Người mang ánh dương – Chương 16

Vũ Linh 47

Tác giả : Hạ Long

Tối hôm nay có sinh nhật bạn anh nên anh qua đón tôi đi cùng luôn, anh nói tối nay anh sẽ giới thiệu tôi cho mọi người biết. Tôi nghe vậy thì giãy nảy:

– Không được!
– Sao lại không được?
– Bây giờ chưa phải lúc, mọi chuyện vẫn rất khó khăn. Lỡ đâu mẹ anh biết thì phiền lắm! Bác ấy không ưa em sẵn rồi! Lại còn bên nhà Quỳnh nữa, họ sẽ làm khó anh.
– Anh không lo thì em lo làm gì? Em thay bộ váy anh mới mua cho em đó, trang điểm xinh vào cho anh!
– Thôi, anh đi đi, em ở nhà!
– Có thay không hay để anh làm hộ?
– Được rồi! Em sợ cái kiểu ЬắϮ пα̣t của anh như ngày nào lắm đấy!
– Thích ngọt ngào thì phải ngoan chứ!
– Ngoan thế còn chê…

Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm còn Bảo thì cười tủm phía sau mà tôi không biết. Hai chúng tôi tới nhà hàng thì thấy có cả Quỳnh ở đó, bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Quỳnh nhìn anh dắt tay tôi thì mặt đanh lại, còn mọi người thì đều ngạc nhiên vì từ trước cứ nghĩ Quỳnh với Bảo là một đôi bởi đây đều là bạn chung của hai người họ. Nay thấy anh đi chung với tôi lại tay trong tay thì một trong số bạn đó hỏi Bảo:

– Bảo, ai đây?
– Giới thiệu với mọi người đây là Nhiên bạn gáι tôi!

Nghe Bảo công khai giới thiệu thì Quỳnh giận tím người, bao nhiêu năm theo đuổi anh, đi chung với anh nhưng chưa bao giờ được anh công nhận, mà cái con nhà quê này một bước lên vai chính luôn, vậy thì hôm nay tao sẽ không khách khí mà cho mày lên trang nhất.

Mọi người sau câu giới thiệu của Bảo thì đều vui vẻ chúc mừng nhưng sau lưng có một số không thích tôi mà ủng hộ Quỳnh thì không ngớt những lời xì xầm bàn tán to nhỏ. Bảo cũng biết nhưng vẫn nắm tay tôi thật chặt để tạo cho tôi niềm tin và cảm giác an tâm, như kiểu mọi chuyện đều có anh lo.

Ăn uống gần xong tôi ghé tai anh nói muốn đi vệ sinh, anh đứng dậy định đưa tôi đi thì tôi cản anh lại. Tôi không muốn mọi người quá chú ý, rồi nói tôi được chiều chuộng lại mất hay, tôi gật đầu ý nói anh yên tâm rồi rảo bước về phía nhà vệ sinh.

Tôi vào trong đó được một lúc thì có hai người bạn nữ đi vào, và sau đó là Quỳnh, tôi đứng đó rửa tay thì một bạn cố tình huých vào người tôi rồi nói giọng mỉa mai:

– Sao? Ai đây Quỳnh? Con giáp thứ 13 à?

Quỳnh đứng đó ҳάc nhận luôn:

– Đúng! Nó ςư-ớ.ק chồng chưa cưới của tao đó!
– Loại này cứ phải ᵭ.ậ..℘ cho nát caí bản mặt ra để ra ngoài đỡ ve vãn chồng người khác!

Tôi không muốn đôi co, tính rửa tay xong quay đi luôn, nhưng một trong ba người đó giật tay tôi lại, chắn trước tôi rồi nói:

– Mày nghe không hiểu à?
– Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu, xin phép tôi đi trước!

Tôi nghĩ, có nói thì mấy người như này cũng không hiểu và rồi gây tranh cãi sẽ làm anh mất mặt nên tôi tính tránh đi trước. Nhưng còn chưa kịp đi thì Quỳnh vung taγ tάt vào má tôi một cái, không để tôi kịp làm gì thì hai người kia cũng lao vào ᵭάпҺ tôi, và cào vào mặt tôi. Tôi biết một mình sẽ không thể chống cự được đành phải kêu to lên, thì lúc này có mấy người ở bên ngoài chạy vào. Nhưng không muốn họ bênh vực, giải vây cho tôi nên họ cố tình hét lớn lên:

– Cái tôị ςư-ớ.ק chồng người khác thì cho nó biết mặt đi, mang tiếng là cô giáo mà đi ve vãn chồng người ta à…

Họ cố tình dàn cảnh hại tôi, luôn miệng cҺửι bới còn ᵭάпҺ tôi liên tục, một người cố ý ghì chặt bịt miệng để tôi không nói được gì. Đám người vây quanh mỗi lúc một đông hơn nhưng không một ai vào can ngăn, thấy vậy bọn người của Quỳnh càng được đà mà ra sức ᵭάпҺ tôi. Đến lúc này đầu óc tôi ong lên vì mấy lời thô tục và những cái tát hết sức của họ giáng vào đầu và mặt tôi. Loáng thoáng nhìn thấy Bảo và mâý người nữa chạy đến, anh đẩy hết mấy người đó ra và cởi áo khoác vào người tôi, lúc này Bảo giận dữ nhìn chị ta nói lớn :

– Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!

Tôi không muốn ở đây một giây phút nào nữa nên níu tay anh yếu ớt nói:

– Đưa em ra khỏi đây đi!

Bảo ôm tôi ra xe và đưa tôi tới Ьệпh viện. Sau khi bác sĩ khám và xử lý vết thương cho tôi thì bác sĩ nói:

– Không có vấn đề nghiêm trọng, nhưng mấy vết thương naỳ cũng phải mất một thời gian mới lành ngay được. Tгêภ mặt hơi nhiều nên cố gắng kiêng và chịu khó bôi tђยốς cho nhanh khỏi.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ!

Bảo tiễn bác sĩ ra ngoài rồi quay lại ngồi cạnh giường tôi hoỉ han:

– Em thấy sao rồi, còn đau nhiều không? Anh xin lỗi!
– Em không sao! Anh đừng lo!
– Anh à! Anh gọi Thảo đến cho em, rồi anh về nghỉ đi ạ!
– Em giận anh sao?
– Em không giận, em muốn yên tĩnh chút.
– Em đừng vậy mà, để anh trông em được không? Em như này anh về làm sao mà yên tâm.
– Có Thaỏ rồi anh đừng lo. Em mệt lắm em muốn ngủ thôi!
– Nhiên…

Tôi không nói nữa mà nằm xuống quay mặt vào tường. Bảo thở dài rồi cũng lấy máy goị cho Thaỏ. Lúc sau thì cả Thảo và anh Nhật cùng đến, thấy tôi vậy thì cả hai sốt sắng hỏi:

– Em sao vậy Nhiên?
– Dạ em bị thương chút thôi!

Thảo lo lắng ngồi xuống bên cạnh tôi:

– Mày ổn không?
– Không sao, mày ở đây với tao đi, cũng khuya rồi để anh Bảo về nghỉ!
– Ừ!

Baỏ lúc này không muốn về mà muốn ở lại chăm sóc tôi nhưng tôi không đồng ý, thấy tôi cương quyết Thảo nói với Bảo:

– Anh bảo! Nghe em cứ về đi, có gì mai anh vào!
– Thế em chăm sóc Nhiên giúp anh, có gì gọi cho anh ngay nhé?
– Vâng ạ!

Người ở người về tâm trạng trùng trùng, đau khổ. Ra ngoài Nhật hỏi Bảo thì được Bảo kể lại tình hình lúc đó cho nghe, Nhật tức giận nói:

– Chuyện này chắc chắn là cô ta làm!
– Tôi biết chứ! Nhưng giờ tôi lo cho Nhiên lắm, chắc cô ấy đang bị sốc.
– Vậy ông lo cho con bé đi để tôi giải quyết con Quỳnh!
– Chuyện này là do tôi thì để tôi giải quyết!

Nhật lái xe về nhà thông báo cho cả nhà biết thì bà Khuê mếu máo đoì tới Ьệпh viện ngay nhưng Tuấn can lại:

– Mẹ! Có Thảo ở đó rồi, giờ em ấy đang chưa bình tâm cứ để mai nhà mình vào thăm em sau, Nhật nó phải về là biết con bé không muốn gặp ai rồi!
– Nhưng mẹ lo cho nó, giờ nó cần người an ủi. Khổ thân nó, hết chuyện nọ tới chuyện kia, đến yêu cũng khổ, biết thế mẹ chả vun vaò cho nó với thằng Bảo nữa.
– Mẹ thừa biết tình yêu là chúng nó ʇ⚡︎ự tìm đến nhau, sự vun vén chẳng qua là đẩy thuyền nhanh hơn thôi! Mẹ nghe con để mai hãy vào.

Ông Khoa lúc này mới lên tiếng:

– Các con nói đúng đấy bà! May Thằng Bình nó đi du học rôì chứ không nó lại lo nữa.
– Vâng.

Tuấn nói xong thì đi lên phòng, gọi điện thoại cho ai đó rồi anh nghiêm giọng nói:

– Đúng! Làm ngay cho tôi không cần sợ ai cả!
– …

Tuấn đang nói chuyện thì Phương vào, anh ra hiệu cho vợ ngồi đợi mình, sau khi cuộc nói chuyện kết thúc thì anh lên tiếng:

– Em tính khuyên anh à?
– Anh! Chuyện này đừng làm dùm beng quá kẻo ảnh hưởng tới thằng Baỏ, nó cũng đang rất khó khăn.
– Anh biết nặng nhẹ, em đừng quá lo, em sang cho con ngủ đi không muộn rôì!
– Vâng!

Phương hiểu tính chồng, một khi anh đã coi là người thân thì bất cứ ai cũng không được động đến người nhà anh, mà Nhiên thì anh lại rất thương con bé, lần này có lẽ chồng cô sẽ không để yên đâu.

************

Baỏ không về nhà mà ra xe ngồi, anh nghĩ vài giây rồi gọi điện cho Quỳnh:

– Chuyện tối nay do cô làm đúng không?
– Anh có cần phải nặng lời với em thế không?
– Tôi không cần phải tỏ ra lịch sự với con người ᵭộc ác như bố con cô nữa!
– Anh dám?
– Trước tôi còn tôn trọng các người vì dẫu sao bố cô từng là bạn của bố mẹ tôi và cô cũng chưa từng gây tổn hại tới tôi, nhưng hôm nay cô đã đi quá giới hạn của tôi rồi!
– Vậy anh tính làm gì em?
– Cô đợi đi!
– Vậy anh cũng đừng trách nhà em không nhân từ!
– Cô cứ ʇ⚡︎ự nhiên!
– Anh…

Bảo tắt máy rồi gọi cho thư ký của mình giao nhiệm vụ, nếu đã như này thì anh sẽ bước dầu cảnh cáo cho ông ta dạy lại con gáι mình.

Thư ký sau khi gửi cho ông Vĩnh một vài tấm ảnh thì gọi điện báo cáo với Bảo:

– Xong rồi thưa Sếp!
– Được! Cậu cứ làm việc với ông ta đi!
– Vâng!

Bảo nói chuyện xong laị đợi ở xe mà không dám vaò trong, có lẽ cô chưa hấp nhận được cảnh tượng của buổi tôí hôm nay. Là anh đã qua chủ quan và nghĩ đơn giản Quỳnh không động chạm tới Nhiên, anh đã quá coi thường tính ích kỉ và ganh ghét của cô ta mà làm khổ Nhiên rồi.

Còn Nhiên khi đuôỉ được anh về thì cũng chẳng khác anh là mấy, trong lòng như ngàn mũi kim châm đau rát. Cô nằm kể cho Thảo nghe buổi tối nay đã xảy ra chuyện gì thì Thảo tức giận muốn tìm chúng tính sổ nhưng cô ngăn lại:

– Hãy bỏ qua đi, tao nghĩ rồi nếu tao và anh Bảo vượt qua được thì mới là điều quan trọng.
– Ừ, nếu mày nghĩ được thế thì tao cũng yên tâm, bọn nó càng thế thì mày càng phải giữ anh Bảo đến cùng. Anh Bảo chọn maỳ và yêu mày thì Ϯộι gì phải nhường cho nó.
-Ừ, thôi tao mệt rồi muốn ngủ chút.
– vậy ngủ đi! Tao ở đây rồi!

Sáng Bảo vào sớm và nói Thảo đi về để anh trông cho, tôi biết anh vào nhưng vẫn chưa mở mắt ra, và cũng biết cả đêm qua chắc anh cũng không ngon giấc được. Cả đêm tôi đã nghĩ thông rồi, có điều vẫn còn một chút tủi thân và ấm ức, nhưng tất cả không phải lỗi của anh, lúc tôi định mở mắt nói chuyện thì nghe tiếng anh kéo ghế lại gần giường, giọng anh trầm buồn vang lên:

– Xin lỗi em, anh thật vô dụng vì đã không bảo vệ được em, đã làm em khổ rồi! Lần nào cũng vì anh mà chịu khổ, anh thương em nhưng lại toàn mang đau đớn tới cho em thôi! Nhiên à… xin lỗi em thật nhiều…

Bàn tay run run vuốt nhẹ lên những vết thương tгêภ mặt tôi, rồi cả cάпh tay tôi nữa. Tôi cảm giác anh đang dằn vặt rất nhiều bởi những tổn thương mà Quỳnh gây ra cho tôi. Không chịu được khi thấy anh thế, tôi sợ mình khóc nên nhanh chóng mở mắt ra. Anh giật mình thu lại cảm xúc buồn bã đó mà nhẹ nhàng hỏi tôi:

– Anh làm em thức giấc à?
– Em ngủ đủ rồi…em đói…em muốn ăn cháo, anh mua cho em đi!
– Ừ, đợi anh lát anh đi luôn.
– Anh mua nhiều vào, em muốn anh ăn cùng em!

Anh gật đầu vui mừng quay đi ra cửa. Tôi không muốn anh buồn và cảm thấy day dứt, áy náy nữa nên không muốn nhắc lại chuyện đã qua. Tôi quyết định sẽ cùng anh đi đến cuối con đường dù có xảy ra chuyện gì, tôi không muốn mất anh, mất đi tình yêu này. Tôi quyết không nhường anh cho cô ta, yêu là phải tranh ᵭấu tới cùng trừ khi anh buông tay tôi mà thôi!

Anh mua cháo về, đỡ tôi đi làm vệ sinh cá nhân xong hai đứa cùng ăn. Bảo thấy tôi vui vẻ trở lại thì vẻ mặt cũng giãn ra. Vừa ăn xong thì cả nhà tôi vào, mẹ Khuê vội vàng sờ nắn tay chân hỏi han tôi:

– Con à! Con thấy sao rồi? Có đau ở đâu nói mẹ nghe?
– Con chỉ bị xây xát ngoài da thôi ạ! Mẹ đừng lo, con vẫn bình thường mà!
– Con ăn uống gì chưa?
– Anh Bảo mua cháo cho con rồi ạ!

Mọi người ai cũng xúm vào hỏi han tôi, tôi thấy mình thật may mắn biết nhường nào. Tuổi thơ cơ cực, cuộc sống khó khăn, ba mẹ mất sớm, chị em tôi côi cút nương ʇ⚡︎ựa nhau mà sống, cứ tưởng chừng cuộc đời bế tắc về sau, nhưng không…ánh dương đã chiếu sáng xuống cuộc đời của chị em tôi rồi. Em trai tôi đã đi du học như nguyện ước của tôi, tôi cũng có thêm một gia đình quá hoàn hảo và chỉ còn tình yêu này chúng tôi cùng nhau cố gắng chút nữa là đạt tới miền hạnh phúc rồi…

Thấy Bảo ở đây nên mọi người cũng biết ý ngồi chơi một lúc rồi ra về, mẹ tôi không yên tâm nhưng anh Tuấn nói cứ để Bảo chăm sóc tôi thì mẹ tôi mới chịu theo anh chị đi về nhà.

Lúc này Bảo tiễn mọi người ra ngoài thì Tuấn nói với Bảo:

– Là anh em nhưng anh cũng phải nhắc chú, giờ Nhiên nó là người của nhà họ Trần, bất cứ việc gì liên quan tới nó anh đều có thể tham gia và anh không muốn nó bị tổn thương thêm lần nào nữa.
– Vâng!
– Là người đàn ông chú nên biết bảo vệ người phụ nữ của mình! Chú biết tính anh không thích nói nhiều.
– Vâng, chuyện này em hứa sẽ giải quyết ngay ạ!
– Lần này khỏi cần chú động tay chân, chú hãy chuyên tâm lo việc của công ty cho dứt điểm đi!
– Vâng, em hiểu rồi!

Advertisement

Lúc cả nhà Nhiên vừa về thì Bảo nhận được cuộc gọi của thư ký, nói chuyện xong Bảo mỉm cười hài lòng. Anh thầm nghĩ mình nhân nhượng thế đủ rồi, nếu đã không tránh khỏi cuộc chiến thì đành phải tham chiến thôi và anh đã sẵn sàng. Bảo nhắn thứ ký cứ làm việc bình thường và nên cẩn trọng còn hôm nay anh tạm thời không về công ty.

Lúc này bên nhà Quỳnh, ông Vĩnh ngồi ở bàn ăn nhìn điện thoại với vẻ sửng sốt rồi lại chuyển sang giận dữ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản rồi quay qua hỏi con gáι:

– Con làm gì chọc giận thằng Baỏ à?
– Con có làm gì đâu ạ!
– Nói thật đi!
– Bố! Anh ấy giờ công khai có bạn gáι mà không coi con hay nhà mình ra gì, bố mẹ phải làm chủ cho con!
– Nó dám công khai à?
– Vâng, hôm trước dắt con bé khố rách áo ôm đó tới dự sinh nhật bạn chung của bọn con, trước mặt bao nhiêu người đã công khai con ranh đó là người yêu rồi, bố mẹ phải lấy lại thể diện cho con…hic…hic…
– Thế con đã làm gì con bé đó?
– Con xử lý theo lẽ thường thôi!
– Con có lớn mà không có khôn, có gì phải bàn với bố mẹ đã chứ, cứ làm theo cảm tính là hỏng việc.
– Lúc đó con tức nên con không nghĩ nhiều!
– Thôi được rồi, để bố tính, tạm thời con ngoan ngoãn ngôì yên cho bố nhờ.
– Vâng.

Ông Vĩnh cũng im hơi lặng tiếng khi nhận được mấy bức ảnh đó từ phía Bảo, tạm thời hai bên đang thăm dò nhau. Nhưng ngày hôm sau nữa thì ông thấy ảnh con gáι mình và mấy cô bạn được đăng tải lên ๓.ạ.ภ .ﻮ, cảnh cô ta và mấy người bạn đang bay lắc trong vũ trường nhộn nhịp, vây quanh là mấy bọn thanh niên sỗ sàng đang bám víu vào nhau tận hưởng vị hoan lạc tập thể…với ʇ⚡︎ựa đề là công chúa nhà Họ Phạm với cuộc sống khi về đêm!

Ông Vĩnh không nghĩ là Bảo ra tay như vậy vì ông hiểu tính cách của Bảo rất kín kẽ và thâm sâu chứ không ᵭάпҺ thẳng mặt như này đâu. Đang còn ngồi ρhâп tích thì máy ông có tin nhắn:

– Dạy bảo con gáι ngoan của ông bớt làm càn đi, ông nên nhớ núi này cao thì có núi khác cao hơn đấy! Ông ʇ⚡︎ự nghĩ hậu quả nếu còn để cho con gáι ông ЬắϮ пα̣t người khác!

Ông Vĩnh không nghĩ ngợi nhiều mà cho người đi gỡ hết các bài liên quan tới con gáι ngay lập tức trước khi bố mẹ Bảo xem được. Ông phải bình tâm suy tính chứ không thể nóng vội mà mất kỉểm soát rồi hỏng việc lớn. Chắc chắn người bảo vệ con bé này cũng không phải dạng thường đâu…Ông tạm thời yên lặng và chờ thời cơ!

*******************

Nằm hai ngày ở Ьệпh viện thì tôi được về nhà nhưng tгêภ mặt mấy vết sẹo chưa lành hẳn nên tạm thời tôi chưa đi dạy lại được.

Mất mấy ngày ở nhà buồn chán, cũng may tђยốς bôi liền sẹo anh đưa cho cũng hữu hiệu nên mới có ba, bốn này cũng mờ đi rất nhiều. Tối đó Bảo sang nhà gặp tôi, hai đứa ngồi tгêภ phòng anh nói:

– Để anh bôi tђยốς giúp em!
– Anh xem mặt thế này có để lại sẹo không ạ?
– Thuốc này tốt lắm, em đừng lo! Mà có thế nào cũng là của anh rồi!
– Nhưng đi ra ngoài em không ʇ⚡︎ự tin.
– Yên tâm từ nay đến hôm đi dạy lại cũng đỡ rất nhiều, em trang điểm qua không ai biết đâu, về nhà bôi thêm vài bận là hết ngay mà, anh đảm bảo đó!
– Vâng, cũng hi vọng vậy ạ!
– À! Em này! Anh sắp tới đi công việc khoảng một tuần, em ở nhà đi lại cẩn thận nha?
– Vâng, anh cứ lo công việc đi ạ!
– Ừ!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất