chưa trả lời anh thì máy anh có điện thoại của đối tác gọi nên anh chưa thấy em trả lời.
Quỳnh cười:
– Dạ ăn ở đâu cũng được ạ. Em hỏi vậy vì thấy anh quen chủ nhà hàng thôi .
Đúng lúc đó, điện thoại Gia Khiêm reo lên. Vì anh đang đứng sát cô nên Quỳnh thấy màn hình hiện lên hai chữ ” Cà Chua “. Lạ thật, đang nghĩ lại thấy ngay. Rất ʇ⚡︎ự nhiên, Khiêm kéo tay Quỳnh ngồi xuống ghế và bấm nghe. Hành động này khiến Quỳnh hiểu anh không có ý giấu diếm cô mối quαп Һệ với Cà Chua:
– Anh nghe đây Cà Chua!

Vì loa điện thoại của anh khá to nên Quỳnh nghe rất rõ:
– Anh Chivas đẹp trai! Hôm trước anh nói muốn trang trí đèn có l*иg phần mây tre đan bên ngoài ở quán Summer, em gọi để hỏi ý của anh treo trong phòng điểm xuyết tạo cảnh đẹp hay anh muốn tạo thành một nét riêng hẳn của quán ạ?
Gia Khiêm chuyên tâm lắng nghe rồi trả lời:
– Nét riêng chứ! Thế nên anh mới cần đến bàn tay của em, muốn có kiểu dáng đèn l*иg mây tre đan ở ngoài vừa cổ điển vừa hiện đại, tạo điểm nhấn cho quán của anh. Cũng như nhà hàng của em đấy, bản sắc dân tộc thể hiện ngay từ khi bước vào đó!
Cà Chua lên tiếng:
– Vậy anh đang ở đâu? Mình gặp một lát để anh xem mẫu được không? Hay em gửi mẫu anh xem?
Gia Khiêm cười:
– Không cần. Em cứ đến quán Summer rồi tiến hành theo cách mà em thấy đẹp là được. Anh tin vào con mắt của em.

Cà Chua bật cười:
– OK trai đẹp. À, nghe nhân viên nói trưa nay anh đưa cô nào tới ăn cơm à? Khai nhanh!
Gia Khiêm liếc Quỳnh rồi cười:
– Chuyện này nói sau đi. À, lát nữa em gặp quản lý quán Summer lấy tiền đặt cọc luôn nhé, vì anh đang có chút việc .
Cà Chua cười giòn tan:
– Không. Em để đấy cho anh phải trả lãi cả đời!
Gia Khiêm cười lớn:
– Thôi, anh xin, anh không có đủ tiền trả cho em đâu, chỉ có mỗi cái thân già này thôi!

Cà Chua cười giòn tan:

– Sao cũng được, cho thế thân luôn, anh đẹp trai nên anh có quyền. Thế nhé, em đi làm việc đây!

Gia Khiêm nói “OK ” rồi tắt máy. Tự nhiên thấy họ trò chuyện vui vẻ mà ham. Rõ ràng họ rất thân mật với nhau nên mới trò chuyện thoải mái và tin tưởng nhau đến thế. Quỳnh thấy lòng bâng khuâng sao đó, những nghi ngờ về mối quαп Һệ của Gia Khiêm và Cà Chua trong cô lại lớn hơn một chút. Phải làm sao bây giờ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất