Mặt trời sau giông bão – Chương 10

Vũ Linh 317

Tác giả : An Yên

Nhi nghe mẹ nói thì ngượng với mọi người đến nóng mặt, cô thẳng thắn đáp lời:

– Mẹ ơi, dâu nhà giàu cũng là phận làm dâu chứ mẹ. Thực ra, mẹ chồng không cho con làm gì cả. Nhưng mẹ biết đấy, cái tính của con không làm việc sao chịu đựng nổi ạ? Đến công nhân lò gạch con còn làm được một cách đơn giản, thì chuyện cơm nước hàng ngày có gì khó nhọc đâu! Con thấy mẹ nói hơi quá rồi ạ!

Bà Loan quắc mắt nhìn Nhi:

– Người ta nói làm dâu nhà giàu như chuột sa chĩnh gạo. Đáng lẽ con chỉ việc ngồi chỉ tay năm ngón, cớ sao giờ lại phải nấu nướng? Người giúp việc đâu? Hay nhà chồng con tàn đời rồi nên không đủ sức thuê người giúp việc nữa? Lấy chồng giàu mà vẫn chân lấm tay bùn thì làm công nhân lò gạch còn khỏe hơn!

Nhi giận đỏ cả mặt. Đúng là mất mặt vô cùng mà. Có bố mẹ nào đến chơi nhà chồng của con gáι mà hạch sách như bố mẹ cô không? Đúng ra hai người chỉ cần nhẹ nhàng hỏi han, dù có nghèo cũng không được hèn. Đằng này bố mẹ cô cứ làm như mình là nhất, thế này thì đừng mong gia đình chồng đôi tốt với con mình. Nhi hít một hơi rồi nói:

– Bố mẹ ạ, người giúp việc của nhà con vẫn ở đó. Chỉ là trước kia nhà to thì cần nhiều người hơn, còn giờ nhà ở nhỏ hơn thì cần ít người thôi, có gì mà bố mẹ phải làm to chuyện vậy?

Bà Loan lắc đầu:

– Con ơi là con, chưa gì mày đã bênh nhà chồng chằm chặp rồi. Mày cũng xinh đẹp, giỏi giang có thua gì ai đâu kia chứ?

Nhi cười:

– Trước đây, con gáι mẹ có thể không thua ai nhưng giờ là thua rồi đấy ạ, vì con mẹ chỉ là công nhân, không có bằng cấp, thua là đúng thôi ạ!

Bà Loan chỉ vào Tuấn:

– Chẳng phải trước khi cưới, thằng Tuấn đã hứa sẽ cho con học hành ʇ⚡︎ử tế, tưởng là nó biết lo cho vợ, đỡ đần cho hai cái thân già này, biết trả ơn người đã sinh ra vợ cho nó. Nào ngờ không cho học, giờ lại một bụng bầu nữa thì học làm sao được. Rồi con cái đẻ hết đứa này sang đứa khác, cơ hội thăng tiến, cơ hội làm giàu đâu còn nữa. Cứ tưởng lấy chồng giàu thì được thay thân đổi phận, nào ngờ liu điu thì chẳng bao giờ thành phượng thành rồng được!

Ông Tráng và Tuấn nãy giờ vẫn không nói câu gì, ngồi im như khán giả xem kịch. Giờ bố chồng Nhi mới cất tiếng:

– Thưa ông bà, nếu hai người đến chơi thì chúng tôi vui mừng chào đón. Còn nếu ông bà đến để mặt sát gia đình tôi thì bản thân tôi xin phép không tiếp! Con hai người gả cho con chúng tôi, Nhi thành con cái của nhà này. Hiểu như vậy thì gia đình giàu hay nghèo vẫn là nhà của cháu Nhi. Ông bà nói thế hóa ra con tôi lấy một cô vợ tham tiền à? Có tiền được hầu hạ thì ở, không thì thôi sao? Nhi về đây, trước hết là làm vợ, làm dâu nên việc có con là chuyện bình thường. Còn học hành thì tính sau! Chưa kể đến việc, con của ông bà ở lò gạch cũng lắm anh nhòm ngó dù đã có chồng. Thế nên, biết đâu cái thai đó không phải của thằng Tuấn, lúc đó thì mới biết phượng rồng hay cũng là dòng liu diu thôi?

Những lời nói sâu cay, lộ rõ sự mỉa mai của ông Tráng khiến bố của Nhi bực bội:

– Ông thông gia! Gia đình tôi có nghèo nhưng giữ lòng ʇ⚡︎ự trọng. Con tôi từ nhỏ đã xinh đẹp, giỏi giang nổi tiếng. Nó không bao giờ phản bội chồng cả, mà kể cả việc nó có làm điều bậy thì lý do trước hết là ở thằng Tuấn. Chồng có sao thì vợ mới phải tìm đến người khác. Nhưng tôi tin nó không làm điều ấy!

Nhi nghe cả hai bên nói mà chán nản. Bố mẹ không bênh con, không thương con thì nhà chồng việc gì phải bênh vực chứ? Cô không biết phải làm sao trong trường hợp này. Ông Tráng lên tiếng:

– Nhà ông bà có ʇ⚡︎ự trọng, sao lại nói năng kiểu đó? Con ông bà xinh đẹp, giỏi giang thì vẫn có những giờ phút sa ngã…Điều đó không nói trước được!

Đến cuối cùng thì bố chồng cô vẫn không tin cô, dù con trai họ chẳng ra gì. Vừa mất mặt vừa bực bội, Nhi nói:

– Bố, cả hai bố, hai người đừng nói nữa. Thứ nhất, con khẳng định không làm gì sai với chồng và gia đình chồng. Thứ hai, anh Tuấn biết rõ là không đủ tư cách trách con hay không. Đây là con của anh Tuấn, tin hay không thì tùy mọi người. Còn anh Tuấn, khi không làm tròn bổn phận của một người chồng thì cũng không đủ tư cách trách cứ, không đủ tư cách làm cha.

Bà Loan nhíu mày:

. – Vậy là sao? Có phải thằng Tuấn nó làm gì có lỗi với con không Nhi?

Cô cười:

– Thôi hai bố mẹ nói chuyện khác đi, kẻo thông gia đến chơi mà mất vui, con cùng bác giúp việc làm cơm một lóang là xong ngay!

Nhi nói thế nhưng cô biết sau màn ᵭấu khẩu vừa rồi thì làm sao mà không khí cuộc trò chuyện có thể bình thường được nữa! Bố mẹ cô chắc chắn sẽ hoài nghi, còn bố mẹ chồng cũng ngán ngẩm trước những lời ông bà thông gia vừa nói. Riêng Tuấn, dĩ nhiên là anh ta chẳng dám mở miệng nói gì nữa. Sở dĩ cô chưa muốn làm bung bét mọi chuyện bởi nghĩ chưa đến lúc. Cô tin cα̉пh sάϮ sẽ làm rõ mọi chuyện. Khi tất cả không còn có cớ để trách cô, thì lúc ấy mọi sự sẽ ʇ⚡︎ự rõ ràng, cô sẽ không phải nói nhiều nữa. Vả lại, những gì bố mẹ cô nói cũng chẳng hay ho, đây là một cuộc gặp gỡ chứ không phải một phiên tòa luận Ϯộι và kết án.

Nhưng chính cái không vui vẻ mà Nhi nghĩ đã khiến chân cô dừng lại khi vừa đi được mấy bước. Tiếng bố cô vang lên:

– Thôi, không cần bày vẽ đâu. Chúng tôi đến chơi một lúc rồi về luôn cho kịp xe!

Bà Tâm hơi ngại ngùng:

– Ông bà mới đến được một chút đã về rồi ư? Chơi với các con tí đã, ăn bữa cơm đạm bạc với gia đình tôi đã chứ!

Bố Nhi một mực không chịu. Tuấn vội nói:

– Bố mẹ ở lại chơi, lát nữa con chở bố mẹ về!

Ông Vinh lắc đầu :

– Thôi, anh ở nhà đi! Dù gì hai đứa cũng ʇ⚡︎ự yêu ʇ⚡︎ự cưới nên bảo ban, thương yêu nhau. Giờ có con rồi, phải có trách nhiệm với gia đình. Chúng tôi người chân thật, có gì nói nấy, sai sót thì mọi người thông cảm nha!

Sốc tập hai. Thái độ của bố mẹ Nhi thay đổi nhanh hơn sàn chứng khoán, lên xuống còn hơn cả giá vàng. Nhiều lúc cô cũng không hiểu nổi bố mẹ mình. Nhi biết họ sinh ra lớn lên trong nghèo khó. Thế nên, nhiều lúc thấy con lấy được chồng sau là hãnh diện lắm. Có thể do niềm hãnh diện ấy bị lung lay nên khi đến đây bố mẹ cô mới gắt gỏng như thế. Nhưng giờ chắc hai người nghĩ lại nên thay đổi thái độ. Nhi còn chán ngán cái thái độ của bố mẹ mình nói gì đến nhà Tuấn. Cô quay lại hỏi:

– Bố mẹ về luôn sao ạ?

Dù nói thế nhưng trong lòng Nhi cũng hiểu, nếu bữa cơm này được dọn ra chắc chẳng ai ăn nổi, kể cả khi bố mẹ cô đã ra về.

Cô tiễn ông Vinh và bà Loan lên xe khách. Khi chiếc xe lao Ꮙ-út tгêภ con đường về thành phố F thì người giúp việc cũng đã nấu xong bữa cơm. Nhi quay về cùng mọi người dọn cơm ăn. Bữa cơm nặng nề đến mức nghe được cả tiếng thở dài của từng thành viên trong gia đình. Nhi cứ tưởng Tuấn sẽ nhiếc móc, mỉa mai cô như những lần trước, thế nhưng cô không biết là chồng mình đang sống trong lo sợ khi biết bản thân luôn nằm trong tầm ngắm của Thư. Dù thiết bị nghe trộm đã được gỡ, nhưng Tuấn vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi.

Điều đó như một nỗi ám ảnh khiến anh ta ăn không ngon, ngủ không yên. Thế nên, dù bị bố mẹ vợ nói bóng nói gió nhưng anh ta vẫn chẳng thể để tâm nổi. Còn ông Tráng, lòng ngổn ngang một phần chờ tin tức vụ của Thư, một phần bực bội vì những lời nói của ông bà thông gia thế nên ông trưng ra bộ mặt khó đăm đăm. Chỉ có bà Tâm vẫn bình thản ngồi ăn, xem như mọi chuyện là lẽ thường tình. Còn Nhi, cô quan sát sắc mặt từng người để rồi thở dài lặng lẽ. Bà Tâm gắp đồ ăn cho cô và giục:

– Ăn đi, đừng suy nghĩ gì cả. Cứ để mọi chuyện nhẹ nhàng, lo cho sức khỏe và con cái là được!

Nhi gật đầu cảm ơn mẹ chồng rồi tiếp tục ăn cơm, cảm giác trong miệng có vị đăng đắng…

Vài ngày sau…

Nhi xin phép mẹ đến làng nghề gần nhất để tìm hiểu và xin việc. Khi cô hỏi những người làm ở đó, họ chỉ cho Nhi đến phòng của người quản lý. Đó là một người đàn ông trông chững chạc và lịch lãm. Nghe Nhi nói về vấn đề xin học nghề, người đó cười:

– Chào cô! Tôi là Lê Khắc Duy, quản lý ở đây. Cơ sở mây tre đan này có từ đời cụ kị của tôi cơ. Đời này quα ᵭờι khác, mỗi lần được truyền lại, người đứng đầu cần có những cải cách mới. Và đến đời tôi cũng vậy. Hình như cô là người vùng khác đến đây, vì người dân sống xung quanh đây tôi sẽ có cảm giác quen!

Nhi cười:

– Dạ tôi từ thành phố F mới về đây, ở chỗ ngôi nhà hai tầng có vườn rộng vườn cây đa ấy ạ!

Duy gật đầu:

– À, nhà bác Tráng lò gạch đúng không? Thế cô là …vợ của Tuấn à?

Nhi ҳάc nhận:

– Dạ vâng, thế ra anh cũng biết về gia đình tôi đấy chứ?

Duy nhìn Nhi:

– À, tôi là bạn học trước kia của Tuấn. Cậu ấy cũng rất giỏi, hình như giờ làm quản đốc đúng không? Tôi rất khâm phục ý chí của bố chồng cô đấy! Bác ấy từ tay trắng làm nên sự nghiệp. Ngày cưới của Tuấn, tôi đang đi học ở Úc nên không về được. Nhưng tôi có nghe bạn bè nói vợ của Tuấn rất xinh đẹp và giỏi giang, chỉ là chưa có điều kiện học lên cao!

Nhi cười ngại ngùng trước cách nói chuyện thẳng thắn và cởi mở của Duy:

– Vâng, vì tôi chưa có điều kiện học đại học nên phải đi làm những công việc chân tay!

Duy lắc đầu:

– Không lo! Cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội phấn ᵭấu. Được! Chúng tôi luôn tuyển nhân viên mà, tôi sẽ nhờ một người có tay nghề giỏi kèm cặp cô. Vấn đề lương thưởng thì cô làm việc với bạn kế toán nhé. Bạn ấy sẽ trao đổi cụ thể. Sau này nếu mở rộng cơ sở, cần thêm người quản lý và nếu cô vẫn làm việc ở đây, tôi sẽ tạo điều kiện cho cô đi học. Ai chứ vợ của Hoàng Tuấn thì tôi sẵn lòng giúp đỡ, yên tâm đi!

Nhi mỉm cười rạng rỡ cảm ơn Khắc Duy. Vậy là cuối cùng cô cũng có một công việc không quá vất vả. Và điều quan trọng là mơ ước đến giảng đường đại học lại có một tia sáng le lói nhen nhóm lên trong cuộc đời của cô…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất