Không thể quên anh – Chương 46

Vũ Linh 88

Tác giả: An Yên

Đọc xong tin nhắn, Cảnh Khang vội bấm tin trả lời rồi tắt điện thoại. Anh cùng Duy đi theo lực lượng cα̉пh sάϮ về trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố E để tường trình sự việc.
Cùng lúc đó, ngồi tгêภ xe cùng Minh Luân, bác sĩ Thắng tranh thủ gọi điện thoại cho vợ. Anh kể qua mọi chuyện với vợ rồi nói:

– Tâm à, anh xin lỗi, vì họ dọa sẽ hại em và hai con nên anh đành làm việc trái với lương tâm một bác sĩ. Giờ nhân viên của nhà hàng sẽ đến bảo vệ em và các con!

Chị Tâm vợ bác sĩ Thắng rưng rưng nước mắt:

– Em không trách anh đâu. Nhưng bây giờ côпg αп có bắt anh đi t.ù không? Rồi liệu nhân viên của nhà hàng có đủ sức mà bảo vệ gia đình mình không anh? Bọn kia ác lắm, chắc chắn chúng sẽ rất tàn bạo!
Minh Luân ghé vào màn hình điện thoại và nói:
– Chào chị, tôi tên là Luân, cũng là người của nhà hàng. Thứ nhất là chị hãy yên tâm về anh Thắng. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh ấy và kể cả khi ra pháp luật, anh Thắng cũng sẽ có tính tiết giảm nhẹ vì làm việc sai trái trong tình thế bị ép buộc và lại thành thật khai báo nữa. Thứ hai, nhân viên của chúng tôi thực sự rất giỏi võ. Các em ấy được chủ nhà hàng đào tạo rất bài bản về võ thuật. Nếu có người gõ cửa, chị xem có phải nhân viên nhà hàng ăn uống thì mới để cho vào. Còn nếu không phải, chị đừng mở cửa cho bất kỳ trường hợp nào khác, chị hiểu chưa?

Chị Tâm gật đầu:

– Dạ… dạ …Tôi hiểu rồi ạ, nhờ các anh giúp đỡ gia đình tôi ạ!
Minh Luân cũng gật đầu:
– Chị yên tâm đi, trong hôm nay, chúng tôi sẽ đưa gia đình chị đến nơi an toàn ạ.
Thắng tắt máy, cũng vừa lúc chiếc xe rẽ vào trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố E. Cảnh Khang và Duy đang viết bản tường trình. Bác sĩ Thắng được đưa vào phòng hỏi cung, Nguyễn Vinh đang chờ anh trong đó. Vấn đề là Thắng chỉ nhớ được rằng có một người đàn ông sáng nay đến tìm anh. Người đó cao tгêภ một mét bảy, giọng nói trầm đục, chứ Thắng không hề biết tên hay bất kỳ thông tin gì khác về người ấy. Sau khi khai báo tất cả mọi việc, bác sĩ Thắng được đưa vào phòng tạm giam. Nhưng căn phòng này không giống như những phòng tạm giam khác, phòng được đồng chí Nguyễn Vinh cho người quét dọn sạch sẽ, Cảnh Khang còn đặt vào một tấm đệm mỏng để bác sĩ Thắng nghỉ ngơi thoải mái và an toàn. Theo lời đồng chí Vinh thì bác sĩ phải ở đây khá lâu, cho đến khi nào điều tra xong xuôi mọi việc. Vì thế, đồng chí Vinh cho đặt vào một chiếc tủ nhỏ để bác sĩ Thắng đựng quần áo và đồ cá nhân. Nếu ai thắc mắc về những sự ưu ái này thì đội trưởng Vinh đều giải thích:

– Bác sĩ Thắng không phải là con át chủ bài, không phải là Ϯộι phạm trong vụ án này nên để phục vụ công tác điều tra thì những việc này là bình thường thôi!.

Trước cửa phòng có tới ba đồng chí canh gác. Trong khi đó, Cảnh Khang sau khi đọc được tin nhắn thì nhanh chóng thu xếp công việc ở hai quán bar và cả nhà hàng, cắt đặt người cẩn thận rồi kiểm tra những chuyến bay trong ngày. Chuyến muộn nhất là hai mươi ba giờ ba mươi phút đêm nay. Anh gọi điện thoại đặt vé chuyến ấy.
Khoảng bốn giờ chiều, hai đàn em của Cảnh Khang là Đình và Thái vẫn đi lại trước cổng nhà bác sĩ Thắng. Một người nữa là Hoàng đi vào phía trong để trấn an chị Tâm. Bỗng chuông cửa vang lên, Thái lúc này đừng cách cổng một quãng thấy một nhân viên giao gas bấm chuông thì bước lại hỏi:
– Xin lỗi anh tìm ai vậy?
Người nhân viên kia nói:
– Dạ tôi đem gas đến cho gia đình này ạ!

Thái cười:

– À, đây là nhà tôi. Chúng tôi có gọi gas đâu nhỉ?
Anh chàng vác bình gas nói:
– Lạ quá, đây là nhà bác sĩ Thắng mà. Ban nãy vợ anh ấy gọi gas, chị ấy bảo chuẩn bị đến giờ nấu bữa cơm chiều mà hết gas từ trưa. Tôi đến đây nhiều lần nhưng đã gặp anh bao giờ đâu?
Thái nói:.
– À, tôi là em trai của anh Thắng. Tôi mới chuyển đến đây ở cùng vợ chồng anh ấy để học nghề. Tôi giúp anh chị nấu ăn nên rất rõ nhà đã hết gas đâu!

Từ trong nhà, nghe tiếng chuông, chị Tâm bước ra. Nhớ lời Hoàng dặn, chị đứng cách cổng một quãng rồi nói:
– Anh hỏi ai vậy ạ?
Người đàn ông mặc bộ quần áo của hãng gas nói:
– Chị gọi gas đúng không ạ? Tôi đến giao gas!
Tâm lắc đầu:
– Không ạ! Anh nhầm nhà rồi, tôi không gọi gas!

Vừa lúc đó, từ trong ống tay áo lao động của gã nhân viên kia xuất hiện một chiếc phi tiêu. Hình ảnh đó không qua được mắt Thái. Anh nhanh tay giật luôn chiếc phi tiêu mà gã kia chưa kịp phóng và nói lớn:
– Chị Tâm vào nhà đi! Nguy hiểm!
Chị Tâm hiểu ý, vội vã chạy vào trong, đóng chặt cửa lại. Đình cũng lao lại giữ lấy bình ga đặt xuống đất, tránh tình trạng bình gas lăn xuống đường gây пguγ Һιểм cho mọi người. Thái bẻ ngược tay của gà đó ra phía sau:
– Mày giao gas hay đến đoạt m.ạ.n.g người ta hả?
Tên đó cố chống cự nhưng tay Thái như hai gọng kìm rắn chắc. Anh nói:
– Đừng có nói lắm nữa, nếu không thì chẳng còn tay mà ăn cháo đâu! Giờ lên côпg αп giải quyết!
Anh quay sang Đình:
– Em gọi cho đại ca đi!

Đình bước lại một góc đường gọi điện thoại báo cho Cảnh Khang. Khang yêu cầu hai đàn em giữ tên đó lại và cα̉пh sάϮ sẽ tới, vì anh sợ nếu để Đình và Thái đưa tên kia đi, lỡ tên đó giở trò dọc đường lại mệt ra. Vâng lời anh, Đình bẻ ngoặt tay gã kia, giữ chặt và đứng đợi. Chỉ hơn năm phút sau, tiếng còi xe cα̉пh sάϮ hú vang. Sau tiếng phanh kít, Quốc Trường cùng ba đồng chí khác nhảy xuống và dẫn giải tên đó về trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố E.
Trong khi đó, tại trụ sở cα̉пh sάϮ …
Nguyễn Vinh sau khi hỏi cung Bác sĩ Thắng thì tới gặp Cảnh Khang đang ở phòng trực ban. Anh nói các đồng chí trực ban ra ngoài rồi ngồi đối diện với Khang và Luân:
– Tạm thời để bác sĩ Thắng ở phòng đó nhằm thực hiện kế hoạch một đã. Tối nay chúng ta sẽ tiến hành việc còn lại.
Cảnh Khang đồng ý rồi xin phép cùng Minh Luân trở về nhà hàng để bàn giao một số công việc trước khi bí mật rời thành phố E.

Khoảng tám giờ tối…

Lúc này, phòng tạm giam chỉ có mấy người lính canh, phía ngoài kia cũng chỉ còn đồng chí trực ban, mọi người đã rời trụ sở về nhà nghỉ ngơi rồi.

Văn Hòa đứng trước phòng tạm giam và nói với anh lính canh gác:
– Tôi muốn vào hỏi bác sĩ Thắng vài câu liên quan đến vụ việc sáng nay, đồng chí nhận ra tôi chứ?
Người lính canh gật đầu:
– Dạ vâng, dĩ nhiên là tôi nhận ra rồi ạ. Nhưng người bị tạm giam lần này chưa phải là Ϯộι phạm, những gì liên quan đến bác sĩ Thắng đang được làm rõ. Bác sĩ ở đây chủ yếu là cần sự an toàn chứ những gì cần khai đã khai cả rồi. Thế nên, người vào gặp cũng hạn chế. Đồng chí thông cảm, không có lệnh của sếp Vinh, tôi không thể cho đồng chí vào được!
Hòa cười:
– À, tưởng gì, để tôi gọi cho sếp Vinh nhé! Tôi gọi video luôn cho đồng chí khỏi nghi ngờ.
Hòa rút điện thoại và thao tác tгêภ máy. Màn hình hiện lên hình ảnh đồng chí Vinh. Hòa nói:

– Anh Vinh, tôi muốn gặp bác sĩ Thắng để hỏi một chút về vụ án sáng nay. Tôi cho rằng có một số điều cần làm rõ, sếp có thể nói với mấy đồng chí đứng canh gác trước cửa phòng cho tôi vào được không?
Hòa nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt đồng chí đứng canh gác và cười:
– Đây, có đúng sếp Vinh không? Rõ mồn một nhé!
Tiếng sếp Vinh vang lên trong điện thoại:
– Cho đồng chí Hòa vào đi!
Anh lính gật đầu:
– Vâng, thưa sếp!

Hòa vẫy tay tạm biệt Nguyễn Vinh rồi tắt máy, chờ đồng chí kia mở cửa và bước vào trong. Cánh cửa khép lại, Hòa nhìn bác sĩ Thắng đang nằm tгêภ đệm, quay mặt vào tường. Hòa đi một ʋòпg xung quanh phòng, xem xét từ cάпh cửa tủ đến những ngóc ngách có lắp camera hay không. Thấy đây chỉ là một căn phòng bình thường ngoại trừ có thêm chiếc tủ nhỏ và chiếc đệm, Hòa cất tiếng:

– Bác sĩ, anh ổn không?
Thắng ngồi bật dậy, thấy đồng chí cα̉пh sάϮ đang hỏi mình thì nói:
– Dạ, cảm ơn đồng chí hỏi thăm, tôi ổn!.
Hòa ngồi xuống đệm:
– Ở đây không thoải mái bằng ở nhà nhỉ?
Thắng nhíu mày, giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ? Thắng nhìn đồng chí cα̉пh sάϮ trước mặt, cảm thấy quen quen như đã gặp đâu đó. Suy nghĩ một lát, Thắng nói:
– À, chính anh… anh là người sáng nay đã vào Ьệпh viện gặp tôi, chỉ là sáng nay anh đeo khẩu trang và mặc thường phục thôi!

Hòa nhếch môi cười một cách mỉa mai:
– Bác sĩ à, tôi Là Cảnh sát. Sáng giờ tôi làm việc ở trụ sở, gần trưa có đến nhà hàng điều tra vụ ngộ đ.ộ.c, thời gian đâu mà đến Ьệпh viện tìm ông chứ? Bác sĩ nhầm rồi!
Người đó càng nói, Thắng càng thấy quen. Vị bác sĩ ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt đó – ánh mắt của người sáng nay đến tìm anh. Thắng nói:
– Tôi không nhầm. Chắc chắn sáng nay anh đến tìm tôi. Thật không ngờ, anh là một cα̉пh sάϮ biến chất!
Hòa túm lấy cổ áo Thắng:
– C.â.m miệng! Mày nói ai biến chất? Tao đã cảnh cáo mày chưa? Tao đã bảo mày chỉ có một việc là im lặng cấp cứu, rồi thông báo lũ công nhân kia ngộ ᵭộc rất nặng để dìm nhà hàng đó xuống. Gia đình mày sẽ được một khoản lớn, không cần làm bác sĩ cũng dư sả cả đời, vậy tại sao mày n.g.u vậy? Mày muốn vợ con mày c.h.ế.t à?

Thắng gỡ tay Hòa ra:
– Vậy là anh đã thừa nhận chính anh sáng nay đến gặp tôi còn gì nữa? Tôi đã vì sợ vợ con bị hại mà làm việc vô lương tâm!
Hòa trợn mắt lên:
– Vậy sao giờ này mày lại ở đây?
Thắng nói:
– Cái kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra!
Hoà nghiến răng:
– Thằng n.g.u, mày không nói, tao không nói thì ai biết?

Thắng nói:
– Chả cần ai biết, cα̉пh sάϮ họ điều tra ra hết!
Hòa dí tay vào trán Thắng:
– Mày n.g.u nên chúng mới biết đấy. Khôn hồn thì im cái miệng lại. Nếu không, đừng trách tao ác!
Hòa vừa nói vừa bấm điện thoại. Tгêภ màn hình là cảnh vợ và hai con của bác sĩ Thắng đang bị nhốt ở nhà hoang và khóc lóc:
– Chồng ơi cứu em và các con
..

Màn hình tắt phụt, để lại ánh mắt thất thần của Thắng. Là sao nhỉ? Chẳng phải người tên Luân nói sẽ bảo vệ vợ con mình đấy ư? Tại sao bây giờ vợ con anh lại ở trong tay kẻ xấu? Ai mới là người nói thật đây? Nhìn thấy ánh mắt của Thắng, Hòa rít lên:

– Tao yêu cầu mày sáng mai phải khai lại toàn bộ. Mày phải nói là lũ người ở nhà hàng ép mày nên mày phải giả vờ khai như hôm nay, thực ra vụ ngộ đ.ộ.c là có thật. Lần này mày không làm những gì tao nói thì sẽ không được gặp lại vợ con nữa!

Đúng lúc đó, một họng s.ú.n.g đen ngòm được đặt ngay cạnh thái dương của Hòa. Một giọng nói lạnh như băng vang lên:

– Mày ở trong lực lượng cα̉пh sάϮ hơi lâu rồi đấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất