Khắc tên vào tim em – Chương 34

Vũ Linh 401

Tác giả : An Yên

Khiêm nhìn xuống bát bún của mình mới ăn chưa được một nửa, nghĩ tới những lần cùng đi ăn trước, anh và Quỳnh ăn sạch sành sanh, còn đút cho nhau nữa. Anh chả còn tâm trí nào mà ăn nên đứng dậy, ra thanh toán rồi đi tới Tập đoàn. Sáng nay anh có khá nhiều việc và trước khi vào cuộc họp, Gia Khiêm vẫn nhắn tin cho Quỳnh. Định nhắn dài một chút, nhưng có lẽ Quỳnh nói đúng, chuyện vốn chẳng có gì, nói nhiều lại khiến mọi thứ thêm rối, cứ để yên như thế, đừng nhắc tới chắc sẽ hay hơn. Cuối cùng, tin nhắn của Hoàng Gia Khiêm chỉ vỏn vẹn ba chữ:

– Anh yêu em!

Còn Dạ Quỳnh, sau khi sang cửa hàng đối diện, đúng là cô có kiểm tra hàng mới về, rồi bắt taxi về tiệm dù nhân viên muốn chở cô về. Nhưng Quỳnh không muốn phiền công việc của họ, mặt khác cô muốn ngồi nhìn phố phường và không muốn ai nhìn ra tâm trạng của mình lúc này. Về tới tiệm hoa, cô lao vào công việc để quên hết mọi thứ.
Tới mười giờ, một bạn nhân viên gọi điện thoại:

– Chị Quỳnh ơi, trưa nay chị có ăn cơm không ạ? Em đặt cơm cho nhân viên rồi sẽ đặt riêng cho chị, hay chị đi ăn với anh Khiêm ạ?

Thực ra hôm nào bạn ấy cũng hỏi, những lần trước Quỳnh sẽ cảm ơn và bảo đi ăn cùng Khiêm, nhưng hôm nay Quỳnh gật đầu:
– Ừ, em đặt giúp chị nha!

Quỳnh biết Gia Khiêm rất bận và thực sự cô vẫn chưa biết cách đối mặt với anh như thế nào nếu là ngồi chung một bàn ăn. Có lẽ để yên một vài ngày để cô có thể quên đi được cảm giác đó và lại vui vẻ cùng anh. Quỳnh không muốn anh khó xử trong trường hợp này.
Khoảng mười lăm phút sau, bạn shipper giao cơm đến cho Quỳnh. Cô vui vẻ nhận lấy. Sáng nay chỉ ăn có mấy đũa bún, lại làm việc cả sáng nên giờ cũng hơi đói. Có thực mới vực được đạo, vì vậy, Quỳnh mở hộp cơm ăn cho nóng, cũng để mình có sức mà làm việc. Tuy nhiên, cô chỉ ăn được mấy thìa rồi lại nhai trệu trạo. Cảm giác vừa buồn vừa tủi dâng lên, tạo thành một thứ gì đó ứ nghẹn nơi cổ họng không thể nuốt trôi được. Thế nên, cuối cùng Quỳnh gạt hộp cơm sang một bên và lại tiếp tục cắm hoa. Hoa đúng là một niềm đam mê khó cưỡng của Quỳnh, giúp cô tạm quên đi mọi buồn lo.

Đang say sưa cắm hoa, cô nghe giọng Gia Khiêm:
– Quỳnh, em chưa nghỉ trưa sao?
Anh vừa nói đến đó thì nhìn thấy hộp cơm đang còn ρhâп nửa tгêภ bàn rồi cau mày:
– Em ăn cơm rồi ư?
Quỳnh ngước lên nhìn anh và nói:
– Vâng! Sao vậy anh?

Khiêm nói:
– Anh đã nhắn tin là em đợi anh đưa em đi ăn cơ mà?
Quỳnh lúc này mới ngó sang điện thoại:
– À, em không để ý tin nhắn!

Khiêm lại nói:
– Trước đó anh đã gọi mấy cuộc điện thoại nhưng em không nghe máy!
Quỳnh lắc đầu:
– Xin lỗi, em quá bận nên không nhìn đến điện thoại luôn. Cơm cũng là nhân viên đặt, em không để ý máy thật. Anh đi ăn đi, trưa rồi còn gì?
Khiêm bất lực nhìn thái độ thản nhiên của Quỳnh rồi nói:
– Em có nhất thiết phải làm như thế không?

Quỳnh nhún vai:
– Em đã nói là em không cố ý! Giờ anh đi ăn đi, trước đây cũng vậy có sao đâu nhỉ?
Gia Khiêm đưa tay ra, ý nói là không cãi với Quỳnh nữa:
– OK, được rồi, anh hiểu rồi, em cứ làm việc đi.
Anh nói rồi quay lưng đi ra xe. Quỳnh nhìn theo bóng anh rồi lại thở dài. Cô lắc đầu cố xua đi những suy nghĩ không vui rồi lại cắm đầu vào công việc.
Khiêm đi tới quán cà phê Summer. Vừa vào đến phòng nghỉ của mình, anh thấy Hưng – quản lý của quán bước vào:
– Anh Khiêm, anh đã ăn trưa chưa? Em thấy anh hơi mệt!

Gia Khiêm day day thái dương. Sáng nay, sau cuộc họp, anh còn ra công trường một chút, nhưng đến gần trưa vẫn lo chạy về vì sợ Quỳnh đói, nào ngờ bị cô ngó lơ luôn. Anh nói:
– Ừ, anh hơi mệt, về nhà lại sợ Ꮙ-ú Năm lo nên đến đây nghỉ ngơi một chút!
Hưng nói:
– Để em bảo nhân viên làm gì đó dễ ăn cho anh nha!

Khiêm lắc đầu:
– Anh không muốn ăn cơm đâu!
Anh chàng quản lý vẫn kiên trì:
– Anh đảm đương nhiều việc quá, phải để ý sức khỏe chứ! Em sẽ nói mấy đứa làm cho anh ly nước ép và một chút bánh ít đường nhé! Nếu không ăn thì anh ốm ra mất!
Thấy Hưng rất nhiệt tâm nên Gia Khiêm gật đầu:
– Ừ, anh cảm ơn nhé!

Hưng nói:
– Dạ không có gì ạ, anh giúp em nhiều chứ em thì bây giờ chỉ biết đôn đốc mọi người quản lý quán thật tốt giúp anh thôi ạ!
Gia Khiêm mỉm cười rồi ngả người ra ghế. Hưng biết ý nên đi ra ngoài. Hưng vốn là một trẻ mồ côi, bốc vác ở chợ đầu mối. Một lần, Hưng đi qua quán Bar S và bị mấy gã côn đồ dụ dỗ đi giao m.a t.ú.y sẽ được thưởng lớn, được đưa vào hội, tiền tiêu không hết. Hưng không đồng ý nên bị chúng ᵭάпҺ. Gia Khiêm vô tình chứng kiến và giải vây cho Hưng. Không chỉ vậy, Gia Khiêm đưa cậu về nhà, nhờ Ꮙ-ú Năm chăm sóc. Sau đó, anh thuê thầy về dạy văn hóa cho Hưng khi thấy cậu sáng dạ. Thời điểm đó, Hưng mười bảy tuổi còn Gia Khiêm hai mươi tư tuổi. Khiêm nghe Hưng kể đã được học ở Làng SOS dành cho trẻ mồ côi tới lớp 10, nhưng sau đó cậu bị một bạn vu oan cho Ϯộι ă.n c.ắ.p. Các cô không tin, bạn bè xa lánh nên cậu bỏ đi làm thuê. Chính Gia Khiêm đã đào tạo Hưng, còn nhờ bên hội hiệp sĩ của chú Dũng dạy võ để Hưng ʇ⚡︎ự vệ được. Anh đưa Hưng vào làm ở quán Bar S. Sau này, khi quán cà phê Summer ra đời, Khiêm đưa Hưng sang đây làm quản lý để đỡ phức tạp hơn bên quán bar. Vì thế, với Hưng, Gia Khiêm như một ân nhân cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ, giúp cho cuộc đời Hưng thay đổi hoàn toàn trong ʋòпg ba năm qua.
Một lát sau, Hưng đưa vào cho Gia Khiêm một cốc nước ép và một d᷈-/i᷈a bánh ít đường:
– Anh ăn một chút đi rồi nằm nghỉ cho khỏe ạ!

Hưng nghĩ Gia Khiêm có chuyện gì đó chứ không đơn thuần là mệt do công việc. Nhưng anh lại không dám hỏi, Gia Khiêm thấy Hưng bần thần đứng thì nói:
– Có chuyện gì sao?
Hưng rụt rè:
– Dạ, em thấy hình như anh có chuyện không vui…
Gia Khiêm bật cười:
– Trời ạ! Có vậy mà cũng rụt rè. Cậu cứ thế thì khi nào mới có vợ? Lắm miệng như tôi mà suốt ngày còn bị bố mẹ rầy la đây. May có Quỳnh nên đỡ đi đấy. Đúng là anh có chút chuyện, nhưng một phần cũng do công việc nhiều nữa nên mệt. Anh không sao đâu, em yên tâm đi.

Hưng gật đầu:
– Dạ, em biết chuyện gì anh cũng có thể vượt qua hết, thế nên anh phải giữ sức khỏe nhé!
Hưng không dám hỏi sâu thêm vì với Hưng, Gia Khiêm giống như một người đặc biệt, như là người sinh ra Hưng lần thứ hai vậy. Thế nên, có chuyện gì đó, Hưng luôn hỏi Gia Khiêm với một thái độ cung kính thực sự.
Khiêm ăn uống một chút để Hưng yên tâm rồi nghỉ ngơi vì tối qua anh đã không thể chợp mắt rồi. Đầu giờ chiều, Khiêm đến Tập đoàn. Trong lúc chuẩn bị vào họp, anh bấm vào nhóm Zalo ” anh em “. Chưa kịp nhắn tin gì thì đã thấy tin nhắn của anh Thành:
– Các anh em ơi! Có người mê đắm yêu đương nên quên mất tụi mình rồi thì phải!

Khiêm mỉm cười nhắn tin:
– Em đang bị người yêu giận nên chán đời đấy ạ!
Gia Bảo nhảy vào:
– Ồ, em hóng diễn biến yêu đương của cặp đôi vàng trong làng nhiều tiền!.
Gia Khiêm nói vắn tắt sự việc. Bác sĩ Kem nhắn tin ngay:
– Anh đoán không sai mà. Nếu đêm đó anh không bận thì đã ở lại canh chừng Cà Chua, chứ anh biết em cũng sẽ không để mặc con bé cho γ tά được!

Bá Tùng trầm ngâm:
– Cũng khó chịu thật, em nên hiểu cho cảm giác của Quỳnh. Mới yêu được mấy ngày mà cứ gặp những chuyện như thế liên tục…
Khiêm nhắn:
– Em hiểu mà, nhưng em đang không biết giải quyết thế nào. Quỳnh nói không giận nhưng thái độ còn hơn cả thế nữa!
Bá Tùng nói:
– Phụ nữ là thế đấy, nhưng Quỳnh cũng có lý mà. Có lẽ để anh nhờ Uyên dò hỏi xem, chứ cái này bọn mình đàn ông cũng khó.

Khiêm nói:
– Nhưng vấn đề ở con bé Cà Chua nữa. Em không thể hiểu nó luôn!
Vương Thành vào nói:
– Cậu không hiểu chứ cả thế giới đều hiểu. Nó mê cậu chứ quái gì nữa? Giờ thấy em với Quỳnh như thế nên nó l*иg lộn lên thôi!
Bá Tùng điềm đạm hơn:
– Thực ra Cà Chua cũng lương thiện, không phải người ác, chỉ là con bé còn suy nghĩ trẻ con, kiểu như muốn chiếm hữu nên chưa chấp nhận sự thật, chứ không cố tình làm việc á.c để chia rẽ hay tranh giành như kiểu Trà My trước đây đâu.

Khiêm nói:
– Vả lại, chú Nhật cô Nhi quá tốt, còn chơi thân với bố mẹ của anh em mình nữa, thế mới khó xử. Giờ em nói thẳng ra cũng không hợp lý vì con bé nó có nói thích em hay gì đâu! Nó cứ nhõng nhẽo như con nít thế chứ!
Một khoảng im lặng… Cuối cùng, bác sĩ Thiên Vương chốt:
– Thôi giờ thế này. Tối nay thử vận may đến gặp Quỳnh một lần nữa, mời đi ăn tối xem sao.
Thành nhắn một tin ngắn gọn:
– Chín mươi tám phần trăm thất bại!
Gia Bảo:
– Em cũng nghĩ vậy!

Bá Tùng chen vào:
– Nếu may mắn thành công, đang ăn mà Cà Chua gọi thì em cứ tắt máy bận, vì anh thấy nó toàn gọi giờ ăn thôi. Còn nếu không kéo được Quỳnh đi ăn thì em cứ làm khổ ทɦụ☪ kế, ngồi lì ở đó luôn, đến khuya hẵng về, hiểu không?
Gia Khiêm mỉm cười:
– Em biết cứ vào đây là có câu trả lời mà!
Thành thả icon haha:
– Sao giờ mới vào? Lại phải để tôi mớm lời cho nữa?

Gia Khiêm nói:
– Thì hôm qua đến giờ em không có thời gian, cũng không có tâm trí mà nghĩ ngợi gì nữa. Vả lại, em không nghĩ sự việc lại đến mức này! Giờ định vào nói thì vừa lúc anh nhắn tin đó thôi!
Bá Tùng tủm tỉm:
– Tóm lại đừng đùa với phụ nữ!
Tối hôm đó…

Đúng sáu giờ ba mươi phút, Khiêm đã có mặt tại tiệm hoa, lòng tràn trề hi vọng. Nhưng khi anh bước vào, tiệm đang rất đông khách. Khiêm chợt nhớ ra tối nay là thứ bảy. Vậy là ngày mai đã đến hẹn anh dự định sẽ cùng Quỳnh về nhà bố mẹ cô ấy. Đúng là ” thứ bảy ɱ.á.-ύ chảy về tιм ” nên tiệm hoa đông khách. Thấy cô tất bật bán buôn, kêu thêm cả hai nhân viên sang nữa mà không có thời gian ngẩng mặt lên luôn, Khiêm thương lắm. Anh cũng xắn ống tay vào và hỏi mấy người khách đang chọn hoa nhưng chưa được tư vấn:
– Dạ anh chị mua hoa gì ạ? Tiệm nhiều loại hoa tươi mới về lắm ạ!
Cô gáι đang đi cùng người yêu mà đứng hình mất mấy giây nhìn người đàn ông cao to, điển trai, nam tính vừa hỏi mình. Khiêm cười:
– Anh chị chọn đi ạ!
Dù đông khách, Quỳnh cũng không khó nhận ra anh. Cô cũng ngạc nhiên khi thấy chủ tịch xắn tay áo bán hoa tươi, khách cũng xúm lại nghe Gia Khiêm giảng giải những đóa hoa đẹp phù hợp với từng người, từng bối cảnh. Quỳnh cũng công nhận gu thẩm mỹ của Khiêm không tệ chút nào…

Có Gia Khiêm, tiệm hoa rôm rả hắn. Tới hơn bảy giờ, khách vơi dần, một nhân viên quay sang Quỳnh:
– Chị Quỳnh ơi, chị ăn gì để chúng em đặt luôn ạ?
Bạn bên cạnh ghé tai bạn ấy:
– Hâm à? Không thấy anh Gia Khiêm đứng đó hả?
Bạn kia im bặt rồi cười xoà, gãi đầu nói:
– À, em quên mất! Vậy anh chị đi ăn đi ạ, lát nữa anh chị về rồi bọn em đi ăn sau!

Khiêm nhìn sang Quỳnh. Cô vẫn không rời mắt khỏi máy tính, môi mấp máy:
– Hai đứa cứ đi ăn đi, chị chưa đói, lát chị ăn sau. Tối nay chắc cũng không đông lắm nữa đâu, nếu đông khách chị sẽ gọi, được không?
Vì tối thứ bảy, cô cũng muốn nhân viên nghỉ ngơi, hai bạn này làm ca ngày mà giờ vẫn ở đây thì Ϯộι nghiệp. Hai bạn nhân viên cũng nhanh ý liền nói:
– OK chị. Chúc anh chị buổi tối vui vẻ ạ!
Khiêm mỉm cười:
– Cảm ơn hai em nhé. Chúc hai em buổi tối an lành!

Hai bạn ấy đi rồi, Khiêm quay sang Quỳnh, cố nói giọng vui vẻ nhất có thể:
– Bà chủ đi ăn thôi!
Anh vẫn nghĩ cô sẽ đồng ý vì nãy giờ thấy thái độ Quỳnh có vẻ vui hơn. Nào ngờ, bà chủ tiệm hoa lắc đầu :
– Cảm ơn anh, nãy giờ làm mất thời gian quý giá của anh. Anh đi ăn đi. Em không muốn ăn!
Khiêm ngồi xuống bàn rồi nói:
– Quỳnh! Em nói chuyện với anh bình thường được không?
Quỳnh ngẩng lên:
– Em nói gì không bình thường sao?

Khiêm cau mày:
– Không phải, nhưng em xem có ai nói với người yêu như thế không?
Lại đúng lúc ấy, điện thoại tгêภ bàn anh reo lên. Và cái tên hiện lên lại là những từ mà Quỳnh không muốn nhớ – Cà Chua. Lần này, Khiêm tắt máy. Anh không muốn nghe những chuyện trời ơi đất hỡi của Cà Chua nữa. Nhưng khi anh nhìn sang Quỳn thì Khiêm thấy cάпh mũi cô ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ và hơi đỏ, môi run run, có vẻ như Quỳnh sắp khóc. Giọng cô nghẹn đi:
– Anh cứ nghe đi, em có cấm anh nghe đâu!

Khiêm luống cuống, cảnh này đúng ra chỉ có trong kịch bản của tổ tư vấn một nửa, đó là Cà Chua gọi điện thoại và anh tắt máy, chứ chưa ai tính đến cảnh Quỳnh khóc. Thành ra sau giây phút lúng túng, Khiêm nói:
– Quỳnh! Anh không muốn nghe!
Quỳnh lắc đầu:
– Lỡ lại có chuyện gì thì sao?
Khiêm nói:
– Con bé đó cũng lớn rồi, xung quanh nó không phải là không có ai để giúp đỡ, anh cũng chẳng phải bố mẹ nó.

Quỳnh ôm lấy mặt, cô cố kìm nén cảm xúc. Khiêm ngồi xuống cạnh cô, đang định vỗ về thì lại có khách tới. Khiêm vỗ vỗ lưng Quỳnh rồi hướng ra phía cửa:
– Chào hai em, mời hai em vào xem hoa, rất nhiều loại tươi đẹp nhé!
Hai cô gáι chừng hai mươi tuổi nhìn Gia Khiêm mất mấy giây rồi nhìn nhau, nói nhỏ:
– Trời, nhân viên bán hoa tươi sao đẹp trai dữ thần vậy?
Bạn bên cạnh nhìn Gia Khiêm một lúc rồi nói:
– Không phải, trông anh ấy rất sống anh Hoàng Gia Khiêm, chủ tịch của Hoàng Gia có lần về trường bọn mình nói chuyện!
Khiêm hỏi:
– Các em học trường nào?

Hai bạn cùng nói:
– Dạ, Đại học Kinh tế ạ! Có phải anh là Hoàng Gia Khiêm không ạ?
Một bạn lại reo lên:
– Đúng rồi! Anh ấy là chồng sắp cưới của chị Quỳnh chủ tiệm hoa này mà. Bà còn nhớ cái hôm chị Quỳnh đăng status tгêภ Facebook của shop, xong anh ấy vào bình luận không?

Gia Khiêm bật cười:
– Ừ, đúng rồi! Cảm ơn hai em đã ưu ái! Hai em xem hoa đi!
Một bạn móc điện thoại ra:
– Anh ơi, anh chụp với hai đứa tụi em một tấm hình được không ạ? Tụi em rất hâm mộ anh!
Một bạn kia nhận ra Quỳnh lúc này đã lau sạch nước mắt đang chăm chú vào máy tính liền nói:
– Dạ, chị Quỳnh ơi, cho tụi em xin phép chụp ảnh với anh Khiêm được không ạ?

Quỳnh ngẩng lên, mỉm cười gật đầu:

– Ừ, các em cứ ʇ⚡︎ự nhiên mà!

Cô lại nhìn vào màn hình máy tính. Ôi trời, có người yêu đã đẹp lại còn giỏi, tốt bụng và nổi tiếng thật phức tạp mà….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất