Tác giả : Trang Buby
Vì có tiền cấy ghép tιм nhân tạo bán phần cho Minh rồi nên tôi xin bà chủ nhà hàng cho mình nghỉ chục hôm chăm em. Bình thường bà chủ dữ mồm dữ miệng nhưng bà cũng hiểu hoàn cảnh của chị em tôi nên cũng đồng ý mà không làm khó gì nữa. Từ khách sạn tôi về nhà thay đồ rồi đến Ьệпh viện nộp tiền phẫu thuật hết 140 triệ.u. Xong xuôi tôi ra cổng viện mua cho em mấy hũ yến chưng sẵn, tôi dặn:
– Minh sắp phẫu thuật rồi nên phải cố gắng ăn mới có sức biết chưa?
– Chị ơi, số tiền lớn vậy chị lấy đâu ra chứ?
Nghe thằng bé hỏi thế làm lòng tôi bỗng nhiên nặng nề như có tảng đá lớn vô hình đè lên. Mắt tôi hơi chùng xuống, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo đáp:
– Em yên tâm, chị không vay mượn gì của ai đâu. Chị mới trúng số đấy.
– Thật hả chị?
– Thật. Minh không tin chị à?
– Dạ có ạ.
Tôi phải nói dối thế để em không nghĩ nhiều. Chẳng lẽ bây giờ tôi lại bảo chị đi ngủ với đại gia à? Có thể ngoài xã hội tôi chỉ là một đứa không ra gì nhưng trong mắt em thì tôi chính là người tuyệt vời nhất.
Buổi trưa hôm ấy bác sĩ Thành gọi tôi sang phòng nói về tình hình ca phẫu thuật sắp tới của Minh. Lúc tôi tới còn thấy một cô bác sĩ rất trẻ ngồi ở đó. Vừa nhìn thấy tôi, bác sĩ Thành liền giới thiệu:
– Cô My đến rồi thì ngồi xuống đây đi. Giới thiệu với cô My, đây là bác sĩ Lê, mới nhận chức phó khoa ở đây. Bác sĩ Lê còn mới đi du học bên Singarbo về đó. Sắp tới ca phẫu thuật của em trai cô có bác sĩ Lê phụ trách phẫu thuật cùng nên cô yên tâm nhé.
Tôi nghe vậy liền quay sang nhìn bác sĩ Lê, mỉm cười nói:
– Dạ, như vậy thì tốt quá rồi. Trăm sự nhờ các bác sĩ ạ.
Bác sĩ Lê cười đáp:
– Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình. Còn bây giờ chúng tôi sẽ phổ biến lại ca phẫu thuật một chút nhé.
– Dạ vâng ạ.
Nói rồi cả hai người cùng nói cho tôi nghe về ca phẫu thuật của Minh. Các bác sĩ đã sắp xếp 8 giờ sáng mai em sẽ được đưa vào phòng mổ. Đang nói thì bác sĩ Thành có điện thoại nên căn phòng lúc này chỉ còn mình tôi và bác sĩ Lê. Lúc này tôi mới để ý bác sĩ Lê còn rất trẻ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nghe bác sĩ giới thiệu bản thân mới hơn tôi 3 tuổi vậy mà đã được làm phó khoa, đúng là thật đáng ngưỡng mộ.
Bác sĩ Lê hỏi tôi:
– Cô với bác sĩ Thành quen nhau à?
– Dạ không ạ. Em trai em nằm viện lâu ngày ở đây được bác sĩ điều trị chính nên biết nhau thôi ạ.
– Vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng cô là bà con họ hàng với bác sĩ Thành cơ đấy. Bình thường việc bác sĩ nhiệt tình với Ьệпh nhân là điều dễ hiểu, nhưng mà bác sĩ Thành đặc biệt quan tâm cô lắm.
Tôi nghe xong, trong đầu liền xuất hiện nỗi sợ, sợ bác sĩ Lê là người yêu của bác sĩ Thành, hoặc là người có tình cảm với bác sĩ Thành sẽ hiểu nhầm mối quαп Һệ của chúng tôi nên liền nói:
– Không có đâu chị. Em với bác sĩ Thành chỉ là quαп Һệ xã giao thôi. Chị yên tâm nhé.
Tôi vừa dứt lời thì bác sĩ Lê bật cười đáp:
– Ôi trời ơi, không phải cô cũng đang hiểu nhầm tôi với bác sĩ Thành là người yêu của nhau đấy chứ? Không phải đâu, tôi có người yêu rồi, chúng tôi còn sắp đính hôn rồi đấy. Bác sĩ Thành cũng là bạn của người yêu tôi.
Nghe vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nhẹ nói:
– Dạ, chúc mừng bác sĩ nhé. Nhìn có vẻ bác sĩ đang rất hạnh phúc.
– Ừ, không giấu gì cô tôi đúng là đang rất hạnh phúc. Tôi rất yêu và ʇ⚡︎ự hào về anh ấy. Một người đàn ông tôi có đi cùng trời cuối đất cũng không gặp được người thứ hai như thế. Nói thì lại bảo khoe khoang chứ anh ấy thực sự rất rất giỏi và đẹp trai nữa.
Tôi nhìn ánh mắt bác sĩ Lê, trong ánh mắt ấy như chứa đựng cả bầu trời yêu thương. Từng từ ngữ mà chị ấy miêu tả về người đàn ông chị ấy yêu sao mà lại khiến tôi liên tưởng tới Dương. Có lẽ tôi cũng sẽ giống như chị ấy, dù đi tới cùng trời cuối đất chắc cũng chẳng bao giờ gặp được một người đàn ông đẹp trai như anh ta. Nghĩ đến đây giọng nói bác sĩ Thành vang lên ʇ⚡︎ựa như một nhát búa ᵭ.ậ..℘ thẳng xuống đầu tôi làm cho tôi phải tỉnh táo.
– Trong thời gian tôi đi nghe điện thoại, hai chị em có nói xấu gì tôi không đấy?
Bác sĩ Lê cười đáp:
– Anh làm gì có điểm nào xấu mà chúng em moi ra nói xấu được.
– Thôi đi bác sĩ Lê, em có khen anh ngàn vạn câu nhưng chốt lại vẫn không bằng thằng Dương chứ gì?
– Tất nhiên rồi ạ.
Một chữ “Dương” thôi mà ʇ⚡︎ựa như cả xô đá lạnh dội lên đầu tôi khiến toàn thân tôi lạnh buốt. Tôi nhìn gương mặt hai người, miệng cứ cứng ngắc không biết nói gì. Tôi không biết sao ʇ⚡︎ự nhiên bản thân mình lại ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ như thế. Tгêภ đất Việt Nam có biết bao nhiêu triệu dân, có biết bao nhiêu người tên Dương, cũng có thể là sự trùng hợp thôi mà tôi đã run sợ thế này sao? Thế rồi sau một hồi suy nghĩ, tôi nghĩ đến cô Sang, nếu như Dương có bạn gáι giỏi giang xinh đẹp như bác sĩ Lệ thì cô Giang còn cần tới tôi làm gì. Nghĩ tới đó tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Ngồi nói chuyện với hai bác sĩ thêm một lúc thì tôi trở về phòng Ьệпh. Lúc tôi về thấy Minh đang ngủ, tôi đi lại gần em, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy xương xương chằng chịt vết kim truyền, trong lòng ʇ⚡︎ự nhiên thấy xót xa vô cùng. Chẳng biết tương lai em ra sao, nhưng nếu không được cấy ghép tιм sớm, không được điều trị bằng những loại tђยốς tốt thì chắc em cũng sẽ không thể chống chọi được quá vài năm nữa. Cả buổi tối hôm ấy tôi không hề chợp mắt nổi, ngày mai phẫu thuật rồi nên đêm ấy tôi cứ thao thức nhìn ra ngoài bầu trời tối thui mà cầu nguyện, cầu cho mọi thứ tốt đẹp!
Sáng sớm hôm sau cái Nhung đã đến Ьệпh viện cùng tôi, lúc Minh được đẩy vào phòng phẫu thuật, trong suốt quá trình ngồi chờ thì cái Nhung luôn nắm tay tôi trấn an. Không biết tôi và nó ngồi bao nhiêu lâu, cάпh cửa phòng phẫu thuật vẫn im lìm, chỉ cách nhau có một cάпh cửa nhưng tôi lại cứ ngỡ như cách xa vạn trượng. Thời gian nhích lên từng giây, tôi dần mất kiên nhẫn mà đứng ngồi không yên. Cái Nhung thấy vậy mới bảo:
– Trời ạ mày ngồi xuống đây đi. Mày cứ như vậy cũng không giải quyết được gì. Yên tâm tin tưởng các bác sĩ, tao tin mọi thứ sẽ ổn thôi.
Cái Nhung vừa dứt lời thì cάпh cửa phòng mở ra, bác sĩ Lê từ trong bước ra nói:
– Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Chúc mừng gia đình.
Khoảnh khắc đó cuộc đời tôi như được tái sinh lại lần nữa. Trộm vía sau khi cấy ghép tιм thành công thì Minh nằm giường hơn một ngày cũng tỉnh lại, ăn được ít cháo loãng. Bác sĩ Thành cũng thường xuyên sang thăm khám cho thằng bé, còn cẩn thận dặn đi dặn lại tôi những việc nên làm và không nên làm đối với Ьệпh nhân vừa cấy ghép tιм xong. Cứ như vậy thời gian trôi đi cho tới ngày thứ 9 sau khi em tôi phẫu thuật, cô Sang gọi điện đến:
– Cô đang ở đâu thế?
– Dạ cháu đang ở viện với em cháu ạ.
– Sáng mai gặp tôi ở quán cafe cũ. Tí tôi gửi địa chỉ cho.
Bây giờ lời cô Sang nói như là mệnh lệnh với tôi rồi nên tôi làm gì dám từ chối. Thế nên tối hôm đó tôi phải gọi cái Nhung cầu cứu:
– Ê mai mày rảnh không?
– Có. Sao thế?
– Đến viện chăm thằng Minh giúp tao buổi sáng. Tao đi có việc.
– Ờ tao biết rồi. Mà tao nghỉ việc quán bar rồi.
– Sao lại nghỉ thế? Ông Phúc làm khó gì mày về vụ của tao à?
– Đm đếch phải. Tối qua lão Phúc ăn phải cái gì mà cứ nhất quyết bắt tao ngồi hầu ɾượu với hát cùng một thằng cha thối mồm. Bố tổ tao méo ngửi được nên bật lại lão. Cuối cùng ăn nguyên combo trừ lương và đuổi việc.
Thực ra làm cái nghề này nó bạc lắm, nếu không đường cùng thì tôi cũng muốn nó nghỉ việc. Tôi thở dài bảo:
– Thôi nghỉ ngơi vài hôm rồi kiếm việc khác làm. Trước mày chẳng tốt nghiệp cấp 3 còn gì.
– Ừ, trong thời gian tìm việc tao tính bán hàng online thêm.
– Cố lên!
Thế là sáng hôm sau cái Nhung vừa đến Ьệпh viện thì tôi vội vàng bắt xe đến chỗ hẹn với cô Sang. Thực ra cả đêm qua tôi cũng suy nghĩ mãi, sau khi phẫu thuật cho Minh xong tôi vẫn còn một khoản tiền, mà khoản tiền này cũng đủ chi trả tiền tђยốς cho em trong thời gian tới. Trong khoảng thời gian đó tôi vẫn sẽ đi làm như bình thường để kiếm tiền tiết kiệm nên tôi muốn rút khỏi cái nghề này. Thế nhưng tôi vừa đưa ra ý kiến thì cô Sang liền thay đổi thái độ nói:
– Cô xem tôi là trò chơi của cô à My? Lúc cô cần tiền thì cô tìm tới tôi, bây giờ mọi thứ xong xuôi rồi cô tính qua cầu rút ván? Cô đọc kỹ lại hợp đồng đi, nếu cô làm trái thì bồi thường gấp 5 lần giá trị hợp đồng.
– Cô Sang cháu nhớ trong hợp đồng có ghi ngủ được với con trai cô thì được 200 triệu. Cháu cứ tưởng như vậy là xong ạ. Còn mấy khoản đi làm hay không tuỳ cháu.
– Tôi thuê cô không phải để ℓêп gιườпg với thằng Dương không, nếu ℓêп gιườпg thôi thì thiếu gì gáι đâu. Thậm chí con trai tôi nó chỉ gật đầu một cái thì cả đống đổ vào lòng.
– Vậy rốt cục cô muốn cháu làm gì? Cháu không hiểu tại sao cô lại muốn con trai mình dây dưa với một cô gáι như cháu. Nhà cô giàu vậy, thiếu gì cô gáι cành vàng lá ngọc đâu ạ.
– Đó không phải việc của cô. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn làm theo hợp đồng. Nếu không…
– Nếu không thì sao ạ?
– Đoạn ¢ℓιρ của cô đêm ấy sẽ được tung lên hết các trang ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội. Chắc đẹp mặt lắm.
Lời nói của cô Sang làm tôi ૮.ɦ.ế.ƭ lặng toàn thân. Hoá ra đêm hôm ấy cô Sang đã cho người đặt camera trong phòng đó, ghi lại cảnh hai chúng tôi t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ bên nhau. Lúc mà cô Sang giơ chiếc điện thoại ra trước mặt tôi, nhìn lại cảnh đó mà tôi thấy thật kinh tởm, tởm đến mức cổ họng lợm lên, suýt chút nữa thì nôn ra luôn tại chỗ.
Tôi tròn xoe mắt nói:
– Cô???
– Sao? Bây giờ ý cô thế nào? ( vẻ mặt cô Sang đầy đắc ý hỏi lại)
Tôi hít một hơi thật sâu, hai bàn tay đặt tгêภ đùi khẽ siết chặt lại, chậm rãi hỏi:
– Vậy bây giờ cháu phải làm gì tiếp theo?
– Giúp việc nhà con trai tôi mới nghỉ. Ngày mai hãy đến đó làm theo giờ. Cứ ngoan ngoãn mà làm tốt theo những gì tôi bảo, xong việc cuộc đời cô sẽ lên một tầm cao mới. Mà nhớ, tôi cấm cô đem lòng yêu thằng Dương.
Càng lúc tôi càng thấy khó hiểu, cảm giác giống như chuyện này không đơn giản như ban đầu tôi nghĩ. Nhưng mà bây giờ tôi đâu còn lựa chọn nào khác, nếu như tôi không đồng ý thì tôi lấy đâu ra số tiền lớn để bồi thường hợp đồng, còn đoạn ¢ℓιρ kia nữa. Tôi thở dài đáp:
– Em cháu vẫn đang nằm viện, lại mới phẫu thuật xong nên cô cho cháu thư thư vài bữa nữa.
– Không được. Cô cứ lo cho tốt việc của mình. Còn em trai cô, tôi sẽ cho người chăm sóc riêng. Hoặc cô cứ thuê người chăm sóc, tôi trả tiền.
Tạm thời tôi không biết làm sao nên chỉ biết thoả hiệp với cô. Sẵn tiện cái Nhung đang rảnh nên tôi bảo cái Nhung ở viện chăm sóc cho thằng Minh, đằng nào tiền đó cũng là cô Sang trả, với lại có cái Nhung chăm sóc em tôi cũng yên tâm hơn.
Thế là sáng hôm sau, tôi bắt taxi đến địa chỉ cô Sang đưa. Khi tới nơi, nhìn ngôi biệt thự to đùng ở ngay vị trí đắt nhất Hà Nội tôi mới hiểu hoá ra những ngôi nhà giàu tôi hay nhìn thấy tгêภ phim cũng chưa là gì với ngôi nhà này.
Tôi nói tên cho bảo vệ, giới thiệu mình là giúp việc mới nên được mở cổng vào trong. Khi tôi bước vào tới cửa thì Dương vừa từ trong thang máy bước ra. Anh ta thấy tôi thì khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
– Cô đến đây làm gì?
Tim tôi bỗng chốc ᵭ.ậ..℘ nhanh còn hơn lúc mới gặp gỡ. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy cổ họng thông rồi mới lên tiếng đáp:
– Em là giúp việc mới của nhà anh.
– Giúp việc?
– Vâng.
– Mà giúp việc gì?
– Thì….
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị Dương chặn ngang cổ họng tôi:
– Cô không hợp với nghề này đâu.
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị người ta khinh thường nhưng mà nhìn vào ánh mắt của Dương giống như coi mình như bát nước đổ đi khiến tôi bỗng thấy khó chịu. Tôi biết trong mắt anh ta tôi chỉ xứng đáng là một con d᷈-/i᷈ thế nên tôi cố gắng thản nhiên bảo:
– Em không biết nhưng em được thuê vào đây giúp việc cho nhà anh. Người thuê em cũng đã trả lương cho em tuần đầu rồi. Bởi vậy hợp hay không hợp em vẫn sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình. Em xin phép đi dọn dẹp!
Dương không trả lời nữa, chỉ trầm mặc suy nghĩ một lát rồi bước đi. Tôi nghĩ tгêภ đời này chắc chẳng ai như tôi, bị người ta khinh như mẻ vẫn phải lao đầu vào. Tôi cố nén cảm xúc hiện tại rồi đi làm công việc của mình. Nhà anh rất rộng nhưng mà trong nhà rất sạch sẽ nên về cơ bản tôi không phải dọn dẹp gì nhiều. Tôi nghe chú bảo vệ nói Dương không ăn cơm trưa ở nhà nên dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì tôi lại tranh thủ về viện với thằng Minh. Thế nhưng vừa bước chân tới cổng viện thì tôi lại nhận được điện thoại của cô Sang gọi tới:
– Cô đi làm kiểu gì ấy? Thằng Dương đi làm về không có cơm ăn là thế nào?
Thế là sau đó tôi lại vội vàng bắt taxi về biệt thự. Lúc đến nơi tôi thấy Dương đang ngồi tгêภ ghế sofa gõ bàn phím laptop. Thấy vậy tôi khẽ bảo:
– Em cứ tưởng hôm nay anh không ăn cơm trưa ở nhà. Bây giờ em nấu cơm nhé.
Mắt anh vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop, tay liên tục gõ, giọng thờ ơ bảo:
– Ừ nấu đi.
– Anh muốn ăn cơm gì?
– Cứ nấu đi.
Tôi mở tủ lạnh ra thấy rau củ quả, ϮhịϮ, cá, tôm mực đủ cả. Nghĩ bụng hôm nay trời cũng nóng nên nấu một bát canh củ quả cho dễ ăn, ϮhịϮ đem sốt cà chua, cá rán, mực hấp, tôm rim. Tôi vừa thái cà rốt vừa để ý nồi mực hấp nên không may trong phút lơ là tôi đã cắt sượt vào tay. Dao sắc nên vết thương khá sâu, ɱ.á.-ύ chảy khá nhiều. Theo phản xạ tôi giật mình vứt ngay dao ra khỏi. Đang loay hoay kiếm cái gì đó bịt vào thì ʇ⚡︎ự nhiên thấy có bóng người đi vào, bàn tay nhanh chóng túm lấy ngón tay bị đứt của tôi rịt chặt lại rồi quát lớn:
– Cô bị ngu à? Cầm lấy rịt chặt vào.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thấy Dương đang cau có nhìn mình. Còn chưa kịp nói lời nào thì anh ta đã đi lấy urgo mang đến, sau đó còn cẩn thận băng lại cho tôi. Thấy anh ta thế, tôi cứ có cảm giác không tin được, ấp úng nói:
– Cảm ơn anh nhé.
– Tôi đã bảo cô không hợp nghề này đâu.
– Vậy anh nghĩ em hợp nghề gì?
– Cô đừng giả vờ nữa. Có phải mấy ngày đi khách không gặp được ai như tôi nên cô cố tình đến đây tiếp cận tôi?
Phải, tôi không thể phủ nhận lời Dương nói, dù tôi được người ta thuê hay bản thân mình ʇ⚡︎ự nguyện thì suy cho cùng mục đích chính vẫn là tiếp cận anh nên tôi không có gì phải ngụy biện trước lời Dương nói. Nếu trong mắt anh tôi là hạng người con gáι xấu xa thì tốt nhất hãy để nó xấu như vậy cho đỡ mất công diễn. Tôi ngước mắt nhìn anh, thẳng thắn đáp:
– Phải, không thể phủ nhận anh là vị khách đầu tiên em thấy sộp nhất.
Dương nhìn tôi, khoé môi khẽ cong lên, vẫn thái độ khinh bỉ mà nói:
– Cô được lắm!
Câu khen ngợi của anh như cái tát giáng xuống mặt tôi. Tôi cũng không buồn đôi co nữa mà quay trở lại chuyện chính:
– Anh ra ngoài ghế ngồi đi, em nấu cơm xong rồi gọi anh.
Tôi vừa xoay người thì bất ngờ bị Dương túm lấy cổ tay mình, anh nhìn thẳng mắt tôi mà nói:
– Từ nay không cần phải nấu cơm nữa. Nấu tгêภ giường là được!