Qua mùa giông bão – Chương 25

Vũ Linh 372

Tác giả : An Yên

Cả một tháng gần Tết, Hải Đăng và Khả Hân bận rộn lo cho đám cưới, nào là chụp hình, nào là in thiệp mời… Vì công việc ở xưởng cũng nhiều nên cả hai phải tranh thủ giờ chập chiều. Tối tối, Khả Hân vẫn đến lớp, Hải Đăng lại xoay xở một mình. Vì cũng sắp kết thúc năm học nên cô vất vả với những bài thi, bài kiểm tra. Nhiều hôm về nhà mệt lử, vậy mà đọc mấy dòng tin nhắn nhớ nhung của chồng sắp cưới, cô lại thấy nhẹ nhõm. Khả Hân chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại diệu kì đến thế và lại càng không dám nghĩ Hải Đăng lại quan tâm tỉ mỉ đến cô như vậy.

Cuối cùng, mọi việc cùng hoàn thành. Trước ngày cưới nửa tuần, nhà trai từ Tây Nguyên xuống Bình Dương làm thủ tục cưới xin. Ngày hôm đó, Khả Hân dịu dành trong tà áo dài đỏ, tóc uốn xoăn nhẹ nhàng. Vì rất xinh đẹp nên cô chẳng cần trang điểm gì nhiều, vả lại tính cô thích mộc mạc. Chỉ có vậy mà anh chàng quản đốc cứ ngây người ra.

Vì đường sá xa xôi, Hải Đăng nói bố anh đột nhiên đổ Ьệпh nên chỉ có mẹ và em gáι xuống Bình Dương cùng một vài người họ hàng. Gia đình Khả Hân cũng thông cảm, miễn là đám cưới tốt đẹp và con cái hạnh phúc.

Nhà trai vừa xuống xe, Khả Hân thấy chồng mình bảnh bao trong bộ vest đen cùng áo sơ mi trắng. Mẹ chồng là người phụ nữ nhỏ nhắn, trông bà hơi ngượng ngùng trong bộ áo dài tím. Cô em chồng cũng không mấy ʇ⚡︎ự nhiên trong bộ váy trắng pha ren. Điều này Khả Hân hiểu được. Vì Hải Đăng nói gia đình anh ở Tây Nguyên làm nương rẫy, quanh năm lao động vất vả nên ít khi mặc những bộ đồ như vậy. Hải Đăng còn nói đã nhiều lần khuyên bố mẹ đừng làm nông nghiệp nữa nhưng ông bà bảo không làm lại thấy buồn tay buồn chân nên anh không ngăn được. Nhìn những người quanh năm vất vả, đến đám cưới của con mới được ăn mặc ʇ⚡︎ử tế cũng tỏ ra ngượng nghịu , lòng Khả Hân bỗng dấy lên cảm xúc xót xa…

Hôm ấy, mẹ Diễm Lan cũng trang điểm nhẹ và mặc áo dài. Khả Hân nhìn thấy ngập tràn những tia hạnh phúc và trìu mến trong mắt của bố Khải Tâm khi nhìn mẹ. Cũng phải thôi, bố mẹ đâu có được một đám cưới ʇ⚡︎ử tế, đã bao lâu rồi mẹ chưa được ăn mặc đẹp? Đã bao lâu rồi bố mới thấy lại hình ảnh của mẹ ngày xưa? Lâu nay, mẹ lặng im đi bên bố, âm thầm hi sinh cho gia đình năm này qua năm khác, hơn mười năm trời sống chung mới có nổi một danh phận nhưng mẹ nào ca thán một lời. Hôm nay, bố mẹ mặc đẹp ghê, Khả Hân trêu:

– Hay bố mẹ làm đám cưới luôn với tụi con đi ạ!

Bà Diễm Lan bỗng đỏ mặt, ông Khải Tâm cười:

– Bố mẹ đã cưới nhau ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Đợi con của hai đứa chào đời, bố mẹ sẽ làm đám cưới vàng hay kim cương gì đó, em nhỉ?

Ông nhìn bà đầy trìu mến. Dù nói thế nhưng lòng ông luôn áy náy vì đã chưa thể cho bà một đám cưới đúng nghĩa như những cặp vợ chồng khác. Tuy nhiên, chắc chắn ông sẽ yêu thương bà suốt đời.

Nhà trai vừa chào hỏi xong, Hải Đăng ghé sát tai Khả Hân:

– Biết thế này bảo em đừng trang điểm, mặc áo dài được rồi!

Khả Hân ngơ ngác:

– Sao thế ạ? Em trang điểm nhẹ thôi mà, xấu hả anh?

Hải Đăng cười:

– Không xấu! Mà đẹp quá mức cho phép, anh lo đấy!

Khả Hân đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vào chồng:

– Anh này, em đang căng thẳng mà còn trêu em!

Hải Đăng thắc mắc:

– Em căng thẳng cái gì?

Khả Hân lí nhí:

– Lần đầu em gặp gia đình nhà chồng mà…

Hải Đăng cười, ghé sát cô:

– Ôi vợ tôi…mẹ anh hiền khô, có ác như mấy bà mẹ chồng trong truyện trong phim đâu mà em lo!

Rồi anh hôn chụt vào má cô, hại Khả Hân ngượng chín mặt.

Cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình diễn ra rất gần gũi và thân mật khiến Khả Hân bớt cảm giác hồi hộp. Quả như Hải Đăng nói, mẹ và em gáι anh ấy đều có vẻ hiền lành, ít nói, ngồi nói chuyện khá ngượng ngùng theo kiểu người ít giao tiếp xã hội.

Đám cưới của họ diễn ra rất đẹp và lãng mạn tại một khách sạn tầm trung của Bình Dương. Hải Đăng cũng rất tỉ mỉ trong khâu trang trí để Khả Hân được vui vẻ. Ngày cưới – ngày hạnh phúc của đời mình, Khả Hân như một nàng công chúa. Chiếc váy trắng rinh khiết ʇ⚡︎ựa như tâm hồn trong veo của cô được khoác lên người Khả Hân, phía dưới xòe rộng tôn lên dáng người dong dỏng cao của cô. Hai lọn tóc uốn xoăn để ʇ⚡︎ự do rủ xuống hai bên, phía sau được bới hơi rối và cài một bông hoa trắng xinh đẹp. Nhìn cô, mẹ Diễm Lan xuýt xoa:

– Ôi, con gáι tôi xinh quá!

Khách khứa chủ yếu là đồng nghiệp của vợ chồng cô cùng một số bạn bè của Hải Đăng, bên nhà Khả Hân còn có vợ chồng cô Lệ Quyên nữa. Khoác tay Khả Hân vào lễ đường là bố Khải Tâm. Ông đặt bàn tay con gáι vào tay Hải Đăng và nói:

– Bố giao con gáι mình cho con, mong các con luôn yêu thương nhau và dù khó khăn gì cũng không từ bỏ!

Hải Đăng mỉm cười:

– Bố yên tâm ạ, con sẽ luôn yêu thương Khả Hân!

Những giọt nước mắt hạnh phúc và ҳúc ᵭộпg lăn dài tгêภ khuôn mặt xinh đẹp của cô gáι trẻ. Niềm hạnh phúc đến nhanh quá đỗi khiến giờ phút Hải Đăng trao nhẫn cưới mà cô vẫn ngỡ là mình đang mơ.

Sau đám cưới, gia đình Hải Đăng cũng xin phép về Tây Nguyên. Nhà Khả Hân ở trọ nên cũng không tiện giữ nhà thông gia ở lại. Khả Hân và Hải Đăng vì công việc mà chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật. Chồng cô nói rằng:

– Đợi một thời gian nữa, vợ chồng mình mua được nhà riêng sẽ đi chơi được không vợ?

Nhìn ánh mắt áy náy của Hải Đăng, Khả Hân cười:

– Không sao mà anh, miễn là vợ chồng mình thương yêu nhau, mình còn trẻ, còn nhiều cơ hội mà!

Cuối cùng, đêm tân hôn cũng đến. Lần đầu tiên của Khả Hân đã trao cho Hải Đăng. Cái thẹn thùng , ngượng ngập của cô khiến Hải Đăng dường như không chịu nổi. Vì hai người thuê một gian trọ gần bố mẹ Khả Hân nên đêm nay, không gian riêng tư này dành cho vợ chồng cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt cô nóng bừng vì thẹn. Hải Đăng vừa tắm xong, người vừa thoang thoảng mùi sữa tắm lẫn phảng phất mùi ɾượu. Anh ôm lấy cô thì thầm:

– Vợ sao thế? Ngượng à? Không định sinh con cho anh sao?

Rồi anh hô.,n c.,ô. Nụ hôn lần này pha chút ɾượu cay nồng khiến Khả Hân m.,ê dắ.,m đó.n nhận. Từng l.,ớp qu.,ầ.,n á.,o c.,ủa c.,ả hai l.,ần lượt rơ.,i., xuống sàn nhà. Đang là mùa đông mà cả hai ς.-,.ơ τ,..ɧ.ể t.,-.г-ầ.,-ภ .,t.,гย-..,,ồภ.,ﻮ lại nóng rẫy. Hải Đăng b.,ế th.,ốc cô ℓ.,êп gιư.,ờпg, thì thầm vào tai cô đầy mê hoặc:

– Hôm nay vợ anh rất đẹp!.,

Rồi Hải Đăng đặt những n.,ụ hô.,n l.,ên кђắ.,ק ς.,ơ tђ.,ể trắng nõn nà của cô. Từ vành tai xinh đến xương quai xanh rồi trư.,ợt xuố.,ng hai b.,ầ.,u ռ..,ɠ-ự.ɕ căng đều in hằn những dấu hôn xanh đỏ. Người Khả Hân că.,n.,g cứn.,g, mọi ๔.â..,ץ t.ђ.ầ.ภ., к.เ..,.ภ.ђ đều như không nghe theo lí trí của cô nữa. Trái tιм ᵭ.ậ..℘ thổn thức, hai ng.,ọn đồ.,i căn.,g lê.,n kiê.,u hã.,nh khiến mắt Hải Đăng như dại đi vì ðụ.,☪ ϑ.,ọ.,ทջ. Những cái xoa nắn, những cái mút mát khiến Khả Hân cong cả người lên.

Đó là một cảm giác mới mẻ khiến mọi ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ như muốn nổ tung. Khả Hân khẽ “ưm” lên một tiếng khiến Hải Đăng như thêm cuồng dại. Anh ta dùng ng.,ón ta.,y ѵυố.,ŧ ѵ.,ε ς.,.-ơ τ.ɧ.ể cô rồi dừng lại ở k.,hu r.,ừng ẩ.,m ư.,ớ.,t. Ngón tay Hải Đăng thăm dò rồi b.,ất chợt ấn vào chố.,n th.,âm c.,ung ấy khiến Khả Hân không chịu nổi, những tiếng гê.,ภ r.,ỉ bật ra trong vô thức. Cảm giác này thật sự .,ζ./ê ๔.ạ.เ. Khi Hải Đăng đưa vậ.,t đà.,n ôn,.g đi vào cô, Khả Hân đau như muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại, tay cô bấu chặt ga giường đến nhăn nhúm. Tấm màng ấy đã bị phá bỏ, đó là minh chứng cô hoàn toàn thuộc về Hải Đăng. Ở trong cô, Hải Đăng gấp gáp:

– Em đau lắm đúng không?

Khả Hân đau chứ. Đó là thứ quý giá nhất đời con gáι cơ mà. Nhưng cô lại lắc đầu vì sợ anh buồn:

– Dạ…em…không sao…

Hải Đăng nhẹ nhàng ra vào trong cô. Khả Hân cũng cố gắng phối hợp cùng anh dù đau đớn vẫn giằng xé. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, cảm giác khác ập đến, một cảm giác rất lạ khiến Khả Hân quên đ.,i cá.,i đa.,u r.,á.,t kia. Sự k-ɧ..,o.-á-ı ..,©.ả.ʍ. trào dâng khi anh đi vào mạnh mẽ trong cô rồi phóng dòng nước ấm đục vào cô.

Hải Đăng từ từ nằm xuống cạnh cô, г.,ú.,t г..,ค к..,ђ.ỏ.,.เ người cô rồi lấy khăn ướt lau những giọt mồ hôi tгêภ trán cô, lau cả những vệt ɱ.á.-ύ đỏ thẫm từ khu rừng ẩm ướt xuống đùi non của cô dù Khả Hân ngượng nhập cản anh. Cô cũng nhẹ nhàng gạt đi những giọt mồ hôi tгêภ trán chồng. Hải Đăng nằm ôm cô ngủ. Ngoài trời, những hạt mưa mùa đông lạnh giá đang rơi xuống từ nền trời đen kịt…

Sáng hôm sau, Hải Đăng dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Khả Hân đến cựa quậy vẫn cảm giác đau nhức nên dậy hơi trễ. Vì thời gian chuẩn bị trước lễ cưới cả vợ chồng cô đã xin nghỉ phép khá nhiều nên sau khi cưới chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi bắt tay vào công việc.

Hôm đi làm đầu tiên, Hải Đăng vuốt tóc cô:

– Nếu em còn mệt cứ nghỉ ngơi vài ngày nữa!

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ thôi, em đi làm, ở nhà một mình buồn lắm ạ. Mẹ hôm nay đưa anh Thế Sơn đi tái khám, bố đi làm, Gia Linh đi học, em đi làm cho vui!

Cả hai vui vẻ ăn sáng rồi đến Khu công nghiệp tiếp tục công việc. Vừa ra khỏi bãi gửi xe, cả hai giật mình bởi một giọng nói khá quen thuộc vang lên:

– Anh Hải Đăng!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất