Phu nhân quyền thế – Chương 1

Vũ Linh 186

Tác giả: Hạ Long.

– Ê! Tối nay đi chơi không bà già?

Tối nào Nghĩa cũng hỏi Bảo An câu này sau khi hai đứa ăn xong bữa cơm tối, và đáp lại câu hỏi của cậu là cái lắc đầu hay cái vẫy tay hời hợt cho có nhưng lần này cô đã phản ứng mạnh với thằng bạn thân của mình.

– Tôi già hồi nào hả cái tên đáng ghét?

– Không già thì gọi gáι ế nhé!

– Đồ bạn đểu! Tháng này tôi trừ lương của cậu!

– Ây…Ây… chuyện nào ra chuyện đó nhá bà bạn ơi. Ở công ty bà là Sếp nhưng về nhà hai chúng ta là bạn, mà đã là bạn thì nói chuyện thẳng thắn vô tư. Có sao tôi nói thế!

– Ông…

Cảm thấy trêu chọc như này vẫn chưa đủ đô nên Nghĩa vẫn hào hứng.

– Thế tôi hỏi bà, 25 nồi bánh chưng đến nơi rồi có phải là ế không?

– Sắp chứ đã ế đâu. Mà ông ăn no rồi thì biến đi, đừng có ở đây trào phúng tôi. Cút ngay không tháng này tôi trừ lương thật đấy!

Ha…ha…

Nghĩa vẫn ung dung dựa vào bàn ăn trêu đùa cho đến khi Bảo An phát cáu mới dừng lại. Giọng bấy giờ mới chịu nghiêm chỉnh hơn.

– Tôi đùa tí cho vui nhưng quả thật tôi thấy lo cho bà. Con gáι có thì, tuổi xuân qua đi nhanh lắm nên đừng mơ mộng tìm kiếm hái sao tгêภ trời cao. Cứ như tôi, vơ đại một cô giờ lại ngon đấy.

– Ai tốt số được như ông chứ! Mà nói vơ đại là vơ thế nào, ông điêu vừa thôi. Gớm! Tán được bé Thủy tôi thấy ông cũng đi mòn mấy cái lốp xe rồi.

– Thì ý tôi là cứ vừa mắt là chấm, mà chấm rồi thì có mòn mấy cái lốp cũng không tính.

Bảo An chưa trả lời Nghĩa, cô đứng dậy dọn mấy cái bát vứt vào bồn rửa rồi mới hắng giọng nói tiếp.

– Chắc cái số tôi nó chậm, thôi thì duyên tới đâu tính tới đó!

– Thì bà cứ bỏ qua cái tiêu chuẩn chọn soái ca hoàn hảo đi thì tức khắc có thằng nó ngã vào lòng bà ngay.

– Thì tôi cũng bỏ ý định đó lâu rồi, đã theo chân ông và bé Thủy đi chơi nhiều mà có thấy thằng nào ngó đâu. Như lần trước đấy, vừa mới tia được một anh kha khá thì phút sau đã thấy một em chạy tới ôm vai níu cổ. Tụt cả hứng!

– Lần đó không tính, bà cứ hạ bớt độ cao, thực tế, vừa vừa như chúng tôi là kiểu gì cũng có.

– Biết rồi, nói lắm!

– Tại bà tôi mới nói nhiều đấy!

Nói tới đây hai người bốn con mắt lại lườm nhau và sau đó là cảnh một đứa ném đồ và một đứa phải chạy thật nhanh…

***

Bảo An du học về và tiếp quản cơ ngơi của gia đình cùng với anh trai Tuấn Anh khi mới tròn hai mươi tư tuổi. Dù trẻ người nhưng cô rất có phong thái, đặc biệt là thừa hưởng tác phong chuẩn mực của người bố tài đức Trung Kiên.

Mới gần một năm sánh bước tгêภ ᵭấu trường kinh doanh nhưng Bảo An luôn tỏ ra không thua kém là mấy so với những bậc tiền bối chút nào, có lẽ vì thế mà sự nể phục cũng có rất nhiều. Chỉ là tгêภ thương trường thuận lợi là vậy mà đối với chuyện tình cảm thì lại chậm chạp.

Cho đến giờ này, khi ngót nghét 25 mùa xuân mà Bảo An vẫn chưa có một mối tình nào chính thức. Cũng đã từng gặp gỡ vài người nhưng chỉ mới ở mức tìm hiểu đã phô ra những điểm trái ngược nhau khiến cô chẳng thể rung động được. Và rồi sắp qua những tháng năm rực rỡ của người con gáι thì Bảo An vẫn lẻ bóng một mình.

Bị cả nhà suốt ngày giục giã chuyện mau có bạn trai khiến Bảo An cũng sốt ruột. Cô nghĩ có khi ở gần nhà không có duyên thì đi xa xa một chút, biết đâu lại kiếm được anh nào đó hợp gu. Nghĩ thế nên Bảo An quyết định vào chi nhánh ở Đà Nẵng, một phần là đi tránh bão nhưng phần lớn cô cũng mong bản thân kiếm được người như ý. Tất nhiên anh trai Tuấn Anh hiểu chuyện mà cũng là thương cô em gáι út nên điều luôn cậu em vợ cũng là bạn thân của An vào trong đó luôn. Phần vì có người hỗ trợ, phần vì để Nghĩa bên cạnh em mình thì Tuấn Anh yên tâm hơn.

Bảo An và Nghĩa tгêภ công ty là quαп Һệ Sếp và nhân viên nhưng khi ra khỏi đó họ là người một nhà. Tuy nhiên dù thân thiết cỡ nào thì hai đứa vẫn giữ cho đối phương một khoảng cách nhất định. Hai người ở hai căn hộ chung cư riêng.

Như một người thân đúng nghĩa, sợ bạn ở nhà buôn nên sau bữa ăn tối Nghĩa lại rủ Bảo An đi chơi. Dù biết mỗi lần rủ thì ngoài cái lắc đầu quen thuộc ra là cái vẫy tay ra hiệu biến đi của cô bạn già nhưng nay thật ngạc nhiên. Bảo An không chỉ nói cậu đợi một lúc mà còn mất mấy cái lúc mới thấy Bảo An ra khỏi phòng. Hóa ra hôm nay cô cầu kì trang điểm, rồi còn mặc cả bộ váy hàng hiệu chỉn chu thì Nghĩa lại ngứa miệng trêu cô:

– Đi uống nước với tôi và Thủy chứ đi tiếp đối tác đâu mà chăm chút vậy hả?

– Thế có nhanh muốn tôi câu được anh nào không mà nói lắm!

– Lần này nghiêm túc đấy à?

– Khát khao có bồ rồi!

Cảm tưởng hai tròng mắt của Nghĩa rơi lộp độp xuống nền nhà thì An cốc vào đầu cậu bạn thân cái bốp.

– Làm gì mà thộn mặt ra rồi trợn mắt to vậy?

– Bà mót… mót có người yêu rồi sao?

– Ờ…Thấy ông với bé Thủy suốt ngày vi vu, hẹn hò khiến tôi cũng ham rồi!

– Nói thật đấy nhớ!

– Ô hay…

– Ờ… Ờ… Tôi tin. Tôi tin! Cùng đi đón Thủy thôi!

Cả hai sau đó lên xe, Bảo An ngồi yên vị ghế sau rồi nhưng Nghĩa tгêภ này vẫn nhìn ngang, ngó dọc rồi phút sau không đừng được liền hỏi lại:

– Ây…An ơi? Bà lần này nghiêm túc bỏ cái tiêu chuẩn chọn bạn trai cao siêu thật đấy à?

– Ông tập trung đi cho cẩn thận! Tôi còn chưa biết mùi vị yêu đâu.

– Tôi chuẩn bị làm chồng tới nơi rồi đương nhiên phải cẩn thận chứ! Bà cứ yên chí!

– Nhanh vậy ư?

– Ừ. Mới nhận lời hôm qua!

– Eo… ơi… Thế mà giấu!

Nghĩ lại tình huống bất ngờ tối qua Nghĩa vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, giọng mang bao phần vui vẻ, hạnh phúc khoe tiếp với bạn thân.

– Không phải giấu mà là tôi vẫn chưa dám tin rằng tối qua Thủy chủ động cầu hôn tôi.

– Cái gì cơ? Ông định ra oai với tôi phải không? Đừng có điêu!

– Thật. Tôi cũng định chọn ngày đẹp cầu hôn cô ấy, ai ngờ cô ấy đi trước tôi một bước. Bà không biết cả đêm qua tôi mất ngủ đấy.

– Thảo nào sáng nay đi làm tôi thấy ông cứ ngơ ngơ, gọi mấy câu không nghe, hóa ra là sướиɠ quá hả?

– Thì đấy!

– Thế hôm nay hai người đi chơi mặn nồng còn rủ tôi đi chung làm thừa à? Cho tôi xuống xe đi!

– Không. Thừa gì. Thủy bảo tôi rủ bà đi chung đấy chứ! Bọn tôi muốn cùng bà chia vui mà!

– Thôi…Thôi… Hai kẻ lãng mạn tha cho con. Hai ông bà tí nữa mải thủ thỉ tâm sự, ngồi ngắm nhau để con FA ngồi một mình ทɦụ☪ lắm. Tốt nhất là cho tôi xuống xe ngay!

Mặc dù cố gắng nài nỉ Bảo An đi theo nhưng cô nhất định kêu xuống giữa đường và cuối cùng Nghĩa cũng đành phải nguyện theo ý. Tuy nhiên Bảo An hiểu tâm lý của bạn nên nghiêm túc trấn an luôn:

– Tôi ʇ⚡︎ự về được! Ông cứ yên tâm đi chơi với Thủy đi, hôm nào hẹn em ấy về nhà ăn cơm thì ba đứa mình chia vui cũng không muộn. Còn khoảnh khắc này hai người nên dành cho nhau mới là hoàn mỹ.

– Hay cứ để tôi đưa bà về nhà, chứ để bà một mình xuống xe giữa đường thế này tôi không yên tâm. Thủy biết cũng không đồng ý đâu.

– Tôi bằng cần này, lại có tí võ phòng thân, thằng nào vớ vẩn tôi bẻ gãy tay. Ông cứ yên tâm đi đón Thủy đi!

Đúng lúc có chiếc taxi đi qua Bảo An liền vẫy tay ra hiệu dừng lại, cũng may chiếc xe đang đi vợt khách thế là tiện cả đôi đường. Nghĩa thấy bạn lên xe ổn định thì cũng mới rời đi, còn An sau khi đi được một đoạn chưa có ý định về nhà mà kêu tài xế chạy tới quán cafe phía trước. Mất công mặc bộ váy đẹp thì cũng nên để thiên hạ ngắm tí chứ.

Chiếc xe dừng đúng điểm đến, Bảo An lịch sự rút tiền thanh toán rồi sải bước vào trong, nụ cười vẫn tươi rói cho đến khi tới giữa quán thì bị vụt tắt bởi hành động vô tình của cô bé nhân viên.

Chiếc váy mới ϮιпҺ, mới mặc đúng một lần, chưa kịp thỏa diện hết thì bị nguyên cả cốc café đổ ụp vào. Một phần vì tiếc cho chiếc váy, phần vì do bất ngờ quá nên nhất thời Bảo An chưa có phản ứng nhưng cô bé nhân viên thì ngược lại. Sợ sệt, lo mất việc liền vội vàng xin lỗi.

– Chị…Em xin lỗi … Em xin lỗi ạ! Do em bị vấp nên không may đổ cafe vào chị. Em… Em sẽ giặt cẩn thận cho chị ạ!

– …!!!

– Chị ơi…

– …!!!

– Chị…Em biết là em không phải. Là em đi đường không nhìn nhưng em không cố ý. Em xin lỗi chị! Chị tha lỗi cho em nhé!

– À…

Đây là chiếc váy Bảo An rất thích nên có hơi tiếc nhưng cô không phải người nhỏ nhen, với cô cũng biết là em gáι nhân viên không hề cố ý mà chỉ là không may. Chỉ là do mải tiếc chiếc váy mà An thất thần mất một lúc mới nhận ra cô bé đang sợ hãï nhưng lời trấn an chưa kịp nói ra đã bị mấy người nhiều chuyện phía sau lên tiếng chê trách. Vốn bản tính không thích gây sự nhưng ai cố tình gây hấn thì cô cũng không nể nang.

– Không biết mấy vị ngồi đây một tháng kiếm được bao nhiêu tiền và có dễ dàng không nhưng tôi thì kiếm một đồng cũng khó nên tôi rất cân nhắc. Và vì kiếm tiền khó nên tôi có quyền tỏ thái độ đối với tài sản của bản thân. Tôi tiếc của cũng là lẽ đương nhiên nhưng không có nghĩa tôi là người hẹp hòi, vô cảm. Thế nên phiền các vị lần sau muốn ᵭάпҺ giá ai cũng đừng tùy tiện quá!

Bản thân sinh ra đã ở vạch đích nhưng Bảo An không bao giờ vô cảm trước những hoàn cảnh khó khăn cô gặp trong cuộc sống, bởi mẹ Thùy Dung luôn dăn dạy anh em cô phải sống biết trước sau, sống sao cho có tình người. Nhưng đối với mấy kẻ nhiều chuyện cũng nên cho họ biết lúc nào nên nói hay không nên nói.

Vừa mới đây vẻ mặt Bảo An còn rất nghiêm nghị nhưng khi đối diện với cô bé tuổi còn khá trẻ đang run rẩy kia thì ánh mắt rất nhanh chuyển sang hiền dịu, ấm áp.

– Đừng sợ! Chị không bắt đền bé đâu mà lo!

– Em… Em xin lỗi chị! Em thật sự không cố ý ạ!

– Chị hiểu mà! Nhưng có thể chỉ chị vào nhà vệ sinh rửa qua vết bẩn đi không?

– Dạ. Được ạ! Chị đi theo em!

Thực ra váy trắng mà gặp cafe thì coi như vứt đi rồi nhưng An đã trấn an ϮιпҺ thần cô bé nhân viên bằng cách lịch sự đó rồi sau đấy vẫn vô tư gọi một cốc nước ép ngồi nhâm nhi.

Trong hoàn cảnh này chắc mười cô sẽ đi về cả mười nhưng Bảo An thì khác, cô vẫn bình thản ngồi lại thưởng thức thứ đồ uống yêu thích với chiếc váy lấm lem mà không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của mình chút nào. Uống xong cốc nước ép, nghe nhạc chán chê cô mới đứng dậy ra về. Nhưng dường như tối nay là một buổi tối không may mắn của Bảo An thì phải, vừa ra tới ngoài tính gọi taxi thì bị rơi điện thoại. Vỡ màn hình còn kèm theo hết pin thì hỏi còn gì kém may hơn.

Nhìn quanh chẳng có chiếc xe taxi nào qua, định quay lại nhờ nhân viên gọi giúp thì thấy có một người thanh niên chạy xe máy tới. Qua cặp kính cận, An nhìn thế nào lại tưởng thanh niên đó chạy xe Grap nên vội vàng vẫy tay:

– Anh gì ơi, cho tôi về chung cư A nhé!

– …!!!

Nghĩ anh ta đang đội mũ bảo hiểm, chưa nghe rõ nên An còn cẩn thận tiến lại gần hơn nói to thêm lần nữa:

– Cho tôi về chung cư A nha!

– …???

Thấy người thanh niên vẫn đứng ngây ngốc nhìn mình thì Bảo An kiên trì hỏi vào vấn đề chính:

– Anh chạy Grap đúng không?

– Không! Tôi đến đây đón người nhà!

Hỏi người ta nhưng trong lòng cô cũng đang mắng thầm cái người chạy xe mà không tập trung, nhiệt tình thì khi nghe câu trả lời của anh ta khiến Bảo An đỏ mặt tới lắp bắp.

– À… Vậy ạ… Vậy tôi xin lỗi nhé! Là tôi nhầm!

– Không có gì!

Bảo An ngại quá nên lánh nhanh qua một bên, cũng tại trời tối nên khi cô nhìn lướt qua bộ quần áo màu xanh của anh ta qua cặp kính cận dày cộp đã có sự nhầm lẫn. Mà lạ thật, mọi ngày xe taxi đầy ra, thế nhưng giờ này cấm có chiếc nào, mới gần mười giờ chứ mấy. Quyết định vào lại trong quán nhờ nhân viên gọi dùm thì vừa hay bé nhân viên lúc tối va chạm với cô đang sải bước đi ra, nó thấy cô vẫn còn ở đây thì cũng ngạc nhiên hỏi:

– Ơ… Chị…Chị chưa về ạ?

– À… Chị đang định vào nhờ mấy em gọi giúp chị chiếc taxi, đứng nãy giờ mà không có chiếc nào mà máy điện thoại của chị thì hết pin rồi.

– Dạ. Máy em còn pin nhưng lại hết tiền… Hihi…Nhưng chị đừng lo. Ra ngoài với em, em nhờ anh trai em gọi giúp. Không cần phải vào trong kia cho mất công ạ!

– À…Ừ… Thế bé giúp chị nhé!

– Dạ.

Bé nhân viên kéo tay Bảo An đi lại đúng chỗ người thanh niên khi nãy bị cô nhận nhầm thì cả cô và người đó đều có chút ngạc nhiên, có điều cô chưa kịp nói gì thì người thanh niên đó đã lên tiếng trước.

– Hà Vi! Đội mũ vào đi rồi về!

– Dạ. Khoan đã anh!

– Gì vậy?

– Đây là chị khách em vừa mới quen hồi tối nay. Máy điện thoại của chị ấy hết pin. Anh cho em mượn điện thoại, em gọi giúp cho chị ấy chiếc xe taxi ạ. Máy em vừa hết tiền rồi!

Mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng Dương Hồng Quân vẫn đưa chiếc điện thoại của mình cho em gáι. Hà Vi thì hồn nhiên, cô bé mỉm cười nhận lấy điện thoại từ tay anh trai rồi nhanh chóng gọi xe taxi. Khi gọi xong rồi còn nhiệt tình đứng đợi cho đến khi xe tới đón An thì mới cùng anh trai ra về.

Dương Hồng Quân thấy em gáι hôm nay gần gũi người mới quen một cách khác thường thì cũng không hỏi han ngay lúc ấy mà chờ tới khi về tới nhà mới hỏi chuyện.

– Hà Vi? Em quen cô gáι kia thế nào mà có vẻ thân thiết quá vậy? Anh đã dặn em như nào, em quên rồi sao?

– Em không quên và đối với tất cả mối quαп Һệ khác em đều rất chừng mực, chỉ có chị gáι ấy là ngoại lệ thôi ạ!

– Như thế nào gọi là ngoại lệ? Quen người ta được bao lâu mà đã quên hết lời anh dặn?

– Anh! Chị ấy là người tốt thật đó ạ! Không phải ai cũng giống mấy người họ hàng nhà mình đâu. Anh không biết chứ, hồi tối em vô tình làm đổ cafe lên chiếc váy đắt tiền của chị ấy nhưng chị ấy không những không trách em nửa câu mà còn rất điềm đạm, lịch sự, tốt bụng động viên em nữa đó.

– Dù người ta có ʇ⚡︎ử tế như lời em nói thật thì mình cũng nên giữ khoảng cách là tốt nhất. Chúng ta nên biết hoàn cảnh của mình ở đâu em à!

– Vâng. Em hiểu.

– Được rồi! Chuyện này tốt nhất là chỉ xảy ra một lần, anh không muốn em tùy tiện tin tưởng người lạ như vậy thêm lần nào nữa! Mau vào thay đồ rồi ngủ sớm đi! Anh sẽ vào viện với ba.

– Vâng. Vậy mai em thay anh!

– Khóa cửa cẩn thận.

– Vâng.

Hà Vi gật đầu rồi mau chóng khóa chặt cửa lại còn Dương Hồng Quân thì chạy xe nhanh tới Ьệпh viện. Bước vào phòng thấy ông Kha đang ngủ say anh liền cẩn thận ngồi xuống ghế. Nhìn khuôn mặt gầy gò, hốc hác của ông khiến Quân cay xè hai mắt…

Họ hàng chê gia đình nhà Quân nghèo nên không qua lại. Anh còn nhớ tám năm trước lúc mẹ bị ốm, ba vất vả chạy vạy khắp nơi nhưng những người được gọi là bạn bè rồi tới những người mang danh người thân cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Đến khi mẹ anh Ьệпh nặng không qua khỏi họ cũng chỉ đến hỏi thăm cho có lệ mà không có ý giúp đỡ, an ủi, động viên một lời. Chứng kiến cảnh lạnh lùng, tuyệt tình đến chạnh lòng như thế đã khiến Quân hiểu ra một điều rằng tình thân mà không có tình người đôi khi không bằng người dưng. Và những người mang danh người thân ấy chưa bao giờ có tình người cả, thế nên đừng trông chờ, đừng hy vọng mà hãy ʇ⚡︎ự lực cάпh sinh.

Có điều ở đời cái nghèo đôi khi cứ đeo bám mãi không buông và nhà Quân cũng không tránh khỏi tình trạng đó. Sau khi mẹ quα ᵭờι chưa được bao lâu thì ba của Quân bị tai пα̣п giao thông. Mất khả năng lao động lại thêm biến chứng của lần đó khiến ba anh đau ốm liên miên, nhất là những hôm trái gió trở trời thì càng khổ sở. Cuộc sống khó khăn cùng người ba Ьệпh tật đã khiến hai anh em Quân thực sự vất vả, thế nhưng cả hai luôn động viên nhau cố gắng vượt qua. Chỉ là trước tấm lòng và ý chí quyết tâm ấy vẫn không ᵭấu tranh lại với những biến cố của cuộc đời.

Trong lúc còn nhiều khó khăn chất chồng như thế thì ông Kha, ba của Quân lại bị suγ Ϯhậп cấp độ 4. Căn nhà nhỏ của mấy ba con cuối cùng cũng không cầm cự được mà phải rao bán để lấy tiền làm phẫu thuật thay thận cho ông. Người ta nói đã “rách lại còn nát” thì hoàn cảnh gia đình Quân rơi vào đúng như câu nói ấy.

Vốn là một giảng viên giỏi nhưng ở đời luôn có những biến cố bất ngờ và không ai có thể chọn trước cho mình con đường đi dễ và bản thân Quân cũng vậy. Dù đã rất cố gắng nhưng phạm vi công việc của anh không phải là con đường làm giàu nhanh chóng, bạn bè đồng nghiệp có tốt mấy cũng chỉ có hạn nên anh đành bất lực rao bán đi chỗ tránh mưa, nắng duy nhất của gia đình để cứu người ba thân yêu.

Cũng biết em gáι vất vả nhưng giờ không phải lúc để tình yêu thương yêu anh em lên đầu mà là chữ hiếu phải đặt lên trước tiên. Có điều những thật lòng, thật tâm của Quân hình như vẫn chưa chạm tới tới trời xanh hay là ông trời còn muốn thử sức chống đỡ của anh thêm nữa mà lỡ ép anh vào nghịch cảnh khốn khó.

Căn nhà rao bán cả nửa tháng nay nhưng người đến xem thì có nhiều mà không ai chốt được, đến khi hạ giá thành cũng không được thuận lợi. Lần đầu một giảng viên khoa Tâm lý lại bị mất thăng bằng bởi sự việc của bản thân, trước sự sống còn của người ba già yếu đã làm cho một Dương Hồng Quân không còn bình tĩnh được nữa. Lần đầu anh biết ném một thứ đồ, dù chỉ là vật dụng không giá trị nhưng đủ để thấy Quân mất dần sự kiên nhẫn.

Hà Vi thấy anh trai bữa nay tâm trạng thì vội vàng lên tiếng động viên nhưng cũng chính là ʇ⚡︎ự trấn an bản thân mình phải bình tâm ở thời điểm này.

– Anh! Có gì từ từ tính. Gấp quá mình đi vay lãi cũng được!

– Anh xin lỗi! Anh không nên hành động quá mức khiến em sợ.

– Em không sợ mà chỉ lo cho anh và thương ba thôi!

– Anh biết rồi! Anh không sao! Giờ em mang cơm vào cho ba trước, anh đi có việc rồi đến sau.

– Vâng.

Hà Vi rời khỏi nhà thì Quân cũng rong chiếc xe máy cũ ra khỏi cửa, dù thế nào thì hôm nay anh cũng phải bán bằng được căn nhà này. Đến buổi tối muộn Quân mới đến Ьệпh viện để thay cho em gáι về nhà, nhưng vừa bước đến hành lang phòng Ьệпh thì vô tình nhìn thấy Hà Vi đang nói chuyện với cô gáι anh gặp lần trước. Lần này vẫn thái độ không mấy thiện cảm, Quân ᵭάпҺ tiếng nhắc nhở em mình đi về thì Hà Vi với vẻ mặt tươi tỉnh hô lên:

– Anh! Anh đến rồi à! Em đang định gọi cho anh!

– Ba làm sao à?

– Không ạ! Ba vừa ngủ rồi! Là chuyện bán nhà. Chị An nói muốn mua lại căn nhà của chúng ta ạ!

– Chuyện bán nhà anh lo xong rồi, em không cần bận tâm nữa. Mau vào lấy đồ anh đưa về!

– Nhưng…

– Nhanh lên!

Bảo An là người hiểu chuyện, nhận thấy thái độ của anh trai Hà Vi không mấy thân thiện thì nói khéo với cô bé:

– Hà Vi! Chị nhớ ra là còn có việc nên chị đi trước nhé! Chuyện căn nhà nếu vẫn muốn bán thì alo cho chị nha!

– Dạ! Ngại quá! Em không biết là anh trai em lại nhận lời của người khác rồi!

– Không sao! Bán được rồi là chuyện tốt! Thôi, chị về trước đây!

– Vâng. Em chào chị ạ!

An mỉm cười gật đầu, vẫy nhẹ tay tạm biệt Hà Vi rồi đi nhanh về phía trước, lúc này chỉ còn hai anh em Quân dù buông bỏ vẻ lạnh nhạt xuống nhưng vẫn không vui nói với em mình.

– Sao em lại không nghe lời anh?

– Em chỉ vô tình gặp chị An ở đây thôi. Chị ấy đến thăm người quen ngay cạnh phòng của ba nên hai chị em có nói chuyện một lúc ạ!

– Nói thì cũng không nên kể sự việc của nhà mình ra chứ? Em và họ không thân thiết tới mức đó đâu.

– Em biết nhưng tại lúc đang nói chuyện, chị ấy có cuộc điện thoại với khách hàng liên quan tới đất cát nên em có nói việc nhà mình đang giao bán nhà. Em chỉ nói muốn bán căn nhà thôi chứ không có kể lể sự tình gì cả, chỉ là chị ấy tốt bụng hỏi thăm ba nên em mới nói qua một chút thì chị ấy bảo nếu nhà mình có ý bán thì chị ấy mua. Giá cả như nào thì anh em mình cứ quyết định.

Quân nghe vậy thì không nói thêm gì nữa mà đi lại ghế hành lang ngồi xuống, vẻ mệt mỏi lúc này mới lộ rõ tгêภ khuôn mặt anh.

– Anh chưa ăn gì đúng không?

– Chưa. Chốt bán xong anh đi về đây luôn!

– Vậy đợi em đi mua tạm cái bánh mì cho anh nhé!

– Ừ.

Mấy phút sau Vi quay lại với chiếc bánh mì cùng chai nước tгêภ tay, đưa cho anh trai rồi nó cũng ngồi xuống bên cạnh.

– Anh đã tìm được người mua nhà nhanh vậy ư?

– Ừ. Nhưng giá hơi thấp so với mức ban đầu mình đưa ra!

– Không sao. Miễn là bán được để kịp lo cho ba! Anh cũng đừng tiếc nuối nữa nhé!

– Ừ.

Bản thân nói với anh trai như thế nhưng trong lòng Hà Vi thực sự có rất nhiều tiếc nuối, dẫu sao ngôi nhà nhỏ đó cũng chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm của gia đình.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất