Phu nhân quyền thế – Chương 15

Vũ Linh 316

Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau An dậy sớm, tính nấu ăn sáng cho cả nhà thì đã thấy ông Kha đang lúi húi trong phòng bếp rồi.

– Ba! Ba để con nấu cho ạ!
– Không sao! Ba làm được! Các con vất vả đi làm cả ngày thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ba ở nhà có làm gì ngoài mấy bữa ăn, không cho ba làm có khi ba còn yếu đi đấy!
– Nhưng mà…
– Không phải e dè gì cả. Con là con dâu nhưng ba coi con như con gáι! Cứ ʇ⚡︎ự nhiên như ở nhà ngoại của con nhé!
– Ba…

Nghe ra giọng con dâu có vẻ ҳúc ᵭộпg thì ông Kha vội quay lại nhìn.

– Con bé này! Lại mít ướt rồi!
– Con cảm ơn ba đã thương con nhiều như thế! Con ҳúc ᵭộпg lắm ạ!
– Con làm nhiều việc cho gia đình này mà ba còn chưa nói cảm ơn con nữa.
– Đó là nghĩa vụ và bổn phận của chúng con. Ba đừng ngại! Chúng con chỉ mong ba mãi khỏe để còn bế cháu thôi!
– Vậy hai đứa mau mau sinh cho ba một đứa đi! À… Không… Hai đứa luôn cũng được!
– Vâng ạ!

Quân đứng ngoài nghe vợ và ba mình nói chuyện cũng rất ҳúc ᵭộпg, gia đình anh gặp được An đúng là quá may mắn. Có được người dâu hiền, vợ thảo như thế này còn mong gì hơn. Anh mỉm cười nhẹ, tiến lại gần vợ ôm vai rồi cũng hứa chắc nịch với ông Kha.

– Ba! Chúng con đang phấn ᵭấu để ba sớm có cháu bế ạ!
– Vậy giờ hai đứa phải chăm chỉ ăn uống điều độ vào. Bảo An nên ăn nhiều đồ bổ vào con nhé!
– Ba yên tâm. Con nhất định ép vợ con ăn nhiều ạ!
– Ừ. Tốt… Tốt…

Bảo An nghe Quân đồng tình với ý kiến của ba chồng thì vội ghé tai anh nói nhỏ:

– Ui… Em đã mũm mĩm thế này, ăn nhiều đồ bổ để em lăn nhanh hơn đi à! Em ăn bình thường được rồi!
– Sinh con là rất quan trọng, mẹ khỏe con khỏe mới tốt nên em cứ nghe lời anh đi!
– Không được. Béo xấu lắm! Em xấu anh chán em thì sao?
– Sức khỏe của em mới là quan trọng còn anh không phải kiểu người yêu bằng mắt nên em đừng nghĩ nhiều!
– Nhưng mà…
– Được rồi! Ngồi xuống ăn sáng đi không có lại muộn giờ đi làm!

Trước câu nhắc nhở của chồng, An cũng mau ngồi xuống ăn sáng, nhưng hết ba chồng rồi đến em chồng thi nhau giục cô ăn. Được cả nhà chồng chăm sóc là một may mắn nhưng cứ thế này chắc cô sẽ béo lăn ra mất.

***

Ngồi làm việc tới gần trưa rồi mà Bảo An không có cảm giác đói, tính làm thông luôn nhưng Quân hôm nay lại được nghỉ sớm, anh không gọi trước tới đón cô như mọi ngày mà lại chủ động mang cơm đến tận đây khiến cô bất ngờ.

– Anh! Sao anh lại mang cơm đến đây?
– Đến giờ ăn trưa rồi! Em nghỉ ngơi đi, có gì làm sau!
– Em ăn ở căng tin một bữa cũng được, anh còn cất công nữa!
– Hôm nay anh được về sớm nên về lấy cơm mang đến hai vợ chồng cùng ăn. Tiết kiệm thời gian để em có thể nghỉ thêm một lúc.
– Em cảm ơn chồng!
– Anh đoán em vẫn còn ngang dạ vì lúc sáng ăn quá nhiều nhưng đến bữa thì ít nhiều cũng nên ăn một ít. Sức khỏe là quan trọng!

Lại lần nữa ông chồng có vẻ ngoài khô khan đã khiến Bảo An ҳúc ᵭộпg, cô nhìn Quân gật đầu thì anh đáp lại cô bằng ánh mắt rất cưng chiều cùng giọng nói ấm áp.

– Ăn một bát cũng được!
– Vâng.

Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, trước đó cả hai không mấy khi bàn luận về công việc của nhau nhưng bữa nay Quân rất vô tư nói chuyện dự định của mình và ngược lại An cũng ʇ⚡︎ự nhiên bày tỏ công việc của bản thân cho anh nghe. Lần đầu hai vợ chồng thoải mái chia sẻ mà không có e ngại gì nữa.

Kết thúc bữa ăn, Quân giục vợ ngồi nghỉ còn mình thì dọn dẹp đồ bỏ vào túi, xong anh đưa bình nước hoa quả đã được ép sẵn cho cô.

– Ba dặn em uống hết bình nước này đấy!
– Vâng. Em xin!
– À…Chiều nay anh về muộn một chút. Em đợi anh được không?
– Dạ. Được! Anh cứ lo công việc xong đón em sau. Em chờ anh!
– Ừ.

Chiều nay có cuộc họp Khoa nên Quân không thể vắng mặt, nội dung cuộc họp thì anh cũng nắm sơ qua trước rồi nhưng không nghĩ lại kéo dài thế. Sắp đến 6 giờ chiều mà chưa kết thúc, Quân sợ vợ đợi lâu nên nhắn tin qua cho An khỏi chờ mình.

– Anh có khả năng về trễ hơn dự kiến, giờ anh gọi xe tới đón em về trước!

Tin nhắn vừa gửi đi thì An cũng hồi đáp lại ngay.

– Nghĩa cũng chưa về, lát em đi cùng cậu ấy cũng được.
– Vậy anh yên tâm rồi. Nhưng khi nào về tới nhà em nhớ nhắn tin cho anh nhé!
– Vâng ạ!

Quân dừng nhắn tin và tập trung vào cuộc họp. Nội dung phần một đã thông qua, Dương Hồng Quân là người trực tiếp tìm hiểu, nghiên cứu đề án về “Rối loạn hành vi ở trẻ vị thành niên, khái niệm và một số nhân tố ảnh hưởng.” Tiếp theo sẽ là phần chọn lựa người theo anh hỗ trợ trong đề án lần này thì cái tên Bích Ngân được sướиɠ lên. Khi cái tên người đồng hành hỗ trợ được thông báo rõ ràng thì Quân có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Viện trưởng thì anh ta gật đầu, tiếp tục.

– Đồng chí Bích Ngân hôm nay có chút việc cá nhân nên không kịp tham gia được cuộc họp này nhưng đã có quyết định bổ nhiệm công tác tại Khoa Tâm lý bắt đầu từ ngày mai và sẽ cùng đồng chí Dương Hồng Quân thực hiện đề án này vào tuần tới. Mong hai đồng chí cố gắng hết mình.

Thực hiện đề án này với ai đối với Dương Hồng Quân không quan trọng, chỉ là anh có chút ngạc nhiên về việc luân chuyển công tác của Bích Ngân, nói chuyển về là chuyển ngay thì thực sự có hơi gấp thì phải.

Kết thúc cuộc họp, Dương Hồng Quân ra khỏi cửa vừa hay gặp Bích Ngân từ ngoài đi vào. Cũng không định nán lại nhưng nghĩ sắp tới hai người cùng làm chung một đội thì đứng lại nói chuyện.

– Em có quyết định về đây sớm vậy sao?
– Dạ. Cũng do có việc gia đình nên nhân tiện em về luôn. Nhưng em không nghĩ là vừa về lại được cấp tгêภ giao cho hỗ trợ anh đề án lần này.
– Em thấy cάпg đáng được thì cứ nhận thôi!
– Em không sợ việc, chỉ sợ anh ngại với vợ mình!
– Vợ anh là người hiểu chuyện, công tư rất rõ ràng!

Muốn nói một câu thử lòng Dương Hồng Quân xem anh đối xử với vợ mình ra sao mà không ngờ câu trả lời khiến Bích Ngân không mấy vui. Có điều cô ta vẫn làm ra vẻ là người hiểu chuyện.

– Thế thì em yên tâm rồi! Em sẽ cố gắng để chúng ta hoàn thành xuất sắc đề án này!
– Vậy thì tốt! Mà thôi, em vào gặp Viện trưởng đi! Anh về đây!

Gật đầu rồi nhưng thâm tâm lại không đành lòng để Quân về trước nên sau vài giây suy nghĩ Bích Ngân vội chạy theo gọi với:

– Khoan đã!
– Có chuyện gì vậy?
– Đằng nào cũng muộn rồi… Hay chúng ta đi ăn tối được không? Tiện thể em muốn bàn với anh chuyện công việc sắp tới!
– Em thông cảm! Vợ anh đang chờ cơm ở nhà!
– Không dành cho em một chút thời gian được sao?
– Còn nhiều dịp! Để lần khác đi!

Quân rất dứt khoát, không ʋòпg vo liền nói lời từ chối với cô bạn cũ ngày nào, chỉ là trước sự dứt khoát của anh thì Ngân lại không muốn chấp nhận. Vẫn cố chấp chạy theo sau thì ᵭ.ậ..℘ vào mắt là cảnh Quân chuẩn bị bước lên chiếc xe sang trọng. Đứng trước tình huống bất ngờ này ʇ⚡︎ự nhiên cô ta lại quên mất bản thân vừa mới cố gắng giữ hình tượng mà buột miệng hỏi:

– Anh lấy Bảo An có phải vì điều kiện nhà cô ấy không?
– Em nói vậy là ý gì?
– Chẳng phải trước đây anh không dám tiến tới vì nhà em giàu hơn hay sao? Anh có tình cảm với em nhưng anh hèn nhát không dám nhận. Vậy tại sao bây giờ anh lại chọn một cô gáι có địa vị cao sang? Có phải anh cũng giống như bao người đàn ông khác, chỉ nói miệng mà không làm được?

Quân có chút sững người trước câu nói của Bích Ngân nhưng chỉ vài giây sau đó anh đã quay về trạng thái bình thường.

– Chúng ta từ trước đó vốn đơn thuần chỉ là bạn!
– Chỉ đơn thuần là bạn ư?
– Đúng vậy!
– Đơn thuần là bạn mà suốt một thời gian dài anh đợi em đi học, chở em về. Em buồn anh kiên trì dỗ dành. Em vui anh cũng vui lây, em muốn làm gì anh đều giúp em bằng được. Nếu không thích em sao anh có thể làm được những điều đó?

Bích Ngân bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc lên giọng hỏi Quân và tiếp tục chất vấn anh với thái độ rất gay gắt.

– Bao năm qua em chờ đợi anh nhưng rốt cuộc anh đang làm gì đáp lại em hả Quân?
– Em là có hiểu nhầm anh đúng không?
– Em không hiểu nhầm mà là anh cố tình không dám đối diện với tình cảm thật của mình với em!
– Em đang mất bình tĩnh nên chúng ta để lần khác nói chuyện!
– Anh đến cuối cùng vẫn hèn nhát phải không?

Không thể tiếp tục câu chuyện, Quân quyết định lên xe ra về nhưng Bích Ngân lần nữa ngăn cản anh, cô ta dường như không thể chấp nhận được kết quả này mà mất hết lý trí nói những lời khiến Quân đau lòng.

– Con người anh trước đây kiệm lời, ʇ⚡︎ự trọng là thế nhưng giờ lại vì sự sang giàu mà bất chấp khiến bản thân thay đổi. Chịu nói mấy lời mật ngọt và hành động như phim ngôn tình để chiều lòng một người con gáι. Anh từ bao giờ mà hạ thấp mình như vậy hả Quân?

– Đúng vậy! Anh vì An mà hạ thấp bản thân cũng không sao cả. Bởi chồng hạ mình trước vợ không có là gì sai!
– Anh…

Trước những lời trách cứ, đổ vấy của Bích Ngân nhưng Dương Hồng Quân không thanh minh cũng không biện luận mà nhận mình là kẻ hạ thấp. Nhưng anh chỉ hạ thấp trước người vợ mẫu mực của mình mà thôi. Nói xong Quân không chút lưu tình liền hất mạnh tay của Bích Ngân khỏi người mình sau đó lên xe rời đi, mặc cho cô ta mắt đỏ hoe, đứng thẫn thờ phía sau thì Quân cũng không màng đến. Có điều khi đi xa rồi anh mới thể hiện rõ biểu cảm trầm mặc.

Nói không bị mấy lời côпg ҟích của Ngân làm chạnh lòng thì không đúng bởi dẫu sao anh cũng là đang đi xe của vợ mình. Mặc dù Bảo An tế nhị để tên chính chủ là Quân thì thực tế tài sản này vẫn là tiền của cô, chứ lương của một giảng viên như anh thì đến bao giờ mới mua được một con xe đắt đỏ như vậy.

Quân thở dài trong lòng nhưng khi về đến nhà, thấy vợ đang ngồi đợi mình ở ngoài sân thì anh liền bỏ ngay vẻ âu sầu ấy mà cười vui vẻ.

– Em vẫn đợi anh về ăn cơm à?
– Vâng. Ba ăn trước xong đi ᵭάпҺ cờ với các bác trong khu rồi, Hà Vi cũng xin phép đi sinh nhật bạn nên giờ chỉ còn hai vợ chồng mình thôi.
– Vậy em đợi anh xíu, anh tắm ù rồi ra ăn cùng em!
– Anh vào phòng tắm đi! Em chuẩn bị đồ cho anh!
– Ừ.

Bảo An cẩn thận lấy một bộ quần áo mặc nhà cho chồng để sẵn ra giường sau đó mới quay trở lại phòng bếp. Niềm vui của cô cũng như bao người vợ mong chồng đi làm về là cùng nhau ăn một bữa cơm ấm cúng, cùng chuyện trò, chia sẻ mọi thứ xung quanh cuộc sống.

Dương Hồng Quân tắm xong đi ra thấy vợ đang lúi húi hâm lại đồ ăn thì anh chầm chậm tiến lại ôm cô từ phía sau. Động tác ʇ⚡︎ựa cằm xuống vai đối phương làm không gian cũng như chậm lại…

– Ăn nguội cũng được mà! Không cần phải cầu kì đâu vợ!
– Em làm chút là xong! Anh cứ ngồi xuống đi!
– Anh vẫn có cảm giác đang mơ.
– Mơ gì cơ?
– Có được người vợ hoàn hảo như em!
– Anh đang động viên em đó hả?
– Không. Anh nói thật!

Nghe được lời mật ngọt từ chồng Bảo An quên béng việc tắt bếp mà quay người lại hôn lên môi Quân. Nụ hôn tưởng lướt qua thôi ai dè cả hai lại quấn quýt không chịu buông và phải đến khi có mùi khen khét phát ra thì hai vợ chồng mới vội dừng lại. Tiếng của An cuống quýt vang lên:

– Ôi…Ch.ết rồi… Em quên chưa tắt bếp. Cháy mất món ϮhịϮ kho của em rồi…Hu hu…
– Không sao! Cháy anh cũng ăn được!
– Cháy ăn mà Ьệпh à? Thôi, đợi em nấu thêm món trứng vậy!
– Hay mình không ăn cơm ở nhà nữa. Anh chở em ra ngoài ăn!
– Ra ngoài bây giờ á?
– Ừ. Ăn xong hai vợ chồng mình đi xem phim, em thấy sao?
– Ý kiến được đó! Hi hi… Chồng của em ngày càng đáng yêu!

Bảo An cười vui vẻ, cô kiễng chân hôn lên môi Quân lần nữa thì anh cũng trêu cô giữ lại.

– Em là muốn anh bế về phòng phải không?
– Ha ha… Chuyện bế về phòng thì để sau khi xem phim về, còn giờ đi ăn đã, em đói bụng lắm rồi!
– Vậy, tạm tha cho vợ đấy!
– Ừm… Tạm tha đi! Đợi em nạp năng lượng và cổ động ϮιпҺ thần xong lát về em phục vụ anh nhiệt tình!
– Dạo này Sếp cũng bạo miệng quá đấy!
– Sếp bạo miệng là chuyện bình thường, Tiến sĩ tương lai bạo dạn mới có chuyện để nói!
– A… Em dám chọc anh…

Bảo An bất ngờ bị Quân cù léc thì tránh không kịp khiến cô cười muốn ngả nghiêng…

– Ui… Ui… Tha cho em… Em không chọc anh nữa!
– Còn dám nữa không?
– Không… Không dám nữa! Đi ăn thôi chồng! Em đói lắm rồi!
– Nể tình em đang đói nên anh tạm tha! Lát về anh xử Ϯộι sau!
– Nhất trí! Hi hi…

Có ông chồng nào đó chỉ biết cười tủm tỉm trước dáng vẻ vô tư của cô vợ tổng tài. Xem ra Bảo An đã hoàn toàn đặt hết tình cảm vào một người chồng bình thường như anh thì anh cũng nên đáp lại tấm chân tình này sao cho xứng đáng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất