Không thể quên anh – Chương 48

Vũ Linh 235

Tác giả: An Yên

Cũng vào thời điểm đó, tại thành phố C…

Trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố yên ắng, chỉ có đèn ở phòng trực ban và các hành lang bật sáng. Đồng chí trực ban thi thoảng lại đi kiểm tra một ʋòпg rồi quay về ngồi ở vị trí cũ.

Một lát sau, đồng chí thấy một chiếc ô tô màu đen tiến sát cổng. Bác bảo vệ ra xem rồi mở cửa. Đồng chí trực ban thấy vậy liền bước ra xem. Thấy xe của Hải, đồng chí Huy trực ban nói:

– Ồ, anh Hải! Anh có biết việc gì mà tới cơ quan muộn vậy?

Hải nhìn Huy và mỉm cười:
– À, tôi quên tài liệu ở phòng kỹ thuật ҺìпҺ sự. Ngồi làm việc từ lúc bảy giờ, tới tận giờ này tìm đến xếp tài liệu mới không thấy đâu. Biết là khuya nhưng vẫn phải đến lấy để hoàn thành nhiệm vụ.

Huy cười:

– Anh Hải thật có ϮιпҺ thần trách nhiệm cao, ai cũng như anh thì tốt quá!
Hải nhìn Huy:
– Mình là người của Đảng, của nhân dân, mình phải làm tròn nhiệm vụ chứ! Cái tính của tôi chưa xong việc là ngủ không ngon!
Huy xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
– Vậy thì tuyệt vời, quả là nhân dân được nhờ rồi. Anh vào đi ạ! Mà anh có chìa khóa phòng kỹ thuật chưa? Hay là để tôi lại mở cho?
Hải xua tay:

– À, tôi có đây rồi, tôi lấy xong rồi ra luôn. Anh cứ làm nhiệm vụ của mình đi. Cảm ơn anh!

Huy vẫy tay tạm biệt Hải. Anh ta bước vào trong mà không để ý cái nhếch miệng của Huy…

Đồng chỉ Huy quay lại phòng trực ban, cầm điện thoại lên đọc tin một chút rồi lại mở mấy giấy tờ hồ sơ cũ ra xem lại. Đang đọc chăm chú thì anh thấy một người đàn ông bước vào:
– Chào đồng chí, nhà tôi ….bị mất trộm ạ!
Huy xếp tập hồ sơ cũ sang một bên và chỉ vào chiếc ghế đối diện mình:
– Vâng, mời anh ngồi! Anh bình tĩnh lại và nói mọi chuyện cho tôi nghe được không?
Người đàn ông ấy cắt đầu đinh, khuôn mặt trông cũng từng trải, ăn mặc khá chỉnh tề. Hai tay anh ta đan vào nhau, tỏ ra run rẩy:
– Dạ… dạ… nhà tôi bị mất trộm…
Khi người đó nhắc lại lần thứ hai thông tin ấy, Huy nói:
– Anh bình tĩnh lại đi, anh cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra thì chúng tôi mới giúp anh lấy lại tài sản đã mất chứ!

Nhưng người đàn ông tỏ ra vừa lúng túng lại vừa mất bình tĩnh, tay cứ đan chặt vào nhau:
– Dạ… nhà tôi mất trộm… mất nhiều lắm…
Huy bước lại rót một cốc nước ấm đặt trước mặt người đàn ông rồi nói:
– Anh uống nước đi và bình tĩnh lại. Đây là trụ sở cα̉пh sάϮ rồi, chúng tôi sẽ giúp đỡ anh. Thế nên anh đừng mất kiểm soát như thế! Nào, anh nói cho tôi nghe, anh tên gì?

Người đàn ông nhìn Huy rồi nhìn xung quanh phòng một lượt và nói:
– Tôi là Quang, tôi bôna mươi tuổi. Tôi …tôi… bị mất trộm.
Huy quan sát người đàn ông trước mặt rồi nói:
– Anh Quang, anh cứ uống nước rồi bình tĩnh lại!
Người đó cầm cốc nước, uống một hơi hết nửa cốc. Huy đặt một tờ giấy và một chiếc bút trước mặt người đàn ông rồi nói:
– Giờ anh hãy ghi vào đây những gì mà anh muốn nói – tên, tuổi, địa chỉ, số căn cước công dân và quá trình anh phát hiện nhà bị mất trộm là khi nào?

Người đàn ông cầm bút lên rồi lại đặt một xuống, loay hoay mãi cũng chả viết được chữ nào. Huy lại kiên nhẫn:

– Anh Quang, anh có vấn đề gì còn suy nghĩ sao? Anh có cần tôi nhắc lại những gì cần ghi không?

Người tên Quang lắc đầu:
– Tôi.. bị mất trộm…mất hết rồi…
Huy nói:
– Tôi đã nắm được thông tin đó rồi. Tôi chỉ muốn anh bình tĩnh và ghi lại những gì anh biết, chứ anh nói không cụ thể sao chúng tôi tìm được tên trộm? Anh cứ tin vào lực lượng cα̉пh sάϮ, chúng tôi sẽ tìm ra từ những manh mối trong lời khai của anh, hoặc trích xuất camera nhà anh hay của gia đình nào đó trong khu phố anh ở, anh hiểu chứ?
Quang nói: – Tôi…tôi hiểu…
Huy đẩy tờ giấy về phía Quang:
– Được rồi. Vậy thì anh ghi đi!
Quang lại đan tay vào nhau:
– Tôi…tôi không biết viết!
Huy trố mắt. Thời đại nào rồi mà lại có người không biết chữ? Nghĩ rằng mình hiểu nhầm ý của Quang, Huy hỏi lại:
– Anh không biết chữ hay không biết cách viết? Để tôi hướng dẫn lại nhé!

Quang lắc đầu:

– Tôi …không biết chữ!

Huy vẫn không bỏ cuộc:
– Vậy thì tôi sẽ giúp anh!
Quang nói:
– Anh không hỏi vì sao tôi sống ở một thành phố như thế này mà lại không biết chữ ư?
Huy cười:
– À, cái đó không quan trọng, vì tôi nghĩ sẽ có một lý do gì đó mà anh không đi học. Điều quan trọng là anh đến đây để báo nhà mất trộm, và nhiệm vụ của chúng tôi là tìm lại tài sản cho anh thôi. Giờ anh nói đi, tôi sẽ viết lại theo lời anh. Vậy lúc làm căn cước công dân, anh điểm chỉ đầy đủ chứ?

Quang gật đầu:

– Vâng, nhưng tôi mất cả giấy tờ rồi, tôi không nhớ gì hết!

Huy nói:
– Không sao, anh cứ nói những gì anh biết, chúng ta bắt đầu nào!
Quang chậm rãi nói, Huy cũng từ từ ghi lại đầy đủ, chỉ là lâu lâu Quang lại nhìn ra phía ngoài bãi xe. Huy dừng bút:
– Có vấn đề gì ngoài đó sao? Bãi xe của các đồng chí cα̉пh sάϮ thôi mà, vả lại, giờ này, ngoài mấy chiếc xe cơ quan đặt ở bãi bên kia thì bên này chỉ có một chiếc xe anh sợ gì sao?
Quang giật mình:
– Không, tôi bất giác nhìn ra và thấy hình như có người thôi!
Huy “ à “ lên một tiếng rồi nói:
– Đó là bác bảo vệ của chúng tôi thôi, không có gì đâu. Chúng ta tiếp tục thôi!

Quang lại gật đầu và tiếp tục nói cho Huy ghi.

Trong lúc đó, tại phòng kỹ thuật ҺìпҺ sự…

Hải sau khi vào phòng thì bật đèn, đóng cửa lại, ngó nghiêng một ʋòпg rồi cầm một chiếc USB và tiến lại máy vi tính của An – chiếc máy chứa nhiều tài liệu nhất trong phòng này vì An là trưởng phòng kỹ thuật ҺìпҺ sự vừa mới được bổ nhiệm. Những hồ sơ kiểm tra kỹ thuật của mọi Phòng Ban và thông tin về điều tra hình ảnh của công ty DH đang được An cất cả ở trong này. Còn kết quả điều tra thì ở phòng điều tra Ϯộι phạm hoặc ở bộ пα̃σ của Hoàng Phú nữa, cái đó thì chả ai đụng tới được. Hải chỉ đang tìm kiếm những kết quả hình ảnh và chắc chắn nó đang ở đây. Hải loay hoay tìm mật khẩu mở máy. Anh ta nhập từ những dãy số quen thuộc hay dùng, cho đến ngày sinh nhật của An. Cao cả hơn là ngày kỷ niệm thành lập ngành, bấm đủ kiểu nhưng chiếc máy tính vẫn trơ trơ, khóa không thể mở nổi. Mồ hôi ra lấm tấm rồi đọng thành giọt dài tгêภ trán Hải, nhưng anh ta vẫn không thể mở được máy tính.

Đang toát mồ hôi hột, Hải cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình:
– Mật khẩu là ngày sinh của chính đồng chí đấy!
Hải giật nhẹ người, nhưng tay vẫn theo thói quen bấm ngày sinh của mình. Quả đúng là vậy, mở được máy rồi, thế mà nãy giờ mình không biết. Nhưng rồi Hải cứng đờ cả người. Ai vừa bày cho hắn mở khóa vậy? Hải quay chiếc cổ đã cứng ngắc về phía có tiếng nói. Đồng chí An đang đứng ngay cạnh hắn, đôi mắt nhìn Hải rất phức tạp – vừa căm giận vừa mỉa mai. Làn môi mỏng của An khẽ nhếch lên:
– Tìm tài liệu để xem tiến độ và kế hoạch điều tra đúng không? Vào tệp tài liệu đi! Bấm đi!
Sau giây phút ngớ cả người, Hải vội cười xòa:.
– Ơ, anh An, anh đến đến trụ sở muộn vậy ư?

An cười:

– Anh cũng quên tài liệu giống chú đấy!

Hải vội vàng đứng dậy rồi chỉ chiếc ghế và nói:
– Dạ mời anh ạ. Anh lấy tài liệu đi ạ!
An khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Ừ, đến tìm tài liệu mà lại thấy chỗ của mình có người đang tìm kiếm cái gì đấy! Lạ thật! Không lẽ chú bị mộng du xong chạy xe đến đây mà không biết?
Hải cười méo xệch:
– Dạ không ạ.. à… à… em quên, máy anh cũng giống máy em nên em nhầm. Thảo nào mở khóa máy không được, em lẩm cẩm thật đấy!

An tiến lại trước mặt Hải:
– Chứ không phải chú tìm tài liệu hình ảnh vụ DH để xem đồng chí Hoàng Phú điều tra đến đâu rồi và báo cho chúng hả? Vì cái phòng này máy tính nào chả giống nhau? Vì thế, tôi đã cho ghi tên lên từng máy rồi còn gì!
Hải xua tay mù mịt:
– Dạ, không đời nào, sao anh lại nghĩ em như thế? Em đâu phải dạng người đó!

Vừa lúc đó, một âm thanh vang lên:
– Một người làm ở phòng kỹ thuật ҺìпҺ sự bao nhiêu năm mà đến máy tính của mình cũng nhầm, đồng chí nói vậy có lý không?
Hoàng Phú bước vào, tгêภ tay là chiếc còng số tám và nói:
– Hòa đã bị bắt và khai hết rồi, chú không phải diễn nữa, phí sức lắm!
Hải há hốc miệng. Thảo nào từ chín giờ tối tới giờ hắn không gọi được cho Hòa. Không lẽ hắn thất bại thật sao? Hải lắc đầu:

– Anh Phú! Anh nói gì em không hiểu…

Phú cười ha hả rồi gằn giọng:

– Chú nên theo ngành diễn viên mới đúng..chú có tin tôi lôi cổ cái thằng nhãi đang ở ngoài phòng trực ban lải nhải để câu giờ đồng chí Huy không?

Hải tái mét mặt, hai tay buông thõng xuống…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất