Qua mùa giông bão – Chương 24

Vũ Linh 283

Tác giả : An Yên.

Mặt Khả Hân nóng bừng. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Những lời Mỹ Linh nói là sai sao? Cô vẫn chưa kịp tiếp nhận mọi chuyện, chỉ vội đẩy Hải Đăng:

– Quản đốc… tôi…

Hải Đăng bật cười:

– Lại quản đốc, quản đốc. Sau này lấy nhau về, anh gọi em là vợ, em gọi chồng em là quản đốc à?

Khả Hân càng rối:

– Nói linh ϮιпҺ gì đấy, ai lấy nhau?

Hải Đăng bất chợt ôm cô, đặt một nụ hôn lên tóc cô:

– Ừ thì…tôi lấy em..được chưa?

Trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ Hải Đăng, tiếng trái tιм cả hai đều ᵭ.ậ..℘ dồn dập. Giờ đây Khả Hân mới hiểu vì sao người ta thường nói khi yêu có xấu cũng thành đẹp. Nhiều người đã cảnh báo cô rằng Hải Đăng lăng nhăng, trăng hoa nhưng những gì anh ta làm với cô khiến Khả Hân phải nghi ngờ những điều họ nói. Lí trí muốn cô phải tìm hiểu, phải xem xét kĩ lưỡng nhưng chẳng hiểu sao trái tιм cô cứ thổn thức thế này? Cô thực sự không rõ vì sao người ta lại nói Hải Đăng như vậy nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ những gì Hải Đăng làm cho mình – một chiếc áo mưa khi mình cô đứng giữa mưa gió, ᵭάпҺ lũ lưu manh cứu cô mà bị thương, lo lắng vì sợ cô cả đi làm cả đi học mà ảnh hưởng sức khỏe…Một cô gáι mới lớn, chưa trải qua một đoạn tình yêu nào cả, nghe những lời ấy, thấy những việc ấy, liệu trái tιм có thể không rung động sao? Lúc này, trái tιм Khả Hân dường như không nghe lí trí mà chỉ lắng nghe tiếng trái tιм Hải Đăng đang ᵭ.ậ..℘ như trống dồn trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Ừ thì mọi người nói, biết đâu tình yêu của cô cảm hóa được anh ta?

Hải Đăng cứ ôm Khả Hân như vậy và cô cứ đón nhận sự ấm áp từ vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấy như thế. Một lúc sau, Khả Hân mới đẩy nhẹ Hải Đăng:

– Mọi người nhìn kìa…

Hải Đăng bật cười:

– Anh ôm người yêu, anh có ςư-ớ.ק vợ ai đâu mà em lo, họ ghanh tỵ nên họ nhìn, kệ họ…

Cả buổi hẹn hò, nghe những câu nói từ Hải Đăng, Khả Hân chỉ biết đỏ mặt. Một lát sau, cô lí nhí:

– Nhiều người nói…quản đốc…

Cô chưa nói hết câu, những lời còn lain bị nuốt trôi bởi một nụ hôn. Hải Đăng bất chợt ghé sát môi cô, chạm môi mình vào môi cô rồi tách ๒.ờ ๓.ô.เ đỏ mọng kia mà luồn lưỡi mình vào, cuốn theo chiếc lưỡi nhỏ xinh của Khả Hân, cuốn luôn những lời cô định nói. Nụ hôn đầu đời của cô, tình yêu đầu tiên của cô đã trao cho Hải Đăng. Nụ hôn ấy không quá dài nhưng đủ khiến Khả Hân lâng lâng ngây ngất. Khi anh ta rời môi cô, Khả Hân có chút luyến tiếc. Hải Đăng giọng khàn khàn:

– Anh biết em định nói gì. Đừng tin những lời đồn nhảm lung tung, cứ tin anh là được!

Những lời nói của Hải Đăng khi ấy như một câu thần chú khiến Khả Hân không thể không tin. Cô lặng lẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, vừa mới ngủ dậy, điện thoại của cô đã báo tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ:

– Cô bé dậy chưa? Quản đốc chồng đưa em đi ăn sáng nhé!

Khả Hân mỉm cười – là Hải Đăng. Cô nhắn lại ngay:

– Quản đốc ạ? Sao anh biết số điện thoại của em hay vậy?

Một tích tắc sau đã thấy báo tin nhắn phản hồi:

– Quản đốc mà không nắm được số điện thoại của công nhân trong hồ sơ xin việc sao?

Ừ nhỉ, Khả Hân ngốc thật, hồ sơ xin việc nào chả phải ghi số điện thoại chứ! Cô bật cười nhắn lại:

– Thôi, em ăn ở nhà với mọi người. Anh đưa em đi ăn, mọi người nhìn thấy ngượng ૮.ɦ.ế.ƭ!

Hải Đăng cũng nhắn lại ngay:

– Anh sẽ công khai mối quαп Һệ của chúng ta để em hết ngại được chưa? Tối qua anh gọi cho bố mẹ rồi đấy!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Nhanh vậy? Em còn chưa chuẩn bị gì cả!

Hải Đăng trả lời cô:

– Không nhanh lỡ ai ςư-ớ.ק mất thì sao? Em không cần chuẩn bị gì hết, cứ về làm vợ anh là được!

Nhưng Khả Hân vẫn nhất quyết không đi ăn với Hải Đăng mà ăn sáng cùng gia đình rồi đến xưởng sớm.

Vừa tới nơi, cô thấy chị đồng nghiệp thân thiết hôm nay cũng đi làm sớm . Ở đây, Khả Hân chỉ tâm sự với mỗi chị ấy. Cô vội kéo chị ấy ngồi xuống và kể tường tận mọi chuyện. Khả Hân nói tới đâu đỏ mặt tới đó. Nói xong, cô rụt rè:

– Em…làm thế có đúng không ạ chị?

Chị ấy nhìn cô cười:

– Em hỏi ý kiến chị nhưng trong lòng vẫn muốn chị trả lời là đúng, phải không? Vì nhìn em, chị hiểu em đã yêu rồi!

Khả Hân đỏ mặt, tay vân vê tà áo:

– Nhưng…chị đã từng khuyên em…là.. anh ấy trăng hoa…

Chị bạn thở dài:

– Ừ, chị xem mày như em gáι nên nói thật. Chị cũng nghe nhiều người nói lại chứ chưa chứng kiến bao giờ mọi chuyện. Nhưng theo những gì em kể thì mọi việc cậu ta làm cho em không đơn giản. Nếu không yêu thì chả ai mất công như thế làm gì. Nhưng nếu em đã yêu thì chị có cản cũng không được, hoặc biết đâu vì em mà cậu ta thay đổi thì sao? Thôi thì mình cứ nhìn vào những điều tốt đẹp em ạ. Chỉ cần em vui, em hạnh phúc là chị mừng rồi.

Khả Hân mỉm cười:

-Em cảm ơn chị vì đã hiểu và động viên em ạ!

Và đúng là Hải Đăng đã làm như anh ta nói. Anh quản đốc thường xuyên tới xưởng trò chuyện với cô, giờ ăn trưa còn chạy sang nhà ăn công nhân ăn cơm cùng cô, tan ca luôn chờ cô về cùng….chỉ có một điều khiến Khả Hân thắc mắc…từ ngày Hải Đăng luôn kè kè bên cô thì Khả Hân không còn nhìn thấy giỏ xe của mình xuất hiện những đóa hồng nhung đỏ thắm nữa. Tuy nhiên, cô nghĩ chả phải anh ấy luôn bên mình hay sao, đâu cần hoa hòe gì nữa? Cho nên cô cũng không thắc mắc điều này với Hải Đăng để khỏi phiền anh. Dẫu sao cô cũng mặc định đó là hoa anh tặng bởi những mảnh giấy nhỏ có ghi tên đâu…

Tình yêu của họ cũng như bao cặp đôi khác, có hẹn hò, có nhớ nhung, có những đêm gọi video tới khuya…Thứ bảy nào anh cũng tới tặng cô một bó hoa đẹp đẽ, dù đó không phải là loài hoa hồng nhung cô thích – loài hoa được xem là biểu tượng của tình yêu say đắm. Tuy nhiên, dù đó là hoa gì, miễn là Hải Đăng tặng thì cô đều vui vẻ đón nhận. Hải Đăng luôn nhẹ nhàng và cũng chỉ dừng lại ở ôm cô, hôn cô mà không đòi hỏi gì thêm nên Khả Hân càng tin rằng những lời đồn đại kia chỉ là nhảm nhí.

Vào một buổi tối, Hải Đăng đưa cô từ lớp học về nhà. Vừa đến cổng, anh ta nói:

– Hôm nay anh vào nói chuyện với bố mẹ một chút!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Chuyện gì vậy anh?

Hải Đăng tủm tỉm:

– Bí mật!

Bố mẹ cô ủng hộ ʇ⚡︎ự do yêu đương, miễn là cô vui thì mọi người sẽ hạnh phúc. Vì thế, từ ngày yêu cô, Hải Đăng đến đây rất ʇ⚡︎ự nhiên.

Vào đến nhà, Hải Đăng chào hỏi mọi người rồi đi thẳng vào vấn đề:

– Thưa hai bác, cháu và em Khả Hân đã tìm hiểu nhau một thời gian và hôm nay cháu muốn xin hai bác được tiến tới hôn nhân ạ!

Khả Hân bất ngờ:

– Ơ…sao nhanh vậy anh?

Hải Đăng nhìn cô cười:

– Em không muốn góp gạo thổi cơm chung với anh sao?

Bố Khải Tâm bật cười:

– Khả Hân, bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Con đã sẵn sàng cưới chồng chưa?

Khả Hân đỏ mặt, liếc nhìn Hải Đăng rồi lí nhí:

– Chẳng bàn với người ta gì cả, cứ ʇ⚡︎ự nói một mình!

Phía dưới bàn, Hải Đăng nắm chặt lấy bàn tay cô và nói:

– Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ đợi!

Khả Hân cúi gằm mặt:

– Con…tùy mọi người ạ. Con sao cũng được!

Cô muốn cưới chứ , vì cô yêu mà. Nhưng vì Hải Đăng nói bất ngờ quá khiến cô ngạc nhiên, ngỡ ngàng xen lẫn hạnh phúc…

Ông Khải Tâm cười lớn, ông vui vì con gáι lấy người nó yêu, khác với ông xưa kia, để mẹ con bà Diễm Lan phải chịu ấm ức một thời gian dài:

– Con gáι lớn sắp lấy chồng mà bẽn lẽn vậy sao?

Rồi ông quay sang Hải Đăng:

– Vậy cậu đã nói chuyện với ông bà bên họ nhà trai chưa?

Hải Đăng đáp:

– Dạ rồi ạ, cháu cũng nhiều tuổi rồi, bố mẹ đang mong cháu lập gia đình ạ! Nhưng có một vấn đề, hai bác cũng biết là nhà cháu ở tận Tây Nguyên nên mọi việc cưới xin cháu định sẽ diễn ra ở Bình Dương luôn. Đón dâu lên đó rất vất vả nên cháu nhờ luôn hai bác xem ngày giúp nhà cháu ạ. Gia đình và họ hàng nhà cháu sẽ xuống Bình Dương làm mọi thủ tục lễ nghi cưới hỏi ạ. Hai vợ chồng đều làm việc ở đây nên bạn bè chủ yếu ở đây, cưới ở Bình Dương tiện hơn. Mà…ở lại đây..để Khả Hân đỡ nhớ mọi người ạ!

Là anh nghĩ cho cô? Sợ cô nhớ nhà? Là anh muốn cô tiếp tục làm việc và học tập ở đây? Vậy thì còn gì bằng? Trước đây Khả Hân thường lo cái cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng giờ lấy chồng mà vẫn ở gần bố mẹ đẻ thế này thì mọi lo toan đâu cần thiết nữa..

Ông Khải Tâm nhíu mày một cái rồi nói:

– Ừ, gia đình bác từng ở Gia Lai năm năm nên rõ đường mà. Nhà trai tính sao cho thuận lợi cả hai bên là được. Khả Hân nhìn vậy chứ còn dại dột lắm!

Hải Đăng cười:

– Khả Hân thật thà, nhanh nhẹn lại đảm đang là cháu có phước ạ! Tết này chúng cháu sẽ về Tây Nguyên mấy ngày ăn Tết rồi lại xuống đây ạ!

Ông Khải Tâm cười:

– Ừ, Tết này chúng tôi cũng lên chơi nhà thông gia một chuyến!

Hải Đăng hơi khựng lại một chút rồi mỉm cười:

– Dạ vâng ạ!

Vậy là việc cưới xin được bàn bạc rất nhanh chóng. Dù ông Khải Tâm hơi tiếc vì không lên nhà trai gặp gỡ gia đình thông gia được nhiều, nhưng đằng nào họ cũng xuống Bình Dương. Vả lại, đường sá xa xôi như vậy, đi cũng thương con nên mọi việc đều theo sắp xếp của Hải Đăng.

Khả Hân vui mừng vì được lấy người cô yêu. Niềm hạnh phúc vô bờ khiến cô quên đi tất cả mọi lời đàm tiếu trước kia, quên đi cả những thứ cần ghi nhớ….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất