Tác giả : An Yên
Gia Khiêm tắt máy rồi nhìn sang Quỳnh, thấy mặt cô thẫn thờ, trong ánh mắt có ý tỏ ra hơi khó chịu, anh nói:
– Sao thế em? Mệt hả?
Quỳnh giật mình rồi lắc đầu:
– À, không ạ, anh Gia Khiêm này, nếu anh bận thì cứ đi công việc đi. Em ăn cơm Ьệпh viện cũng được mà!
Gia Khiêm bật cười trong lời cô nói hình như có hàm ý trách móc thì phải:
– Anh xin lỗi, anh bận công việc hơi lâu nên em khó chịu đúng không?
Quỳnh lại lắc nhẹ đầu, giọng nói tỏ ý hờn trách nhưng ngôn từ lại không:
– À, em có gì khó chịu đâu. Công việc là của anh, người cũng là người của anh, em có quyền gì mà khó chịu? Em chỉ thấy mình làm phiền anh thôi!
Gia Khiêm thấy điệu bộ của Quỳnh thì phì cười:
– Người nào của anh? Đi ăn thôi! Lát anh có một việc rất quan trọng phải làm nữa!
Quỳnh nghe đến đó thì nghĩ ngay tới việc Gia Khiêm hẹn hò với Cà Chua. Lúc đó, phải nói rằng cảm xúc của cô không chỉ khó chịu mà còn rất tủi thân nữa. Thấy sống mũi mình chợt cay cay, cảm giác như mình bị thương hại, cô nói:
– Thôi, anh có việc thì cứ đi đi, em không muốn ăn nữa, anh ra ngoài đi, em muốn ngủ rồi!
Bỗng nhiên Quỳnh đang vui vẻ lại dở giọng điệu giận dỗi khiến Gia Khiêm chưng hửng. Sao thế nhỉ? Anh nói gì sai ư? Việc quan trọng này không có Quỳnh thì làm sao được mà cô ấy lại bảo thế? Chắc là Quỳnh hiểu sai gì đó rồi. Khiêm nói:
– Sao lại buồn ngủ giờ này? Không ăn em lại ốm ra đấy!
Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy, tay còn đẩy Gia Khiêm về phía cửa, giọng nói như sắp khóc:
– Không ăn nữa, anh đi đi, lo ăn rồi còn hẹn hò với ai thì cứ làm đi, ra ngoài cho em ngủ!
Gia Khiêm giữ tay cô lại. Lúc nãy đẩy người ta thì ham lắm, nhưng thấy người ta cầm lấy tay mình thì ʇ⚡︎ự nhiên tιм lại nhảy tùm lum trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Quỳnh cố gắng gỡ tay ra:
– Thả tay em ra!
Thấy giọng cô hơi khác, Khiêm nói:
. – Sao thế? Ban nãy em đang vui vẻ chuẩn bị đi ăn với anh, ʇ⚡︎ự nhiên giờ lại đòi ngủ là sao?
Quỳnh nói nhanh, cô sợ mình rơi nước mắt:
– Không nói nữa, không muốn ăn, đi ra ngoài!
Gia Khiêm nghĩ nếu mình ra ngoài lúc này như lời Quỳnh yêu cầu thì chắc là cô ấy sẽ càng giận mình hơn. Thế nên anh vẫn giữ chặt tay cô:
– Không được! Em không nói rõ thì anh không đi đâu hết!
Quỳnh cố chống chế:
– Em muốn ngủ. Anh không hiểu ư? Anh có việc thì cứ đi đi đã!
Gia Khiêm kéo tay cô về phía cửa:
– Không có gì quan trọng bằng việc giờ phải đi ăn!
Quỳnh không cự lại nổi nên cứ để anh kéo đi. Vì ra khỏi phòng, ngoài này có các cô γ tά và nhiều người qua lại nên cô đành nuốt ấm ức vào trong, không nói năng gì, cứ để yên tay mình trong tay anh cho tới khi lên xe. Lại ʇ⚡︎ự cài dây an toàn, cô rất sợ – rất sợ cái cảm giác lệ thuộc vào anh, để rồi khi mối quαп Һệ chẳng đi đến đâu, bản thân mình lại không thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn lúc ấy.
Gia Khiêm lái xe đến một nhà hàng sang trọng. Và vẫn như lúc trưa, anh chọn phòng ăn riêng tư chứ không ngồi bên ngoài. Vẫn cử chỉ chăm chút bữa ăn cho cô, nhưng cảm giác của Quỳnh không vui như ban trưa nữa. Cô còn không ăn hết những thứ anh đặt vào bát. Gia Khiêm cũng chỉ ăn rất ít, thỉnh thoảng hỏi cô vài câu, nhưng đáp lại anh là kiểu thờ ơ qua loa của Quỳnh. Chính thái độ của cô khiến anh khó hiểu, không biết mình đã sai ở đâu. Cuối cùng, anh cắt ngang bầu không khí ấy và nói:
– Quỳnh, em làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện gì làm em khó chịu?
Quỳnh ngẩng mặt lên rồi nói:
– Em bình thường mà! Chủ tịch ăn đi rồi còn lo công việc nữa!
Thái độ của cô khiến Gia Khiêm khó hiểu, cách nói chuyện rất xa cách. Anh nói:
– Em đừng gọi như thế được không? Anh không biết có chuyện gì nhưng mà anh chỉ muốn em vui vẻ.
Sặc. Muốn người ta vui vẻ mà cà cưa với cô Cà Chua cả buổi, rồi lại xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ghét! Đây là chưa yêu nhé, chứ yêu vào thì giận cho biết tay. Mặc dù cô chủ tiệm hoa suy nghĩ vậy, nhưng anh chàng chủ tịch vẫn ngây ngô chả biết gì sất, vẫn chờ đợi câu trả lời của Quỳnh. Cô nhún vai:
– Không có gì! Em sợ chủ tịch bận nên em nói vậy thôi, chứ anh đã bận lại phải đưa Quỳnh đi ăn mất thời gian lắm.
Gia Khiêm thấy vậy thì chả biết nói gì, giục Quỳnh ăn thêm. Đến khi cô lắc đầu nói không ăn nữa, anh cũng dừng đũa. Quỳnh nói:
– Nãy giờ anh đã ăn mấy đâu!
Khiêm cười nhẹ:
– Ừ, anh cũng không muốn ăn nữa!
Cả hai ra xe về Bệnh viện. Tгêภ đường đi, họ hầu như chẳng nói câu gì với nhau. Vào phòng Ьệпh, Quỳnh nhìn Khiêm:
– Thôi anh đi đi kẻo muộn!
Khiêm ngạc nhiên:
– Đi đâu? Tối nay anh ở đây mà?
Quỳnh nhíu mày:
– Ban nãy anh chả bảo có việc quan trọng còn gì?
Khiêm ngồi xuống, lấy d.a.o điềm nhiên gọt trái cây rồi nói:
– Ừ, nhưng trước khi làm việc đó, anh phải hỏi em một chút chuyện đã!
Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Chuyện gì vậy anh?
Khiêm vẫn gọt trái cây và nói:
– Bình thường thì…phụ nữ thích được tỏ tình ở đâu nhỉ?
Trời, chắc là anh ta định tỏ tình với Cà Chua. Đúng rồi, ban hãy Gia Khiêm bảo với Cà Chua bận, chắc là để tạo bất ngờ thôi. Đúng là chuyện quan trọng của hai người họ nhưng sao Quỳnh thấy lòng mình xon xót thế nhỉ? Có liên quan đến cô đâu cơ chứ? Sao cô lại thấy buồn thế này, lại thấy đau nữa? Ừ, cô và anh cứ gặp là cãi nhau, cũng chỉ mới nói chuyện ʇ⚡︎ử tế trong một thời gian ngắn. Còn Cà Chua lại quen biết từ lâu rồi, họ trò chuyện với nhau vui vẻ thế cơ mà. Chắc cô ấy xinh lắm. Quỳnh biết trả lời sao đây? Nếu là Quỳnh của trước đây, cô sẽ thẳng thắn nói lên suy nghĩ, nhưng Quỳnh của bây giờ lại đang thích người đàn ông trước mặt, cô phải làm sao? Nhưng người ta hỏi cơ mà, đằng nào cũng phải trả lời chứ? Nén lại nỗi niềm, cô nói:
– Làm sao em biết được? Mỗi người có một suy nghĩ mà.
Khiêm nhìn Quỳnh:
– Nếu là em… em thích tỏ tình ở đâu?
Quỳnh nhìn ra phía ngoài:
– Với em ở đâu cũng được , miễn là được người mình yêu tỏ tình. Người ấy yêu mình, tôn trọng mình, bởi em nghĩ tỏ tình đôi khi người ta đồng ý hoặc không. Chỉ có cầu hôn thì cần một không gian đẹp đẽ vì lúc đó tình yêu cũng đã chín muồi rồi.
Khiêm đẩy d᷈-/i᷈a trái cây ra trước mặt Quỳnh rồi nói:
– Vậy… Quỳnh đã yêu bao giờ chưa?
Quỳnh cau mày khó hiểu. Câu nói này nghĩa là sao đây? Nhưng cô nghĩ mình nên thẳng thắn. Dẫu sao anh ấy cũng đã giúp cô nhiều rồi, nếu như những gì Gia Khiêm làm hôm nay là để nhờ cô tư vấn cho màn tỏ tình với người con gáι anh ấy yêu thì cũng đáng mà:
– À chưa, có việc gì sao?
Gia Khiêm đan hai tay vào nhau, hít sâu rồi nhưng vẫn cảm thấy giọng mình run run:
– Vậy… nếu ai đó tỏ tình với Quỳnh thì em có đồng ý không?
Quỳnh phì cười. Trong lòng đang buồn nhưng nụ cười vẫn buột phát ra. Gia Khiêm ơi là Gia Khiêm, anh nôn nóng tới mức muốn hiểu cảm giác của người đó đến thế sao? Quỳnh lắc đầu:
– Em không biết, bởi vấn đề là người tỏ tình ấy có khiến em yêu hay không? Cái này tùy thuộc vào từng người chứ!
Gia Khiêm lại nói một câu chẳng hiểu là phủ định hay khẳng định:
– Vậy nếu… nếu…. người đó là anh chẳng hạn…
Đến nước này thì Dạ Quỳnh không chịu nổi màn dò hỏi của Khiêm. Cô thẳng thắn đáp trả bằng cái giọng của một bông hồng đang giương tất cả gai nhọn của mình để che giấu thật kỹ sự tổn thương:
– Hoàng Gia Khiêm! Tôi không phải là bình phong của anh, tôi cũng không phải là một phép thử để cho anh ” Nếu”. Anh yêu ai thì anh đi tỏ tình với người ấy. Anh còn cần tư vấn thì anh hỏi cho ʇ⚡︎ử tế, chứ đừng ” Nếu “. Anh có biết nghe cái kiểu dò hỏi của anh, tôi rất khó chịu không? Anh muốn tỏ tình với người ta thì đến gặp họ nói với họ là anh yêu họ, thế thôi. Người ta đồng ý thì OK, chúc mừng anh tỏ tình thành công. Còn người ta từ chối thì anh xem lại bản thân, vì sao họ lại như thế? Thay vì nãy giờ đi tìm người tư vấn thì anh có thể ra khỏi đây và đi tìm người yêu, hiểu không?
Bỗng nhiên chưa đi vào chủ đề chính đã bị mắng như tát nước vào mặt, Hoàng Gia Khiêm chưng hửng, bao nhiêu cảm xúc muốn tỏ bày tan biến hết. Anh lắp bắp:
– Không phải, Quỳnh …ý anh là… là anh …
Quỳnh đang bực, mắt đã đỏ hoe, nước mắt chực lăn ra rồi:
– Anh với em gì ở đây nữa? Anh đi ra ngoài ngay!
Vừa lúc đó, một âm thanh vang lên phía ngoài cửa cùng với tiếng gõ cửa:
– Đây là phòng Ьệпh của Dạ Quỳnh phải không cháu?
Sau tiếng ” dạ” của cô γ tά thì cάпh cửa phòng mở nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Hai thân ảnh ào vào như cơn gió – đó là bà Đan Thư và bà Bích Thu. Sau tiếng ” mẹ ” được phát ra với nỗi sửng sốt cực độ của hai đứa con, bà Thư giọng lo lắng:
– Quỳnh, con ốm sao thế? Chiều nay mẹ con đến chơi, lúc nãy bảo đi qua ghé tiệm hoa mà đóng cửa. Mấy Shop xung quanh bảo con nhập viện sáng nay nên mẹ mới bảo cô nhờ bác sĩ giỏi. Cô gọi cho anh Kem mới biết. Con làm sao thế?
Rồi chưa kịp nghe Quỳnh nói gì, bà Thu mẹ cô lại tiếp tục:
– Mẹ nói với con rồi, đừng tham công tiếc việc, sức khỏe là quan trọng. Khổ thân, rồi có làm sao không?
Vẫn chưa có một từ nào phát ra từ miệng Quỳnh, bà Đan Thư hết nhìn Quỳnh lại nhìn sang Khiêm:
– Chivas, con làm gì mà mắt con bé đỏ hoe thế kia hả? Có phải con lại nói gì ҳúc ρhα̣m Quỳnh không? Con bé đang ốm, chiều chuộng nó một chút thì c.h.ế.t ai hả? Tại sao con bé lại khóc thế kia? Nói ngay!
Khiêm nhún vai, mặt chỉ biết cười khổ:
– Mẹ à, con có làm gì Quỳnh đâu! Mẹ hiểu nhầm rồi!
Bà Thư vẫn không tha cho con trai:
– Chivas, mẹ nuôi con ăn học. Hai mươi bảy tuổi đầu rồi cứ cắm đầu vào công việc, không lo chuyện vợ con. Kiếm người cho con đi xem mắt, tất nhiên hai đứa đến được với nhau thì tốt, nếu không thì hai cái thân già này cũng phải chịu thôi. Nhưng yêu hay không thì phụ nữ vẫn phải được tôn trọng và chở che. Con nhìn bố Long đấy, bao nhiêu năm trời có khiến mẹ phải buồn phải khóc đâu hả? Mẹ đẻ con ra, mẹ lạ gì mày. Không bao giờ có chuyện chẳng làm gì bỗng nhiên con bé đang ốm lại khóc. Đừng nói là con quan tâm nó, chăm sóc đến nỗi là con bé ҳúc ᵭộпg và khóc nhé. Xin lỗi con, mẹ không tin!
Rồi bà quay sang Quỳnh nãy giờ vẫn còn ngơ ngác:
– Con yên tâm, để cô trị nó! Mệt đừng có khóc!
Quỳnh xua tay:
– Cô Thư, không phải đâu ạ!Không cần đâu cô.
Bà Thư nghiêm trọng:
– Không được, con không được nhún nhường, để đó cô!
Gia Khiêm ngán ngẩm. Ngày gì thế không biết. Nấn ná mãi, lấy hết can đảm để đối diện với Quỳnh, vậy mà không những bị cô hiểu nhầm mắng xơi xơi, lại còn bị hai bậc phụ huynh nói nhưng tát nước. Anh thở dài:
– Haizz, mẹ muốn có dâu có cháu nội, vậy mà giờ khắc quan trọng con trai mẹ định nói lời tỏ tình với người ta, mẹ lại ào vào mắng con mẹ như thế thì đến bao giờ con mới có người yêu hả mẹ?
Cái gì cơ? Quỳnh có nghe nhầm không? Gia Khiêm định nói lời tỏ tình? Là sao? Nãy giờ anh ta chỉ hỏi thôi mà? Không lẽ người mà anh ta hỏi loanh quanh nãy giờ lại chính là người anh ta muốn tỏ tình? Không thể nào!
Đang suy nghĩ, Quỳnh nghe bà Thư nói, giọng có phần vui vẻ hơn nhiều:
– Hả? Tỏ tình ở Ьệпh viện à? Thật không con? Thông minh quá, tìm được địa điểm tỏ tình lãng mạn ghê!
Gia Khiêm nói:
– Quỳnh bảo tỏ tình ở đâu cũng được, miễn là đúng người mình yêu mà mẹ!
Bà Thư ghé mặt con trai:
– Rồi con bé nói sao?
Gia Khiêm lại thở dài:
– Thưa mẹ, con trai mẹ chưa mở được miệng thì đã bị ăn cҺửι rồi.
Bà Thư kéo bà Thu rồi cười cười:
– À hiểu rồi! Xin lỗi, hai bà già này đến không đúng lúc. Vậy hai đứa cứ tiếp tục màn lúc nãy đi nha, xem như hai cái cái thân già này chưa đến đây, xóa ký ức hết phần vừa rồi đi nha! Hai mẹ đi đây. Bye các con!
Bà Thư nói xong thì vui vẻ kéo bạn mình đi, để lại Khiêm cười khổ nhìn theo với ánh mắt bất lực. Trời ạ, đến tỏ tình cũng không yên là sao vậy???