Ký ức tuổi 17 chương 12

Vũ Linh 319

Vậy là sau một tháng 20 ngày lưu lạc nơi đất khách quê người tôi và Lan đã được trở về Việt Nam .. về tới sân bay nhìn thấy bố mẹ mà tôi oà lên khóc như một đứa trẻ.. bố mẹ tôi cũng khóc ., họ ôm chặt lấy tôi họ gầy và đen đi nhiều mẹ tôi mặt mũi hốc hác quá.. chắc thời gian qua họ khổ tâm lắm..

Về tới nhà các bác các chú anh chị em họ hàng tới chơi chật nhà khiến tôi càng thấy xấu hổ và ân hận , tôi ʇ⚡︎ự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ nông nổi như vậy nữa..

Ai cũng động viên tôi đi học lại nhưng tôi ngại không muốn đi ,, nhưng thầy cô giáo và các bạn tới động viên mãi cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để đi học lại,, tôi gọi cho con Lan thì nó cũng toe toe với tôi là phải đi học lại ,, không thể xấu hổ mãi được,, nhất định phải làm lại cuộc đời ,

Tôi thấy mừng vì nó lạc quan vui vẻ hơn tôi tưởng ,, đấy ở nhà thì mạnh mẽ thế đấy thế mà lúc ở trung quốc thì nó yếu đuối ҡıṅһ ҡһủṅɢ luôn, và nó làm tôi phải lo lắng vô cùng nữa.. cũng may mọi chuyện qua cả rồi.. tôi và nó sẽ làm lại cuộc đời, từ nay về sau chúng tôi hứa sẽ sống thật tốt,

Mới đầu tôi tới trường tôi cũng hơi ngại nhưng các bạn động viên nhiều nên tôi cũng đỡ ngại hơn,, thời gian trôi qua sẽ xoá nhoà đi tất cả..

….

Tôi về nhà được một tháng thì Chan xuất hiện ở Việt Nam , đi học về thấy Chan ngồi đợi tôi trong nhà mà tôi giật mình

– Anh Chan à, sao anh tới được đây vậy??

Chan nhìn tôi nháy mắt

– Sao không thể chứ,em không vui khi gặp lại anh à?

– Dạ có,,, tại em thấy bất ngờ quá ạ.

– Ông bà nội gửi quà cho em đấy,ông bà nhắn khi nào rảnh em qua chơi với ông bà nhé!

– Trời ơi ,, ông bà chu đáo quá ạ,thế để mùa hè em được nghỉ em sang chơi với ông bà ạ.

– Thế lúc đó anh đưa em đi nhé.

– À để em đi mua ít đồ khi nào anh về anh mang về biếu ông bà giúp em nha.

Chan cười

– Anh chuẩn bị lập nghiệp ở Việt Nam rồi, nên chắc phải mấy tháng nữa anh mới về nhà cơ, nên em để tới lúc đó hãy mua nhé,

Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên

– Trời ơi,, tin được không vậy ???

– Tin được, anh thử sức ở Việt Nam xem sao. À vì mới sang đây còn nhiều thứ anh không biết em có thể giúp anh được không?

– Dạ ,, nhưng em đang đi học có biết gì đâu mà giúp anh ạ,

– Thế thì em làm người phiên ᴅịcҺ giúp anh, ngoài giờ đi học em đến công ty làm việc cho anh nhé, yên tâm anh trả lương xứng đáng cho em,

– Thôi em không lấy tiền lương đâu, nó không là gì cả, so với những gì anh đã giúp đỡ em đâu, em biết ơn anh nhiều lắm Chan ạ!

– Không có gì đâu em đừng nghĩ thế mà.

– Em nói thật đấy ,, em biết ơn anh nhiều lắm ..

Sau đó bố mẹ tôi đi chợ về thấy Chan bố mẹ tôi mừng quá giữ Chan ở lại ăn cơm ,, Chan đồng ý ở lại luôn ,, anh ngồi nói chuyện rôm rả với bố mẹ tôi ..tôi xuống bếp nấu cơm mẹ tôi đi xuống hỏi dò

– Này con gáι , con và cậu ấy đang yêu nhau à?

Tôi lắc đầu

– Không ạ, con chỉ coi anh ấy như một người anh tốt thôi ạ, và anh ấy cũng chính là ân nhân của con ạ,

– Sao mẹ thấy cậu ấy cứ liếc mắt nhìn con suốt ý, đang làm việc bên đó lại chuyển sang việt nam để gần con đúng không ?

– Trời .. chuyện đó con cũng không biết đâu, mẹ đi mà hỏi Chan ý,

– Kìa.. con nhìn xem ngồi nói chuyện với bố con mà mắt cậu ta cứ liếc nhìn con đấy.

Tôi thở dài

-À.. Chan bị lác đó mẹ ạ,

– Không đúng.

– Thôi con xin mẹ , mẹ nói ít thôi không con váng đầu lắm rồi.

– Mẹ phải công nhận là cậu ấy tốt thật đấy, cậu ấy giúp đỡ con ở bên đó rồi lại theo con về tận đây lập nghiệp, con thử nghĩ xem sang đây mở công ty nhiều tiền lắm không đơn giản đâu con ạ. Và không phải ai cũng làm được đâu .

– Con váng đầu lắm. Mẹ lên nhà ngồi chơi với Chan đi. Để con nấu cơm cho .

Mẹ tôi gật đầu

– Ờ thế mẹ lên nhé. Con nấu cho ʇ⚡︎ử tế vào , nhớ nếm thử không mặn chát thì mất điểm lắm , biết chưa hả?

….

Tới lúc ăn cơm mẹ tôi cứ gắp thức ăn cho Chan đầy ụ bát ,

– Ăn đi cháu, đây là những món ăn mà cái Hiền nó ʇ⚡︎ự tay nấu đấy , cháu ăn nhiều vào nhé.

Chan vui vẻ gật đầu

– Vâng ạ,

Mẹ tôi cứ nói chuyện kiểu thân mật như Chan sắp là con rể của mẹ tôi rồi ý, mẹ tôi nói nhiều hết luôn phần của bố tôi và tôi luôn, tôi ăn xong đi lấy hoa quả gọt , mẹ tôi bảo Chan

– Cái Hiền nhà cô ngoan lắm cháu ạ, tuy nó còn ít tuổi nhưng nó hiểu chuyện lắm , cô chưa bao giờ phải suy nghĩ về nó đâu cháu ạ,

Tôi nghĩ bụng

” Ngoan mà bỏ đi khỏi nhà , hiểu chuyện mà bị lừa bán sang trung quốc à, mẹ lại bốc phét rồi”

Chan thì gật đầu

– Dạ , cháu rất thích Hiền vì cô ấy rất thẳng thắn ạ ,

– Thế à, thế cháu có muốn làm con rể của cô không hả?

Tôi lừ mắt nhìn mẹ

– Mẹ ,,, à…

Mẹ tôi cười chữa ngượng

– Thì mẹ cứ nói thế , còn có duyên với nhau hay không thì hai đứa còn phải tìm hiểu nhau đúng không nào?

Chan liền nói luôn

– Dạ cháu thì rất muốn làm con rể của cô ạ, chỉ sợ Hiền không đồng ý thôi,

Tôi đứng dậy đi lấy thêm táo để tránh câu nói thẳng thắn của Chan,,nói thật là Chan rất tốt nhưng hiện tại ngoài sự biết ơn thì tôi không có tình cảm gì khác với Chan cả,, và tôi cũng không biết sau này tôi có thể thay đổi và chấp nhận tình cảm của Chan hay không nữa.

Tôi đứng rửa bát thì Chan vào rủ

– Anh muốn đi chơi và muốn ăn kem ở đây, chiều em đưa anh đi nhé.

– Để hôm khác được không, chiều em đi học thêm rồi ạ.

Mẹ tôi ngồi ở ngoài nói vọng vào

– Con xin nghỉ một hôm cũng được mà, học thêm chứ có phải học chính đâu mà lo .

– Chiều con học toán mà , con không nghỉ đâu.

– Úi dào , học lắm làm gì cho mệt đầu, đi chơi cho thoải mái con ạ,

Chan lại cứ năn nỉ,, mẹ tôi thì cứ vun vào khiến tôi không thể từ chối nổi,, tôi thật sự thấy không thoải mái một chút nào .

[..]

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất