Qua mùa giông bão – Chương 28

Vũ Linh 263

Tác giả : An Yên.

Khả Hân chưa kịp hỏi gì thì điện thoại đã tắt phụt. Ai vậy nhỉ? Cô có nên tin không đây? Hành lang giờ này rất vắng người, cô lại đang bụng mang dạ chửa thế này, hay gọi cho Hải Đăng? Không được, anh ấy đang bận công việc, sẽ phiền phức, cô không thể chuyện gì cũng phụ thuộc vào chồng như thế…

Thấy Khả Hân cầm điện thoại đứng thất thần, chị đồng nghiệp lay cô:

– Khả Hân, chuyện gì thế em?

Khả Hân hít một hơi rồi kể cho chị ấy nghe về cuộc điện thoại vừa rồi. Nghe xong, chị ấy cũng có suy nghĩ như cô:

– Ừ, em nói đúng đấy. Mình không biết rõ đó là ai, thôi, đi ăn cơm thôi em!

Đúng lúc ấy, điện thoại Khả Hân vang lên âm báo tin nhắn:

– Tôi sẽ không làm gì mẹ con cô đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện, cô yên tâm đi!

Anh ta biết Khả Hân có bầu sao? Cô có cảm giác lo sợ, hình như lâu nay cuộc sống của cô bị theo dõi thì phải. Chị đồng nghiệp sau khi đọc tin nhắn thì nói ngay:

– Chị đi cùng em!

Khả Hân gật đầu. Hai chị em rẽ về phía hành lang của xưởng giày da thì quả đúng là có một người đàn ông đứng chờ ở đấy. Người này dáng vóc cao to, mặc chiếc áo phông cộc tay lộ rõ hình xăn hai bên cάпh tay, quần bò bạc phếch và đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính đen khiến nửa khuôn mặt bị che khuất. Vừa thấy Khả Hân, gã đó nở nụ cười như có như không:

– Cô Khả Hân!

Khả Hâm cũng gật nhẹ đầu chào lại:

– Anh muốn nói gì với tôi?

Người đàn ông ấy tiến lại gần, bất giác Khả Hâm đưa tay lên che bụng, anh ta cười lộ hàm răng ố vàng:

– Cô yên tâm, tôi đã nói sẽ không chạm đến người cô, không làm gì đến mẹ con cô! Và cô chỉ nên nghe chuyện này một mình!

Chị đồng nghiệp lên tiếng:

– Làm sao tôi chắc chắn anh sẽ không làm hại em tôi? Lỡ có chuyện gì xảy ra, anh bỏ chạy, mẹ con nó phải làm sao?

Gã lưu manh lắc đầu:

– Bọn Һγ siпh chúng tôi nói là làm, tôi nói không chạm đến cô ấy nghĩa là không đụng đến, chỉ nói chuyện thôi!

Chị đồng nghiệp vẫn không yên tâm:

– Vậy tôi ra kia đứng, tôi sẽ không nghe cậu chuyện nhưng đảm bảo Khả Hân phải ở trong tầm mắt tôi!

Gã kia gật đầu:

– OK!

Nãy giờ Khả Hân quan sát người trước mặt – khuôn mặt rỗ, dáng người và giọng nói có đôi chút quen thuộc. Chờ chị đồng nghiệp ra đứng chỗ khác, cô hỏi:

– Tôi và anh đã gặp nhau bao giờ chưa?

Gã đó nhìn cô rồi nói:

– Cô ϮιпҺ mắt đấy!

Khả Hân thắc mắc:

– Tôi trông anh quen quen…anh là…

Gã lưu manh nhếch môi;

– Tôi không có tên. Cô còn nhớ Mỹ Linh không?

Khả Hân bất giác rùng mình. Hình ảnh về cái đêm bị lũ lâu la rượt đuổi và được Hải Đăng cứu, Hải Đăng vì cô mà bị thương…tất cả dần hiện lên trong đầu cô, Khả Hân mấp máy môi:

– Đêm đó.. các người…có phải chị Mỹ Linh đã thuê các người…

Gã đó cười gằn:

– Chiều hôm đó, quả là Mỹ Linh thuê bọn tôi dằn mặt cô. Nhưng bọn tôi không nhận vụ ấy vì đã hứa với một người khác sẽ cùng diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân.

Khả Hân bất giác lùi lại:

– Ý anh là…

Gã lưu manh cười phá lên:

– Đến giờ cô vẫn chưa nhận ra sao? Người thuê bọn tôi trêu ghẹo, rượt đuổi cô, không ai khác chính là…chồng yêu của cô đấy!

Khả Hân lắc đầu:

– Tôi không tin, tối đó chính anh ấy cũng bị thương. Không bao giờ cùng một duộc mà khiến người cùng hội cùng thuyền bị thương được!

Tên lưu manh tiến lại gần cô. Hắn cởi chiếc mũ và tháo cặp kính ra khiến Khả Hân càng sợ hãï. Đúng, hắn chính là tên cầm đầu toán người chặn đường cô đêm đó. Khả Hân vẫn nhớ mà! Cô run run:

– Anh định làm gì?

Hắn cười:

– Tôi chả làm gì cả. Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, tất cả những việc Hải Đăng làm cho cô chỉ là diễn kịch thôi!

Khả Hân lắc đầu:

-Tại sao tôi phải tin anh trong khi anh ấy là chồng tôi?

Hắn ta cười lớn:

– Tùy cô thôi! Nhưng sau này, khi biết được nhiều hơn những gì tôi nói thì đừng quên tôi đã từng cảnh cáo cô!

Khả Hân khoing nói nữa mà xoay người quay đi. Thấy cô tiến lại, chị đồng nghiệp vội hỏi:

– Hắn nói gì với em vậy?

Khả Hân thành thật kể lại cuộc đối thoại với gã đó rồi nói:

– Em không biết sao nó biết em có bầu, nhưng em nghĩ nếu ang Hải Đăng thuê chúng, sao lại để bị thương chị nhỉ? Vả lại, em và chúng có quen biết gì đâu. Giả sử việc đó là sự thật thì giờ anh ấy cũng là chồng em rồi, thay đổi được gì đâu. Những gì anh ấy thể hiện trong cuộc sống từ ngày yêu em đến giờ, khiến em không tin những gì họ nói được! Nhất là khi gã đó lại nhắc đến tên chị Mỹ Linh!

Chị đồng nghiệp cũng gật gù:

– Chuyện này không đơn giản. Trước đây chị cũng nghe cậu ấy cặp với Mỹ Linh nhưng sau này thì không. Chả biết thật tới đâu. Thôi, em cứ bình tĩnh kẻo ảnh hưởng đến con, để xem tình hình thế nào rồi tính. Đi ăn đã!

Hai chị em đến nhà ăn công nhân, may vẫn còn ít cơm và thức ăn. Khả Hân cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, một nỗi bất an mơ hồ bỗng dấy lên…

Tối hôm đó, nằm trong ʋòпg tay Hải Đăng, Khả Hân hỏi:

– Anh ơi, sáng nay em nghe nói tiền thưởng và tiền ᵭộc hại của công nhân bọn em bị gã nào ăn chặn đấy, ai đó ác anh nhỉ? Công nhân đã nghèo còn làm thế….

Động tác vuốt tóc vợ của Hải Đăng bỗng khựng lại:

– Có chuyện đó hả em? Em nghe ai nói vậy?

Khả Hân thở dài một tiếng rồi nói:

– Thì em nghe mấy anh chị trong xưởng giày nói. Các xưởng khác cũng nói mà anh!

Hải Đăng thơm lên trán cô :

– Thế họ có nghi nhờ ai không em?

Khả Hân lắc đầu:

– Em không biết, nghe bảo đang điều tra ạ!

Hải Đăng thở hắt ra một tiếng:

– Mấy chuyện đó em đừng để tâm làm gì, họ làm gì kệ họ nghe chưa, khu công nghiệp cũng lắm chuyện mà!

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, em biết rồi ạ! À, anh này….

Hải Đăng hỏi lại:

– Gì vậy em?

Khả Hân định nói chuyện lúc trưa, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Cô ngập ngừng:

– Anh…có giấu em chuyện gì không?

Hải Đăng lập tức hỏi ngay:

– Sao ʇ⚡︎ự nhiên em hỏi vậy? Ai nói gì với em à? Hay Mỹ Linh đến tìm em?

Thấy giọng nói có phần gấp gáp của Hải Đăng, Khả Hân lắc đầu:

– Không ạ, chả ai đến tìm em, cũng không ai nói gì với em cả, bỗng nhiên em muốn hỏi vậy thôi. Vì dạo này anh hay ra ngoài nên em lo lo…

Hải Đăng thở mạnh một cái rồi bật cười:

– Trời ạ, sợ chồng có cô nào khi vợ mang bầu hả? Anh tuyên bố là đời này chỉ yêu một mình vợ Chu Khả Hân!

Khả Hân cười:

– Em không lo chuyện dó. Ý của em là… ngoài chuyện đó ra, anh có giấu em điều gì không?

Hải Đăng im lặng một phút rồi lắc đầu:

– Anh không giấu em chuyện gì cả!

Khả Hân gật đầu rồi rúc vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng:

– Em buồn ngủ rồi!

Hải Đăng cũng ôm chặt vợ:

– Ừ, em ngủ đi! Không được nghĩ linh ϮιпҺ nghe chưa?

Cho đến khi nghe tiếng thở đều đều của Khả Hân, Hải Đăng mới lẩm bẩm:

– Anh không thể mất em khi mọi chuyện chưa thành!

Sau đó mấy ngày, Khu công nghiệp cũng nghỉ tết, vụ ăn chặn tiền công nhân cũng chưa ngã ngũ. Gia đình Khả Hân bắt đầu hành trình về nhà Hải Đăng ở Tây Nguyên. Ai nấy đều háo hức cho chuyến đi này. Tây Nguyên là mảnh đất từng gắn bó năm năm với hia đình Khả Hân với bao buồn vui, vất vả, khổ cực và cả đau thương. Hàng trăm cây số ngồi xe nhưng hầu như mọi người không mệt mỏi, kể cả bà bầu Khả Hân.

Xe đi đến một khúc cua khá gập ghềnh, Hải Đăng ôm chặt vợ:

– Em có sao không? Có mệt không em?

Khả Hân cười. Dù đường đi khá khó chịu khiến cô hơi chóng mặt nhưng cô vẫn lắc đầu:

– Dạ em không sao hết ạ!

Xe dừng lại trước một ngọn đồi thoai thoải, Hải Đăng nói:

– Nhà con ở phía tгêภ kia, đường hơi dốc lại nhỏ hẹp nên xe khó đi lắm ạ!

Ông Khải Tâm gật đầu:

– Ừ, còn một đoạn ngắn nữa thôi. Ta đi bộ cho thoải mái cũng được!

Hải Đăng quay sang Khả Hân:

– Anh cõng vợ nhé!

Khả Hân xua tay:

-Thôi ạ, em ʇ⚡︎ự đi được. Khi nào mệt thì anh cõng nha!

Mọi người cùng bách bộ. Trời còn sớm nên không khí thật trong lành và dễ chịu. Thế Sơn đi hơi chậm vì đang trong quá trình tập luyện. Bác lái xe cùng ông Khải Tâm và Hải Đăng lỉnh kỉnh ҳάch đồ. Khả Hân háo hức vì vừa được trở lại Tây Nguyên vừa sắp gặp gia đình chồng, nhất là người mẹ và cô em chồng hiền lành nên không thấy mệt mỏi gì cả.

Đi bộ khoảng ba mươi phút, Hải Đăng ngập ngừng chỉ căn nhà trước mặt:

– Dạ…nhà con..ở đây ạ!

Nhìn theo hướng tay Hải Đăng, cả gia đình Khả Hân ૮.ɦ.ế.ƭ sững….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất