TÁC GIẢ : QUỲNH CHÂU
Sáng ngày hôm sau, vì không ngủ được nên tôi dậy sớm xào mì để lát Hương dậy ăn cùng. Tầm hai mươi phút sau thì Hương cũng dậy, tôi nói nó vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng. Nó gật đầu rồi đi nhanh, xong xuôi nó đi ra rồi hai đứa tôi cùng ăn, vừa ăn nó luôn kể những chuyện vui cho tôi nghe. Tôi phì cười rồi nói :
-Ăn xong rồi chúng mình đi ra chợ đi, hôm qua mày hứa với tao rồi đó.
-Được rồi, ăn lẹ đi rồi đi rồi mình còn về xếp quần áo ra bến xe về nữa chứ.
Tôi với Hương vội vàng ăn thật nhanh rồi chạy vào phòng thay quần áo để đi chợ.
Vì chợ khá gần nên chúng tôi quyết định đi bộ sẵn tập thể dục luôn, ra đến nơi tôi ghé mua cho mẹ hai bộ quần áo mới, Khang cũng hai bộ quần áo mới và một đôi sandal để mang đi học, sau cùng tôi mua một ít bánh kẹo. Hương thì đi theo tôi để chơi chứ không mua gì cả, mua xong hai chúng tôi lại về nhà thu dọn quần áo bỏ vào balo, tôi cũng tranh thủ uống tђยốς say xe. Thu dọn xong nhìn lên đồng hồ tôi thấy đã hơn mười giờ nên lật đật nói Hương đặt taxi để ra bến xe. Hương đặt xe xong thì mười lăm phút sau xe tới, tôi ngồi ghế trước còn Hương ngồi sau. Vì vào giờ cao điểm nên hơi kẹt xe hơn mười một giờ rưỡi thì cũng đến bến xe. Tôi trả tiền taxi rồi cùng Hương đeo balo vào phòng mua vé. Sau khi mua vé xong thì chúng tôi lên xe ngồi, tầm mười phút thì xe bắt đầu lăn bánh, cứ nghĩ khi nãy uống tђยốς sẽ không say xe đâu nhưng nào ngờ tôi say cắm mặt luôn. Ói đến nỗi xanh mặt luôn, ngước lên thấy Hương đang xoa lưng cho tôi rồi đưa chai nước lên rồi nói :
-Khi nãy có uống tђยốς chưa mà sao giờ ói quá vậy.
-Tao có uống rồi, mà sao vẫn say quá.
-Thôi ráng tí, lát về đến nhà thấy mẹ với Khang là khoẻ ngay á mà. Ngủ một tí đi cho khoẻ.
Tôi gật đầu rồi ngủ, chẳng biết ngủ đến bao lâu mà khi mở mắt ra tôi đã đến chỗ bãi xe hay đậu đón khách rồi. Tôi vội vàng đeo balo rồi cùng Hương xuống xe, Hương nói :
-Tao về nhà trước nhé, hẹn ngày mai tao đến đón đi dạo nha.
-Oke luôn, tao ở nhà chờ mày đó.
-Thôi về đi. Bye nha.
Tôi gật đầu rồi đi bộ vào trong nhà, đi hơn hai mươi phút thì cũng tới nhà, tôi định cho mẹ bất ngờ nhưng nào ngờ vừa mở cάпh cửa ra tôi nghe tiếng mẹ ho sặc sụa. Tôi vội bỏ balo xuống rồi chạy nhanh vào giường, mẹ tôi nằm đó gương mặt hốc hác xanh xao đến đáng thương. Thấy tôi, mẹ ngạc nhiên cố gắng ngồi dậy, lấy hơi rồi nói :
-Hân hả con, trời ơi con về khi nào sao không nói mẹ ra đón. Nào lại đây mẹ xem, cả năm trời đi học bây giờ mẹ mới gặp con.
Tôi lại gần ôm chặt lấy mẹ rồi nức nở nói :
-Mẹ bị sao vậy, mẹ ốm sao không nói với con mà lại giấu con. Nếu con không về chắc cũng sẽ không biết rồi.
-Mẹ bị cảm lạnh thôi à, uống tђยốς mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi. Em Khang mà biết con về nó mừng lắm đấy.
Mẹ vừa nói xong thì Khang cũng vừa đi học về tới, tôi dìu mẹ ra ghế ngồi, thấy tôi nó mừng rỡ chạy lại ôm đến nổi tôi thở không nổi luôn phải vỗ vai nó rồi nói :
-Ôm đủ chưa, thả hai ra nào thở không nổi luôn rồi nè.
Nó nghe tôi nói thì lật đật buông ra rồi cười tươi nói :
-Tại em nhớ hai quá, mà sao hai nói cuối tuần mới về mà nay về sớm vậy.
-Hai về chơi mấy bữa rồi lên đi làm nữa, à lại đây hai có mua cho em với mẹ mỗi người hai bộ đồ mới nè, thêm đôi sandal cho em mang đi học nữa.
Tôi nói rồi lôi trong balo ra từng thứ một đưa cho mẹ với Khang, mẹ mỉm cười rồi nói với tôi :
-Về chơi là mẹ mừng rồi, mua chi cho tốn kém vậy con. Đồ mẹ vẫn còn mới mặc vẫn được mà.
-Hihi, con vừa đi học vừa làm thêm nên có tiền mà, mẹ yên tâm nha. Thôi mẹ vô nằm nghỉ đi, con thay quần áo rồi nấu cơm cả nhà mình cùng ăn nha.
Mẹ gật đầu rồi tôi dìu mẹ vào giường nằm, tôi mở balo lấy đồ đi thay rồi xuống bếp nấu ăn, sau một hồi thì cũng có mâm cơm ngon lành cho cả nhà ăn. Mẹ với Khang vừa ăn vừa khen tay nghề nấu ăn của tôi ngon khiến tôi nở mũi quá trời luôn. Ăn xong tôi dọn dẹp rồi lấy bánh mua về đem ra cho mẹ với Khang ăn, mẹ ăn được mấy miếng thì nói mệt nên vào giường nằm nghỉ. Tôi cũng đi nằm luôn vì vẫn còn hơi mệt, Khang thì sang nhà bạn chơi.
…….
Quân từ hôm qua đến nay nhốt mình trong phòng, không buồn ăn uống khiến bà Liên xót nên đi lên phòng gõ cửa :
-Quân ơi, con xuống ăn cơm này. Từ sáng đến giờ con không ăn gì thì chịu ăn thì bụng dạ nào chịu nổi.
-Mẹ đi đi, con không muốn ăn, cũng không muốn nghe mẹ nói gì cả, mẹ đi đi.
Bà Liên buồn buồn rơi nước mắt rồi đi xuống nhà ăn cơm, Quân trong phòng lấy điện thoại nhấn vào số điện thoại của Hân muốn gọi nhưng rồi thôi, nhưng một lúc sau Quân thay quần áo rồi đi xuống nhà. Bà Liên đang ngồi ở phòng khách thấy Quân đi xuống cứ nghĩ con trai đã hết giận mình rồi nên tươi cười nói :
-Con chịu xuống nhà rồi hả, nào lại bàn ngồi đi mẹ dọn cơm cho con ăn nhé.
-Không cần đâu mẹ, con đi ra ngoài có chút việc sẽ về hơi trễ nên mẹ đừng chờ con.
-Con định đi đâu, có phải con muốn đi tìm con Hân không. Con nên nhớ con với nó chia tay nhau rồi, bây giờ người con cần tìm là con Thục Oanh chứ không phải nó nữa đâu.
-Mẹ thôi đi, con muốn đi đâu thì kệ con. Chào mẹ.
Quân nói xong thì đi ra lấy xe rồi chạy thẳng về hướng nhà Hân, còn bà Liên bất lực nhìn đứa con trai của mình mà không biết làm sao cả.
Quân chạy nhanh đến nhà Hân nhưng khi đến nơi nhà khoá cổng, Quân vội mở điện thoại ra gọi cho Hân nhưng thuê bao, lúng túng không biết làm sao thì Quân nghĩ đến Hưng, vì Hương là người yêu của Hưng nên kiểu gì cũng sẽ biết. Nghĩ vậy Quân liền gọi cho Hưng thì nghe được tin Hân đã về quê rồi. Quân hụt hẫng nên đi kiếm quán ngồi uống bια một mình, cho đến khi say khướt không uống nổi nữa thì nghe điện thoại đổ chuông, cứ nghĩ là Hân gọi nên Quân lật đật nghe. Nhưng không, người gọi điện chính là Thục Oanh, thấy Quân bắt máy liền nói :
-Alo, anh Quân ạ. Anh đang ở đâu đấy, bác Liên lo lắng cho anh lắm, anh mau về nhà đi.
Quân nghe nhưng vì quá say nên chưa kịp trả lời thì gục xuống bàn rồi để Thục Oanh cứ alo alo mãi. May sao lúc đấy có nhân viên phục vụ đi lại, thấy Quân say rồi mà tay đang cầm điện thoại có người gọi nên vội cầm lên nghe :
-Alo, cho hỏi có phải người nhà của số máy này không ạ, hiện giờ người này đang say lắm, người nhà đến đón nhé.
Địa chỉ 43, Nguyễn Thái Sơn, Gò Vấp nhé.
Thục Oanh ở đầu giây bên kia nghe vậy thì liền cảm ơn người phục vụ đó rồi nhanh chóng thay quần áo đi để đến chỗ Quân. Bà Trang ở dưới nhà ăn trái cây thấy con gáι hấp ta hấp tấp chạy đi thì gọi lại hỏi :
-Này Oanh, tối rồi còn đi đâu vậy con, sắp có chồng rồi đó, đàng hoàng lại đi.
-Con đi đến chỗ chồng tương lai của con chứ đâu nữa. Không biết có chuyện gì mà khi nãy bác Liên gọi cho con nói con gọi cho Quân xem anh ấy ở đâu. Con gọi liền thì biết được tin Quân đi uống bια say khướt không về được. Giờ con đến đó đây, cơ hội của con tới rồi, kiểu gì anh Quân cũng sẽ cưới con thôi.
Bà Trang nghe đến đây thì dường như đã hiểu ra được vấn đề nên liền nở nụ cười thâm hiểm rồi nói :
-Con gáι mẹ giởi lắm, đi liền đi con.
-Dạ, con chào mẹ nhé.
Nói xong thì Thục Oanh liền lên xe đi đến chỗ Quân, tầm hai mươi phút thì cũng đến. Thục Oanh đi thật nhanh vào thì bắt gặp ngay Quân đang đứng dựa gốc cây ói, Thục Oanh chạy nhanh lại đỡ Quân rồi dìu Quân ra xe. Vì quá say nên Quân chẳng biết gì cứ vậy đi theo Thục Oanh. Sau khi vào xe ổn định lại thì Thục Oanh nói tài xế lái đến khách sạn mà không đưa Quân về nhà. Tới nơi Thục Oanh dìu Quân vào thuê một phòng vip rồi nhờ bảo vệ dìu Quân lên phòng đó giùm mình. Sau khi lên phòng, Quân nằm tгêภ giường bất tỉnh nhân sự, còn Thục Oanh tiến sát lại gần Quân, lấy tay sờ lên má Quân vừa cười vừa nói :
-Tại sao anh không chọn em, tại sao người anh yêu là nó, chứ không phải là em vậy hả Quân. Em có chỗ nào thua nó hả, hay tại vì khuôn mặt nó xinh đẹp hơn em nên anh say mê nó đúng không. Nhưng bây giờ anh đang ở cùng với em rồi, nhất định anh sẽ phải cưới em cho mà xem, anh chỉ thuộc về một mình em mà thôi.
Nói xong Thục Oanh lại cười thêm một tí nữa rồi bắt đầu leo ℓêп gιườпg cởi áo Quân ra. Sau đó thì bắt đầu cởi quần áo của mình ra rồi leo ℓêп gιườпg nằm lên tay Quân. Bất chợt Thục Oanh liền nghĩ ra một kế sẽ lấy điện thoại chụp lại để sau này cần dùng thì sao. Nghĩ vậy Thục Oanh liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi cắn vào tay mình nặn ɱ.á.-ύ ra thoa lên ga nệm. Xong xuôi thì tiến lại nằm sát vào Quân nở nụ cười rồi ngủ.
…….
Tôi ở tгêภ thành phố học bài với thức khuya riết quen nên về đây không ngủ sớm được. Trời thì cũng khá oi ả nên tôi ra phía trước nhà ngồi hóng gió rồi bật bài hát Thanh Xuân lên nghe. Tôi bất giác lại nhớ đến Quân, nhớ đến những kỷ niệm đẹp lúc chúng tôi chưa lên thành phố, nhớ những hôm trưa nắng chói chang nhưng vẫn miệt mài mài mang đồ ăn đến cho tôi. Nhưng tất cả bây giờ chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm đẹp trong lòng của tôi thôi. Nay mai đây, anh sẽ là chồng của người khác rồi, chỉ cần nghĩ đến nước mắt tôi lại rơi.
Ngồi chán chê thì tôi cũng vào nhà, tắt nhạc cho mẹ với Khang ngủ thì tôi nhận được cuộc gọi của anh Thuận, tôi nghe máy thì anh hỏi tôi về nhà có vui không, tôi nói vui lắm. Anh bảo mai mốt lên có quà cho anh không, tôi cười cười nói không. Anh nói thêm vài câu nữa thì chúc tôi ngủ ngon, còn anh thì kiểm tra quán lại lần nữa rồi về. Tôi dạ rồi tắt máy đi vào giường nằm ngủ.