Tác giả : An Yên
Ba giờ chiều…
Vương Thăng chỉn chu đứng trước nhà Vi. Tгêภ chiếc mô tô treo lỉnh kỉnh mấy hộp quà và không quên bó hoa tường vi cho người con gáι anh yêu. Thăng phủi phủi lại chiếc áo khoác cho phẳng phiu, gặp phụ huynh mà, không thể bụi bặm như đi phượt được. Tiếng chuông vừa reo lên, Thăng đã thấy bóng dáng nhỏ bé của Tường Vi chạy ào ra, bởi cô bé đã đợi anh nãy giờ rồi. Trao bó hoa cho cô, Thăng cúi xuống nói:
– Cho người ta ôm một cái được không?
Vi cười:
– Không! Đang ở nhà em đấy!
Thăng xoa xoa đầu cô, hỏi nhỏ:
– Em đã nói với bố mẹ chưa đấy?
Vi lắc đầu nhí nhảnh:
– Chưa. Anh ʇ⚡︎ự bơi đi!
Anh chàng điển trai chỉ biết tiu nghỉu mặt dắt xe theo Vi vào nhà. Ông Tường Dĩnh và bà Lan Phương đang ngồi sẵn trong phòng khách. Thăng cúi chào rồi đặt mấy hộp quà lên bàn:
– Cháu chào hai bác ạ! Cháu là Vương Thăng cùng học cấp ba với Vi ạ. Hôm nay cháu đến chơi và có món quà nhỏ biếu hai bác!
Trong khi bà Phương vui vẻ chào lại Thăng và mời cậu ngồi thì ông Dĩnh nhíu mày nhìn những món quà cao cấp tгêภ bàn. Đôi mắt từng trải liếc nhanh về mấy hộp quà con gáι ông mới đưa về lúc trưa. Hiểu ý, Vi thỏ thẻ:
– Bố Dĩnh, chúng con mua quà giống nhau ạ!
Ông gật gật đầu rồi ngồi xuống nhìn Vương Thăng, còn anh thì ʇ⚡︎ự tin, vui vẻ hơn khi thấy Thảo bước từ tầng hai xuống:
– Ơ, Thảo ở đây từ trưa à?
Thảo gật đầu:
– Ừ, chuyện trọng đại nên tớ phải có mặt chứ !
Rồi Thăng mở lời:
– Dạ chắc hai bác cũng biết cháu và Vi học với nhau từ cấp ba. Nhưng hôm nay cháu tới đây để xin phép hai bác cho chúng cháu được tiến đến một mối quαп Һệ mới là tình yêu và sau này là hôn nhân ạ!
Im lặng. Ông Dĩnh vẫn ngồi yên như tượng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thăng khiến không khí ʇ⚡︎ự nhiên căng thẳng. Thấy phụ huynh không nói gì, Thăng lại tiếp:
– Cháu ăn nói không khéo, cũng không thích hứa hẹn quá nhiều. Cháu chỉ biết chắc chắn một điều là cháu yêu Tường Vi và cả đời này chỉ lấy Vi làm vợ.
Bà Phương cười hiền lành:
– Được rồi, đó là chuyện tương lai. Con bé Vi tuy nhìn mạnh mẽ nhưng nó còn dại lắm, nghĩ gì nói nấy ,thật thà chứ không khéo ăn khéo nói như người ta đâu.
Thăng thấy nhẹ lòng hơn một chút:
– Dạ cháu cũng thế thôi bác ạ, vậy cho dễ sống ạ, bố mẹ cháu cũng rất mến Vi.
Bà Lan Phương liếc nhìn chồng:
– Kìa anh, làm sao mà im lặng thế?
Ông Tường Dĩnh liếc vợ rồi trưng ra bộ mặt vô can:
– Sao? Anh có làm sao đâu! Anh đang nghe mà!
Bà Phương nhỏ giọng:
– Vương Thăng nó nói thế, anh nên có ý kiến chứ sao lại mặt căng thẳng thế?
Ông Dĩnh ” à ” lên một tiếng rồi chỉnh lại tư thế ngồi và nói:
– Anh quên, do con rể đẹp trai quá nên hơi áp lực. Lâu nay anh đẹp trai nhất nhà, giờ xuất hiện một người phong độ lại điển trai như thế nên nhất thời anh chưa quen thôi!
Vi thở phào một cái rồi nói :
– Trời ạ, con muốn trụy tιм với bố luôn đó, chắc nãy giờ vương Thăng cũng căng như thế !
Ông Dĩnh nhíu mày nhìn con:
– Vi, con mới gọi Thăng là cái gì?
Vi ngạc nhiên:
– Là Vương Thăng, sao vậy bố?
Ông Dĩnh lắc đầu xua tay:
– Hỏng, vậy là hỏng, phải gọi là anh chứ lị! Là bạn thì có thể gọi ngang, chứ giờ người yêu mà gọi thế là hỏng. Nào, gọi lại!
Vi liếc nhìn Thăng lúc này đang cố nín cười:
– Vâng, anh Thăng!
Vương Thăng nghe thế thì vui vẻ hẳn:
– Dạ, chắc bác cũng biết cháu mới là sinh viên năm thứ nhất thôi. Dù bằng tuổi Vi nhưng cháu có hai năm trong quân ngũ. Tuy nhiên, những gì cháu vừa nói là thật tâm và không thay đổi ạ!
Ông Dĩnh mỉm cười:
– Được, đàn ông như thế mới bản lĩnh chứ!
Không khí cuộc trò chuyện sôi nổi hẳn. Bố Tường Vi cười:
– Thời buổi này, mọi chuyện cũng thoải mái hơn. Cháu yêu Vi chắc nó cũng tâm sự chuyện của con bé Tường San. Lúc đầu bác cũng căng thẳng lắm, nhưng rồi bác nghĩ miễn là con cái hạnh phúc. Tính ra trong việc học, nó cũng đã hoàn thành xuất sắc, thầy cô có bao giờ than phiền điều gì đâu. Giờ đây, gia đình chồng cũng yêu thương nó, vậy là mừng rồi.
Thăng cũng cười:
– Dạ bác nói đúng lắm ạ. Gia đình cháu cũng rất thoải mái trong việc này!
Bà Phương gật đầu :
– Vậy là vui vẻ cả!
Chiều hôm đó, sau khi trò chuyện với bố mẹ Vi, giúp bố cô sửa mấy đồ lặt vặt, Thăng xin phép đưa Vi về nhà để tối sẽ ra sân bay. Bà Phương chưng hửng:
– Thế hai đứa không ăn với bố mẹ bữa cơm à?
Thăng cười:
– Dạ bố mẹ con cũng đang chờ ạ. Thôi, đến Tết Nguyên Đán, con sẽ về ăn dầm nằm dề ở đây ạ.
Thảo cũng xin phép bố mẹ Vi ra về. Từ ngày chị em về tới thành phố C học tập, cứ rảnh rỗi, Thảo lại tới đây ăn cơm với bố mẹ Vi. Cô gọi bố mẹ Vi là bố mẹ nên cũng coi như người trong nhà.
Biệt thự Vương Gia…
Đứng trước ngôi nhà to đùng, Tường Vi hơi sợ…Bao nhiêu ʇ⚡︎ự tin, bỗng bay đi mất. Cô bẽn lẽn khi thấy bố mẹ Vương Thăng ngồi tгêภ bộ bàn ghế đắt tiền trong phòng khách:
– Dạ cháu chào hai bác ạ. Lần đầu tới nhà, cháu có chút quà biếu hai bác ạ!
Cô chọn cách nói như Vương Thăng đã ra mắt bố mẹ mình. Nào ngờ, lời vừa dứt, ông Doãn Nghiêm cười:
– Con dâu, sao phải căng thẳng thế? Màn chào hỏi, ra mắt coi như xong. Ai chứ Tường Vi thì bố mẹ rõ rồi. Đáng lẽ ra ngày này phải tới lâu rồi, chỉ vì cái thằng m.ắ.c d.ị.c.h.kia nên giờ chúng ta mới được gặp nhau đấy! Từ hôm nay, nó mà làm bất kỳ điều gì khiến con buồn, cứ alo cho bố hoặc mẹ đều được. Card visit của bố đây, số điện thoại phía trước là của mẹ Mai, số phía sau là của bố Nghiêm, con nhớ chưa?
Ngơ ngác. Ngỡ ngàng. Ngạc nhiên. Tất cả những cảm xúc ấy khiến Vi cứ há hốc miệng, mắt mở to hết cỡ. Cô hết nhìn Thăng lại nhìn sang hai vị phụ huynh. Vì có nằm mơ, cô cũng không dám nghĩ mọi việc diễn ra nhanh thế, làm gì có màn ra mắt đơn giản thế nhỉ? Cô có đang mơ không? Đang ngơ ngác nhìn, Vi thấy Thăng xoa xoa đầu đầu cô. Thăng cười:
– Anh đã bảo bố mẹ dễ tính mà không tin, sao giờ đã tin chưa?
Vi thỏ thẻ:
– Anh ơi, thế là em được chấp thuận rồi ạ?
Ông Doãn Nghiêm cười lớn:
– Trời, cái thằng Thăng này phước lớn ghê, tán tỉnh được con bé đã xinh xắn còn giỏi mà ngoan nữa. Ừ, con là con dâu của chúng ta rồi đấy! Lâu nay người ta cứ sợ mối quαп Һệ mẹ chồng – nàng dâu. Nhưng bố đảm bảo với con là ngoài mẹ đẻ của con ra thì mẹ Lê Mai là người hiền thứ hai thiên hạ. Việc mà mẹ con làm tốt nhất chính là yêu bố, sau đó là thương con và nấu ăn nên còn cứ vô tư đi nhé!
Tường Vi nhìn hai người trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng. Cô không ngờ mọi việc lại suôn sẻ đến như thế, vậy nên tâm tình của Vi cũng vui vẻ hẳn lên. Cô ríu rít trò chuyện với bố mẹ Vương Thăng, cùng họ ăn tối để chuẩn bị ra sân bay. Ông Doãn Nghiêm ân cần hỏi han cuộc sống và học tập của Vi rồi nói:
– Con có quen đi máy bay không?
Cô cười:
– Dạ con chưa đi bao giờ, nhưng chắc là ổn ạ!
Ông Nghiêm gật đầu:
– Chờ tới hè, Thăng học bằng lái xe rồi đưa con đi về cho tiện.
Bố mẹ anh còn dặn:
– Lát nữa bố mẹ sẽ ra sân bay tiễn hai đứa!
Trong khi Tường Vi dạ dạ vâng vâng, Vương Thăng xịu mặt:
– Con thấy có gì đó sai sai. Con mới là con đẻ của bố mẹ, vậy mà từ chiều tới giờ, giống bị ra rìa , cái gì cũng một Vi hai Vi .
Vi quay sang anh:
– Anh hối hận rồi à?
Thăng lắc đầu:
– Hối hận thì không nhưng cảm thấy tủi thân thì có đấy vợ ạ! Bố còn cho rằng nếu anh làm tổn thương em thì đừng làm con của bố nữa. Em thấy có bất công không?
Ông Nghiêm liếc con trai:
– Này, chúng tôi nuôi anh hơn hai mươi năm trời. Còn Tường Vi, nó là con dâu của chúng tôi mới mấy tiếng đồng hồ thôi. Đã vậy, anh có biết hồi nhỏ mỗi lần anh ốm, anh đau, anh quấy khóc, ai lo cho anh? Còn với Vi, những phần cực nhọc đó, ông bà thông gia gánh hết rồi. Không lẽ những giây phút vui vẻ, sự quan tâm, yêu thương một cô gáι trưởng thành tốt đẹp, chúng tôi cũng không làm được nốt á? Xin lỗi nhé kỹ sư xây dựng, vợ chồng tôi không ác như thế được.!
Trong khi Vi cười rũ rượi thì Thăng thần mặt ra. Ừ nhỉ, bố nói đúng quá mà. Rốt cuộc anh cũng cười:
– Con chỉ thử bốmột chút thôi mà! Bố làm gì mà căng thẳng vậy?
Bố anh liếc Thăng bằng ánh mắt sắc lạnh:
– Sao không căng? Phải quán triệt ngay từ đầu, chứ để anh ăn hϊếp con bé rồi chúng tôi mới ra tay thì muộn rồi.
Ông lại quay sang Vi:
– Nhớ lưu số điện thoại của bố mẹ nha !.
Thăng vẫn cố đấm ăn xôi:
– Bao lần, con lên máy bay thì thấy mỗi tài xế chở không à . Giờ có cả Vi mới hiểu cảm giác được bố mẹ ra tiễn cơ!
Ông Nghiêm cười lớn:
– Kỹ sư lại sai rồi. Đàn ông đi đây đi đó, có tài xế phục vụ là quá lắm rồi. Bố anh trước giờ toàn ʇ⚡︎ự mình, chả ai tiễn sất! Giờ con bé nó là con dâu cơ mà! Thế thì anh càng phải đối tốt với nó. Bởi nhờ nó, anh mới được chúng tôi đi tiễn đấy!
Thắng gật đầu:
– Vâng ạ, Vợ là số một. Vợ luôn luôn đúng, nếu vợ sai thì xem lại điều thứ nhất ạ!
Ông Nghiêm bật cười:
– Ờ, đầu óc được khai sáng thêm một chút rồi đấy. Đó là nguyên tắc gìn giữ hạnh phúc gia đình, rõ chưa con trai?
Ông còn âu yếm nhìn sang bà Lê Mai:
– Vợ nhỉ?
Mọi người cười nói vui vẻ. Thế mà mười phút sau, tại sân bay thành phố A đã lưu luyến bịn rịn chia tay. Những lời dặn dò của bố mẹ Vương Thăng khiến Vi cảm thấy ấm lòng, thấy mình may mắn. Máy bay cất cάпh lên bầu trời đêm, tạo thành một chấm nhỏ, không đủ làm sáng cả bầu trời nhưng cũng đủ thắp lên tình yêu và niềm hi vọng trong trái tιм mỗi người…