Mặt trời sau giông bão – Chương 28

Vũ Linh 288

Tác giả: An Yên

Nhi thất thần trước câu nói đó. Cô phải hiểu lời của Minh Nhật thế nào đây? Nó vừa như một sự quan tâm, vừa như một lời khẳng định muốn ở bên cô lúc này. Là sao nhỉ? Đây là lần thứ hai cô gặp anh, lần trước chỉ thấy người ta đẹp trai và có tâm khi mở một cơ sở mây tre đan cho người khuyết tật thôi, nhưng lần này lạ lắm, Nhi cảm giác như anh gần gũi hơn một chút.

Có lẽ vì anh đã bảo vệ cô trước lão Thái, lại định giúp cô được gặp Tuấn và ly hôn sớm nữa. Nhưng làm sao Nhi dám nhận những sự giúp đỡ ấy một cách nhanh chóng như vậy? Cô sợ làm bạn với những người giàu lắm rồi.Thà cứ như cô với Thùy, dù từ ngày cô đi, cả hai ít gặp nhau như trước kia làm ở lò gạch, nhưng Thùy sẵn sàng nghe cô tỉ tê qua điện thoại cả buổi dù đang chăm con nhỏ. Thế giới người giàu cô đã từng bước vào và giờ đây khiến cuộc đời cô thê thảm thế này, nhưng cô cũng phải cảm ơn Hoàng Tuấn vì anh ta đã mở rộng tầm mắt cho cô, để cô hiểu rằng cái thế giới ấy thật giả lẫn lộn, rằng cái điều cô nghĩ trước kia không phải luôn luôn đúng.

Ngày trước, vì nhà nghèo, Nhi đã ước mơ một ngày nào đó sẽ cố kiếm thật nhiều tiền để thật giàu có, lúc ấy sẽ bớt vất vả, sẽ sướиɠ hơn. Nhưng khi cuộc sống cạnh họ, là một phần trong cuộc sóng của họ, cô mới hiểu người giàu cũng có rất nhiều lần rơi nước mắt, cũng có bao nhiêu bất hạnh và khi chạm đến ngưỡng cửa nghèo khổ, họ lại không cam tâm mà tìm cách chống lại cảnh nghèo. Có người vượt tгêภ gian khổ đó bằng trí tuệ và nhiệt tâm để chiến thắng, có người lại càng lún sâu vào túng quẫn khi tìm mọi cách để làm giàu. Giờ đây, Nhi thấy suy nghĩ lúc nhỏ của cô sai rồi, sung sướиɠ, hạnh phúc không phải ở nhiều tiền mà điều đó được xây dựng bởi sự trân trọng, thấu hiểu lẫn nhau ở các mối quαп Һệ trong cuộc sống.

Thấy Nhi thẫn thờ nhìn xuống đất, Minh Nhật cầm tay cô lắc lắc:

– Nhi, em lạ lắm, ốm à? Đừng làm anh sợ nha!

Nhi giật mình:

– Hả? Ai sợ cơ ?

Nhật đặt tay lên trán Nhi. Không bị sốt! Anh hỏi:

– Có chuyện gì sao? Anh thấy em không ổn lắm!

Nhi lắc đầu:

– Không. Tôi bình thường mà, có sao đâu, tránh ra cho tôi đi!.

Nhật nhíu mày:

– Này, Ngô Tuệ Nhi, em không nghe lời thì tôi sẽ bế em ra đấy. Mọi người sẽ thấy hết nhé!

Nhi chưng hửng:

– Ai cho phép anh làm thế?

Minh Nhật nhìn cô, giọng nghiêm khắc:

– Vậy thì ngoan ngoãn đi ra xe để tôi chở đi, nhanh!

Nhi cũng cáu lên:

– Anh quát tôi đấy à?

Nhật gật đầu:

– Ừ quát đấy, có nhanh lên không? Hay đi chậm giờ xuống hết giờ thăm lại đi về?

Nhi ngúyt anh:

– Anh cứ như kiểu xúi tôi ly hôn cho nhanh ấy nhỉ?

Nhật nhún vai:

– Ừ, anh ta chẳng xứng đáng với em thì giữ làm gì cho mệt, tôi xúi em đấy! Giờ có đi nhanh lên không?

Chẳng hiểu sao khi Minh Nhật nói lời ngon ngọt thì Nhi lại muốn gân cổ lên cãi bướng, nhưng khi nhìn khuôn mặt nghiêm trang của anh, cô lại ngoan như cún:

– Đi thì đi, anh đừng hối hận vì chở bà bầu đấy. Đến chiều mà đòi tôi tiền xăng thì đừng trách tôi ăn vạ nghe chưa?

Ánh cười lộ rõ trong mắt Minh Nhật nhưng anh vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm nghị:

– Yên tâm đi, tôi không bao giờ hối hận! Sao, còn đứng đó hả? Ra xe hay để bế ra?

Thấy Nhật khom người, Nhi sợ người ta làm thật nên lắc đầu:

– Không, không cần. Tôi đi, tôi đi, anh làm gì mà căng thế?

Cô vội khóa cửa rồi theo chân Minh Nhật ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi cạnh ghế lái rồi nhanh chân ngồi vào chỗ của mình và lái xe đi.

Ngồi tгêภ xe, Nhi chỉ biết nhìn khung cảnh hai bên đường. Những hàng cây lùi dần về phía sau, thành phố quen thuộc nơi cô sinh ra và lớn lên dần hiện ra. Minh Nhật chở bà bầu nên rất cẩn thận, cô thấy anh tỉ mỉ tránh từng ổ gà nhỏ, quan sát tỉ mỉ khi rẽ hay sang đường. Chợt anh dừng xe trước một nhà hàng đặc sản rồi quay sang cô:

– Ăn trưa nhé!

Nhi nhìn đồng hồ – đã hơn mười một giờ rồi. Nếu lúc này đến trại giam cũng phải chờ đến chiều. Anh ấy đã giúp mình đi đến đây, không lẽ để người ta đói? Nhưng nhà hàng to thế này chắc chắn đồ ăn sẽ rất đắt, chẳng lẽ đến ăn cũng để người ta trả tiền thì ngại quá. Nhi ʇ⚡︎ự trách mình ban nãy không quyết đoán, đi xe máy, ăn tạm bát bún ba mươi ngàn là xong. Anh ta dọa bế ra xe chứ làm gì dám!

Thấy bộ dạng tiu nghỉu của Nhi, Minh Nhật cười:

– Lại sao thế kia?? Em không đói à? Nhưng tôi đói không lái xe được nữa. Với lại em có ăn cho một mình em đâu, cho con nữa chứ. Nào, vào đây!

Hic, nếu không vì bé con thì còn lâu người ta mới lên xe của anh nhé! Nhi vẫn ngồi thần mặt ra Nhật lại ghé sát tai cô khiến cô nóng cả mặt:

– Yên tâm, anh mời em, được chưa?

Hóa ra, anh ấy nhìn thấu cả suy nghĩ của Nhi. Ơ, tiết kiệm có gì là sai chứ? Cô sắp trở thành mẹ đơn thân, không tích cóp sau lấy gì lo cho con của cô đây? Nhi thì thế nào cũng xong, nhưng bé con chắc chắn phải đầy đủ. Cô liếc Nhật:

– Anh ăn thì vào mà ăn, tôi không quen những nơi thế này. Tôi thích ăn cơm bình dân thôi.

Thực ra, trước đây Tuấn có dẫn cô đi ăn vài lần ở những nhà hàng kiểu thế này, nhưng đó là giai đoạn đầu của hôn nhân, khi mọi thứ vẫn là màu hồng và Tuấn vẫn là thiếu gia. Còn giờ thì khác, lâu nay cô đã quay lại với cuộc sống không xa xỉ như cũ. Minh Nhật nhìn cô cười:

– Em chưa quen thì tôi sẽ giúp em làm quen, sau này tôi sẽ đưa em đi nhiều hơn hơn nữa, em sẽ quen!

Nhi trố mắt:

– Anh hâm à? Thừa tiền đãi người dưng hả? Mặt tôi đâu dày đến nỗi cứ để người ta mời ăn mãi thế!

Nhật vẫn nhìn cô, nhìn thẳng vào mắt luôn ý, hại mặt Nhi nóng ran, mọi ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ tгêภ cơ mặt đều nhiều chuyển sang màu xấu hổ. Anh nói mà Nhi nghe cứ lùng bùng lỗ tai:

– Ừ, tôi thừa tiền đấy, em giữ hộ tôi đi, kẻo tôi lại tiêu lung tung!

Nhi không biết giấu mặt vào đâu đành ngoảnh ra đường:

– Anh đi khám đi, tôi thấy anh bị hâm dở rồi đấy! Tự nhiên bảo tôi giữ tiền cho anh. Rồi một ngày, anh vu cho tôi lấy tiền anh thì sao? Tôi đâu có n.g.u!

Nhật bật cười:

– Ừ tôi hâm đấy, gặp em lần đầu tiên, tôi đã thấy mình hâm rồi!

Nhi cong cớn lên:

– Anh lại làm sao đấy? Ăn vạ à? Gặp tôi lần đầu ở phòng sếp Duy, là anh ʇ⚡︎ự đến chứ tôi có bắt đâu mà nói giọng đó với tôi?

Nhật nhoài người tháo dây an toàn cho Nhi khiến cô luýnh quýnh:

– Này, ai cho anh chạm vào tôi!

Nhật chưng hửng:

– Tôi tháo dây an toàn thôi mà, nãy tôi thắt sao em không gắt? Khi tôi bận lái xe sẽ phải nhờ đến cái dây này để giữ an toàn cho mẹ con em, giờ có tôi rồi cần gì nó nữa. À, liên quan đến câu ban nãy, tôi thấy mình hâm vì tôi đã gặp em hơi muộn…

Nhật nói đến đó rồi mở cửa bước ra và ʋòпg qua mở cửa cho Nhi. Nhưng cô cứ ngồi chôn chân một chỗ, không phải vì từ chối mà để tiêu hóa hết câu nói vừa rồi. Nó cứ như ngôn tình ấy nhỉ? Rồi cô ʇ⚡︎ự vả vào mặt mình. Ngô Tuệ Nhi à, mày chưa ly hôn và đang có bầu với chồng. Cao Minh Nhật là một người hoàn hảo, sao có chuyện người ta thương mày được chứ? Chỉ là anh ấy quá nhân hậu, tốt tính thôi. Tình yêu dù có cao cả đến mấy thì cũng chẳng ai thèm ngó đến một người có hoàn cảnh như mày đâu, tỉnh táo đi Nhi.

Minh Nhật thấy cô cứ ngồi im liền nói:

– Em có xuống không hay để tôi bế?

Lại dọa dẫm nữa rồi. Nhi nhăn nhó mặt mày:

– Có, anh phải từ từ chứ! Hai người xuống phải chậm hơn một người chứ sao? Ông già khó tính!

Thấy biểu hiện của cô, Nhật đóng cửa rồi cười nhẹ:

– Ngoan như thế có phải đỡ dọa dẫm không?

Anh đưa cô vào hẳn một phòng VIP của nhà hàng và gọi rất nhiều món ăn bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai. Nhi nhìn bàn ăn rồi ngán ngẩm nói:

– Cao Minh Nhật, anh có biết để làm ra một món ăn người ta cực lắm không? Từ nguyên liệu đến chế biến, còn trang trí đẹp mắt nữa, anh có ăn hết không mà anh gọi một bàn thế này hả?

Nhật nhìn cô thú vị:

– Em ra dáng người quản lý chi tiêu của tôi rồi đấy! Tôi thấy em rất hợp với một vai…

Nhi trừng mắt:

– Vai gì? Tôi không phải diễn viên, không thích đóng kịch. Có gì nói lấy thôi…

Nhật múc súp bỏ vào bát cho cô rồi nói:

– Vai vợ tôi!

Sặc. Cũng may mà Nhi chưa ăn muỗng súp nào. Cô ngạc nhiên một thoáng rồi như hiểu ra điều gì liền nói:

– À, chắc anh già mà không ai chịu lấy nên tính nhờ tôi đóng giả vợ anh đúng không? Tôi mang bầu nên càng dễ lừa bố mẹ anh chứ gì? Đừng hòng nhé! Tôi nghèo thật nhưng không kiếm tiền bất chấp như vậy đâu, thất đức lắm!

Nhật cười thành tiếng:

– Trời, em tưởng tượng khéo quá! Ai mượn em đóng, em cứ cưới tôi thật, chống ế cho tôi thật là xong! Đằng nào em chả ly hôn Hoàng Tuấn, một người không xứng với em.

Nhi lắc đầu:

– Vậy anh nghĩ anh phù hợp với tôi ư? Nhưng tôi không thể!

Nhật ngồi lại nghiêm túc:

– Tại sao? Khi em chia tay một kẻ như Hoàng Tuấn, em ᵭộc thân, sao không thể đến với tôi?

Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Thứ nhất, tôi chưa nghĩ đến việc sẽ yêu hay cưới một người khác. Tôi sợ tình yêu lắm rồi. Thứ hai, anh cứ làm như tôi gật đầu cưới anh luôn không bằng ý, cái gì cũng phải có quá trình từ quen biết, tìm hiểu, rồi yêu, rồi cưới chứ? Thứ ba, một người đã từng đổ vỡ như tôi không hợp với anh đâu, tôi lại có con riêng nữa. Mọi người có thể bất công với tôi nhưng tôi không cho phép ai làm tổn thương con tôi. Anh là người tốt, có địa vị, anh sẽ tìm được hạnh phúc với những người tốt hơn tôi. Nếu những gì anh vừa nói là chân tình thì tôi cũng chia sẻ như thế để khỏi mất thời gian của anh.

Minh Nhật chăm chú nghe những gì Nhi nói. Anh biết sáng nay anh bảo vệ cô, sau đó trêu đùa mấy câu để cô vui mà quên chuyện với lão già kia đi. Nhưng từ khi cô chịu ngồi cùng xe với anh, Minh Nhật thấy đây là người mà mình đang tìm kiếm. Từ lúc chấp nhận làm anh trai Tường Vi, Nhật nghĩ mình khó có thể rung động được trước một người con gáι nào nữa, cho tới khi gặp Tuệ Nhi. Gọi là tiếng sét ái tình cũng được, gọi là ế lâu năm gặp được ᵭốι Ϯượпg phù hợp cũng xong. Dù những gì anh thể hiện là hơi vồ vập vì anh mới chỉ gặp cô hai lần, nhưng Minh Nhật không hiểu sao nhìn một Tuệ Nhi đanh đá, bản lĩnh, anh lại thấy được nét yếu đuối cần phải chở che. Cô như một bông hồng nhung – đẹp đằm thắm và luôn đưa những gai nhọn ra để thách thức những kẻ dám lại gần ức hϊếp mình. Nhưng ẩn sâu trong đó, hoa hồng vẫn là một loài hoa, vẫn cần được nâng niu và chở che. Nghe cô nói xong, Nhật dừng đũa, đan hai tay vào nhau và nói:

– Tôi không đùa. Thứ nhất, em chưa yêu rồi đến lúc trái tιм em sẽ yêu. Thứ hai, quá trình tìm hiểu đó, tôi sẽ cùng mẹ con em trải qua, con em cũng như con tôi. Thứ ba, một người đổ vỡ không có nghĩa là xấu. Tình yêu chẳng có lỗi gì cả, tại sao em cứ mãi ôm lấy vết thương lòng?

Anh nói xong, Tuệ Nhi bỗng bối rối. Cô tránh ánh mắt của anh rồi nói:

– Có cho tôi ăn không đấy?

Khóe môi ai kia chợt nở nụ cười kín đáo…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất