Tác giả : An Yên
Khoảng mười lăm phút sau, Hải Đăng nghe tiếng bước chân rồi tiếng gõ cửa. Lũ lâu la ban nãy lần lượt bước vào:
– An Đăng gọi bọn em!
Hải Đăng ra hiệu cho bọn chúng ngồi xuống dưới sàn nhà rồi cầm một xấp tiền ném cho tên cầm đầu:
– Chia chác cho ʇ⚡︎ử tế! Còn làm ăn lâu dài! Với lại, nhớ khóa mồm khóa miệng!
Tên đó gật đầu:
– Anh yên tâm, có phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ đâu anh. Bọn em đảm bảo không ai biết vụ vừa rồi là dàn xếp!
Hải Đăng gật đầu, sau đó lạnh lùng nói:
– Đứa nào lúc nãy cầm tay con bé đó kéo lại?
Tên cầm đầu ngạc nhiên:
– Sao vậy anh?
Hải Đăng phun ra một câu:
– Tay nào cầm, chặt tay đó!
Gã lưu manh lúc nãy cầm tay Khả Hân qùγ lết đến :
– Xin anh, lúc đó em cuống quá, không kéo sợ nó lại chạy mất ạ!
Hải Đăng trợn mắt:
– Đuổi kịp rồi, ai cho mày lôi lôi kéo kéo?
Tên đó dập đầu xuống sàn nhà:
– Anh Đăng, xin anh, em cuống quá nên làm bậy ạ!
Tên cầm đầu thấy đàn em của mình bị vậy cũng lên tiếng:
– Anh Đăng, tha cho nó, sẽ không có lần sau đâu!
Hải Đăng nhíu mày một chút rồi nói:
– Nếu còn dám đụng đến đàn bà của tao khi tao chưa nhả ra, thì không chỉ một cάпh tay đâu rõ chưa? Cút!
Tên cầm đầu ngập ngừng:
– Anh Đăng….còn một chuyện…
Hải Đăng trợn mắt:
– Chuyện gì?
Tên lưu manh vội nói:
– Dạ…chị Mỹ Linh kêu tụi em dằn mặt cô gáι lúc nãy.
Hải Đăng ngạc nhiên:
– Bao giờ?
Tên cầm đầu cúi mặt kể:
– Dạ chiều nay ạ, vì nhìn ảnh là em nhận ra ngay, nhưng vì bọn em nhận lời anh rồi nên em nói với chị Linh đang bận vụ khác, giờ…
Hải Đăng rút thêm một xập tiền nữa ném cho tên đó rồi nói:
– Chú mày cứ nói bận phi vụ lớn, chưa giải quyết được. Cô ta có động tĩnh gì nhớ báo cho tao. Để ý điện thoại, lúc tao cần sẽ gọi. Nếu Mỹ Linh làm quá, cho tụi mày ʇ⚡︎ự xử nó!
Cả bọn đồng thanh:
– Dạ anh Đăng!
Bọn lưu manh chào Hải Đăng rồi mở cửa bước ra. Đến ngoài đường lớn, thằng cầm đầu vỗ vỗ vào vai gã suýt bị chặt tay:
– Nhẫn nhịn một chút, chờ cơ hội, anh dập thằng chó ấy nát xương!
Gã kia cười nhạt:
– Không sao đâu anh, nghề này nó thế mà!
Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt rồi nói:
– Mẹ kiếp! Nó cậy có tý tiền mà coi ๓.ạ.ภ .ﻮ người như rác. Anh em chịu khó một thời gian, anh nghĩ nó có cua được con nhỏ kia cũng chẳng được lâu đâu!
Trong phòng trọ, khi lũ lưu manh đi cả rồi, điện thoại của Hải Đăng reo lên:
– Anh nghe!
Giọng Mỹ Linh ở đầu dây bên kia õng ẹo:
– Anh ở đâu đấy? Không qua em à? Người ta nằm chờ sẵn đây này!
Nghe cái giọng ướt át ấy, Hải Đăng thấy buồn nôn. Hít một hơi, anh ta giả giọng lè nhè:
– Anh uống hơi nhiều, nãy chạy xe lại va vào xe họ bị thương nên không qua. Sáng mai nhé!
Mỹ Linh lo lắng:
– Anh bị tai пα̣п à? Có nặng không? Em qua nhé!
Hải Đăng giọng mệt mỏi:
– Không, xây xước thôi. Anh sát trùng rồi, anh cũng đi ngủ rồi, em nghỉ đi!
Dù Mỹ Linh đòi nằng nặc nhưng Hải Đăng vẫn dứt khoát từ chối nên cô ta không thể làm gì được.
Sáng hôm sau, Khả Hân vừa đến đã thấy Hải Đăng cùng Mỹ Linh bước vào. Quả thật nhìn họ rất đẹp đôi vừa lứa, cả hai đều cao ráo đẹp đẽ. Tay anh ta đã được băng bó lại, có lẽ tối qua Mỹ Linh đã xử lý vết thương cho anh ta. Cô ta khoác tay Hải Đăng đi vào như một sự công khai quαп Һệ. Tuy nhiên, vừa vào đên xưởng, Khả Hân thấy Hải Đăng rút tay ra khỏi Mỹ Linh, ánh mắt anh ta dừng lại ở cô như một lời chào hỏi khiến Khả Hân hơi bối rối. Tuy nhiên, nhận được ánh mắt sắc hơn dao của Mỹ Linh, Khả Hân vội cúi đầu không dám ngẩng lên.
Giờ ăn trưa, cô và chị bạn chưa kịp đi xuống căng tin bỗng nghe tiếng gọi:
– Chu Khả Hân!
Cô quay lại – là Mỹ Linh:
– Chị gọi tôi ạ?
Mỹ Linh nhếch môi cười:
– Ở đây có ai tên như vậy nữa sao? Ra đây nói chuyện!
Khả Hân đành nói chị bạn đi xuống ăn cơm trước rồi lẽo đẽo theo sau Mỹ Linh. Đến góc khuất hành lang, cô ta tát bốp vào mặt Khả Hân:
– Tôi đã cảnh cáo cô thế nào? Ai cho cô liếc mắt đưa tình với anh Hải Đăng?
Khả Hân giật mình, tay đưa lên ôm gò má sưng đỏ:
– Chị làm sao đấy? Hai người đi vào, chúng tôi phận làm công nhân cũng phải nhìn xem ai, tôi có đong đưa gì với anh ấy đâu? Tôi đã nói giữa tôi và quản đốc không có gì hết. Nếu chị sợ thì lo mà giữ!
Nói rồi, cô quay lưng bước đi. Nhưng Mỹ Linh lao theo kéo cô lại. Cô ta nghiến răng:
– Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng. Nếu cô còn léng phéng, đừng trách tôi ác!
Khả Hân không thèm nói lại với chị ta nên lặng lẽ giật tay ra và quay đi. Mỹ Linh nói với thêm một câu:
– Với lại, đừng có mở miệng ca thán với Hải Đăng. Hôm qua anh ấy bị tai пα̣п, cả đêm lại quần nhau vui vẻ với tôi nên mệt rồi, đừng phiền anh ấy!
Bước chân Khả Hân hơi khựng lại. Vậy là chị ta không biết vết thương của Hải Đăng do bọn lưu manh gây ra? Chắc anh ta không muốn Mỹ Linh ghen tuông nên lừa rằng bị tai пα̣п. Vậy không lẽ…Khả Hân bỗng rùng mình…không lẽ lũ lưu manh ấy là Mỹ Linh thuê để dằn mặt cô? Nếu đúng thì quả thật cô nên tránh xa Hải Đăng, càng xa càng tốt. Vả lại, có phải cô gọi anh ta tới đâu, mỗi lần cô gặp chuyện anh ta lại tình cờ đi qua mà? Dẫu sao đi nữa, những lời nói cuối của Mỹ Linh cũng khiến Khả Hân thấy khó chịu.
Mang tâm trạng bực bội xuống nhà ăn, cô ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng. Chị đồng nghiệp hỏi nhỏ:
– Mụ ấy nói gì với em thế?
Khả Hân ghé tai chị ấy kể mọi chuyện, chị bạn tức giận:
– Con mụ ấy điên rồi! Em có sao không?
Khả Hân thì thầm:
– Nãy má em hơi rát, giờ không sao rồi! Em nên tránh xa bọn họ chị ạ!
Chị ấy gật đầu:
– Đúng rồi em! Dây dưa với mụ ấy không ổn đâu!
Khả Hân đưa tay lên môi ra dấu im lặng:
– Thôi, ở đây đông người, có gì nói sau chị ạ!
Vừa đúng lúc hai chị em ăn xong đi ra ngoài, cô bắt gặp Hải Đăng đang đứng nói chuyện với mấy người trong ban lãnh đạo. cô và chị đồng nghiệp cúi chào rồi đi tiếp. Lúc ngẩng lên, Khả Hân bắt gặp ánh mắt của Hải Đăng nhìn cô mỉm cười. Trái tιм non trẻ của Khả Hân bỗng len lỏi một tình cảm gì đó không thể gọi thành tên….
Chiều hôm đó, vừa tan ca, Khả Hân vội đi ra lấy xe để đi học cho kịp. Nhưng cô bỗng nhìn thấy trong giỏ xe của mình một đóa hoa hồng rất đẹp. Vội nhìn dáo dác xung quanh, nhà xe chỉ toàn công nhân, ai cũng vội vã về lo cơm nước. Khả Hân liền chú ý tới mảnh giấy nhỏ kẹp vào những cành hồng nhung thắm đỏ:
– Cô bé! Đi về cẩn thận nhé! Nhớ em!
Trái tιм Khả Hân như có một dòng nước mát lành chảy qua, xua tan mọi sự khó chịu của thời tiết. Gần một năm trời làm công nhân, thấy nhiều người tán tỉnh mình, lẽo đẽo đi sau mình nhưng cô dứt khoát chối từ. Vậy mà chẳng hiểu sao, nhìn thấy bó hồng nhung này, tâm tình của cô lại xuất hiện những cảm giác lạ lẫm- có một chút hồi hộp, một chút mong chờ, một chút tò mò….Khả Hân không biết định nghĩa cảm giác đó là gì nhưng trong tâm trí bỗng xuất hiện hình ảnh một người…dù người đó, cô cần phải tránh xa và không nên nghĩ tới…
Tối hôm đó, vừa tan học, Khả Hân đang thong thả đạp xe về bỗng nghe tiếng xe máy rè rè bên cạnh. Lo sợ chuyện chẳng lành, cô quay ngoắt sang. Bắt gặp nụ cười của Hải Đăng, cô bối rối:
– Ơ…quản…đốc…
Hải Đăng bật cười:
– Tôi và em có duyên nhỉ? Khi nào tôi đi ngang qua đây cũng đều gặp em!
Khả Hân hơi đỏ mặt:
– Dạ vâng, quản đốc giờ này mới xong việc sao? Tan ca lâu rồi mà!
Hải Đăng gật đầu:
– Ừ, tôi bận một số việc. Cũng may bận mà gặp được em, cùng em đi một đoạn đường, tối nay chắc chắn sẽ ngủ ngon đây!
Khả Hân ngạc nhiên:
– Quản đốc hay mất ngủ sao?
Hải Đăng mỉm cười:
– Ừ, từ ngày gặp em, tôi hay mất ngủ!
Khả Hân mỉm cười:
– Tôi không nghĩ quản đốc dễ nói chuyện và thích đùa như thế!
Hải đăng hít một hơi rồi nói:
– Trong công việc tôi nghiêm khắc cũng vì lợi ích chung. Trong tình yêu, tôi cũng rất nghiêm túc chứ không đùa giỡn!
Khả Hân ngây ngô:
– Anh nói gì…tôi không hiểu…
Hải Đăng bật cười:
– Em đúng là…đáng yêu đến mức ngốc nghếch.
Vừa lúc xe đi tới gần nhà trọ của Khả Hân, cô chào Hải Đăng và đi vào. Đẩy xe vào tận nhà rồi mà khuôn mặt Khả Hân vẫn ửng đỏ.
Chờ Khả Hân đi khuất, Hải Đăng bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia lập tức bắt máy:
– Anh Đăng!
Hải Đăng nhả mấy chữ:
– Xử lý Mỹ Linh cho tao!