Trò Chơi Tình Ái Chương 32

Vũ Linh 389

Chuyến bay dài khiến Mạnh Huy có phần mệt mỏi, vừa xuống sân bay thư ký đã gọi nói tài xế đang ở bên ngoài chờ. Kết thúc chuyến công tác bốn ngày, bây giờ anh có thể nghỉ ngơi được rồi.

Mạnh Huy lướt điện thoại xem tin tức, đợi trưởng phòng Lâm đi lấy hành lý, lúc này bỗng có giọng nói trẻ con non nớt vang lên.

– Ba ơi.

Một bé trai mũm mĩm tay ҳάch theo con gấu bông đang nhìn anh không chớp. Mạnh Huy sợ mình nghe lầm, anh nhìn xung quanh rồi ngồi xổm xuống, nheo mắt hỏi.

– Cháu đang gọi chú sao?

– Vâng.

Thật sự anh đã bị vẻ đáng yêu của đứa bé này làm cho tan chảy, nhất là đôi mắt to tròn lanh lợi kia. Mạnh Huy không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, có gì đó thổn thức nhói nhói ở tιм.

– Bin, con chạy đi đâu vậy hả? Mẹ con đang tìm…

Khải Đăng trách móc nói, khi chạm mặt người đàn ông đối diện anh nhất thời im bặt.

– Đây là ba con.

– Xin lỗi anh, thằng bé nhận nhầm người.

– Không có gì.

Khải Đăng nhanh chóng bế bé Bin rời khỏi, thằng bé đòi theo anh đi vệ sinh, nào ngờ quay qua quay lại không thấy nó đâu. Anh hσảпg hốϮ đi tìm nãy giờ, không biết trùng hợp thế nào thằng bé lại gặp Mạnh Huy, còn nhận ba nữa chứ.

– Mẹ ơi.

– Sao con lại không nghe lời rồi, mẹ cấm con không được chạy lung tung nữa.

Khải Đăng thở dài một hơi nhìn thằng bé đang dụi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình hỏi.

– Biết con trai em vừa gặp ai không?

– Ai thế?

– Nói cho mẹ nghe con vừa gặp ai.

– Con gặp ba ạ.

Bảo Nhi kinh ngạc ấp úng hỏi lại.

– Con gặp ba á?

– Vâng.

– Nó còn muốn tặng cho cậu ta con gấu bông anh mua, thật đáng buồn mà.

Bảo Nhi cười khổ bế con từ tay Khải Đăng. Năm đó nếu không được anh cứu, mẹ con cô đã chẳng thể đứng ở đây. Cô không ngờ con trai lại gặp Mạnh Huy ngay ngày đầu tiên về nước, có lẽ định mệnh sắp đặt, có tránh cũng không khỏi. Khải Đăng đẩy hành lý ra xe, Bảo Nhi bế con nhìn ba người giống như một gia đình.

– Tổng giám đốc…

Trưởng phòng Lâm thấy Mạnh Huy đứng bất động liền gọi, đến tiếng thứ ba anh mới nghe, lúng túng nói.

– Đi thôi.

Vừa rồi Mạnh Huy mãi nhìn theo bóng lưng một người mà quên cả thở. Cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn chiếc xe kia rời đi.

Khải Đăng không quen thuộc đường xá ở đây, căn hộ anh mua nằm cách xa trung tâm thành phố, phải mất nửa giờ mới tới. Bảo Nhi ѵυốŧ ѵε gương mặt đang ngủ của con trai, mỉm cười nói.

– Thằng bé chỉ được thấy Mạnh Huy qua ảnh, không ngờ gặp nhau ngoài đời nó vẫn nhận ra.

– Biểu cảm của cậu ta lúc đó buồn cười ૮.ɦ.ế.ƭ được. Em định khi nào để cha con bọn họ nhận nhau đây?

– Chắc phải thêm thời gian nữa anh ạ, nếu Mạnh Huy có gia đình rồi, em không muốn chen vào.

– Còn mẹ em thì sao?

Bảo Nhi trầm ngâm nhìn ra cửa, Khải Đăng lắc đầu không hỏi nữa, chuyên tâm lái xe. Lần này anh về nước một phần là vì công việc, phần còn lại là lo cho mẹ con Bảo Nhi.

Gia đình Khải Đăng định cư hẳn bên Pháp từ năm anh mười sáu tuổi. Bốn năm trước công ty của bố khai trương chi nhánh nên anh mới về Việt Nam, cũng vì vậy mà anh gặp được Bảo Nhi.

