Trò Chơi Tình Ái Chương 1

Vũ Linh 537

Tác giả: An An

Trong khu kí túc xá nữ Đại học A, nhiều tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.

– Nhi, cậu tắm gì lâu thế có người tìm cậu này?

Tiên đứng trước cửa nhà vệ sinh gõ liên tục, hối thúc giống như có việc gấp.

– Tớ ra ngay đây.

Tôi không biết ai tới tìm vội đem khăn quấn mái tóc vừa mới gội xong, mang theo vẻ mặt thắc mắc bước ra. Tiên hớn hở kéo tay tôi đến cửa sổ.

– Hải Minh tìm cậu kìa.

Bên dưới kí túc xá, Hải Minh ôm bó hoa hồng to tướng, khoa trương theo đuổi tôi. Thấy tôi xuất hiện, cậu ta cười tươi rói còn gọi tên tôi thật to đến nỗi mấy phòng bên cạnh đều chạy ra xem. Nhìn Hải Minh tôi không hề rung động hay có bất kì cảm xúc gì chỉ hờ hững quay vào trong. Tiên đứng sau tôi há hốc mồm khó tin.

– Này sao cậu lại từ chối một người xuất sắc như Hải Minh chứ?

– Tớ cũng không biết nữa.

– Cậu nói chuyện thật muốn tức ૮.ɦ.ế.ƭ mà, người ta có ý với cậu thế kia còn không thèm quan tâm.

Tôi chỉ biết cười trừ đem máy sấy cắm điện, âm thanh vù vù lấn át giọng điệu trách móc cô bạn chung phòng. Tôi đang học năm cuối khoa ngoại ngữ, nếu không phải xảy ra sự việc ngoài ý muốn kia tôi đã không bảo lưu kết quả một năm. Trong môn tiếng Pháp vào cuối học kì vừa rồi tôi và Hải Minh gặp nhau. Cậu ta theo đuổi tôi rất quyết liệt, thậm chí còn công khai tỏ tình trong buổi tổng kết môn. Nhưng tiếc là bị tôi từ chối, bắt đầu từ đó nhiều lời đồn đại không hay về tôi lan khắp trường. Sở dĩ Hải Minh là cậu ấm một gia đình giàu có, đẹp trai lại ga lăng nên rất được săn đón. Mỗi lần cậu ta lên lớp là mọi người được một phen xôn xao bàn tán.

Hải Minh bị tôi từ chối hết lần này đến lần khác nhưng không bỏ cuộc, có lẽ cậu ta là người kiên trì nhất trong số những người từng theo đuổi tôi. Đem máy sấy cất vào tủ, tôi ngồi vào bàn hoàn thành nốt bài thuyết trình cho ngày mai. Tiên từ nhà vệ sinh bước ra, cười cười hỏi tôi.

– Cậu thấy bộ váy này thế nào?

– Đẹp lắm, cậu đi hẹn hò à?

Hiếm khi thấy Tiên chú trọng đến quần áo như hôm nay, cô ấy còn trang điểm nhẹ, tôi đoán mò nên hỏi lại. Tiên ngại ngùng cúi đầu.

– Tớ có hẹn đi xem phim với anh Quang. Tối nay cậu không đi đâu hả?

– Tớ có bài thuyết trình vẫn chưa xong.

– Chán cậu thật.

– Hình như anh Quang tới rồi, điện thoại cậu đang reo thì phải.

Tiên vội chạy lại giường cầm điện thoại lên xem, vẻ mặt dịu dàng nghe máy. Tôi mỉm cười lắc đầu, chung phòng với tôi có năm người, đều đến từ các tỉnh khác nhau, năm cuối rồi ai cũng có bạn trai cả. Chỉ còn mỗi tôi là không để tâm vào chuyện tình cảm, tất cả thời gian đều được tôi dành hết vào việc học. Mục đích của tôi là ra trường với tấm bằng loại giỏi, xin việc vào một công ty nào đó với mức lương khá. Hoàn cảnh gia đình không cho phép tôi lười biếng, bởi vậy tôi cũng chẳng muốn yêu ai.

Tối nay là lễ tình nhân, điện thoại tôi vẫn ở lì trong trạng thái tắt máy. Không khí trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím vang lên lách cách. Bên dưới kí túc xá, không biết Hải Minh đã về chưa, tôi chỉ nghĩ tới cậu ta một giây rồi tiếp tục làm bài thuyết trình.

Gần mười giờ, cuối cùng cũng xong tôi đem máy tính gập lại ngồi lâu nên hai vai mỏi nhừ. Tầm này mấy cô bạn của tôi vẫn chưa thấy ai về. Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bó hoa hồng rực rỡ đang nằm bơ vơ trong thùng rác khiến tôi bật cười. Tôi chỉ để bóng điện nhỏ ngay cửa rồi leo ℓêп gιườпg đắp chăn đi ngủ. Điện thoại vừa mở nguồn đã rung liên hồi. Tôi kiểm tra một loạt tin nhắn rồi dừng lại ở tin nhắn của Khiêm. Giờ này anh vẫn còn thức tôi nghĩ vậy nên gọi lại.

– Lúc nãy anh nhắn tin em đọc rồi chứ?

– Vâng. Nhưng ngày mai em có hai tiết đầu, sợ không chuẩn bị kịp. Hay là anh nhờ người khác được không?

– Em yên tâm, anh đã xin thầy cho em ra sớm rồi. Đội lễ tân của trường sao lại thiếu em. Với lại sự kiện lần này quan trọng, em được chọn là người đại diện cho khoa tặng hoa.

Tôi nhíu mày, vốn dĩ tôi không có cơ hội từ chối nên phải nghe theo sự sắp xếp của Khiêm. Tôi nghe loáng thoáng ngày mai có một nhân vật đặc biệt nào đó sẽ đến tham dự lễ kỉ niệm mười năm thành lập quỹ học bổng của trường. Tôi tham gia vào đội lễ tân do Khiêm giới thiệu, anh là bí thư, cũng là đàn anh hay giúp đỡ tôi nhất. Tôi lướt điện thoại một lát thì Tiên về, cô ấy tưởng tôi đã ngủ nên rón rén từng bước. Tôi lên tiếng làm cô ấy giật mình.

– Cậu bật điện lên đi.

– Cậu vẫn chưa ngủ hả?

– Vẫn chưa.

Tiên bật công tắc, căn phòng bỗng chốc sáng trưng, tôi nheo mắt vài giây để kịp thích ứng với ánh sáng bất ngờ. Tiên ngồi xuống giường hào hứng nói.

– Kể cậu nghe tin này cực kì hấp dẫn luôn.

– Cậu làm tớ tò mò quá đấy.

– Anh Quang nói nhân vật đặc biệt đến trường chúng ta vào ngày mai là Tổng giám đốc của tập đoàn Đại Phát. Cậu biết không, anh ta là chú của Hải Minh đấy. Gia thế đúng là không tầm thường.

Tôi có nghe mọi người bàn tán về gia đình của Hải Minh, bố cậu ta chủ của một công ty lớn còn mẹ là giảng viên của một trường Đại học. Còn vị tổng giám đốc gì kia tôi chưa gặp nhưng đã nghe Tiên và anh Khiêm xôn xao cả buổi tối. Thấy tôi không mấy hứng thú, Tiên bĩu môi đứng lên.

– Không nói với cậu nữa tớ thay quần áo rồi ngủ đây.

Sáu giờ sáng, khi mọi người trong phòng còn đang ngủ thì tôi đã dậy, giống như thành thói quen dù ngày nghỉ vẫn đúng giờ này tôi ʇ⚡︎ự khắc không ngủ được nữa. Gần kí túc xá nữ là căn tin, tôi chạy bộ một ʋòпg sau sân bóng chuyền rồi ghé vào. Vì thói quen dậy sớm nên tôi trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ của cả phòng, phụ trách mua đồ ăn sáng cho năm thành viên còn lại.

– Nhi, sao cậu lại né tránh tôi?

Hải Minh không biết ở đâu xông ra, cậu ta nắm tay tôi lôi kéo, tгêภ người vẫn mặc bộ quần áo tối qua. Tôi nhíu mày, chẳng lẽ cậu ta không về nhà.

– Cậu bỏ tay ra trước đi.

– Không, tôi mà buông tay thì cậu sẽ bỏ chạy. tôi đã quá hiểu tính cậu rồi.

– Nếu đã hiểu tôi như vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa. Tôi không thích cậu, đừng làm những việc vô bổ như tối qua.

– Tôi có chỗ nào không tốt chứ, cậu muốn gì tôi đều có thể đáp ứng hết.

Tôi cười khẩy đáp.

– Xin lỗi, tôi không cần gì từ cậu.

Tôi giằng tay ra khỏi Hải Minh, mặt cậu ta đanh lại vẫn kiên quyết nói.

– Tôi sẽ theo đuổi đến khi nào cậu đồng ý mới thôi.

Tôi mặc kệ cậu ta, bản tính công ʇ⚡︎ử cố chấp tôi cũng không quản nổi. Ăn sáng xong tôi cùng Tiên lên lớp, tôi không kể chuyện lúc sáng gặp Hải Minh cho Tiên nghe. Bài thuyết trình của nhóm tôi bắt đầu trước nên vừa xong tôi đã được thầy cho ra, lúc này tôi mới sực nhớ mình chưa lấy quần áo.

Đêm qua lúc Khiêm gọi, anh có dặn tôi ghé qua văn phòng đoàn lấy áo dài trước giờ lên lớp. Chín giờ buổi lễ sẽ bắt đầu, tôi còn phải trang điểm thay quần áo, muộn nhất tám giờ rưỡi phải có mặt, thời gian gấp gáp nên tôi vội chạy thật nhanh qua đó.

Ngay hành lang tầng một nhìn thang máy sắp đóng lại tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới, bất ngờ va phải một người đàn ông. Đầu tôi ᵭ.ậ..℘ vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc như đá, cảm giác hơi chσáпg váng, tôi than nhẹ một tiếng.

– Xin lỗi anh, tôi…

Chưa bao giờ tôi thất thố trước mặt một người đàn ông nhưng hôm nay thì ngoại lệ. Lúc ngẩng đầu, tôi chạm phải cặp mắt sắc bén, đôi mày rậm nhíu lại nhìn tôi. Người đàn ông này tỏa ra sự lạnh lẽo từ đầu đến chân, anh ta cất giọng.

– Cô vội đi đầu thai sao?

Tôi nhìn thấy sự cười nhạo trong mắt anh ta, vì câu nói ấy tôi cảm nhận sâu sắc một điều, không phải cứ đẹp trai là hoàn hảo. Xem cách nói chuyện của anh ta đi, kiêu ngạo vô cùng. Tôi không có thời gian đôi co với người đàn ông này, xin lỗi lần nữa rồi bước nhanh tới thang máy. Văn phòng đoàn nằm ở tầng sáu, nhìn con số đang nhảy thụt lùi, tôi có chút khẩn trương.

Cửa thang máy vừa mở tôi liền bước vào, không ngờ người đàn ông kia cũng theo cùng. Anh ta mặc bộ vest màu đen, dáng người cao ráo lịch lãm. Nghĩ lại câu nói khi nãy, thiện cảm trong tôi bay biến hết.

– Tầng tám, cảm ơn.

Anh ta nói như ra lệnh, còn không thèm nhìn tôi hai mắt chăm chú dán vào điện thoại. Cảm giác từ tầng một lên tầng sáu dài đằng đẵng, anh ta đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình.

– Cô va phải tôi đầu óc bị chσáпg rồi sao?

– Không có.

– Vậy câu vừa rồi tôi nói nhỏ quá nên cô không nghe thấy?

Anh ta nhướng mày nhìn tôi đầy thách thức, người đàn ông này miệng lưỡi ᵭộc địa, câu nào nói ra cũng khiến người khác khó chịu. Tôi đứng thẳng người, mạnh mẽ đáp lại anh ta.

– Tôi có nghe nhưng không biết anh đang nói chuyện với ai.

– Ở đây chỉ có hai chúng ta, lý do này của cô thật khôi hài.

– Cảm ơn lời khen của anh, nhưng tôi không phải người thích hài hước.

Dứt lời thang máy cũng tới tầng sáu, tôi không quan tâm đến biểu cảm có phần ngạc nhiên của anh ta quay đầu đi thẳng. Trong văn phòng đoàn, ngoài tôi ra còn có bốn bạn học khác, họ đã thay xong quần áo, thấy tôi Khiêm liền hối thúc.

– Em tới trễ vậy, mau thay đồ đi.

Chúng tôi có sẵn đồng phục là áo dài, từng đường cong hoàn hảo tгêภ người tôi được tôn lên triệt để. Tôi trang điểm nhẹ, đem mái tóc ngang vai cột lên, chỉnh lại phần cổ áo rồi đi ra. Khiêm kéo tay tôi lại một góc nói nhỏ.

– Lãnh đạo muốn em tặng hoa, sau đó nói vài lời giới thiệu về khoa chúng ta cho Đinh Mạnh Huy. Anh ta là người tài trợ học bổng suốt mười năm qua cho trường, năm nào cũng được mời nhưng hôm nay mới đến tham dự.

– Tại sao lại là em, nhỡ may anh ta không vừa ý thì sao?

– Em chỉ cần khéo léo nói vài câu tốt đẹp trước mặt anh ta là được.

– Vâng.

Khiêm dẫn chúng tôi đến hội trường, giao cho mỗi người một việc. Tôi và Linh phụ trách đứng ngay lối ra vào để chào đón những khách mời sắp đến tham dự. Vẫn chưa đến giờ bắt đầu, Linh ghé sát vào người tôi tám chuyện.

– Tớ hồi hộp quá, lần đầu tiên được gặp Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cậu xem chưa gì tιм tớ đã ᵭ.ậ..℘ loạn xạ rồi.

– Lát nữa gặp cậu tha hồ mà ngắm.

– Nhi này tớ nghe anh Khiêm nói cậu được ưu ái tặng hoa cho nhân vật đặc biệt kia hả, ganh tỵ quá đi.

– Ừ, nếu cậu muốn chúng ta có thể tìm anh Khiêm đổi người.

– Thôi tớ không dám đâu, đều có sự sắp xếp cả rồi. Huống hồ tớ làm sao có thể thay thế hoa khôi của trường chứ.

Tôi được gán cho danh hiệu này từ năm nhất, cũng nhờ nó mà cuộc sống của tôi đỡ tẻ nhạt hơn. Tôi làm gì đều nhận được sự chú ý của người khác, thậm chí chuyện đời tư cũng trở thành đề tài để soi mói. Tôi được nhiều người tán tỉnh nhưng đều bị từ chối vì tôi biết họ chỉ yêu thích vẻ đẹp bên ngoài của tôi mà thôi. Gần tới giờ bắt đầu vài người đã xuất hiện trước hội trường, lần này quy mô tổ chức lớn hơn hẳn, tất cả đều để chào đón vị Tổng giám đốc kia. Tôi có chút mong đợi được gặp mặt anh ta một lần. Người đàn ông chỉ hơn ba mươi tuổi đã nắm trong tay một tập đoàn lớn làm tôi thật sự ngưỡng mộ.

Khiêm bỗng có mặt, anh nhìn tôi và Linh mỉm cười khẩn trương.

– Đinh Mạnh Huy đang tới.

Tôi đứng thẳng người, nở nụ cười tiêu chuẩn chào đón những nhân vật sắp xuất hiện. Trong đám người đang tiến lại gần, thầy hiệu trưởng đi trước, ông ấy cười nói rất nhiệt tình với người kế bên. Tôi như hóa đá, người đàn ông kia sao lại xuất hiện ở đây, còn nữa nhìn vẻ mặt của anh ta xem, dửng dưng như không nghe thấy người bên cạnh nói gì. Đột nhiên khóe môi anh ta cong lên, tôi lập tức cúi đầu, bày ra tư thế chào. Một đôi giày da da đen bóng ᵭ.ậ..℘ vào tầm mắt tôi, giọng nói trầm khàn của anh ta vang lên tгêภ đỉnh đầu.

– Sinh viên ở Đại học A thật nhiệt tình, vừa nãy tôi gặp cô gáι này trong thang máy, không biết đường đến văn phòng liền nhờ cô ấy chỉ giúp.

Không ngờ anh ta là đàn ông lại để bụng mấy chuyện này, tôi cười gượng đáp lại. Thầy hiệu trưởng không biết gì cười tươi rói giới thiệu.

– Đây là Huỳnh Bảo Nhi, sinh viên ưu tú của khoa ngoại ngữ. Thành tích học tập rất tốt, nếu có cơ hội, nhờ cậu giúp đỡ em ấy.

– Tôi sẵn sàng trao cơ hội cho những người xứng đáng.

Nói rồi anh ta lướt qua tôi một cách thản nhiên, Linh đứng đối diện hiếu kì chờ mọi người vào hết cô ấy lập tức nắm tay tôi kéo lại hỏi.

– Cậu gặp vị Tổng giám đốc đó rồi à, sao lúc nãy không nói với tớ?

– Tớ cũng không biết anh ta là nhân vật đặc biệt mọi người nhắc đến.

Linh có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi, bĩu môi đi vào trong. Sau khi các vị khách mời đã ngồi vào vị trí, chúng tôi di chuyển đến từng hàng ghế được ρhâп công. Xui xẻo thay tôi lại phụ trách hàng ghế ngồi của Đinh Mạnh Huy. Anh ta là doanh nhân thành đạt được nhiều người ngưỡng mộ, từ phong thái đến khí chất đều toát lên sự kiêu ngạo. Tгêภ sân khấu đang biểu diễn tiết mục văn nghệ mở màn, anh ta không thèm liếc mắt chỉ nhàn nhã lướt điện thoại. Đinh Mạnh Huy chợt quay sang người bên cạnh nói gì đó, ánh mắt anh ta hướng về tôi với vẻ thích thú. Tôi biết ngay người đàn ông này sắp giở trò, đúng như tôi dự đoán, Khiêm chạy tới chỗ tôi nói.

– Đinh Mạnh Huy muốn uống nước ép.

– Thế thì có liên quan gì đến em?

Khiêm khó xử nhìn tôi gãi đầu.

– Anh ta yêu cầu em đi mua.

Tay tôi siết thành nắm đấm, giờ tôi đã biết Đinh Mạnh Huy này không phải người dễ dây vào, tôi nhún nhường một bước vẫn hơn. Trước cổng trường có mấy hàng quán nhưng với người có tiền như Đinh Mạnh Huy, sợ rằng anh ta chưa từng uống nước vỉa hè. Tôi phải đi bộ hơn mười phút mới tìm được một quán phù hợp với yêu cầu của anh ta. Trời rất oi bức, lớp phấn tгêภ mặt tôi đang trôi dần, tôi rút tờ khăn giấy trong túi lau sạch, chỉ chừa lại phần môi hồng hồng, dù sao da mặt tôi rất trắng, không trang điểm nhìn trẻ trung, thanh thuần hơn.

Quay lại hội trường, Khiêm đứng bên ngoài đợi tôi, nhìn anh có vẻ áy náy.

– Vào thôi.

– Vâng.

Tôi đưa ly nước ép cho Khiêm rồi đi theo sau anh, nhiệt độ trong hội trường nhanh chóng xua đi cơn nóng đeo bám tôi nãy giờ. Đinh Mạnh Huy vẫn lướt điện thoại như cũ tôi thật không hiểu anh ta ʇ⚡︎ự nguyện đến tham dự hay là ai ép buộc. Nhìn thái độ không màn thế sự của anh ta tôi lại thấy chán ghét. Khiêm cúi người đặt ly nước ép tôi vừa mua lên bàn, Đinh Mạnh Huy không biết nói gì tiếp tục quay sang chỗ tôi đang đứng mỉm cười. Nụ cười kia khiến tôi sởn da gà, Khiêm ái ngại đi tới chỗ tôi, lần này không đợi anh lên tiếng tôi đã hỏi trước.

– Anh ta lại muốn gì nữa sao?

– Đinh Manh Huy kêu em qua đó.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất