Tác Giả : Hạ Long
Quân ôm vai Bảo An tình cảm bước lên xe rồi sau đó cả hai đi đến một nhà hàng quen thuộc. Biết vợ thích ngồi chỗ có view và cảnh vẻ lãng mạn nên Quân cũng nhanh chóng ngắm được chỗ ưng ý, chỉ là khi hai vợ chồng chuẩn bị tiến lại chỗ đó thì bất ngờ thấy Bích Ngân cùng bạn mình cũng đang di chuyển đến gần. Hai bên cùng lúc nhận ra đối phương nhưng Quân không để tâm tới việc chào hỏi mà quay qua gọi nhân viên phục vụ.
– Vợ tôi thích ngồi chỗ kia! Phiền bạn chuẩn bị giúp!
– Vâng. Mời anh chị ạ!
Bảo An lần này không có ᵭάпҺ giá hay để ý tới Ngân, cô chỉ gật đầu chào theo phép lịch sự rồi cùng chồng đi về phía bàn anh đã chọn. Còn Bích Ngân nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Quân dành cho mình thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng bạn thân chọn đại một bàn gần đó ngồi xuống.
Thực ra Bảo An có thể hỏi thẳng chồng về mối quαп Һệ trước đấy của hai người họ nhưng cô chọn cách tin tưởng Quân. Có điều trước hoàn cảnh này cô vẫn muốn trêu chọc anh một chút.
– Xem ra em phải cẩn thận mới được!
– Cẩn thận gì cơ?
– Chồng của em nam tính lạnh lùng thế này thì gáι theo hàng dài, trong khi đó em vừa chân ngắn lại có hơi mũm mĩm, đã thế lại còn cận nữa, điểm mạnh so với người ta ít quá sợ không giữ nổi chồng mất.
Dương Hồng Quân nhận ra ý đùa của vợ thì cũng làm như thật mà đáp lại cô.
– Sếp mà cũng mất ʇ⚡︎ự tin thế à?
– Không coi thường đối phương được đâu chồng ạ!
– Tạo hóa ban cho mỗi người một điểm mạnh! Em có biết mình cuốn hút ở điểm nào không?
– Anh nói thử xem!
Nhận rõ ánh mắt mong chờ của Bảo An nhưng Dương Hồng Quân cố tình không trả lời ngay mà chỉ ghé tai cô nói nhỏ một câu.
– Đợi về nhà anh sẽ nói cho em biết!
Bảo An trước câu nói trêu đùa của Quân thì mặt nhăn nhó ᵭάпҺ mạnh tay vào vai anh, còn Quân thì ngược lại cười khúc khích mà không biết rằng cách đó mấy bàn có ánh mắt đang nhìn hai người đầy hậm hực…
Hai vợ chồng vẫn tiếp tục mấy câu chuyện vui vẻ cho đến khi kết thúc bữa ăn. Bảo An nói chồng chờ mình rồi đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh rửa tay thì lúc sau cũng thấy Ngân đi vào theo. Cảm giác cô ta không chỉ đơn thuần muốn đi rửa tay và dặm lại phấn son mà còn có mục đích khác bởi vẻ mặt khi này không được thiện cảm cho lắm.
Bảo An theo lẽ thường vẫn lịch sự cười tươi khi hai người chạm mặt thì bất ngờ Bích Ngân lên tiếng hỏi:
– Cô có biết quαп Һệ trước đó của tôi và anh Quân là gì không?
Đúng là cô ta cố ý theo vào trong này để gây sự nhưng An là ai chứ. Đâu dễ gì làm khó được cô. Trước câu hỏi mang nhiều hàm ý của Bích Ngân thì An cũng không hề bị mất phong độ. Cô vẫn thản nhiên lấy thỏi son ra tô lên môi cẩn thận rồi mới trả lời.
– Biết thì sao mà không biết thì sao?
– Cô thực sự không quan tâm?
– Tôi không cần quan tâm bởi tôi tin Quân!
– Cô dễ dàng tin người khác vậy sao?
– Anh ấy là chồng tôi chứ không phải người khác như cô nói!
Nói rồi Bảo An thẳng người bước ra ngoài trước, nhưng có vẻ Bích Ngân không muốn để cô đi dễ dàng. Cô ta ngay lập tức kéo tay An giữ lại. Thái độ cùng lời nói rất ngông cuồng nhưng rất tiếc An không phải là kẻ yếu thế, nhu nhược. Một động tác dứt khoát hất tay cô ta rồi tặng thêm một câu chí ๓.ạ.ภ .ﻮ.
– Cô trước đó là gì của chồng tôi thì cũng chỉ là quá khứ, còn tôi mới danh chính ngôn thuận là vợ Quân. Là hiện tại của anh!
Một lời này như một cú tát mạnh vào mặt của Bích Ngân. Bị đả kích mạnh mẽ khiến cô ta muốn hét thật to nhưng vì trong này có người nên chỉ đành bấm bụng giữ im lặng, cố gắng té ít nước lên mặt để xoa dịu đi cơn tức đang ngùn ngụt trong người.
“Được! Mày cứ chờ đi! Hiện tại là vợ Quân nhưng tương lai chưa chắc đã là của anh đâu!”
Bảo An đi lại bàn của mình, định bụng kể cho chồng nghe chuyện trong nhà vệ sinh hồi nãy nhưng sau cùng lại thôi. Nghĩ chuyện của phụ nữ nhiều khi kẻ lể cũng không hay nên cô nhắc anh chuyện đi xem phim.
– Anh ơi. Ăn xong rồi thì vợ chồng mình đi xem phim đi!
– Cứ ngồi nghỉ chút rồi mình đi!
– Không muốn ở lại nhìn người không thích!
– Sao thế? Tự nhiên lại trẻ con vậy!
– Em cứ trẻ con đấy! Anh có ý kiến à?
Thực ra An chỉ muốn trêu chọc Quân chút thôi thế mà anh chiều cô ngay mà không cần để ý tới người đồng nghiệp thân thiết của anh.
– Vợ anh là nhất! Không thích thì không cần ở lại nữa! Nào! Đứng dậy! Đưa túi anh cầm cho!
– Yêu chồng của em thế!
– Sếp dẻo miệng vừa thôi!
– Thế đồng chí chồng không thích Sếp nịnh à?
– Thích!
Nghe được câu này An cười tít mắt, cô ôm chặt cάпh tay của Quân tiến về phía cửa mà không thèm để ý vẻ mặt của Bích Ngân đang tệ đến thế nào.
Bữa ăn rất ngon miệng nhưng thái độ dứt khoát không kiêng nể của chồng càng khiến An vui hơn.
Mang tâm trạng vui vẻ đến rạp chiếu phim, An chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn. Chỉ là khi xem đến ρhâп đoạn có cảnh hôn nhau cô lại có chút mất ʇ⚡︎ự nhiên. Bình thường miệng lưỡi trơn tru trêu anh ấy vậy mà gặp cảnh muốn sinh tình lại thấy xấu hổ. Tự động viên bản thân không nghĩ nữa mà để dành về nhà sẽ thể hiện với chồng sau, thế nhưng người bên cạnh như hiểu ra tâm ý của An. Trong tíc tắc liền ôm cô sát lại người mình và tiếp đó là nụ hôn ngọt ngào ập xuống.
Hai vợ chồng đã hôn nhau nhiều lần rồi nhưng trong thời khắc này lại khiến con tιм bé nhỏ của An ᵭ.ậ..℘ loạn lên, cảm giác xốn xang thật khó tả…Bảo An vẫn còn đang ngây ngất trong niềm hạnh phúc thì bất ngờ Quân dừng lại ghé tai cô nói nhỏ.
– Sao thế? Sếp ʇ⚡︎ự nhiên lại ngại à?
– Là em nghĩ cho anh!
– Nghĩ gì?
– Anh không ngại trước bao người sao?
– Anh ôm vợ anh, thể hiện tình cảm với vợ anh thì có gì đâu nhỉ?
– Thế hôn em cái nữa đi!
Dương Hồng Quân mỉm cười, anh không ngần ngại hôn vợ thêm cái nữa rồi nhẹ nhàng ѵυốŧ ѵε mái tóc của cô.
– Em có muốn chuyển về ở căn hộ bố mẹ em tặng không?
Tối nay có nhiều bất ngờ quá, Quân không chỉ vạch rõ ranh giới với người đồng nghiệp xưa cũ mà còn nghĩ cho cô nữa.
Chuyện căn hộ là nút thắt khó khăn nhất giữa hai vợ chồng bởi cô rất hiểu lòng ʇ⚡︎ự ái của người đàn ông. Một người khiêm tốn, ʇ⚡︎ự lập như Quân sẽ khó chấp nhận kiểu có sẵn, mà có sẵn từ nhà vợ lại càng khó khăn…Thực sự trước câu hỏi đột ngột này của anh, cô vẫn còn lúng túng…
– Sao…Sao ạ?
– Mình chuẩn bị sinh con, cũng nên ở chỗ rộng rãi thì sẽ tốt cho cả mẹ và em bé hơn!
– Anh! Anh…Thật sự muốn cả nhà mình chuyển về đó chứ?
Thật sự là tận sâu trong lòng Dương Hồng Quân vẫn còn chút lấn cấn nhưng nghĩ sâu xa và hơn hết là vì người con gáι anh thương nên mọi thứ phía sau chỉ là vấn đề nhỏ.
– Cuộc sống của chúng ta hạnh phúc mới là điều anh lưu tâm nên mọi lời dè bỉu, soi mói anh sẽ không để ý!
– Vâng. Thế em theo ý của anh ạ!
– Nhưng chỉ có hai vợ chồng mình chuyển qua đó, còn ba và Vi vẫn ở lại nhà cũ.
– Thế sao được! Mình chuyển đi như vậy ba sẽ rất buồn đấy!
– Ngôi nhà là kỉ niệm của ba mẹ thì cứ để ba ở đó, với có bé Vi chăm sóc ba rồi nên em đừng lo. Chúng ta chỉ cần sống hạnh phúc, có cháu cho ông bế là ông vui nhất rồi!
Vẫn là một Dương Hồng Quân trưởng thành, thấu hiểu và cảm thông. Không chỉ hiểu tâm lý của ba mình mà còn rất thương người vợ là cô. Qua việc này An khẳng định Quân đã thương mình thật lòng, anh đã vứt bỏ cái tôi, vứt bỏ sĩ diện của người đàn ông, sẵn sàng cùng cô bước vào cuộc sống không thuộc thế giới của mình.
– Cảm ơn anh đã luôn nghĩ cho em!
– Ngốc này! Vợ chồng thì cảm ơn cái gì chứ!
– Em vẫn muốn cảm ơn chồng của em! Cảm ơn anh đã bỏ lại những lời gièm pha mà đến bên em, bảo vệ em, lo lắng, chăm sóc cho em!
Dương Hồng Quân trước câu cảm ơn thật lòng của vợ thì không bày tỏ gì nhiều, chỉ đơn giản là siết chặt cái ôm thêm một chút.
***
Cuộc sống của hai vợ chồng từ ngày chuyển sang căn hộ mới không hề có mâu thuẫn hay xung đột mà càng thêm mặn nồng. Tuy thời gian này Dương Hồng Quân vướng bận đề án mới, Bảo An cũng có hợp đồng dự án lớn, hầu như hai người không có thời gian bên nhau, việc hẹn hò hâm nóng tình cảm vợ chồng cũng thưa dần. Bữa cơm tối lắm hôm cũng ăn khá muộn nhưng không vì thế mà khiến tình cảm vợ chồng của hai người đi xuống. Bảo An vẫn luôn thông cảm và động viên chồng mình cố gắng, ngược lại Quân cũng rất tin tưởng An. Chỉ là có người nào đó thấy hoàn cảnh nhà cô như ông ngâu, bà ngâu thì muốn chọc gậy bánh xe.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà nhằm đúng hôm Bảo An đi công tác thì có người gửi đến cho An mấy tấm ảnh của chồng mình với Bích Ngân đang say sưa làm việc cùng nhau. Giờ này đã là hơn tám giờ tối rồi mà hai người vẫn còn ngồi thảo luận cũng khiến An có chút không vui. Tuy nhiên để không trúng kế của kẻ ly gián cô không trả lời lại tin nhắn của họ, cứ coi đó như tin nhắn rác vậy thôi.
Bảo An quyết định không để ý, tiếp tục làm việc của mình thì bên kia lại gửi tiếp một tin nữa đến, nội dung lần này không chỉ có hình ảnh cùng nhau ăn tối mà có cả âm thanh nói chuyện rất rõ ràng. Tiếng Bích Ngân vang lên hỏi Quân:
– Anh còn nhớ món này không?
– Ừ!
– Mùi vị vẫn như ngày trước chúng mình đã ăn nhỉ?
– Ừ.
– Anh ăn thêm đi ạ…
Mặc dù đoạn đối thoại của họ chỉ diễn ra tới đó nhưng An đoán chắc chắn người gửi tin là Bích Ngân, bởi chỉ có cô ta mới rảnh rỗi làm ra được trò này. Xem ra không đáp lễ lại thì không được yên với cô ta rồi. Bảo An sau vài giây suy nghĩ liền nhắn tin gửi lại cho đối phương.
– Muốn gì cứ trực tiếp dùng số thật đi! Thích tán tỉnh chồng tôi mà lại không dám bật chế độ công khai à?
– Tôi là tốt bụng nhắc nhở cô cẩn thận thôi!
– Vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng cô đang chắc phần thắng vì được làm việc cùng chồng tôi chứ!
– Cô nói gì tôi không hiểu?
– Cô là ai tôi đã đoán ra nên không cần phải núp lùm. Có điều một con rùa rụt cổ như cô tôi không thèm chấp đâu!
Bích Ngân ở bên kia nhận được tin nhắn này thì cay cú lắm nhưng cô ta đúng là kẻ ngang ngược, coi trời bằng vung. Vẫn không chịu lộ diện mà còn nhắn lại đầy thách thức.
– Cô cũng ʇ⚡︎ự tin quá nhỉ?
– Tôi là vợ hợp pháp lại không thừa ʇ⚡︎ự tin sao?
– Được! Vậy thì con gà mái chân ngắn, mắt cận cứ ở đó mà ʇ⚡︎ự tin đi! Đêm nay để người khác chăm sóc Dương Hồng Quân!
– Cô có bản lĩnh cứ làm việc mà cô thích! Tôi rất tin tưởng vào chồng của mình!
Bảo An chỉ nhắn tới đó rồi bỏ máy xuống bàn, mặc cho đối phương còn nhắn tới mấy tin nhắn nữa nhưng An nhất quyết không đáp lại. Có điều nói tin rồi nhưng trong thâm tâm vẫn có chút lăn tăn.
Phụ nữ mà, nói tin tưởng, nói không lo nhưng thật tâm thì nỗi lo lắng vẫn cứ hiển hiện. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay một lúc lâu cuối cùng An cũng không nhịn được mà soạn tin gửi cho chồng mình.
– Anh ơi? Anh vẫn đang làm à?
Quân nhận được tin nhắn của vợ liền bỏ ra xem và không để cô đợi lâu đã soạn tin trả lời ngay sau đó.
– Anh nghỉ rồi. Đang ăn cơm với Ngân! Định nhắn cho em mà sợ em đang tiếp khách!
– Dạ. Em vừa ra ngoài nên nhắn hỏi thăm anh đã nghỉ để ăn chưa thôi!
– Anh sắp xong rồi. Lát về anh gọi cho em!
– Vâng.
Thấy Quân rất thẳng thắn nói rõ việc mình đang làm thì An quyết định không đa nghi nữa, nếu còn sẽ trúng kế của con hồ ly kia mất. Bảo An cho số lạ vào danh sách đen rồi tiếp tục công việc tiếp đối tác của mình.
Đúng như lời hứa, Quân sau khi về nhà liền nhắn tin cho vợ trước, khi cô nói tiện nghe được điện thoại thì anh mới gọi lại. Vẫn là Quân thẳng thắn, không ʋòпg vo, vào luôn câu chuyện để vợ có lòng tin và yên tâm về mình.
– Anh vừa về nhà rồi!
– Vâng.
– Tối nay bọn anh về muộn nên có ăn tối ở gần trường! Em không để ý chứ?
Nghe chồng ʇ⚡︎ự khai hết lịch trình sau công việc thì An không còn lăn tăn gì nữa, có điều phụ nữ cũng không nên hào phóng quá, ích kỷ một chút, ghen một chút cũng không làm bản thân xấu đi…
– Em nói để ý thì lần sau anh có từ chối người ta không?
– Có!
Thật sự không nghĩ chồng lại dứt khoát chiều thói ích kỷ của mình như vậy, nửa mừng nhưng nửa cũng hơi ái ngại với Quân. Có điều ngay sau đó An đã bỏ qua sự ái ngại mà nói ra tâm tư của mình.
– Em không thích anh đi ăn cùng với Bích Ngân!
– Ừ. Lần sau không đi!
– Em ích kỷ thế anh có buồn em không?
– Không! Anh chỉ lo em không vui!
– Giờ em vui rồi!
– Em nhớ uống ít thôi không mệt nhé!
– Vâng. Em nhớ rồi! Em tắt máy nhé! Lát em về khách sạn sẽ gọi lại cho anh nha!
– Ừ. Anh đợi em!
Niềm tin lại được củng cố nên suốt buổi tiếp đối tác cũng vì thế mà trôi chảy, có điều về tới khách sạn cũng là hơn mười một giờ. Nghề nghiệp nào cũng có cái vất vả, gian truân và một phụ nữ tài giỏi năng động như An càng thêm nhiều gánh nặng. Có điều cô may mắn được gia đình chồng tạo điều kiện và cảm thông, chia sẻ nên cô càng có thêm động lực vun vén cho sự nghiệp của mình.
Về tới phòng, An thay xong bộ đồ mặc nhà liền gọi về cho Quân thì không để cô đợi quá hai hồi chuông anh đã bắt máy. Màn hình hiện rõ hình ảnh của chồng cùng lời hỏi thăm ấm áp nhưng lúc này An chỉ ước được nằm trong ʋòпg tay của anh. Cô thích được anh ôm vào lòng ngủ như mỗi đêm, thế nhưng hoàn cảnh đã bắt cô phải ôm gối ngủ một mình.
– Em nhớ anh quá!
– Cố gắng đi! Hai hôm nữa được về rồi!
– Không có gối ôm là chồng em khó ngủ!
Quân cũng rất nhớ vợ nhưng là đàn ông thì kìm nén hơn nên anh tìm cớ trêu để cô vui.
– Trước kia không có anh thì em làm gì để dễ ngủ?
– Đếm cừu, xem phim, đọc sách…
– Vậy giờ đếm đi!
– Giờ không muốn đếm, cũng không muốn làm gì mà chỉ muốn ôm chồng, gác chân lên chồng thôi!
– Thói quen xấu!
– Xấu kệ em!
Rất thương vợ vì cô vất vả cả ngày nhưng giờ hai đứa cách xa nhau thế này cũng đành chịu thôi.
– Ngủ đi không mệt! Mai anh lại gọi cho em!
– Không.
– Ngoan! Ngủ đi! Anh cũng rất nhớ em!
Trước đây chẳng mấy khi An ҳúc ᵭộпg hay khóc lóc yếu đuối, thế nhưng từ ngày ҳάc nhận tình cảm vợ chồng thì cô hay mít ướt, cũng hay làm nũng anh và bữa nay nghe chồng thú nhận nhớ mình thì cô đã không kiềm được cảm xúc.
Mà nói thật thì trước khoảnh khắc xa nhau như này thì bất cứ vợ chồng nào cũng vậy thôi, nhất là đối với phái nữ, xa chồng, nhớ chồng vì yêu chồng thì cảm xúc dâng trào là chuyện rất bình thường.
– Em rất muốn về nhà!
– Sếp bình thường vẫn mạnh mẽ lắm mà!
– Em chỉ không muốn mạnh mẽ trước anh thôi!
Bảo An từ ngày làm vợ Quân thì cô luôn cất giấu đi vẻ tổng tài cao ngạo, cứng rắn. Trước anh, cô chỉ là một cô gáι bình thường, yêu ghét thể hiện và muốn anh che chở, bảo vệ.
– Ừ. Anh biết rồi!
– Anh cứ để điện thoại như này cho đến khi em ngủ mới được tắt!
– Ừ. Ngủ đi!
Thế rồi hai vợ chồng cứ để điện thoại như vậy nhìn nhau cho tới khi An mệt mỏi nhắm mắt ngủ trước rồi mới tới Quân.
Đêm hôm trước yếu đuối với chồng vậy thôi chứ sáng hôm sau còn công việc cần xử lý thì An lại trở về trạng thái của một nữ doanh nhân kiên cường. Suốt cả ngày bận rộn nên việc nhắn tin, gọi điện cũng hạn chế và dường như Quân hôm nay cũng rất bận hay sao mà chỉ nhắn cho cô có hai tin rồi thôi luôn. Đoán chừng Quân cũng giống mình nên cô chờ tới khuya muộn mới gọi cho anh thì bất ngờ không liên lạc được. Gọi lại mấy cuộc cũng chỉ có một tín hiệu giống nhau vang lên khiến An bắt đầu sốt ruột. Đang trong lúc thấp thỏm vì lo lắng thì cô nghe có tiếng gõ cửa phòng dồn dập…