Mình còn yêu nhau – Chương 1

Vũ Linh 225

TÁC GIẢ : QUỲNH CHÂU

Trời bắt đầu vào tháng mưa ,gió thổi lay lắt tгêภ những ngọn cây, bầu trời đen kịt ,mây đen cũng kéo về chuẩn bị cho một trận mưa lớn tới. Phía xa xa ngoài đồng, hai mẹ con tôi đang cắm cúi xạ cho hết lúa vào đám ruộng của nhà .Thấy trời kéo mưa tới bà Hoa là mẹ tôi lật đật nói với tôi:

-Thôi Hân ơi,mưa tới rồi chạy về nhà đi con ,mai rồi mần tiếp chứ coi bộ hôm nay mần không xong đâu.

Tôi nghe mẹ nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn một lượt rồi nói :

-Dạ ,vậy thôi mình về đi mẹ chứ một hồi mưa tới chạy không kịp nữa .

Tôi vừa dứt lời,mưa từ đâu ùn ùn kéo tới xối xả ,hai mẹ con cũng nhanh chân chạy về nhà.

Bà Hoa là người phụ nữ khá đẹp năm nay tuy đã ngoài 40 tuổi ,làm ruộng vất vả nhưng bà vẫn còn trẻ lắm. Điều đặc biệt là bà không có chồng nhưng bà có 2 người con, Ngọc Hân là con gáι lớn của bà năm nay vừa tròn 18 tuổi ,còn đứa thứ hai là đứa bé trai tên Hoàng Khang được 15 tuổi .Năm Hân tròn 3 tuổi, thì bà nhặt được Khang ở trước nhà sau đó đem nuôi dưỡng,yêu thương như con đẻ của mình vậy.

Khang nằm tгêภ giường thấy mẹ với chị 2 về người ướt sũng hết thì nhanh chóng ngồi dậy cất giọng nói :

-Mẹ với chị 2 đi thay đồ nhanh đi không cảm lạnh rồi ra ăn cơm nhé.Cơm nước con nấu xong hết rồi chờ mẹ với chị 2 mà con đói lắm rồi nè.

Bà Hoa nghe con trai nói thế thì nhanh chân nói tôi đi thay đồ lẹ ra ăn cơm. Bữa cơm nhà tôi đơn giản lắm, chỉ có một dĩa rau lang luộc, hai cái trứng gà chiên cùng nồi mắm kho quẹt. Ấy thế mà cả nhà lại ăn cơm một cách ngon lành. Bà Hoa thấy hai đứa con mình như vậy không cầm được lòng mà rơi nước mắt, bà trách mình nghèo quá để hai con của bà phải chịu khổ, hai đứa đang tuổi ăn tuổi lớn ăn không đủ chất làm sao học hành được. Tôi ngước lên thấy mắt mẹ đỏ hoe thì gặng hỏi :

-Mẹ sao không ăn cơm đi, có chuyện gì khiến mẹ buồn ạ. Hay con với em Khang khiến mẹ buồn .

Bà Hoa nghe thế liền trả lời :

-Không có gì đâu con,hồi nãy dính nước mưa nên mắt mẹ đỏ vậy đó mà. Thôi hai đứa coi ăn lẹ rồi ngủ chiều đi học kìa .

Chiều đến hai đứa nhỏ đi học, bà Hoa lại cầm vội cái nón lá đội lên rồi ra ruộng để sạ cho hết đám lúa. Nói về cuộc đời bà thì đúng câu hồng nhan bạc phận luôn. Nhiều người trong thôn luôn thắc mắc về việc bà không có chồng lắm,cũng thường hay đặc điều không tốt nói về bà, bà biết hết nhưng bà vẫn thờ ơ tỏ ra không biết, coi như không có gì. Đối với bà có lẽ bây giờ hai đứa con mới là nguồn sống, là tất cả của bà.

Nhớ lại năm bà vừa tròn 20 tuổi, bà khi ấy được coi là hoa khôi của làng. Đầu tгêภ xóm dưới ai cũng khen nhà ông Hoàng,bà Lan là bố mẹ bà có đứa con gáι sắc nước hương trời ,xinh đẹp hết phần thiên hạ .Bố mẹ bà nghe thì mát mày mát mặt lắm, nhiều mối đến hỏi con gáι bà cho con trai họ nhưng ông bà từ chối hết ,để cho bà quyền quyết định.Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào bà lại đi yêu một người đàn ông đã có vợ. Người ta hứa hẹn với bà nhiều lắm, hứa sẽ bỏ vợ cưới bà, cho bà một danh phận xứng đáng. Đến lúc bà vì quá yêu nên bà trao thân cho người ta chẳng cần suy nghĩ gì cả, bà ngây thơ tin vào những lời hứa của người ta. Hai tháng sau đó, bà phát hiện mình có thai, liền đi nói với người ta. Nhưng không, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt bà, người đàn ông đó nói sẽ không chấp nhận cái thai này cũng như không bao giờ bỏ vợ cưới người đàn bà dễ dãi như bà đâu. Bà nghe vậy nước mắt tuôn rơi,ôm hận trong lòng chạy một mạch về nhà nói hết sự thật cho bố mẹ bà hy vọng họ sẽ che chở,đùm bọc cho bà.

Ông Hoàng bà Lan nghe xong tức giận lắm, ông sốc tới nỗi không kịp nói câu nào mà đứng ૮.ɦ.ế.ƭ trân nhìn đứa con gáι của mình rồi ngã xuống đất. Bà Lan lật đật chạy tới đỡ ông Hoàng ,nhưng không cuộc đời lại trớ trêu với bà khiến bà lại đau lòng thêm lần nữa khi bố bà đã ra đi mãi mãi không về. Đám ma bố bà diễn ra ngay sau đó,cả làng xóm đều thắc mắc về cái ૮.ɦ.ế.ƭ của ông nhưng hiển nhiên nhà bà không nói gì cả .Ngày qua ngày bà nhốt mình trong căn phòng nhỏ, không dám đi ra đường vì sợ người ta dị nghị. Còn bà Lan từ hôm ông Hoàng mất bà đau lòng ,bỏ ăn bỏ uống mà phát Ьệпh nên cũng ra đi ngay sau đó. Nỗi đau mất bố chưa nguôi ngoai thì giờ, mẹ bà là điểm ʇ⚡︎ựa duy nhất của hai mẹ con bà cũng đi mất, bà đau lòng ,ân hận lo ma chay cho mẹ xong thì gửi cho chú thím nhang khói hộ. Bà ôm nỗi hận người đàn ông đó cùng với cái thai hơn hai tháng bỏ làng đi đến nơi khác sinh sống.

Cuộc sống ở nơi mới tuy có chút chưa quen, lại bị người ta đồn thổi là bà chửa hoang nhưng bà hiển nhiên không nói năng gì,ngày ngày đi nhổ cỏ thuê hay ai mướn gì làm đấy cho đến lúc sinh con .

Thấm thoát thời gian thoi đưa, giờ đứa con gáι bé bỏng ngày nào của bà giờ cũng đã 18 tuổi chuẩn bị vào đại học rồi ,đứa con trai bà nhặt được cũng 15 tuổi rồi.Đôi lúc bà ʇ⚡︎ự nghĩ nếu một ngày hai đứa hỏi bố nó đâu,bà không biết phải trả lời như thế, nhưng tuyệt nhiên hai đứa không bao giờ hỏi, lại còn rất hiểu chuyện nên bà cũng an tâm phần nào. Một mình gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học đối với bà quả không dễ dàng gì nhưng bà vẫn chịu khó cày cuốc làm lụng để có thể nuôi hai đứa một cách tốt nhất..

Miên man suy nghĩ về tuổi trẻ trước đây thì bà Hoa chợt nghe tiếng bà Sáu đang nhổ cỏ lúa ở đám ruộng kế bên hỏi :

-Nghe nói con bé Hân năm nay chuẩn bị thi đại học phải không chị Hoa .

Bà Hoa nghe vậy thì nhoẻn miệng cười đáp lại :

-Đúng rồi chị Sáu ơi, chuẩn bị tới kỳ thi tốt nghiệp với đại học rồi ,tui lo cho con bé quá chừng.

Bà Sáu nghe thế hắng giọng,mỉa mai nói :

-Trời ơi,nuôi ăn học chi cho tốn kém vậy chị ,để tui dắt mối cho kiếm thằng chồng Đài Loan cả nhà được nhờ luôn. Chứ tui thấy mẹ con nhà chị cực khổ quá,con bé Hân nó đẹp gáι vậy kiểu gì người ta thấy là ưng liền hà.

Bà Hoa nghe thế cảm thấy không vui mà nói lại :

-Nó còn nhỏ mà chồng con gì chị Sáu ơi, đi học có nghề nghiệp mới đỡ cự được. Chứ như tui với chị suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời hoài coi sao đặng .

Bà Sáu lại được phen tức ,đỏ mặt mà nói :

-Thì tui nói vậy thôi,chứ chuyện nhà chị tui cũng đâu quản được. Nghèo mà còn đèo bồng cho con đi học đại học đại đồ có nước mạt luôn nghe chị. Chị cứ về suy nghĩ bao giờ thông suốt thì nói tui đặng tui dắt mối cho nghe..Thôi tui về lo cơm nước nhà cửa đây..

Bà Hoa không trả lời nữa mà chỉ cười cặm cụi sạ cho xong để về nhà. Tối hôm đó, sau bữa cơm mẹ gọi tôi lại nói chuyện ,nhìn ánh mắt mẹ tôi buồn lắm ,tôi định hỏi nhưng rồi lại thôi.Mẹ cất giọng nói :

-Này Hân,sắp tới thi tốt nghiệp với đại học rồi phải không con ,

Tôi nghe vậy dường như đã hiểu ra ánh mắt của mẹ buồn vì điều gì rồi.Chắc mẹ buồn vì nhà nghèo sợ không lo nổi cho tôi ăn học đây mà. Đang chìm trong cơn suy nghĩ thì tôi giật mình nghe tiếng mẹ gọi :

-Hân, Hân ….đang suy nghĩ cái gì mà mẹ hỏi bây không trả lời vậy .

Tôi lúc này mới hoàn hồn lại cười một cái trả lời mẹ :

-Dạ ,không có gì đâu mẹ,con có suy nghĩ gì đâu , con sắp thi rồi nè mẹ .

Mẹ tôi nhìn tôi đầy yêu thương,cầm tay tôi rồi nói tiếp :

-Ráng học hành,ôn tập rồi thi cho tốt nghe con,mẹ sẽ cố gắng để con học mà không phải bận tâm điều gì cả.Đừng làm mẹ thất vọng nha con .

Tôi ôm chầm lấy mẹ ,nước mắt thi nhau rơi xuống nghẹn ngào nói :

-Dạ mẹ yên tâm,con sẽ cố gắng để mẹ hãnh diện vì con nhé ..Thôi khuya rồi,mình đi ngủ mẹ ơi. Mẹ cười nhẹ rồi ᵭάпҺ yêu lên đầu tôi gật đầu đi ngủ.

Nằm vật lộn tгêภ giường một hồi với bao suy nghĩ hỗn độn thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay chỉ biết khi mở mắt ra trời đã hửng sáng rồi. Nhanh chân bước xuống giường cột lại tóc, kêu thằng Khang dậy rồi vệ sinh cá nhân. Đi xuống bếp thì thấy mẹ đã nấu sẵn nồi cơm cùng hai cái trứng luộc lột sẵn để đó rồi. Đang tính gọi thằng Khang vô ăn cơm rồi đi học thì tôi đã thấy nó đứng lù lù phía sau lưng rồi..Tôi giật mình la lên rồi nói :

-Trời ơi,đứng đây hồi nào mà không lên tiếng vậy làm hai giật cả mình .

Nó nghe tôi nói vậy khúc khích cười sảng khoái rồi nói :

-Em đứng nãy giờ rồi tại hai không biết đó chớ ,đang nghĩ tới anh nào mà mất hồn hả

Tôi với tay ᵭάпҺ nó một cái rồi nói :

-Tào lao quá nha Khang, thôi lấy chai nước tương lại đây hai dằm trứng rồi ăn lẹ thay đồ đi học nè không trễ giờ.

Ăn uống xong xuôi hai chị em tôi lại đèo nhau tгêภ chiếc xe đạp cà tàng đến trường. Vì trường tôi đi qua trường của Khang nên tôi đèo nó đi luôn một thể rồi trưa Khang sẽ đợi tôi đến rồi về cùng nhau, bữa nào tôi về trễ thì Khang sẽ quá giang về cùng bạn trước. Cứ như vậy suốt mười mấy năm nay hai chị em tôi như hình với bóng đi học cùng nhau .Dừng xe lại cho Khang xuống xong tôi lại lon ton đạp tới trường. Đang dắt xe vô nhà xe để thì tôi gặp Hương- con bạn thân 3 năm nay của tôi, thấy tôi nó chạy lại hỏi :

-Nay có tiết kiểm tra văn đó ,đã học bài chưa mày, tao chưa học vô chữ nào hết ,thấy rầu ghê luôn.

Tôi nghe vậy thì cười lên, bởi vì đã quá quen thuộc với câu chuyện này rồi :

-Có bao giờ kiểm tra mà mày chịu học bài đâu mà, thôi lần này tao không có chỉ mày nữa đâu đó, ʇ⚡︎ự thân vận động nha bạn mình ơi .

Nói xong hai đứa tôi cười giòn tan rồi nhanh chân bước vào lớp. Vừa ngồi vào bàn học thì tôi thấy một hộp sữa để đó từ lúc nào rồi. Không cần nói cũng biết chủ nhân của nó là Minh Quân ,bạn học lớp bên cạnh. Tôi biết Quân thích tôi lâu rồi nên mới ngày này qua tháng nọ đem sữa sang cho tôi. Cất hộp sữa vào học bàn để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, tôi nghĩ rồi giờ ra chơi sẽ gặp Quân nói chuyện một lần cho rõ ràng chứ như vậy tôi ái ngại lắm.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất