Người Không Thể Với Tới – Chương 21

Vũ Linh 233

Tác giả: Hạ Long

Nhìn bóng dáng trợ lý Từ rời đi Khánh Linh có chút áy náy nhưng suy cho cùng bản thân cô không có tình cảm nam nữ với người ta thì nên dứt khoát để người ta đi tìm nửa kia của đời mình, chứ ích kỷ chỉ khiến con người trở nên xấu xa…

– Làm gì mà đứng ngây ra đó vậy?

Vẫn đang còn chìm trong tâm trạng ăn năn, áy náy thì bị tiếng gọi của Thành Nam làm cho giật mình khiến Linh lắp ba lắp bắp.

– Dạ…Em…

– Sao vậy?

– À… Không có gì ạ! Em chỉ đang mải nghĩ tới công việc thôi!

– Việc gì? Hay Phước Duy lại làm sao à?

– Không ạ! Thằng bé đang dùng tђยốς ổn định. Chỉ là…

– Là gì mà khó nói thế?

– Thực sự là không có gì. Em…Em xin phép đi làm việc tiếp đây!

Khánh Linh không muốn kể lể mấy chuyện tình cảm này nên lấy đại cái cớ rồi đi vào phòng làm việc. Thành Nam thấy vậy cũng chỉ lắc đầu rồi vào theo sau. Hai người, ai làm việc của người đó cho đến khi gần tới giờ trưa thì Nam mới nhắc Linh:

– Khánh Linh! Có khi đầu giờ chiều em với cậu Từ qua công trình mới kiểm tra tiến độ đi!

– Dạ. Em cũng tính chiều nay cùng anh Từ qua đó xem xét ạ!

– Ừ! Có gì báo cáo tôi sớm!

– Vâng.

Như kế hoạch, đầu giờ chiều Khánh Linh cùng với trợ lý Từ xuống công trình mới kiểm tra. Thân là phái nữ nhưng Khánh Linh so với trợ lý thân cận của Thành Nam lại không hề kém cạnh.

Trợ lý Từ cũng là người rất năng động, giỏi giang, tuy nhiên không phải việc nào anh ấy cũng thông thạo. Nhưng trái lại, một cô gáι nhỏ nhắn như Khánh Linh lại sở hữu khối óc siêu việt cùng những tài lẻ quý báu.

Vốn chỉ học chuyên ngành kinh tế song Khánh Linh lại được ông trời phú cho chút hiểu biết về xây dựng, thêm cả tài lẻ về thiêt kế nên cô đã giúp được Thành Nam rất nhiều trong công việc.

Không quản vất vả, không sợ bụi bẩn Khánh Linh trực tiếp đội mũ công nhân cùng trợ lý Từ đi vào công trường đang ngổn ngang kiểm tra từng khu vực.

Theo báo cáo, lẽ ra tới thời điểm này khối lượng công việc đã phải đạt tới bốn mươi phần trăm rồi nhưng tình hình này thì còn chưa được ba mươi phần trăm. Chưa hết, cô còn phát hiện nguyên vật liệu kém chất lượng được trà trộn vào rất nhiều. Quá bức xúc trước tình trạng này Linh liền nói với trợ lý Từ.

– Anh xem! Mới có hơn một tuần chúng ta bận bao quát bên kia mà họ đã lộng hành thế này! Xem chừng cái ô chống lưng là trưởng phòng Tô cũng quá ngạo mạn rồi!

– Mấy người này cũng quá đáng lắm! Cứ nghĩ bên tгêภ bận rộn là làm càn, làm ăn thất đức!

– Em cũng gom được một số chứng cứ của bọn họ rồi. Lát về công ty em gửi cho anh và Sếp xem rồi xử lý!

– Cẩn thận…

Sự việc diễn ra quá nhanh, trợ lý Từ chỉ kịp hô lên một tiếng thì giàn giáo phía tгêภ bất ngờ đổ ập xuống. Tuy nhiên ông trời run rủi thế nào Khánh Linh cũng tránh như một phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên thế nên đã thoát một kiếp пα̣п, chỉ là vấn đề xây xát là không tránh khỏi.

Đầu bên phải chỉ bị va chạm qua nhưng cάпh tay thì rách một vết dài, trợ lý Từ được một phen hú hồn, vội vàng đỡ Khánh Linh ra xe đưa tới Ьệпh viện.

Tгêภ đường đi trợ lý Từ gọi điện cho Thành Nam báo cáo thì khoảng hai mươi phút sau anh cũng có mặt. Khánh Linh lúc này vẫn đang được các bác sĩ xử lý vết thương bên trong thì Thành Nam hỏi trợ lý Từ về tình hình của cô.

– Cô ấy bị thương thế nào?

– May phần đầu chỉ bị va chạm nhẹ nhưng một bên tay bị cây đâm vào chắc phải khâu nhiều mũi!

– Được rồi! Ở đây đã có tôi! Cậu về lại công trường xử lý đi!

– Vậy Sếp ở đây giúp cô ấy. Em đi trước ạ!

– Ừ.

Trợ lý Từ quay trở lại công trường, còn Thành Nam ngồi chờ Khánh Linh thì lúc lâu sau cô cũng được một γ tά dẫn ra. Nhìn sắc mặt có chút nhợt nhạt của Khánh Linh ʇ⚡︎ự nhiên Thành Nam lại thấy không thoải mái, giọng điệu cũng thêm phần nóng vội hơn.

– Sao rồi?

– Dạ. Vết thương đã được bác sĩ xử lý xong rồi!

– Ý tôi hỏi em còn đau nhiều không?

– Dạ…Vẫn còn tђยốς tê nên không có đau nhiều! Giờ anh chở em về nhà được không ạ?

– Chưa về được! Đi chụp chiếu phần đầu nữa!

– Phần đầu chỉ bị sượt nhẹ qua thôi, không cần phải chụp chiếu cho tốn kém ra! Mình về thôi!

Nhưng Thành Nam nào có nghe, anh kiên quyết dẫn cô đi kiểm tra và sau khi nhận được kết quả không sao thì mới đưa cô về nhà. Bà Loan và cô Luận không được biết thông tin trước nên khi thấy Linh bị băng bó ở tay thì bất ngờ kèm sốt ruột.

Giọng bà Loan lo lắng lên tiếng:

– Sao…Sao thế này?

– Dạ. Là cháu không may bị ngã nhưng bà yên tâm, chỉ là vết xước ngoài da thôi ạ!

– Vết thương ngoài da mà băng bó kỹ thế kia! Nói thật cho bà nghe đi! Rốt cuộc là có chuyện gì?

– Cháu nói thật! Không tin bà cứ hỏi anh Nam đi ạ!

Không muốn bà nội quá lo lắng nên Thành Nam cũng đành theo Linh nói dối:

– Vâng. Em Linh chỉ bị xây xát qua thôi ạ! Bà và cô đừng lo!

– Vậy là bà yên tâm rồi! Mau vào thay đồ rồi ra ăn cơm!

– Vâng ạ!

Thành công khiến hai người lớn tin tưởng thì cả Linh và Thành Nam vội đi nhanh về phòng của mình. Sau khi thay đồ xong thì hai người cũng mau chóng trở lại phòng ăn. Chỉ là khi này tђยốς tê đã hết, vết thương bắt đầu đau âm ỉ khiến Linh khó chịu, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng.

Thành Nam ngồi đối diện, anh cũng nhận ra sự không thoải mái ở Linh nhưng trước mặt hai người lớn anh cũng như cô không dám lên tiếng, đành đợi kết thúc bữa ăn, bà Loan và cô Luận ra ngoài phòng khách trước thì Nam mới hỏi cô.

– Đau nhiều à?

– Vâng. Hết tђยốς tê rồi nên có hơi đau!

– Bác sĩ có kê cho em tђยốς giảm đau không?

– Em cũng chưa xem nữa! Để em về lại phòng kiểm tra. Nếu có em uống luôn!

– Vậy cố ăn hết bát cơm đi! Ăn no mới uống tђยốς được!

– Vâng.

Linh cố ăn cho xong bát cơm rồi đi về phòng của mình, cô sau đó lấy tђยốς theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi uống. Có điều cũng chỉ giảm đau phần nào, tới gần khuya cơn đau bứt dứt lại ħàɲħ ħạ cô.

Nằm không được, ngồi cũng không yên Khánh Linh khổ sở đi đi lại lại trong phòng như bóng ma, hết bật ti vi rồi lại cầm tới điện thoại thì vừa lúc có tin nhắn của Nam gửi tới với nội dung.

– Có đỡ chút nào không?

Giữa đêm khuya vắng, giữa lúc Khánh Linh đang cảm thấy khó chịu vô cùng thì lời hỏi thăm của Nam giống như liều tђยốς giảm đau, chỉ là lời hỏi thăm thông thường nhưng lại khiến cho cơn đau dịu xuống đôi phần. Cô đọc đi đọc lại tin nhắn của anh tới mấy lần rồi mới hồi đáp.

– Em cũng đỡ rồi!

– Đêm nay sẽ khó chịu nên cố gắng một chút!

– Vâng.

Tưởng nhắn tới đây thì thôi ai ngờ Nam lại nhắn tiếp một tin nữa.

– Biết là đau nhưng không nên lạm dụng tђยốς giảm đau quá nhiều. Không tốt cho dạ dày!

– Vâng. Em hiểu ạ!

Trước đó đã dặn lòng không được để ý người ta nhưng càng ngày Khánh Linh càng không thể kiểm soát con tιм của mình. Vẫn biết có tình cảm với anh là điều không thể nhưng lý trí sao có thể thắng được con tιм đây?

Tiếng lòng thở dài, cơn đau lại âm ỉ, giằng xé, đan xen…Khánh Linh sau đó trở lại giường cố gắng ru mình ngủ nhưng hai con mắt cứ nhìn chăm chăm lên trần nhà và không ngừng suy nghĩ mông lung thì tới khoảng 11h cô nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…

Cốc…cốc…

Khánh Linh tưởng cô Luận gọi nên vội rời giường đi lại kiểm tra nhưng khi cάпh cửa được mở ra thì người đứng ngoài không phải là cô Luận mà là Thành Nam.

– Anh… Anh còn chưa ngủ ạ?

– Ờ… Lúc nãy tôi đi có việc, tгêภ đường thấy người ta bán bánh này nên có mua một ít. Còn nóng đấy!

– Ôi! Bánh hạnh nhân! Em rất thích! Mà giờ này người ta còn bán sao ạ?

– À… Ừ… Còn… Hôm nay chắc ế, tôi thấy còn nhiều lắm!

Quán ăn vặt này có tiếng ở đây, bình thường muốn mua cũng phải chờ dài cổ lấy đâu ra ế chứ! Nhưng thôi, người ta đã nói ế thì cứ coi như bữa nay bị ế đi.

– Em xin nhé! Em cảm ơn anh!

– Người trong nhà không cần cảm ơn! Ăn rồi ngủ đi!

– Vâng.

Tỉnh lại đi Linh ơi! Được Thành Nam coi như người thân trong gia đình đã là một ưu ái cho mày rồi! Đừng nghĩ xa quá! Giữa mày và anh ấy là cả một khoảng cách không thể với tới. Hãy đào sâu chôn chặt thứ tình cảm đơn phương này đi…

***

Mới nghỉ ở nhà hai ngày mà khiến Khánh Linh chán nản, cô rất muốn đến công ty nhưng Thành Nam không cho đi. Nói thế nào thì anh cũng nhất quyết không đồng tình và được cả trợ lý Từ cũng cùng chung ý kiến. Đến thăm cô lần nào cũng nói cô cứ nghỉ ngơi thoải mái không cần lo việc ở công ty bởi đã có người làm đâu vào đấy rồi.

Tối nay trợ lý Từ lại tới thăm cô, còn mang đến rất nhiều đồ ăn vặt nữa, nhìn anh ấy hai tay hai túi to ҳάch nặng thì Khánh Linh lắc đầu, cười trừ.

– Anh cứ làm em như trẻ con!

– Anh biết em ở nhà buồn nên mua cho em ăn đỡ!

– Anh định để em ăn cả tháng à?

– Có ít ấy mà. Sao rồi? Bữa nay đỡ nhiều chưa?

– Anh nói bé thôi không bà nghe thấy. Em cũng đỡ nhiều rồi!

– À… Ờ…Anh quên mất!

Trợ lý Từ nói rồi giúp cô cầm hai túi quà vào trong nhà, hai người ngồi nói chuyện cái tay một lúc thì chuyển sang công việc.

– Bảo em ở nhà nghỉ thì em cứ nghe lời đi! Mọi vấn đề ở công ty cũng như ở công trường đã được xử lý hết rồi!

– Anh nói sao cơ?

– Sạch gọn hết rồi!

Nghe trợ lý Từ nói vấn đề ở công trường đã được xử lý nhanh gọn thì hết sức ngạc nhiên. Mấy chứng cứ cô gửi còn chưa đầy đủ cơ mà. Sao có thể làm nhanh đến vậy chứ…

– Làm gì mà mặt ngơ ngác thế?

– Anh nói kỹ xem nào! Làm cách gì mà có thể xử lý nhanh gọn vậy ạ?

– Sếp mình là ai chứ? Mấy trò của họ sao có thể qua được mắt anh ấy! Chẳng qua là Sếp thích tóm gọn lúc nào thôi!

– Vậy mà em cứ lo! Nhưng mà em nói thật nhé! Sếp để họ làm như vậy cũng là quá пguγ Һιểм và lãng phí!

– Em chưa hiểu Sếp rồi! Thực ra Sếp thả lỏng là để đợi dịp tống hết lũ sâu mọt vào tròng thôi. Giờ tên trưởng phòng Tô cũng chung số phận với mấy nhân viên, buộc rời khỏi công ty và còn phải đền bù nữa!

Làm sai thì nhận hậu quả thích đáng thôi nhưng chuyện có liên quan tới Phương Oanh và Nga không biết Thành Nam xử trí thế nào.

– Vậy còn Nga và Oanh thì sao anh?

– Vấn đề cô Nga Sếp thích cho nghỉ lúc nào thì nghỉ nhưng vì cô ta còn là mồi câu thì cứ giữ lại làm việc. Phương Oanh cũng giống Nga, chưa đến lúc hạ bệ thì Sếp cứ mắt nhắm mắt mở vậy thôi!

– À… Vâng. Em hiểu rồi!

– Được rồi, mọi chuyện cơ bản đã xong. Em cứ tập trung nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn rồi hãy đi làm. Chuyện kinh doanh vốn dĩ là như vậy đó, chơi xấu, ᵭấu đá, âm mưu đủ cả. Em cứ theo Sếp Nam đi, còn nhiều bất ngờ lắm!

– Vâng. Em sẽ cố gắng học hỏi hai anh!

– Thôi, em nghỉ ngơi đi! Anh về đây!

– Vâng. Em cảm ơn anh đã đến thăm em. Anh về cẩn thận nhé!

Tiễn trợ lý Từ ra về xong Khánh Linh chưa vội vào ngay mà vẫn đứng ngắm hàng cây trước cổng. Bây lâu bận mải công việc cũng không có nhiều thời gian thư giãn, lại thêm việc đi lại chỗ em trai và bố càng khiến thời gian của Linh eo hẹp hơn. Thực sự nếu không có mấy ngày nghỉ ngơi vừa rồi có lẽ cô cũng không nhận thấy hàng cây mới trồng ngày nào giờ đã cao lớn.

Buýp…Buýp…

Tiếng còi bấm liên tục hai cái cùng tiếng xi nhan của xe ô tô đang rẽ về phía cổng làm cho Khánh Linh giật mình. Không khó để nhận ra đó là xe của Thành Nam nên cô nhanh chóng tránh gọn sang một bên để xe di chuyển vào trong. Có điều khi cô đứng nép vào một bên rồi thì Nam bất ngờ cho xe dừng lại, anh kéo cửa kính xuống hỏi cô:

– Làm gì mà giờ còn đứng ngoài đó? Không sợ mấy bọn thanh niên ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ sao?

– Em vừa tiễn trợ lý Từ về nên đứng ngắm nghía đường xá chút thôi!

– Cậu ấy lại qua đây à?

– Dạ. Anh ấy qua chơi một lúc ạ!

– Được rồi! Vào nhà đi!

Khánh Linh gật đầu theo sau Thành Nam đi vào trong, đến phòng khách cô nhớ vẫn phần cơm cho Nam thì nhắc nhở anh một tiếng.

– Bà phần cơm anh trong kia kìa! Bữa nay có món anh thích đấy!

– Lát tôi ăn sau! Em cứ về phòng nghỉ đi!

– Vâng. Anh nhớ ăn hết cho bà vui nhé!

– Ừ.

Tự nhủ lòng phải cất kín thứ tình cảm không nên có ấy rồi, vậy mà khi nghe Thành Nam ừ nhạt nhẽo lại có cảm giác hụt hẫng. Người ta nói đúng, tình cảm đơn phương là thứ tình cảm khó khăn nhất, nặng trĩu và giằng xé nhất…

Dẫu biết là vậy nhưng khi quay về phòng rất lâu rồi vẫn là Khánh Linh không yên tâm, với hơn hết là cô muốn nhìn tận mắt người mình thương ăn hết phần thức ăn cô kỳ công hướng dẫn chị giúp việc làm tối nay.

Khánh Linh lấy cớ cầm bình nước không đi thẳng vào trong phòng ăn thì Thành Nam liền dừng đũa hỏi cô.

– Bảo đi ngủ sớm mà vẫn còn lọ mọ làm gì vậy?

– Em đi lấy nước uống. Mà cả ngày nằm dài rồi nên giờ em vẫn chưa buồn ngủ!

– Tranh thủ được nghỉ thì ngủ lấy sức đi!

– Ngủ nhiều cũng chán. Em muốn đi làm luôn cơ!

Rót đầy bình nước nhưng Linh chưa vội đi về phòng ngay mà ngồi luôn xuống ghế nói chuyện tiếp với Nam.

– Anh! Hay mai em đi làm lại nhé! Không làm được máy tính nhưng em vẫn làm được nhiều việc khác. Với công trường đang ngổn ngang lắm, anh cứ cho em đi đi, em đảm bảo giúp được nhiều cho anh!

– Bướng vừa thôi! Nghỉ cho tay khỏi hẳn mới là giúp tôi mà bố em cũng yên tâm hơn!

– Bố không cho em vào viện với Phước Duy, anh cũng không cho em tới công ty thì em biết làm gì cho hết ngày chứ! Em sắp phát phiền rồi!

– Được rồi! Nghỉ hết tuần thì đi làm!

– Hết tuần là còn tận ba ngày nữa đấy!

– Không nghe thì cho nghỉ hẳn luôn!

– …!!!

Chưa bao giờ Thành Nam nói với Linh kiểu này nhưng nhìn mặt anh không đổi sắc thì cô không đòi đi làm nữa mà phụng phịu đứng dậy.

– Em nghe rồi!

– Nghe rồi thì tốt!

– Em đi ngủ trước đây! Lần sau không chỉ cho chị Hồng nấu món này cho anh nữa!

– …!!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất