Phía sau vườn nhà bà Lý có một con đường mòn, lối đi này hướng thẳng ra phía bờ sông. Xung quanh cỏ dại mọc cao tới eo, lác đác vài cái chòi vịt còn chong đèn. Bóng dáng cao ráo của người đàn ông in đậm tгêภ nền đất, anh ta đứng như trời trồng ở đây đã mấy tiếng đồng hồ, hai mắt cứ đau đáu nhìn ra xa, giống như phiêu du vào miền kí ức của chính mình. Tiếng ếch nhái kêu vọng bốn bề, đêm nay trăng tròn lắm, ngửa đầu có thể nhìn thấy. Ánh trăng sáng quắc tгêภ cao kia dù sáng đến mấy cũng không giúp anh ta nhìn thấy tâm hồn một người. Đêm dài miên man kéo theo sự thương nhớ của người đàn ông chìm vào tĩnh lặng.
Nghĩa thở dài cất bước, anh ta ở xưởng gỗ một tuần mới về. Không ngờ khi trở lại thì hay tin Trà mất, mặc dù chưa từng tiếp xúc với Trà lần nào nhưng Nghĩa rất đồng cảm. Có lẽ họ cùng chung số phận, đều là những người dân nghèo thấp cổ bé họng. Nghĩa về nhà việc đầu tiên anh ta làm là quan sát một lượt trước sau. Đồ vật trong phòng bị xáo trộn chứng tỏ đã có người lục soát. Nghĩa cười khinh bỉ, còn ai vào đây nữa chứ, nếu không phải cậu Hai chột dạ thì đã không kêu Nghĩa đi mấy ngày liền rồi.
Nghĩa kéo cái ghế ra hiên ngồi, căn nhà tiêu điều chẳng có lấy một niềm vui. Anh ta vân vê chiếc bông tai bằng vàng, thích thú nhìn chúng xoay tròn. Có người từng nói với Nghĩa, chỉ cần anh ta sống lương thiện thì cuộc đời về sau sẽ an nhàn. Nghĩa không tin, thậm chí là căm phẫn hai từ lương thiện. Ngồi một lát thì trời đổ mưa, anh ta vội đứng bật dậy như một cái máy chạy ào ra ngoài. Nghĩa đem những chậu hoa quanh mộ Xuyến đặt vào bên trong tránh bị mưa xối, anh ta cả người ướt đẫm nhưng vẫn nhanh nhẹn bảo vệ chúng. Đối với Nghĩa những gì thuộc về Xuyến thì anh ta phải nâng niu từng chút một.
Đêm tối là lúc khởi nguồn cho những âm mưu của cậu Hai, anh ta rít một hơi tђยốς nhả ra từng làn khói trắng vờn quanh. Nằm trong ռ.ɠ-ự.ɕ là cô gáι khuôn mặt còn ửng hồng vì mới trải qua một trận kích tình.
– Khi nào cậu mới cho em một danh phận đàng hoàng đây, cậu không thấy xót cho em à.
– Bây giờ chưa phải lúc, đợi tôi thêm một thời gian nữa đi Huê.
– Em đợi ba năm rồi, chỉ sợ cậu có mới nới cũ thôi.
Cậu Hai cuời nhếch môi mặc lại áo, anh ta rất khó đoán, ở bên nhau ba năm nhưng nhiều lúc chẳng biết anh ta muốn làm gì.
– Việc em hại ૮.ɦ.ế.ƭ đứa nhỏ tôi còn chưa nói muốn kì kèo với tôi sao?
– Em… Em nhất thời suy nghĩ nông cạn nên mới làm vây, cậu bỏ qua cho em lần này nhé.
Như để lấy lòng cậu Hai, cô gáι kia đem nửa thân tгêภ t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ ôm chặt eo anh ta. Còn không ngừng ma sát làm bùng lên ngọn lửa ðụ☪ ϑọทջ vừa tàn. Tiếng gầm nhẹ phát ra từ yết hầu nhấp nhô của cậu Hai khiến Huê cười khúc khích.
– Đêm nay ở lại đi.
– Thôi không được đâu, bà chủ sẽ nghi đấy. Em không muốn tạo thêm phiền phức cho cậu.
Nửa đêm Quyên bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, cô ta mơ thấy đứa bé về tìm mình, luôn miệng oán trách cô ta hại ૮.ɦ.ế.ƭ nó. Quyên sợ lắm, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Thay vì nằm xuống ngủ tiếp cô ta lén sang phòng cậu Hai, mong được anh ta an ủi đôi lời. Dẫu sao đứa bé cũng là con của hai người, cô ta không muốn một mình gặm nhấm nỗi đau mất con. Quyên chỉ mới chạm tay vào cửa phòng cậu Hai thì nghe bên trong có tiếng phụ nữ nũng nịu.
– Thôi cậu để em về đi cũng gần sáng rồi.
– Em vội gì chứ nằm thêm lát nữa. Tôi chỉ muốn nằm ôm em thế này mãi.
– Cậu đã hứa với em rồi đó, dứt khoát với ả điên kia đi. Đứa bé đã không còn cậu lợi dụng cô ta cũng chả có ích gì.
– Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời, em yên tâm.
Quyên ૮.ɦ.ế.ƭ lặng đứng ngoài cửa hai tay bụng miệng để không phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng. Nếu hôm nay cô ta không ʇ⚡︎ự ý đến tìm cậu Hai thì sẽ chẳng bao giờ biết được bộ mặt khốn пα̣п của anh ta. Hóa ra Quyên chỉ là con cờ trong tay cậu Hai, bấy lâu nay chỉ lợi dụng chứ có yêu thương gì. Cô ta khủng hoảng cực độ, muốn lao vào vạch trần cái bản mặt giả dối của cậu Hai. Quyên rất nóng tính hễ trái ý cô ta lại nổi cơn điên tiết, chợt nghe tiếng mở cửa Quyên vội tránh đi. Đằng sau vách tường cô ta trợn tròn mắt khi nhìn thấy người vừa từ phòng cậu Hai đi ra, bao nhiêu phẫn nộ dồn ứ tới пα̃σ. Quyên tức đến nổi cắn môi bật ɱ.á.-ύ, cả người run rẩy dựa vào tường.
Cô ta biết cậu Hai trăng hoa nhưng đâu ngờ anh ta bỉ ổi đến vậy. Hồi Xuyến còn sống Quyên không ít lần nghĩ cách hại Xuyến. Vì muốn tranh giành tình cảm của cậu Hai nên cô ta bất chấp, còn định ra tay ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Xuyến. Quyên mưu kế thâm sâu cũng đâu lại cậu Hai, đêm đó cô ta tận mắt chứng kiến anh ta lôi Xuyến ra bờ sông. Nếu không vì bà Lý kêu lại thì Quyên cũng muốn góp ít công sức tiễn Xuyến về trời.
– Mợ ơi?
Tiếng gọi làm Quyên giật mình, cô ta nhíu mày.
– Có chuyện gì?
– Mợ không ngủ mà đứng đây làm gì thế.
– Bớt nhiều chuyện đi tôi làm gì tới lượt bà hỏi hả.
Dì Dung dậy sớm để lo bếp núc, đi ngang qua thấy Quyên đứng mãi không nhúc nhích nên mới quan tâm hỏi. Cô ta đúng là kiểu người không nên dây vào thì hơn, quan tâm cũng bị mắng. Ngắp ngắn ngáp dài trở về bếp dì Dung lại gặp con Mận. Bà cảm thấy quái lạ hôm nay sao ai cũng dậy sớm thế. Con Mận làm gì không biết đứng lù lù chả chịu châm đèn, nghe tiếng động vội lên tiếng hỏi.
– Ai đấy?
– Là tao đây, mày làm gì hσảпg hốϮ thế Mận. Đói bụng hả.
– Dạ! Con đói quá nên xuống bếp kiếm gì đó ăn đỡ. Dì ngủ đi để sáng nay con nấu cho.
– Thôi mày theo hầu mợ Xuân đi, tao thấy tình hình ngày mai mày không ổn rồi đấy.
Con Mận ngạc nhiên chưa hiểu hết ý trong câu nói vừa rồi. Nó hỏi lại.
– Bộ có chuyện gì hả?
– Lúc nãy tao gặp mợ Quyên, cô ta nổi điên gì không biết ánh mắt như muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người vậy. Hỏi thăm có một câu liền bị mắng. Haizz…
– Dì gặp cô ta ở đâu thế?
– Chắc sang phòng cậu Hai về, tao thấy từ hướng đó đi ra.
Con Mận gật đầu đã hiểu nó nhìn vết sẹo tгêภ cổ tay phải chăm chú. Đó là vết thương do một lần bị Quyên dùng mảnh thuỷ ϮιпҺ ném trúng. Cả đời này nó hận nhất chính là cô ta, dù cô ta có quên những gì mình đã làm thì nó sẽ nhắc cho Quyên nhớ. Để cô ta chịu lại tất cả cực khổ đã gây ra cho nó, từng chút từng chút một.
Bà Lý chỉ còn mỗi đứa cháu nên tỏ vẻ nghe lời vợ chồng cậu Khánh lắm. Ăn cơm cậu nói gì cũng gật đầu tán thành không hề lớn tiếng một câu nào. Thậm chí cậu Khánh đề nghị mở kho thóc chia bớt cho những hộ nghèo của làng bà ta cũng đồng ý. Duy nhất có cậu Hai lập tức phản đối.
– Chú bỏ công coi ngó kho thóc ngày nào đâu mà có quyền lên tiếng. Tôi mới là chủ, mong chú nhớ giùm.
Bà Lý nghe xong liền xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
– Má thấy nghe theo lời thằng Khánh đi, coi như tích chút phước đức cho đứa cháu đầu lòng của má.
– Sao lúc trước má không suy nghĩ giống vậy
nhỉ, nếu vậy thì ít người ૮.ɦ.ế.ƭ hơn rồi.
Quyên mỉa mai đáp lại bà Lý, Xuân hơi bất ngờ trước thái độ của cô ta. Quyên ngang nhiên khích bác bà Lý trước mặt mọi người còn cười một cách ngạo nghễ. Dạo gần đây Xuân để ý cô ta thay đổi nhiều lắm, cứ như đang chống đối bà Lý.
– Cậu Ba nên dạy dỗ lại vợ mình đi, để cô ta hỗn láo với má vậy à.
– Cô ta chỉ có danh không phận, nghĩa vợ chồng chưa trọn ngày nào. Em thật muốn biết ai mới chính là cha ruột của đứa bé đã mất kia.
– Đủ rồi, hai đứa im hết cho má.
Bà Lý thấy tình hình căng thẳng nên vờ giận dữ để chấm dứt mọi chuyện. Bữa cơm đang ăn ngon lành bỗng trở nên nhạt nhẽo. Xuân cười khinh, cậu Hai quả nhiên đang dần lộ bản chất rồi. Quyên nhìn ra cửa vẫy tay, thái độ kênh kiệu ra mặt.
– Con Mận vào đây.
– Dạ mợ gọi con.
– Mày làm ly nước cam cho cậu Hai uống hạ hỏa, nhà này cậu Hai thích uống nước cam của mày nhất đấy.
Mặt cậu Hai đỏ phừng liếc nhìn Quyên, cô ta dửng dưng như không biết. Xuân thấy hình như có gì đó dây dưa giữa ba người họ, linh cảm cô đúng lắm. Con Mận hơi lúng túng nên cứ cúi đầu, chờ Quyên sai bảo xong nó vội đi ngay. Ăn cơm xong cậu Khánh muốn đi tìm Nghĩa, sáng nay thấy anh ta đã về rồi. Cậu không muốn Xuân cứ mãi lo nghĩ nên phải nhanh chóng hỏi rõ đầu đuôi xem Nghĩa biết được những gì. Xuân muốn đi cùng cậu, cô hồi hộp lắm, người nắm giữ nhiều nút thắt bây giờ chính là Nghĩa, chỉ trông chờ mỗi anh ta thôi.
Phía sau vườn cậu Hai đang nói chuyện với ai đó, cảnh giác nhìn quanh khi không thấy ai mới lên tiếng.
– Có chuyện gì thế Huê?
– Đêm qua cô ta phát hiện em và cậu qua lại với nhau rồi.
– Chết tiệt! Thảo nào sáng nay cô ta lại hành xử kì lạ như vậy. Tôi sẽ tìm cách tống cổ cô ta ra khỏi nhà.
– Vâng. Cậu nhanh đi nhé kẻo đêm dài lắm mộng.
Đột nhiên cậu Hai đẩy ngã người đối diện nằm xuống, anh ta cũng nhanh nhẹn nấp vào bụi cây, ra hiệu người bên cạnh im lặng. Ánh mắt gian xảo của hai người họ ẩn sau kẽ lá dõi theo vợ chồng cậu Khánh. Cậu Hai khẽ hỏi.
– Em nghĩ Xuyến còn sống không?
– Tất nhiên là không, cô ta sao có thể còn sống được.
– Tôi biết một người có thể trả cho chúng ta câu hỏi này. Tối tôi sẽ đến tìm em.
Anh ta phủi lớp đất tгêภ quần áo rồi đứng lên, hai chân thoăn thoắt chạy đi, như kẻ rình mồi chuyên nghiệp, đến bước chân cũng không phát ra tiếng động.
—-