Đám bạn của Khải Đăng thuê hẳn một chiếc du thuyền để tổ chức bữa tiệc chào đón anh, trong lúc mọi người ăn uống vui vẻ thì nhìn thấy Bảo Nhi đang lênh đênh giữa biển. Anh và đám bạn một phen hốt hoảng vội nhảy xuống cứu. Phải đến hai ngày sau Bảo Nhi mới tỉnh. Thoát khỏi cửa ʇ⚡︎ử cô lại nhận một tin sốc hơn, bác sĩ nói trong đầu cô có một khối u cần phải phẫu thuật gấp. Lúc đó Khải Đăng đã đề nghị Bảo Nhi theo anh sang Pháp, dù sao y học bên đó cũng phát triển hơn, với lại cô đang mang thai, nếu xảy ra sơ suất gì sẽ ảnh hưởng cả mẹ lẫn con.

Quá trình điều trị kéo dài đến một năm thì sức khỏe của cô hoàn toàn ổn định, bé Bin cũng bình an chào đời. Ba mẹ của Khải Đăng không có con gáι, họ rất quý Bảo Nhi, thậm chí còn yêu thương bé Bin như cháu ruột của mình.

Khải Đăng là ân nhân cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ còn giúp Bảo Nhi thanh toán mọi chi phí phẫu thuật, cô mang ơn anh rất nhiều vì thế đồng ý yêu cầu của anh. Khải Đăng là con một, năm nay cũng hơn ba mươi nhưng vẫn chưa muốn lập gia đình. Ba mẹ Khải Đăng ngày đêm mong mỏi có một đứa cháu, sự xuất hiện của bé Bin đã khiến hai người họ vui mừng khôn ҳιếϮ.

Mặc dù Khải Đăng đã giải thích hết lời rằng Bảo Nhi và anh không có quαп Һệ gì hết, anh chỉ đơn giản muốn giúp cô mà thôi. Nhưng ba mẹ anh thì nghĩ khác, nghe nói Bảo Nhi mang thai họ cũng không cho cô rời khỏi.

Khải Đăng bất đắc dĩ mới đưa ra đề nghị, để mẹ con Bảo Nhi sống ở Pháp bốn năm, chiều lòng ba mẹ anh. Hiện tại hai người họ đã chịu chấp nhận sự thật, để mẹ con cô trở về Việt Nam.

Xe chậm rãi tiến vào một khu chung cư, không khí ở đây thoáng đãng rất dễ chịu. Khải Đăng dừng trước căn hộ của mình, quay ra sau nói.

– Tới rồi.

Bảo Nhi bế con đi xuống, thằng bé ngủ say chẳng biết trời trăng mây gió gì. Khải Đăng cười mỉm trêu chọc.

– Nó giống hệt em, rất ham ngủ.

– Anh đừng bêu xấu em.

– Em thấy khu này thế nào, yên tĩnh nhỉ?

– Vâng. Đúng với yêu cầu của anh rồi.

Khải Đăng gật đầu mở cửa, đem hết hành lý vào nhà xong anh lau mồ hôi nói.

– Anh đói bụng quá em nấu cơm đi, đưa bé Bin cho anh.

– Không được chọc con em thức giấc đấy.

– Anh biết rồi.

Trước khi về nước một tuần, Khải Đăng đã nhờ bạn mình thiết kế căn hộ theo sở thích của anh. Hai phòng ngủ được bài trí theo phong cách khác nhau hoàn toàn, anh còn chu đáo làm một góc để đồ chơi cho bé Bin. Bảo Nhi giao con cho anh rồi đi vào bếp, hăng hái bắt đầu nấu ăn nhưng khi mở tủ lạnh ra mới phát hiện bên trong trống trơn. Cô phì cười đi tìm Khải Đăng.

– Chúng ta chưa mua gì hết, lấy gì nấu bây giờ?

– Ừ nhỉ? Anh cũng quên mất. Không biết gần đây có siêu thị hay cửa hàng tạp hóa nào không?

– Để em ra ngoài xem thử.

– Thôi để anh.

Khải Đăng lấy chìa khóa xe tгêภ bàn rồi đi ra ngoài, trong lúc mở cổng anh vô tình liếc mắt sang nhà kế bên thì thấy một cô gáι đang tưới cây. Anh không đắn đo sang nhà người ta bấm chuông, cần gì phải đi đâu xa, mượn tạm vài gói mì vậy. Cô gáι kia ló đầu ra nhìn, hoang mang chưa kịp hỏi thì Khải Đăng lên tiếng trước.

– Chào cô, tôi mới chuyển tới. Ngại quá, tôi muốn mượn cô hai gói mì.

– À vâng, anh đợi một lát.

Tiên có chút bất ngờ rồi vội đi vào nhà, Khải Đăng khoanh tay nhìn cάпh cổng vẫn khóa chặt, anh đoán cô gáι này sống một mình nên mới cảnh giác như vậy. Hàng xóm cũng đáng yêu đấy chứ, hai má tròn tròn trắng nõn như bé Bin vậy, muốn nhéo một cái. Khải Đăng ʇ⚡︎ự bật cười vì ý nghĩ vừa thoáng qua. Phía trong nhà, Tiên nhíu mày nhìn người đàn ông trước cổng đang cười một mình. Cô nghĩ, anh ta trông cũng đẹp trai sáng sủa, chắc không phải có vấn đề gì chứ.

Tiên cười cười đưa hai gói mì qua cổng nói.

– Anh không cần trả lại đâu.

– Cảm ơn cô. Nếu cô không ngại tối nay mời qua nhà tôi ăn cơm.

– Tối nay tôi bận rồi.

Khải Đăng gật đầu tiếc nuối, đợi anh đi rồi, Tiên rùng mình lắc đầu, cẩn thận khóa chặt cửa rồi mới yên tâm.

Thấy Khải Đăng mới đi chưa được năm phút đã vui vẻ trở về, Bảo Nhi hiếu kì hỏi.

– Anh nhặt được vàng à, cười không khép được mồm luôn kìa?

– Anh vừa mới phát hiện hàng xóm của chúng ta rất tốt bụng.

– Là nam hay nữa vậy?

– Nữ.

Bảo Nhi cầm hai gói mì từ cô gáι xóm tốt bụng của Khải Đăng đi vào bếp, mấy năm nay cô cũng giống ba mẹ anh, đều mong anh sớm lập gia đình.

– Mẹ ơi con đói.

– Đợi mẹ một lát nhé, xong ngay đây.

Cô đã dặn Khải Đăng rồi nhưng bé Bin vẫn bị ᵭάпҺ thức. Hai người một lớn một nhỏ đang ngồi ở phòng khách réo cô inh ỏi.

– Có mì rồi đây!

– Thêm xúc xích cho Bin nữa thì ngon nhỉ?

– Để chiều em đi siêu thị, giờ ăn tạm vậy.

Khải Đăng nheo mắt nghĩ gì đó rồi nói.

– Mì vẫn chưa nở, Bin muốn ăn xúc xích không?

– Muốn ạ.

– Đi theo chú.

– Anh định dẫn thằng bé đi đâu vậy?

– Qua nhà hàng xóm.

Bảo Nhi không nhịn được cười, nhìn hai người ra tới cửa, cô nói với theo.

– Anh đừng làm người ta sợ đấy.

Hôm nay là cuối tuần nên Tiên được nghỉ, vốn định về nhà nhưng ba mẹ cô đi du lịch nên thôi. Cô chuyển đến đây đã hơn một năm, gần công ty nên đi lại rất tiện. Chỉ sống một mình nên Tiên ăn uống không cầu kì, trưa nay cô nấu hai món, mới xới cơm thì có ai bấm chuông.

Trước cổng lại là người đàn ông kia, còn dắt theo một bé trai rất đáng yêu, Tiên cười gượng mở cửa.

– Làm phiền cô nữa rồi, cháu tôi thèm xúc xích, không biết…

– Tôi có, để tôi lấy cho anh.

Đợi Tiên đi rồi, Khải Đăng nhìn bé Bin nháy mắt thì thầm.

– Nhớ lời chú dặn nhé.

– Dạ.

Tủ lạnh nhà Tiên gì cũng có đủ, cô lấy ít kim chi bỏ ra chén nghĩ tới gương mặt phúng phính của đứa bé kia, với tay lấy thêm hai hộp sữa rồi đi ra. Bé Bin ngoan ngoãn cúi đầu.

– Cảm ơn cô!

– Đáng yêu quá, năm nay cháu mấy tuổi rồi?

– Ba tuổi ạ.

Tiên không cưỡng lại được xoa xoa đầu bé Bin, ʇ⚡︎ự dưng lại thấy thích con nít. Thằng bé mỉm cười nhe ra hai chiếc răng cửa bị sún nói.

– Tối cô qua nhà Bin chơi nhé?

– À… Ừ, tối cô qua.

– Vậy chú cháu tôi không làm phiền cô nữa, cảm ơn vì bữa trưa.

– Vâng.

Được như ý muốn, một lớn một nhỏ tung tăng ra về. Bé Bin vào cửa đã gọi mẹ, đem những thứ cô hàng xóm tốt bụng cho ra khoe. Bảo Nhi chỉ biết cười trừ. Ăn xong cô tắm rửa cho con rồi dỗ thằng bé đi ngủ. Nó rất nghịch ngợm, quấn lấy Khải Đăng, còn ôm cả đồ chơi sang phòng anh làm ổ bên đó. Bây giờ cô mới có thời gian cho mình, đăm chiêu suy nghĩ, bốn năm rồi, không biết mọi người thế nào.

Cô sẽ liên lạc với mẹ trước tiên, chắc hẳn bà đã rất lo lắng trong khoảng thời gian qua. Tuy chưa được làm con của mẹ ngày nào nhưng Bảo Nhi cảm nhận được bà ấy là một người mẹ tốt. Còn với Mạnh Huy, cô rất nhớ anh. Sự tồn tại của bé Bin anh vẫn chưa biết, cô cũng không giấu con, đưa ảnh của anh cho con xem. Thằng bé nghe nói được về nước rất háo hức, luôn miệng đòi gặp ba.

Buổi chiều, Bảo Nhi để con chơi cùng Khải Đăng, tranh thủ đi siêu thị, cả một danh sách dài những thứ cần phải mua.

Trở về sau bốn năm mọi thứ vẫn không thay đổi gì mấy, cô lái xe một đoạn thì gặp đèn đỏ. Một chiếc xe phía sau nhích tới, ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là biển số quen thuộc. Bảo Nhi khẩn trương, thành phố này bé thật, quanh đi quẩn lại bỗng gặp được nhau. Con trai đã nhận ba rồi, cô còn chưa thấy mặt anh lần nào. Đèn vừa chuyển màu Bảo Nhi liền chạy vượt lên, khoảnh khắc lướt qua nhau cô cố tình nhìn sang nhưng chẳng thấy gì.

Mạnh Huy định nghỉ ngơi hết ngày hôm nay nhưng vừa nãy nhận được điện thoại của chị Tuyền liền lái xe ra ngoài. Con trai chị ấy bị sốt nhập viện, chồng lại đi công tác nên nhờ anh qua nhà lấy ít đồ đem tới giùm. Mạnh Huy không biết phía sau mình có một chiếc xe bám theo từ lúc chờ đèn đỏ tới giờ.

Khi chiếc xe phía trước dừng lại, Bảo Nhi cũng tấp vào lề. Cô chăm chú nhìn xem anh đang làm gì ở đây. Một cô gáι từ trong nhà đi ra, nhìn qua còn rất trẻ, dáng người cao ráo xinh đẹp. Bảo Nhi hồi hộp, đây là bạn gáι của Mạnh Huy sao, cái gu gặm cỏ non của anh hình như vẫn không thay đổi thì phải.

– Anh cho em theo nhờ đến Ьệпh viện với nhé?

– Ừ. Đưa đồ cho tôi.

– Để em cầm cũng được.

Vân mỉm cười duyên dáng đáp, còn tưởng Mạnh Huy sẽ ҳάch túi đồ lên xe giúp mình, không ngờ anh gật đầu rồi quay lại ghế lái.

Nhìn chiếc xe dần đi mất, Bảo Nhi có chút khó hiểu. Mặc dù đã quen với vẻ mặt lạnh lùng không màn thế sự của Mạnh Huy nhưng sao bây giờ anh kém ga lăng thế kia, trông cứ cục súc thế nào ấy, hay là hai người họ đang cãi nhau.

Cô thở dài thôi không suy đoán lung tung nữa, vẫn còn nhiều thời gian, hai người sẽ gặp lại sau. Bây giờ cô phải đi siêu thị trước đã.

Khải Đăng ngủ đến ba giờ chiều mới dậy, tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ anh có gì đấy đè hơi nặng, mở mắt thì thấy bé Bin. Anh cười mỉm xoa cái đầu nhỏ xíu, ngay cả anh cũng thương thằng bé huống chi là ba mẹ anh. Hai người họ rất thích con nít, tối qua còn giành chơi với Bin đến khuya. Trong nhà có trẻ con không khí khác hẳn, lúc nào cũng rộn rã tiếng nói cười, anh cũng đang nghĩ tới việc kết hôn, sinh một đứa như bé Bin để ba mẹ thôi mong ngóng.

Nằm thêm nửa tiếng, thằng bé cũng chịu dậy, không có mẹ cũng chẳng khóc hay mè nheo gì cả. Khải Đăng rửa mặt rồi bế nó ra ngoài phòng khách chờ Bảo Nhi về.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất