Không thể quên anh – Chương 47

Vũ Linh 252

Tác giả: An Yên

Hòa khựng người lại, ánh mắt đảo về phía có tiếng nói – là Quốc Trường. Thằng nhãi này ở đâu chui ra thế nhỉ? Sắc mặt Hòa thay đổi, hắn vội nở một nụ cười:.

– Trường, chú đùa anh đấy à? Hạ http://s.xn--rda.ng/ xuống đi, không vui đâu!

Họng http://s.xn--rda.ng/ lại dí sát hơn vào thái dương Hòa, tạo thành một đường tròn:
– Giơ tay lên, úp mặt vào tường!

Hòa vẫn cười:
– Anh không đùa nha, anh chỉ vào hỏi chuyện bác sĩ Thắng một chút thôi!
Trường như không nghe lời Hòa vừa nói, anh nhắc lại lời ban nãy:

– Không nhiều lời. Giơ tay lên, úp mặt vào tường!
Hòa đứng bật dậy, thản nhiên nhún vai:
– Gì thế? Không phải giờ tập luyện, chú đến đây bằng cách nào thế? Cửa vẫn đóng mà!
Trường lẳng lặng rút còng số tám và nói:
– Nguyễn Văn Hòa, anh đã bị bắt!

Hòa nói:
– Vì Ϯộι gì? Vì tôi quá trung thành với tổ quốc và hiện tại đang vào hỏi thăm nghi phạm, để tìm ra thủ phạm cho nhân dân được bình yên à?
Trường nhếch môi:
– Anh còn dám mở miệng nói về sự trung thành với Tổ quốc à? Anh bị bắt vì lợi dụng quyền hạn của mình để dung túng cho Ϯộι phạm, anh đứng trong hàng ngũ của Đảng mà lại tha hóa, biến chất, làm hại nhân dân!

Hòa chỉ thẳng vào bác sĩ Thắng:
– Chú tin lời thằng ôn ranh này à? Nó nói thế để chối Ϯộι thôi, năm giờ sáng nay anh còn dậy tập thể dục với chú mà?
Trường lắc đầu:
– Trong khoảng thời gian từ bảy giờ ba mươi đến tám giờ, anh xin phép ra ngoài .Vậy thời gian đó, anh chắc chắn đủ sức đến Ьệпh viện thành phố!
Bác Sĩ Thắng nhìn một màn trước mắt liền gật gật đầu:
– Đúng đúng, anh ta gặp tôi trong khung giờ đó!

Hòa trợn mắt:
– Mày c.â.m miệng! Đừng ʋu ҟҺốпg cho cα̉пh sάϮ!
Trường đanh giọng:
– Giờ anh ngoan ngoãn chấp hành hay để tôi cưỡng chế?
Mắt Hòa liếc ngang liếc dọc. Mình không thể sa chân ở đây được! Cuối cùng, Hòa rút http://s.xn--rda.ng/ và chĩa vào Trường:
– Chú đã không tin anh thì chúng ta sẽ thử xem ai nhanh tay nhanh mắt hơn nhé! Trò chơi bắt đầu!
Trường vẫn lặng thinh, mặt lạnh tanh, tay không thay đổi tư thế chĩa http://s.xn--rda.ng/ vào Hòa, còn anh ta thì vẫn là càm ràm:
– Chú còn non và xanh lắm, tính bắt anh dễ dàng vậy sao? Anh nói cho chú biết, làm điều gì rồi cũng để kiếm ăn cả, anh từng nói với chú rồi, anh vì gia đình. Vả lại, anh chán những kỉ luật, những nguyên tắc khô khan, cứng nhắc lắm rồi. Anh muốn ʇ⚡︎ự do và muốn tiền!.

Trường nhếch môi:
– Anh tính thao túng tâm lý tôi sao? Tiếc là bộ môn tâm lý học của anh quá dở. Anh phản bội nhân dân thì vợ con anh hạnh phúc được à? Và anh nghĩ anh tiêu diệt được tôi thì anh có thể dễ dàng ra khỏi đây ư?
Trường vừa nói vừa tiến về phía trước, còn Hòa lại lùi dần về phía sau. Bác sĩ Thắng nhìn hai người rồi lẳng lặng cầm chiếc giày của mình ở góc đệm ném thẳng vào chân Hòa. Bị bất ngờ, Hòa khuỵu chân xuống. Nhưng hắn nhanh tay chĩa thẳng súng vào bác sĩ Thắng và Ϧóþ cò:
– Cạch!

Quốc Trường lao lại bẻ ngoặt tay Hòa ra sau và tra chiếc còng số tám lạnh ngắt vào. Anh gằn giọng,:
– Tao đã nói những gì? Tao là cháu của cα̉пh sάϮ Đình Vũ Phong! Đấu trí hay ᵭấu sức thì mày vẫn thua. Kẻ phản bội luôn thua cuộc. Giờ thì mày biết ai non và xanh rồi chứ?
Hòa cố giãy giụa:
– Mẹ k.i.ế.p! Đứa nào tháo đạn trong http://s.xn--rda.ng/ của tao?
Một âm thanh vang lên:
– Tao đấy!
Từ trong cάпh cửa tủ, Nguyễn Vinh bước ra. Lúc này Hòa mới nhớ lại. Trước bữa ăn chiều, Hòa và Vinh cùng một số đồng chí đến trường bắn. Sau một lúc tập tành, một đồng chí nói:
– Có ai cần lau … không?
Tất cả mọi người đều đặt .. lại, dĩ nhiên là có cả Hòa. Các khẩu súng được lau sạch sẽ và Nguyễn Vinh là người đã đưa s.úng lại cho từng đồng chí. Chính anh đã tháo đạn ra khỏi súng của Hòa mà hắn không hề hay biết. Giờ nghĩ lại thì chẳng thay đổi được gì. Vinh đứng trước mặt Hòa:

– Công nghệ AI nhân bản cả hình ảnh và giọng nói được truyền đến mày nhanh thế? Mày học nhanh đấy, không hổ danh là có đồng phạm ở phòng kỹ thuật ҺìпҺ sự.

Quốc Trường cười:

– Phản bội Đảng và nhân dân, bỏ tђยốς mê vào nước uống của đồng đội, tính dẫn dắt đồng đội cùng mình phạm Ϯộι, anh còn gì k.h.ố.n n.ạ.n hơn để làm nữa không?
Hòa lắp bắp:
– Mày… mày …nói gì cơ?
Trường nói:
– Anh tưởng tôi bị chuốc tђยốς mê ở phòng chờ sân bay thật à? Anh cho tђยốς vào nước, tôi chỉ ngậm thôi và trong lúc anh không để ý, tôi nhổ nó ra!

Hòa tím tái mặt mày. Vậy chẳng phải thằng nhãi này đang nghe hết các cuộc gọi của mình rồi sao? Hòa trộm nghĩ : vậy ra nó đã phát hiện mình là tay trong từ trước.

Hòa đưa mắt nhìn Trường, chưa kịp nói gì thì Trường tiếp tục:

– Tôi không chỉ nghe hết các cuộc gọi của anh, mà còn có cả những hình ảnh sinh động về cuộc trò chuyện của anh với tổ chức ngầm kia nữa, anh có hiểu không?
Hòa cúi mặt không nói năng gì nữa. Cũng đúng lúc đó, bác sĩ Thắng đứng dậy, gỡ cái cúc áo tгêภ chiếc áo của mình và đưa cho Trường:
– Dạ, cái đồng chí cài cho tôi đây ạ!
Hòa liếc qua cũng biết đó là camera mini. Vậy là trong phòng không hề có camera, nhưng tгêภ người bác sĩ Thắng lại có. Vậy là mọi hành vi của Hòa đã bị quay lại và còn quay cận cảnh nữa. Thế này thì Hòa hết đường rồi, kể cả việc Nguyễn Vinh cho đặt một chiếc tủ ở trong phòng này cũng không phải ngẫu nhiên bởi Quốc Trường và Nguyễn Vinh bước ra từ trong tủ để ҟҺốпg chế Hòa. Vinh lên tiếng:
– Giải nó đi!
Khi hai đồng chí canh gác trước cửa bước vào, bác sĩ Thắng vội nói:
– Các đồng chí ơi, lúc nãy hắn nói đã bắt được vợ con tôi, có hình ảnh và lời kêu cứu của vợ tôi nữa, giờ…

Trường vỗ vai bác sĩ Thắng:

– Anh yên tâm đi. Vợ con anh đang rất an toàn, hắn sử dụng công nghệ AI nhân bản giọng nói và ghép hình ảnh vào thôi. Lúc nãy hắn cũng dùng công nghệ đó giả gọi cho sếp Vinh để lừa mấy đồng chí canh gác ngoài kia mà!

Thắng nhìn sang anh lính canh. Đồng chí đó gật đầu:
– Đúng vậy, tôi giả vờ diễn với hắn chứ sếp Vinh ngồi trong tủ từ trước đó cả tiếng đồng hồ, tôi lạ gì nữa!
Hóa ra tất cả mọi người đều không bị lừa mà chính Hòa mới là người bị lừa. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của họ và chính Hòa như đang diễn trò trước mặt họ mà thôi. Giờ vai diễn của hắn kết thúc rồi và mọi chuyện của hắn cũng kết thúc thật rồi. Nếu để ra tòa án thì ทɦụ☪ nhã lắm. Hòa chán nản, chiếc lưỡi đã được đặt vào giữa hai hàm răng, chỉ cần cắn một cái thật mạnh thì mọi chuyện sẽ dừng lại. Lúc đó, hắn có bị dè bỉu thì cũng chẳng nghe được nữa. Nhưng vợ con hắn thì sao?

Nhận ra sự lưỡng lự tгêภ khuôn mặt Hòa, Quốc Trường nhanh tay nhét một chiếc khăn vào miệng hắn:
– Thế này cho chắc ăn!
Cảm nhận được vật gì đó nhét vào miệng mình, Hòa hiểu rằng đến cái c.h.ế.t hắn cũng không thể làm được nữa. Hòa lầm lũi bước đi cùng các đồng chí cα̉пh sάϮ.
Sau khi Hòa bị giam vào phòng kín, chờ ngày mai sẽ hỏi cung, Quốc Trường liền gọi cho Cảnh Khang:
– Anh Khang, bên này xong rồi! Giờ em chuẩn bị đưa bác sĩ Thắng ra sân bay!

Cảnh Khang nói:

– Cảm ơn em, tốt quá, để anh báo về thành phố C!

Quốc Trường bước vào phòng của bác sĩ Thắng và nói:
– Giờ tôi sẽ đưa anh tới gặp vợ con anh. Ở đây không an toàn đâu. Tên hồi nãy chỉ là một tay trong, còn bọn Ϯộι phạm thì vẫn nhan nhản nhởn nhơ ngoài kia. Vì thế, giờ anh sẽ đi cùng với anh chủ cửa hàng. Anh ấy không chỉ tốt bụng mà còn rất giỏi võ công, anh ấy sẽ đưa gia đình anh tới thành phố C. Ở đó, gia đình anh sẽ an toàn hơn.
Ánh mắt bác sĩ Thắng lóe lên tia vui vẻ:
– Vậy sao? Thế là lát nữa tôi sẽ được gặp vợ con ư? Trời ơi, tôi biết ơn các anh lắm!

Trường cười:
– Nếu anh muốn trả ơn chúng tôi thì hãy cùng với các bác sĩ khác chữa trị cho những Ьệпh nhân thật khỏe mạnh. Trong chiến ᴅịcҺ tới, chắc còn nhiều chiến sĩ bị thương, cần đến bàn tay của các anh đấy!
Thắng gật đầu lia lịa:
– Tôi biết rồi! Tôi biết mình cần tin vào Đảng và Nhà nước, tôi sẽ không bao giờ vì những lý do khác mà làm việc trái lương tâm đâu!

Quốc Trường nói:
– Tốt lắm, giờ tôi sẽ cải trang cho anh một chút, anh hiểu lý do vì sao rồi chứ?
Bác sĩ Thắng gật đầu. Anh hiểu, để đảm bảo an toàn cho mình, các chiến sĩ cα̉пh sάϮ đã làm mọi thứ. Chỉ một lát sau, trong bộ Cảnh phục, Bác sĩ Thắng với bộ râu và tóc giả đã được hóa trang thành một cα̉пh sάϮ, cùng Trường đường hoàng bước ra khỏi trụ sở. Căn phòng bác sĩ “ bị tạm giam” ban nãy vẫn sáng đèn, ba đồng chí cα̉пh sάϮ vẫn đứng canh gác như không có chuyện gì xảy ra.

Trường vẫy một chiếc taxi và cùng bác sĩ Thắng tới sân bay. Vào phòng chờ, anh đã thấy hai người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, tóc hoa râm, râu đã bạc cùng với một người phụ nữ cũng đã già và hai đứa trẻ tóc vàng. Trường nhanh chân đi lại, anh thì thầm vào tai Bác sĩ Thắng:
– Đó là vợ và hai con của anh đấy!
Thắng dáo dác nhìn quanh:
– Đâu? Sao tôi không thấy?

Trường cười:
– Họ cũng được cải trang như anh mà.
Thấy Trường, một vị lớn tuổi trong số những người già nói:
– Cháu tới rồi hả?

Trường gật đầu:

– Ông nội, cα̉пh sάϮ Trần sẽ đi cùng mọi người!

Bác sĩ Thắng và vợ trao đổi niềm vui qua ánh mắt rưng rưng nhìn nhau. Hai đứa trẻ cũng là mười lăm và mười hai tuổi nên rất hiểu chuyện. Chúng ngồi rất ngoan ngoãn. Mọi người cùng vào làm thủ tục cho chuyến bay về thành phố C.

Hai mươi ba giờ ba mươi phút, chiếc máy bay Ꮙ-út cao lên bầu trời thành phố E. Tạm biệt thành phố với những biến cố. Họ đang chuẩn bị cho những ngày bận rộn sắp tới ở thành phố C…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất