Ngỡ anh là cơn gió – Chương 13

Vũ Linh 290

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, Linh Đan đến trường và tất nhiên là sau chuyện ngày hôm qua, Minh Quân không tới chở cô như thường lệ. Sau tiết học đầu, cô lên phòng đào tạo nạp đơn xin bảo lưu kết quả học tập. Các giảng viên khá ngạc nhiên trước hành động của Linh Đan nhưng lí do cô đưa ra là vì sức khỏe yếu cần đi chữa Ьệпh nên các thầy cô nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục cho cô, cũng vì Linh Đan là một sinh viên vừa xuất sắc trong học tập vừa hoạt động phong trào giỏi.

Hết tiết học thứ ba, chả hiểu lấy đâu ra nguồn tin mà Vân Khánh chạy xộc vào hỏi:

– Linh Đan, sao mày lại nghỉ học?
Linh Đan mỉm cười:

– Tao có nghỉ đâu, chỉ bảo lưu kết quả thôi, năm sau tao lại đi học bình thường mà, chỉ là sẽ thành đàn em của mày đấy!
Vân Khánh thắc mắc:
– Nhưng ý tao là việc gì mà mày phải bảo lưu kết quả?

Linh Đan thở dài:
– Tao bị ốm, cần đi chữa Ьệпh!
Vân Khánh tròn mắt :

– Mày bị Ьệпh gì? Mấy năm nay tao thấy mày khỏe re mà!
Linh Đan cúi mặt:
– Tao bị Ьệпh tιм, cần phải phẫu thuật nên bố mẹ tao bảo nghỉ ngơi một năm cho khỏe rồi học.

Linh Đan quyết định giữ kín chuyện mình mang thai bởi cô không dám tin ai ngoài gia đình mình. Vân Khánh là bạn thân thiết nhưng chưa tới mức nói ra những chuyện này. Một phần do Vân Khánh có lối sống thoáng, phóng túng, vả lại, bố cô ấy lại đang ở trong Hội đồng nhân dân Tỉnh, lỡ chuyện đến tai người ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới bố của Linh Đan. Vì vậy, cô nghĩ giữ bí mật cho riêng mình trong thời điểm ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ này thì tốt hơn.

Đang suy nghĩ mông lung, Linh Đan giật mình bởi tiếng Vân Khánh vang lên:
– Thế anh Minh Quân có đi với mày không?
Linh Đan ngước mắt nhìn bạn;
– Hả? Anh ấy đi với tao làm gì?

Vân Khánh cười:
– Vợ tương lai bị Ьệпh, không lẽ anh ấy ngồi nhìn?
Linh Đan nguýt bạn:
– Vớ vẩn, tao chỉ xem anh ấy là anh trai thôi!
Vân Khánh cười phá lên:
– Mày đùa à? Mày với anh ấy dính nhau như sam, anh trai cái khỉ mốc!

Rồi Vân Khánh ghé tai cô thì thầm:
– Này, hai người đến giai đoạn nào rồi, đã ấy ấy chưa?
Linh Đan véo tay bạn:

– Con điên, tao đã bảo bọn tao không có gì, mày tin hay không thì tùy!
Vân Khánh liếc xéo cô:
– Tiếc nhờ, trai đẹp mà cô đơn. Thôi, để tao đưa anh ấy vào đời cho ha ha! Lúc đó mày đừng tiếc nhé!
Linh Đan cười lớn:

– Cứ ʇ⚡︎ự nhiên, tao nhường!
Vân Khánh không biết những chuyện xảy ra với cô nên cả giờ ra chơi cứ vô tư ca ngợi Minh Quân…
Buổi học kết thúc, vừa ra khỏi cửa lớp, Linh Đan bắt gặp Minh Quân đứng đó từ bao giờ. Anh ta vẫn chỉn chu, bảnh bao như thế:
– Linh Đan, nói chuyện với anh một chút được không?
Nghĩ rằng mọi chuyện cũng nên dừng lại một cách rõ ràng nên Linh Đan gật đầu.

Trong một quán cà phê nhỏ, vì giờ trưa nên vắng khách, tiếng nhạc êm ái khiến lòng người cũng nhẹ nhõm. Minh Quân gọi nước cam cho Linh Đan và một tách cà phê cho anh rồi nói:
– Linh Đan, em có thể kiên nhẫn đợi anh thuyết phục bố mẹ được không? Sao lại bảo lưu kết quả sớm thế, em tính đi đâu à?
Linh Đan nhoẻn cười, nụ cười trong veo như nắng thu:

– Anh Minh Quân, sao anh cứ phải nặng nề thế? Em đã nói nhiều lần rồi mà, chúng ta đều đã lớn, đã ʇ⚡︎ự quyết định được tình cảm của mình. Chúng ta không phải sâu nặng đến mức không thể tách rời. Vả lại, nếu như anh cứ cố để bố mẹ anh chấp nhận thì em cũng sẽ sống không vui vẻ gì khi về làm dâu nhà anh, đơn giản vì bố mẹ anh không ưa em!

Minh Quân vẫn kiên nhẫn:
– Anh nghĩ bố mẹ hơi bất ngờ vì em mang thai sớm chứ không ghét em đâu. Hôm qua khi em về rồi, anh cũng đã nói chuyện với bố mẹ, anh nghĩ sẽ thuyết phục được mà!
Linh Đan lắc đầu:

– Không cần đâu ạ! Em nghĩ mình không hợp với anh. Minh Quân, ngoài sự cố đó thì tình cảm giữa chúng ta cũng chưa gọi là yêu đương nam nữ và em cũng chưa sẵn sàng bước vào mối quαп Һệ đó. Con em, em sẽ sinh ra và nuôi dưỡng, yêu thương nó. Gia đình em cũng không quá khó khăn nên anh yên tâm, em sẽ không bao giờ để con em thiệt thòi đâu!
Minh Quân buồn bã nhìn cô:
– Nhưng anh không muốn con sinh ra không có bố, đứa bé nào cũng cần có một gia đình trọn vẹn em ạ.
Linh Đan nhấp một ngụm nước cam rồi nói:

– Đúng, đó là mong muốn của mọi đứa trẻ. Nhưng đây là cuộc sống và có những điều chúng ta cần chấp nhận. Thà con em sinh ra không có bố còn hơn là nó lớn lên trong một không khí gia đình giả dối và tình yêu thương mà nó nhận được là sự chắp vá. Thôi, muộn rồi, xin phép anh, em về kẻo bố mẹ chờ cơm.
Minh Quân kéo tay cô:

– Chúng ta kết thúc thật sao em? Vậy em sẽ đi đâu?
Linh Đan mỉm cười:
– Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, sao lại gọi là kết thúc ạ? Em đã cho anh cơ hội tìm hiểu nhưng chúng ta không hợp nhau thì chẳng đi đến đâu cả thôi. Em đi đâu, anh không cần bận tâm. Anh chỉ cần biết là em sẽ làm những gì tốt nhất cho cuộc sống của mẹ con em, thế thôi!

Cô nói xong thì giật tay mình khỏi tay Minh Quân và rảo bước ra khỏi quán cà phê, lên xe về nhà. Với Linh Đan, Minh Quân là một người tham vọng và tìm mọi cách để đạt được nó, thậm chí phải luồn cúi, phải nhẫn ทɦụ☪. Nhưng cô lại rất dị ứng với kiểu người đó, anh ta càng tỏ ra gần gũi thì cô lại càng thấy Minh Quân đáng thương hơn đáng trọng. Dù cô phải học chậm một năm nhưng Linh Đan vô cùng vui vẻ với quyết định của mình. Chuyến đi Sa Pa sắp tới xem như là cô ʇ⚡︎ự thưởng cho mình khi biết dừng đúng lúc một mối quαп Һệ không nên có.

Những ngày sau đó, Linh Đan sống vui vẻ trong tình yêu thương và sự quan tâm của bố mẹ và Ꮙ-ú Sáu. Cô thay số điện thoại, tạm khóa facebook và zalo để tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Vú Sáu nghỉ ngơi ở nhà cô vài ngày trước khi lên Sa Pa. Ông Hứa Vĩnh Tiến không yên tâm nên cũng xin nghỉ phép mấy ngày để đi cùng cô, ổn định nơi ăn chốn ở cho Ꮙ-ú Sáu và Linh Đan.

Ngày cô đi, mẹ Linh Đan cứ nắm tay con gáι:
– Còn hơn một tháng nữa là Tết mà con lại đi thế này, xem ra nhà mình năm nay không có Tết rồi.
Cô ôm chầm lấy mẹ, miệng cười mà nước mắt rưng rưng:

– Mẹ nói hay chưa? Nếu muốn thì Tết con về với bố mẹ, cùng gói bánh chưng với bố, cùng trông nồi bánh chín với mẹ, năm nay có cả Ꮙ-ú Sáu nữa, nhà mình sẽ vui hơn mà!
Mẹ Linh Đan vỗ vỗ lưng cô:
– Ừ, chỉ cần khỏe mạnh là được con nhé . Nếu buồn thì nói với mẹ, mẹ sẽ lên với con!
Linh Đan cười:
– Chứ mẹ định để chồng mẹ cho ai? Yên tâm đi, con không buồn đâu. Con sẽ đi chơi nhiều nơi, chụp nhiều ảnh và mua quà cho bố mẹ!

Sa Pa đón cô vào một ngày cuối tháng mười hai với khung cảnh đẹp đẽ êm đềm đến lạ lùng. Linh Đan nghe nói đây là tháng duy nhất trong năm có thể được ngắm tuyết rơi, vì thế, cô đã chuẩn bị đầy đủ nào là mũ, tất, găng tay, áo ấm các kiểu, rồi còn cả khăn, ủng bọc giày để đón tuyết nữa. Mùa hoa đào chuẩn bị nở, chắc chắn cô sẽ tha hồ ngắm nhìn những vườn đào thơ mộng mà đâu cần vi vu tận Hàn Quốc, Nhật Bản.

Ông Hứa Vĩnh Tiến đã thuê hẳn một căn hộ ở khu vực trung tâm cho Ꮙ-ú Sáu và Linh Đan vì nơi đây an toàn và ấm áp hơn. Gió lạnh khi đi vào khu vực này sẽ được cản bớt bởi nhà cửa, khách sạn và cây cối nơi đây. Vả lại, khu trung tâm sẽ thuận tiện hơn cho Linh Đan khi mang thai và sinh đẻ. Ngôi nhà này được trang bị đầy đủ nệm sưởi, đèn sưởi, chăn bông và bình nóng lạnh để cô đối phó với mùa đông giá lạnh.

Những ngày đầu ở một nơi xa lạ, Linh Đan thoải mái đón bình minh để ngắm nhìn bản làng ẩn hiện trong sương sớm cùng dải mây vắt ngang sườn núi. Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới bắt đầu xuất hiện là lúc dải sương mờ dần tan, để lộ ra những dãy nhà bình dị và xa xa là ruộng đồng trải khắp triền núi. Lúc hoàng hôn dần buông xuống, nắng tắt dần thì những tấm lụa sương mù lại tràn lên bao phủ trọn lấy Sa pa ʇ⚡︎ựa như một tấm chăn khổng lồ. Đây quả là một thiên nhiên đẹp ʇ⚡︎ựa tiên cảnh.

Tối hôm đó, Linh Đan và Ꮙ-ú Sáu ngồi hàn huyên tới tận hơn mười giờ mới đi ngủ. Trời càng về khuya càng lạnh, dù đã đầy đủ thiết bị làm ấm mà Linh Đan vẫn co ro. Vú Sáu vỗ vỗ lưng cô như hồi bé:

– Ngủ đi con, mang bầu không được thức khuya, mà đừng cong như tôm thế, còn một mầm sống trong bụng con đấy!

Linh Đan lim dim mắt chìm dần vào giấc ngủ. Tuy nhiên, khoảng ba mươi phút sau, cô bỗng giật mình bởi cảm giác lạnh phía t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ. Nghĩ là nệm sưởi có vấn đề hoặc mất điện đột ngột nên Linh Đan vội ngồi dậy. Cô tái mét mặt khi thấy ngay chỗ mình nằm là một vùng ɱ.á.-ύ thấm đỏ cả ga giường. Máu chảy ồ ạt từ phía t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ của cô. Linh Đan lắp bắp gọi Ꮙ-ú Sáu rồi từ từ lịm đi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất