Mặt trời sau giông bão – Chương 24

Vũ Linh 280

Tác giả : An Yên

Nhi khựng người lại. Chuyện gì nữa đây? Cô quay lại nhìn ông Tráng:

– Vâng, bố cần dặn dò gì sao ạ?

Ông ấy bước lại gần Nhi:

– Cô định đi đâu?

Nhi cười:

– Dạ đó là việc riêng của con, con có quyền giữ bí mật chỗ ở. Không lẽ cả việc đó, bố cũng không cho phép ư?

Ông Tráng hít một hơi rồi nói:

– Khi chưa li hôn thằng Tuấn, cô không được ra khỏi nhà. Hàng xóm người ta nhìn vào, mất mặt cả cái nhà này. Họ lại bảo gia đình tôi ngược đãi con dâu!

Nhi quay hẳn người đối diện với bố chồng:

– Ơ, con tưởng bộ mặt gia đình này mất từ lâu rồi chứ? Con trai út của bố chẳng phải đã làm bố mất mặt sao? Tại sao con dâu đi đến nơi ở mới lại làm mất mặt bố? Còn ngược đãi hay không thì từk bố hiểu. Bố xem con chỉ là một con d᷈-i᷈ thì ở lại đây chả phải bôi tro trát trấu vào gia đình chồng hay sao?

Ông Tráng bỗng tỏ ra lúng túng:

– Tóm lại, chưa ly hôn thì chưa được đi! Với lại, cả tối hôm qua… tôi không ngủ được,… hình như bà ấy trách tôi, nên…

Nhi lắc đầu:

– Bố ạ, là chút lương tâm ít ỏi còn lại trong người đang trách bố, chứ mẹ rất hiền lành, chả biết trách ai bao giờ đâu. Tối qua Bố vừa đuổi con đi, nay vì sĩ diện gia đình mà muốn giữ lại, nực cười không? Nếu bố muốn con ly hôn rồi mới đi, thì ngay trong ngày hôm nay con sẽ đưa đơn đến tận trại giam trình bày với anh Tuấn.

Ông Tráng ngạc nhiên. Lâu nay ông cứ ngỡ Nhi sẽ nhẫn nhịn, chịu đựng, ông không nghĩ cô lại cứng cỏi như thế. Ông đang chưa biết nói thế nào thì Nhi đã cúi đầu chào:

– Con xin phép bố!

Rồi cô nhớ bác Năm buộc chặt chiếc vali vào sau xe và lên xe máy rồi đi. Bà Ꮙ-ú cứ nhìn theo bóng dáng Nhi. Bất chợt, bà giật mình khi ông Tráng hỏi:

– Nó đi đâu vậy? Hai người biết không? Hay đến ở với thằng Duy?

Bà Ꮙ-ú lắc đầu:

– Ông chủ, chúng tôi chỉ là phận giúp việc, không dám hỏi những điều ấy đâu ạ!

Thực ra, bà Ꮙ-ú rất bực khi nghĩ lại những lời ông Tráng nói bà và bác Năm tối qua. Không phải chấp nhặt nhưng lòng bà bực lắm. Cả hai người đã ở với gia đình này hàng chục năm, từ khi còn trẻ đến lúc về già, vậy mà ông mắng xơi xơi, lúc nào cũng kêu gào bổn phận người giúp việc, vậy ông đã làm tròn bổn phận của mình chưa? Bà Ꮙ-ú nhắc cái phận tôi tớ để ông Tráng nhớ ra những lời chì chiết tối qua. Nói rồi, bà Ꮙ-ú và bác năm cũng đi làm việc của mình. Lúc này, ông Tráng mới thấy cô ᵭộc trong chính ngôi nhà cũ của ông…

Mùa này, tám giờ cơ sở mây tre đan mới làm việc. Hôm nay, chưa tới bảy giờ nên Nhi tranh thủ đi sớm để tránh mọi người tò mò khi cô mang theo vali. Nhi dự định nếu sếp Duy đến thì sẽ xin phép anh ấy một tiếng. Nhưng Nhi không ngờ, khi cô đến cơ sở thì đã thấy xe của Duy đỗ ở đó. Sếp đến sớm vậy để làm gì nhỉ? Cô vừa dừng xe, đang loay hoay tháo vali xuống, đưa lên thì khó vì khá năng chứ đưa xuống thì Nhi định đẩy nó từ rơi xuống. Cô đang mở dây buộc thì một âm thanh vang lên:

– Tuệ Nhi, em làm gì đấy?

Ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt của Duy. Anh đang đứng trước mặt cô, anh nói:

– Để anh làm cho!

Duy tháo dây và đỡ vali xuống. Anh vừa làm vừa nói:

– Em đi đâu mà ҳάch cả cái vali to thế này?

Lúc nãy đã chuẩn bị những thứ cần nói, vậy mà không hiểu sao giờ này Nhi lại thấy sống mũi cay xè, bao uất ức nhưng muốn trút hết ra. Tối qua, cô đã gọi điện thoại cho Thùy và nói ra ý định của mình. Cô bạn thân cứ khóc mãi và xin lỗi vì không ở cạnh Nhi lúc này. Giờ đây, đứng trước Khắc Duy, cô làm sao dám nói những chuyện đó. Thấy thái độ của Nhi, Duy chủ động kéo vali rồi nói:

– Vào trong đã, kẻo lạnh!

Như một cái máy, Nhi bước theo Duy. Anh định kéo cả vali của cô vào phòng anh, nhưng Nhi ngăn anh lại:

– Sếp ơi! Anh để trong phòng trực đi ạ!

Duy thấy giọng cô khẩn khoản pha chút ҳúc ᵭộпg nên cũng theo ý cô, đưa vali vào đặt ngay ngắn cạnh giường trong phòng trực. Rồi anh quay sang cô:

– Nhi, đi sang phòng anh!

Nhi lại lẽo đẽo đi sang phòng giám đốc cùng Khắc Duy. Anh ngồi xuống bộ bàn ghế mây, rót cho cô cốc nước ấm, chỉ cô ngồi đối diện mình rồi nói:

– Có chuyện gì rồi phải không?

Nhi cố hít một hơi và nói ra suy nghĩ của mình:

– Sếp, em muốn ở lại cơ sở cả ngày cho đến khi hoàn thành dự án được không ạ?

Duy nhíu mày:

– Tại sao? Gia đình Hoàng Tuấn đã làm gì em?

Nhi cố không rơi nước mắt khi nghĩ về những uất ức trong lòng mình:

– Có lẽ là em sai, em yêu nhầm người, em là con nhà nghèo, là đũa mốc mà dám chòi mâm son nên phải gánh chịu hậu quả thôi.

Khắc Duy lắc đầu:

– Em không sai, có lẽ duyên phận đang trêu đùa em, chắc chắn em sẽ gặp người thật lòng yêu em.

Duy đang nói với Nhi mà như đang cố trấn an mình. Nhi lắc đầu:

– Em không dám yêu đương gì nữa đâu sếp! Mà thôi, em lại phiền anh rồi, anh cho em ở lại đây vài tuần nhé!.

Duy nhìn Nhi, ánh mắt chân thành đến khó tả:

– Em muốn ở bao lâu cũng được, miễn là em thấy thoải mái.

Nhi lắc đầu:

– Dạ không! Em chỉ vì dự án mà ở lại. Trước đây, em cứ ngỡ sau lễ một trăm ngày mẹ chồng thì công việc này cũng xong. Nhưng do em lề mề kéo thêm một thời gian. Vả lại, đằng nào em và anh Tuấn cũng sẽ ly hôn nên em cũng cần chuyển đến một thành phố khác, thay đổi không khí và làm lại từ đầu!

Ánh mắt Duy ngập tràn những tia thương xót nhìn cô gáι trước mặt. Cô gáι này đáng thương quá, nhưng cũng cực kỳ bản lĩnh. Anh nói:

– Chẳng lẽ không còn ai đủ sức níu kéo em sau khi chia tay Tuấn sao?

Nhi cảm nhận được ẩn ý trong câu nói đó, nhưng rồi cô gạt đi. Một người đức độ như Duy sao có thể nhìn đến mình chứ? Thế nên, Nhi cười:

– Thôi ạ, chỉ những cô chú công nhân ở đây muốn nói chuyện phiếm với em thôi. Em vẫn về thăm mọi người, vẫn liên lạc với mọi người mà, giờ em xin phép sếp em về dọn dẹp một chút để lát con làm việc ạ!

Duy gật đầu:

– Ừ, nhưng em cẩn thận nhé, phải lo cho sức khỏe của cả hai mẹ con đấy!

Nhi cảm ơn vị Giám đốc tốt bụng rồi đi về phòng. Cô nhắn tin cho Thùy nói qua tình hình rồi dọn dẹp một số đồ cá nhân cần thiết, vì ở tạm nên hầu như mọi thứ cô vẫn để nguyên trong vali, khi nào đi đỡ phải dọn dẹp.

Hôm đó, có một vài người đi qua phòng trực, khá ngạc nhiên vì thấy xuất hiện thêm một chiếc vali. Nhưng người ở đây họ cũng chỉ xì xào đôi ba câu chứ không dám bàn tán nhiều. Sắp đến giờ nghỉ trưa, Khắc Duy tập hợp mọi người ở phòng họp lớn của cơ sở để dặn dò, đốc thúc một vài việc trong dự án mới. Cuối cùng, anh nói:

– Hiện tại, ở cơ sở mình có cô Tuệ Nhi đang mang bầu, lại là người trực tiếp điều hành dự án này, nên để tiện việc đi lại an toàn cho cô ấy, tôi có bố trí cô Nhi ở luôn tại phòng trực của công ty để cô ấy đỡ đi lại, chứ bầu bí như vậy đi xe máy пguγ Һιểм. Mong mọi người giúp cô Nhi hoàn thành nhiệm vụ nhé!

Tất cả đều gật đầu cho rằng ý kiến của Khắc Duy vừa đúng đắn lại vừa nhân đạo nữa. Nhi nhẹ cả người, vì đúng là cô cũng đang lúng túng không biết làm sao giải thích nếu mọi người thấy cô ở lại đây suốt ngày, Khắc Duy quả là một người đàn ông tốt.

Trưa hôm đó, ăn cơm xong, Nhi đang ngồi nghỉ ngơi thì thấy Ꮙ-ú Bảy gọi cho mình:

– Vú đang ở ngoài cổng, con ra mở cửa được không?

Nhi vội vàng tắt máy đi ra. Bóng dáng Ꮙ-ú vừa đứng vừa ngó nghiêng như sợ ai theo dõi. Cạnh Ꮙ-ú là bác Năm cùng chiếc xe máy quen thuộc, thường đưa đồ đi bán. Có lẽ bác bán xong buổi sáng rồi trưa về nhà chở Ꮙ-ú đến đây. Nhi mở cổng cho hai người vào rồi nói :

– Vú và bác Năm không nghỉ trưa sao? Con ổn mà.!

Cả ba đi vào trong. Nhi rót nước ấm cho hai người uống rồi hỏi han tình hình ở nhà. Vú Bảy cũng thuật lại mấy câu ban sáng ông Tráng nói và cầm tay Nhi:

– Con cứ yên tâm, Ꮙ-ú và bác Năm ủng hộ con, sẽ không tiết lộ gì đâu, chỉ lo cho con thôi. Vú với bác đưa cho con một ít trứng gà với trái cây sạch đây, lúc nào đói thì ăn nhé. Bầu bí, ăn uống phải cẩn thận nghe chưa Nhi? Nhi rơm rớm nước mắt:

– Con biết rồi ạ!

Thật lòng, Nhi thương Ꮙ-ú bảy như bà Tâm vậy. Dù không ɱ.á.-ύ mủ ruột rà mà Ꮙ-ú lo cho Nhi nhiều lắm

Cả ba người nói chuyện cứ như lâu ngày không gặp. Bác Năm còn đi kiểm tra xung quanh xem an ninh có tốt không, cửa ngõ chắc chắn không. Khu này rất rộng vì có chỗ họp của ban lãnh đạo, xưởng sản xuất, nơi trưng bày sản phẩm, khu bếp và phòng trực. Mỗi bộ phận đều được ngăn bởi những lớp thép và lưới dày, chắc chắn có ô cửa đi qua nhau. Bác Năm đi xem xét một ʋòпg rồi quay lại phòng trực nói:

– Ổn đấy con, phía ngoài kia có phòng bảo vệ hả? Tối họ mới tới à?

Nhi gật đầu:

– Dạ, nếu vào mùa nhiều hàng thì có hai chú bảo vệ cả ngày. Nhưng nay mùa mưa không phải mùa bán sản phẩm nhiều nên buổi trưa có nhân viên ở lại, còn tối khu vực xưởng luôn có hai bác bảo vệ ạ!

Vú Bảy và bác Năm ở lại một lúc nữa rồi cũng vội về. Tối hôm đó, có lẽ lạ nhà nên Nhi cũng không muốn ngủ. Cô uống sữa bầu rồi mở máy tính xem mấy mẫu mấy tre đan mới.

Đến chín giờ rưỡi, Nhi nghe tiếng người nói chuyện. Cô nghĩ chắc là hai bác bảo vệ đi kiểm tra rồi trò chuyện. Nhưng mấy phút sau lại có người gõ cửa phòng Nhi và giọng trầm ấm vang lên:

– Tuệ Nhi! Em chưa ngủ sao?

Nhận ra giọng Khắc Duy, cô vội đứng dậy mở cửa. Cũng ngại nên dù trời lạnh nhưng Nhi không đóng cửa lại khi anh bước vào:

– Chào sếp ạ!

Duy nhìn máy tính đang hoạt động liền hỏi:

– Muộn rồi sao em không ngủ sớm đi? Thức khuya không tốt cho con!

Giọng anh rất nhẹ, rất ấm. Nhi nghĩ thầm,nếu mà người cô gọi là chồng biết quan tâm cô như thế có phải tốt không? Ai lấy được sếp Duy thì thật có phước. Cô cười, gãi đầu:

– Dạ … em…em chuẩn bị ngủ ạ!

Thấy thái độ lúng túng của Nhi, Duy nhẹ giọng:

– Lạ nhà đúng không? Hay ở đây không đủ ấm?

Nhi lắc đầu:

– Dạ không, phòng ấm lắm ạ. Chỉ là bụng bầu lớn rồi nên khó ngủ thôi.

Duy nhìn cô bằng một ánh mắt lạ lắm, ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ biết thốt ra một tiếng:

– Ừ…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất