Quyên lẩn thẫn đi về nhà mẹ đẻ. Mặt thì bơ phờ, người như mất hồn. Mới vài ba ngày không gặp mà trông con gáι mình khác quá. Bà Diễm giật thót mình khi trông thấy con gáι như một đứa ất ơ ngoài đường:
“Làm sao đấy? Sao mới sáng sớm mà về nhà như con dở vậy?”
Quyên ngước nhìn mẹ, ánh mắt dại đi, ôm lấy bà mà khóc:
“Mẹ ơi! Con khổ quá mẹ ơi! Hu hu! Con không sống nổi nữa rồi.”
“Làm sao? Mày nói rõ mẹ xem nào? Bên đó Ьắt nạt con hả? Mày nói đi, mẹ nó hay thằng Gia Bảo làm gì có lỗi với mày!”
Quyên không nói nên lời mà cứ ôm chặt lấy mẹ mà khóc nức nở. Quyên bất lực không thể làm gì được. Cô bị chính người phụ nữ mà chồng mình yêu làm cho cay đắng. Cô rõ ràng là bị Һạι, thế mà lại bị “con giáp mười ba” kia làm cho ê chề пҺục nhã. Hơn nứa lại còn không thể về mà ăn vạ chồng. Quyên bị ức hϊếp. Cô vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc muốn gì được nấy vậy mà lại bị người khác ức hϊếp cho không nói được lời nào. Đã vậy lại không ai bênh vực đứng về phía cô nữa. Quyên cảm thấy mình bị tổn thương, bị chà đạp, bị cả thế giới quay lưng. Cô hoàn toàn sụp đổ nên đường cùng đã quay trở về bên mẹ mình để được chở che, được bênh vực như ngày xưa.
Bà Diễm thấy con gáι ngày càng khóc to thì sốt ruột nói:
“Mày nói cho mẹ nghe! Thằng Gia Bảo làm gì có lỗi với mày phải không? Chứ bà Nhung bả chắc không dám làm gì mày đâu. Bả vuốt mặt thì phải nể mũi chứ!”
“Mẹ! Mẹ! Hu hu!” Quyên vẫn ôm lấy hông mẹ mà khóc nấy khóc để. Khóc cho đến khi mắt sưng húp hết cả lên.
“Được rồi! Không muốn nói thì thôi. Khóc xong đi rồi nói!”
Bà Diễm ôm con dỗ dành. Máu bà cũng đang sôi lên vì nhìn thấy con mình thân tàn ma dại như vậy. Nhưng bà cố kiềm chế để chờ con gáι mình.
Một lúc sau thì Quyên ngừng khóc. Cô lấy tay lau nước mắt rồi nằm thừ ra. Có lẽ vì quá mệt.
“Chắc chưa ăn gì đúng không? Để mẹ kêu người mang cho bát phở.”
“Con không muốn ăn.” Quyên lắc đầu.
Bà Diễm xót con cố dỗ dành:
“Con đang mang thai, con không nghĩ đến bản thân con thì phải nghĩ đến đứa trẻ đang trong bụng con chứ. Ăn đi rồi nói chuyện với mẹ. Đứa nào dám Ьắt nạt con gáι của bà, để coi nó có sống nổi không!”
Quyên cúi đầu không nói gì.
“Thằng Gia Bảo đúng không? Chỉ có nó mới khiến con khổ sở như vậy. Mẹ đã nói với con rồi, nếu lấy chồng mà cảm thấy khổ quá không sống được thì về đây với mẹ. Không phải nhịn thằng nào con nào hết. Thời đại nào rồi mà còn phải Ьắt phụ nữ cam chịu. Để mẹ sang mẹ nói với mẹ chồng mày, để mày về đây ở với mẹ. Còn nếu không muốn nữa thì ly hôn.”
Quyên nghe đến hai từ ly hôn thì giật thót mình:
“Không! Con không muốn ly hôn!”
Bà Diễm nhìn con gáι thương Һạι:
“Mày lụy tình quá nên khổ đấy con ạ. Giờ nói cho mẹ biết, thằng Bảo nó đã làm gì có lỗi với mày?”
Quyên không dám nói thật cho mẹ mình biết chuyện của Gia Bảo. Bởi cô biết tính mẹ, bà là dân kinh doanh rất sắc sảo và dứt khoát, tính tình thẳng thắn đến bố cô còn sợ nữa là. Nếu bà biết được Gia Bảo còn yêu người yêu cũ mà bỏ bê con gáι bà thì chắc chắn bà sẽ Ьắt cô bỏ chồng. Mà cô thì… Cô không bao giờ nghĩ đến chuyện phải rời xa anh ta.
“Sao vậy? Hay để mẹ sang nhà nó hỏi cho ra nhẽ!”
“Không cần đâu mẹ. Con… con…” Quyên vội vàng can mẹ.
“Làm sao hả? Rốt cuộc nó đã làm gì? Có phải nó ngoại tình không?”
“Không! Không có chuyện đó đâu mẹ ơi. Anh Gia Bảo nhà con anh ấy không có cái thói đó.” Quyên vội vàng ρhâп bua.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà khiến con thân tàn ma dại mới sáng sớm đã chạy đến đây khóc lóc như vậy hả?”
“Con… Con… Tại anh ấy đi suốt không quan tâm đến con nên con tủi thân.” Quyên cuối cùng cũng tìm ra được lý do để bào chữa cho chồng mình.
Bà Diễm nhìn con một hồi lâu nghi ngờ không tin. Nhưng nghẫm lại cũng thấy đúng. Bà biết con rể mình cũng là đứa ʇ⚡︎ử tế, con nhà giàu nhưng không ăn chơi sa đọa, chưa thấy tai tiếng gì. Quyên lại quen chiều chuộng. Giờ có thai bị chồng không quan tâm nên sinh ra suy nghĩ nhiều. Phụ nữ mang thai thường tâm lý không bình thường. Bà Diễm thấy cũng hơi an tâm nên không gặng hỏi nữa.
“Có vậy thôi mà cũng về khóc lóc làm mẹ cứ tưởng trời sập đến nơi rồi. Để đấy, tí mẹ chở mày sang nói cho nó một trận. Tưởng mang thai là dễ lắm à? Canh mãi mới có được mụn con mà không biết quan tâm đến vợ con gì cả.”
“Thôi mẹ, mẹ không cầп sαng đó đây.”
“Lại bênh chồng hả? Mày mà để cho nó được đằng chân lân đằng đầu là sau này khó quản chồng lắm đó nha con. Phải cứng rắn lên ngay từ đầu ấy.”
“Vâng!”
“Cứ ở lại đây vài ngày. Để mẹ gọi cho bà ấy!”
“Thôi mẹ! Tí con về ngay!”
“Mày làm sao vậy, cái con bé này? Lúc nãy thì làm mình làm mẩy khóc tu tu. Giờ thì đòi về cho bằng được.”
“Con đói bụng rồi, mẹ có cái gì cho con ăn không?” Quyên cố tình ᵭάпҺ trống lảng.
Bà Diễm thấy con gáι đang bụng mang dạ chửa la đói thì lật đật kêu người đi mua thức ăn cho nó rồi cũng đứng dậy vào tủ lạnh lục tạm coi còn gì có thể ăn được không thì mang ra. Đúng là con gáι là con người ta, lấy chồng rồi nhưng vẫn không thể để bố mẹ yên lòng được ngày nào.
***
Quyên trở về nhà lúc trưa. Cả nhà đã ăn cơm xong. Gia Bảo không có nhà. Anh đi làm rồi nghỉ trưa luôn ở cơ quan. Chỉ có bà Nhung ở nhà. Thấy con dâu ság sớm đã bỏ đi không nói không rằng, ăn cơm hay không cũng không báo trước nên bà Nhung cũng tức lắm.
“Con đi đâu mà giờ này mới về?”
Quyên nhìn mẹ chồng hằn học. Từ ngày phát hiện ra chuyện của Bảo với Hoài An, lại có liên quan đến chuyện bà Nhung đi tìm Hoài An, Quyên nghi ngờ bà Nhung đằng sau có liên quan đến mối quαп Һệ hai người nên ghét lắm.
“Chuyện này không liên quan đến mẹ. Con có chân con muốn đi đâu thì mặc con.”
“Con ăn nói hỗn hào với mẹ từ bao giờ vậy Quyên? Từ ngày con bước chân về cái nhà này, mẹ có nói đụng gì đến con chưa mà con hằn học với mẹ như thế hả?”
Quyên đứng lại lườm mẹ chồng:
“Phải! Mẹ chưa đụng chạm gì tới con nhưng mẹ đang dung túng cho con trai mẹ. Trước mặt con thì tỏ ra ʇ⚡︎ử tế nhưng đằng sau lưng con thì mẹ làm gì có trời mới biết được.”
Bà Nhung nghe vậy thì bật ngửa người nói lớn:
“Con càng nói càng hồ đồ rồi. Mẹ làm gì mà dung túng cho thằng Bảo hả? Mà mẹ cũng nói cho con biết, thằng Bảo nhà mẹ nó chưa làm gì có lỗi với con cả. Con đừng có mẹ ích kỷ, nghĩ linh ϮιпҺ rồi đổ lỗi cho nó.”
“Vậy chứ phải làm gì mới là có lỗi sao? Anh ta hằng đêm vẫn nhớ về cô ta đó. Ngày nào anh ta cũng nhắn tin nói nhớ thương cô ta. Tâm trí anh ta chỉ có người đàn bà khác mà không phải vợ mình. Như thế mà không phải phản bội hay sao?”
Quyên l*иg lộn rút điện thoại của mình ta quăng xuống bàn cho bà Nhung nói:
“Mẹ đọc đi! Đây chính là những tin nhắn mà con trai mẹ gửi cho chị ta đấy!”
Bà Nhung châng hẫng người cầm điện thoại lên đọc. Tất cả tin nhắn là hình chụp lại từ điện thoại. Bà Nhung vừa sợ vừa tức cuống lên nói:
“Con lén lấy điện thoại của chồng con để xem trộm sao? Như thế là ҳâм ρhạм quyền riêng tư của nó đấy. Đến mẹ còn không dám làm thế nữa là.”
“Sao? Bà còn bênh con trai bà nữa à? Đến mức này mà bà còn muốn kết Ϯộι tôi nữa sao? Đúng là cá mè một lứa! Các người hùa nhau ức hϊếp tôi phải không?”
Quyên hét lên rồi gào khóc.
“Con im đi có được không hả? Nếu không ở được với nhau thì ly dị đi!” Bà Nhung bất ngờ nói.
Quyên ngẩng mặt lên nhìn mẹ chồng, nước mắt nước dãi chảy ướt nhoè cả mặt, cả tóc tai.
“Cái gì? Mẹ nói cái gì? Mẹ dám xúi con trai mình bỏ tôi sao? Đừng có mơ! Tôi không bao giờ dễ dàng buông tha cho các người như vậy đâu.”
Quyên gào thét rồi ᵭậρ phá đồ đạc có trên bàn văng xuống đất tung toé.
“Quyên, cô điên rồi!”
“Phải! Tôi đang điên đây! Tôi điên rồi đây! Chính các người khiến tôi phải điên đấy!” Quyên nghiến răng nhìn mẹ chồng ċăm hận.
“Cô Tình! Cô Tình đâu?” Bà Nhung có chút sợ hãï bèn lên tiếng gọi người ở.
“Dạ! Có chuyện gì vậy bà?”
Cô Tình đang ở trong phòng mình nghe tiếng gọi của bà chủ liền chạy ra. Thấy cảng cốc chén, bình hoa đổ nát dưới đất thì cũng hoảng hồn.
“Ôi!” Cô chỉ thốt lên một tiếng.
Bà Nhung thấy có người cũng đỡ sợ hơn một chút liền nói:
“Quyên lỡ làm đổ đồ vỡ hết rồi. Cô dọn dẹp chỗ này giúp tôi!”
“Vâng!” Cô Tình nhanh chóng đi lấy chổi và hót rác để dọn dẹp.
“Bà giỏi diễn trò lắm. Hèn gì mà bao nhiêu năm nay bà vẫn giấu được bộ mặt giả tạo của mình.” Quyên cười hềnh hệch nói.
“Con lên phòng nghỉ ngơi đi!” Bà Nhung nói rất nhanh rồi vội vàng đi lên phòng mình trước. Cứ như thể bà sợ chỉ cần dừng lại một giây nữa thôi là cái nhà này sẽ tan nát trong tay Quyên vậy.
***
Mạnh Kiên ru con ngủ rồi. Vợ vẫn còn làm việc. Anh lại gần ôm lấy vợ thủ thỉ:
“Ngủ thôi vợ ơi!”
“Còn chưa xong, anh ngủ trước đi! Em soạn xong chỗ này là ℓêп gιườпg ngay.”
“Vậy anh chờ em. Không có vợ ngủ ôm ngủ không được.”
Mạnh Kiên hôn lên trán vợ mình rồi tủm tỉm cười.
“Thôi không quấy rầy em làm việc nữa. Em làm đi! Anh ℓêп gιườпg đọc sách.”
Mạnh Kiên lại giường vớ quyển sách trên giá rồi nằm xuống đắp chăn ngoan ngoãn đọc sách chờ vợ. Anh biết vợ mình khá nghiêm túc trong công việc nên những lúc cô bận anh sẽ không làm phiền hay đòi hỏi gì cô. Anh luôn tôn trọng vợ mình cũng như cách mà Hoài An luôn đối xử với anh như vậy. Dù là vợ chồng nhưng họ vẫn có những khoảng trời riêng của mình mà không ai có quyền ҳâм ρhạм vào nếu đối phương chưa cho phép. Đó gọi là tôn trọng họ cũng như tôn trọng chính mình.
Đang làm thì thằng bé lại ngọ nguậy. Hoài An định đứng dậy thì Mạnh Kiên đã nhanh chân hơn đứng dậy trước nói:
“Để anh! Em cứ tập trung làm cho xong sớm nghỉ sớm.”\
Vừa nói anh vừa lật lưng con trai mình, xoa xoa vào lưng nó vỗ vỗ để dỗ nó ngủ. Mạnh Kiên chăm con khéo không thua gì vợ. Không chỉ những lúc vợ bận, mà ngay cả những lúc cô rảnh rỗi, anh cũng giành phần chăm con giúp cô. Anh nói cô cũng đi làm, cũng bận cả ngày rồi cần được nghỉ ngơi. Phụ nữ đã mất cả một quá trình mang thai rồi sinh nở vất vả rồi, chuyện chăm sóc con cái anh sẽ lo. Nói được là làm được. Mạnh Kiên bỏ bớt quỹ thời gian của bản thân để dành cho vợ con nhiều hơn. Nhìn chồng tận tuỵ chăm sóc con và hết lòng lo cho mình, Hoài An thấy cuộc đời như vậy chẳng còn mong muốn gì hơn. Cuộc sống giá như cứ bình bình an an như vậy nhỉ! Cô nhìn chồng đang cựng nựng đứa con trai mình trong nôi mà thấy lòng cứ mơn man hạnh phúc.